Kim viện.
Trong thị phòng rộng lớn được trang trí hào hoa, Jo Kyu Hyun đang nửa dựa vào ghế nệm tím, nhắm nửa mắt, bộ dạng cứ như đang hưởng thụ.
Còn Kim Tae Yeon y phục nửa cởi, đang nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, thỉnh thoảng giúp Jo Kyu Hyun rót thêm rượu.
Trong phòng lò lửa đang cháy rực, xuân ý nồng nồng, quả thật ấm áp.
Còn sau lưng Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min đang khắp mặt hiện rõ buồn ngủ đứng đó, chỉ thấy cậu nhắm nửa mắt, cơ thể nhỏ bé bất giác lắc lư, biểu hiện đã quá buồn ngủ rồi.
Nhưng có người lại không để cậu yên ổn, Kim Tae Yeon giơ cao hũ rượu nhỏ, kiêu giọng nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, hết rượu rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi tay giữ lấy bầu ngực phong mãn của Kim Tae Yeon, không thèm ngẩn đầu nói: “Sai người đi lấy được rồi!”
Kim Tae Yeon nhìn Lee Sung Min đang ngáp kia một cái, nhãn châu quay lại, nói: “Vương gia, bây giờ đã rất khuya, bởi vì vương gia muốn ở lại Kim viện, cho nên thiếp đã phân phó hạ nhân không được làm phiền, lúc này, các hạ nhân có lẽ đang nghỉ ngơi rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi mắt khẽ mở, đột nhiên quay đầu nói với Lee Sung Min: “Lee Sung Min, ngươi đi lấy rượu đến cho bổn vương!”
Lee Sung Min đã buồn ngủ đến đỉnh điểm, nếu như không phải đang đứng, cậu sớm đã ngủ rồi, lúc này giác mơ đẹp bị phá, trong mơ hồ, bất giác lòng dâng lên cơn giận, nộ thanh nói: “Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ người khác còn phải ngủ? Còn có để người khác sống không hả?”
Dứt lời, không thèm lo Jo Kyu Hyun tiếp tục nhắm mắt ngáp.
Jo Kyu Hyun mặt không biến sắc, khóe miệng câu lên nụ cười ác ma, hắn đột nhiên cầm lấy ấm trà trên bàn, thử nhiệt độ trong ấm, sau đó mở ấm trà, hất tất cả nước lạnh trong ấm lên người Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, nhịn không nổi kêu lên một tiếng.
Bị hất nước trà lạnh, con sâu ngủ trong người cậu không biết chạy đâu mất, đôi mắt mở to, phẫn nộ nhìn Jo Kyu Hyun đang cười gian trá, tức giận hét: “Tên nam nhân chết tiệt! Ngươi làm gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Jo Kyu Hyun không biến, hắn đột nhiên nhìn Lee Sung Min với bộ dạng thảm hại, ngữ khí lạnh lẽo đầy ý cảnh cáo: “Lee Sung Min, nếu ngươi không muốn đứng bên ngoài chịu lạnh nguyên một đêm, tốt nhất ngoan ngoãn đi lấy rượu cho bổn vương, nếu không, bổn vương không ngại quăng ngươi ra ngoài trời tuyết kia!”
Lee Sung Min nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, cơ hồ tức đến mất lý trí, cầm lấy bình bông bự bên cạnh nhằm mặt Jo Kyu Hyun mà ném.
Nhưng cậu không thể làm vậy, bởi vì, cậu không muốn cả đêm đứng trong tuyết, như vậy sẽ bị lạnh chết, bây giờ cậu còn chưa muốn chết đâu!
Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Lee Sung Min, tâm trạng Jo Kyu Hyun cực kì tốt, cứ như cố ý gây sự, hắn lại nói: “Bổn vương có chút đói, ngươi tiện thể đem chút đồ bổ đến đây, và đem chút điểm tâm cho Tae Yeon nữa.”
Đồ bổ? Lee Sung Min trừng mắt nhìn Jo Kyu Hyun, trong lòng không vui rủa thầm: Ngày ngày cứ như giống ngựa, uống nhiều đồ bổ cũng vô dụng!
Kim Tae Yeon dương dương tự đắc nhìn Lee Sung Min, đột nhiên hét: “Không nghe thấy phân phó của vương gia sao? Còn không mau đi?”
Trong thị phòng rộng lớn được trang trí hào hoa, Jo Kyu Hyun đang nửa dựa vào ghế nệm tím, nhắm nửa mắt, bộ dạng cứ như đang hưởng thụ.
Còn Kim Tae Yeon y phục nửa cởi, đang nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, thỉnh thoảng giúp Jo Kyu Hyun rót thêm rượu.
Trong phòng lò lửa đang cháy rực, xuân ý nồng nồng, quả thật ấm áp.
Còn sau lưng Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min đang khắp mặt hiện rõ buồn ngủ đứng đó, chỉ thấy cậu nhắm nửa mắt, cơ thể nhỏ bé bất giác lắc lư, biểu hiện đã quá buồn ngủ rồi.
Nhưng có người lại không để cậu yên ổn, Kim Tae Yeon giơ cao hũ rượu nhỏ, kiêu giọng nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, hết rượu rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi tay giữ lấy bầu ngực phong mãn của Kim Tae Yeon, không thèm ngẩn đầu nói: “Sai người đi lấy được rồi!”
Kim Tae Yeon nhìn Lee Sung Min đang ngáp kia một cái, nhãn châu quay lại, nói: “Vương gia, bây giờ đã rất khuya, bởi vì vương gia muốn ở lại Kim viện, cho nên thiếp đã phân phó hạ nhân không được làm phiền, lúc này, các hạ nhân có lẽ đang nghỉ ngơi rồi!”
Jo Kyu Hyun đôi mắt khẽ mở, đột nhiên quay đầu nói với Lee Sung Min: “Lee Sung Min, ngươi đi lấy rượu đến cho bổn vương!”
Lee Sung Min đã buồn ngủ đến đỉnh điểm, nếu như không phải đang đứng, cậu sớm đã ngủ rồi, lúc này giác mơ đẹp bị phá, trong mơ hồ, bất giác lòng dâng lên cơn giận, nộ thanh nói: “Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ người khác còn phải ngủ? Còn có để người khác sống không hả?”
Dứt lời, không thèm lo Jo Kyu Hyun tiếp tục nhắm mắt ngáp.
Jo Kyu Hyun mặt không biến sắc, khóe miệng câu lên nụ cười ác ma, hắn đột nhiên cầm lấy ấm trà trên bàn, thử nhiệt độ trong ấm, sau đó mở ấm trà, hất tất cả nước lạnh trong ấm lên người Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, nhịn không nổi kêu lên một tiếng.
Bị hất nước trà lạnh, con sâu ngủ trong người cậu không biết chạy đâu mất, đôi mắt mở to, phẫn nộ nhìn Jo Kyu Hyun đang cười gian trá, tức giận hét: “Tên nam nhân chết tiệt! Ngươi làm gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Jo Kyu Hyun không biến, hắn đột nhiên nhìn Lee Sung Min với bộ dạng thảm hại, ngữ khí lạnh lẽo đầy ý cảnh cáo: “Lee Sung Min, nếu ngươi không muốn đứng bên ngoài chịu lạnh nguyên một đêm, tốt nhất ngoan ngoãn đi lấy rượu cho bổn vương, nếu không, bổn vương không ngại quăng ngươi ra ngoài trời tuyết kia!”
Lee Sung Min nghe thấy lời của Jo Kyu Hyun, cơ hồ tức đến mất lý trí, cầm lấy bình bông bự bên cạnh nhằm mặt Jo Kyu Hyun mà ném.
Nhưng cậu không thể làm vậy, bởi vì, cậu không muốn cả đêm đứng trong tuyết, như vậy sẽ bị lạnh chết, bây giờ cậu còn chưa muốn chết đâu!
Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Lee Sung Min, tâm trạng Jo Kyu Hyun cực kì tốt, cứ như cố ý gây sự, hắn lại nói: “Bổn vương có chút đói, ngươi tiện thể đem chút đồ bổ đến đây, và đem chút điểm tâm cho Tae Yeon nữa.”
Đồ bổ? Lee Sung Min trừng mắt nhìn Jo Kyu Hyun, trong lòng không vui rủa thầm: Ngày ngày cứ như giống ngựa, uống nhiều đồ bổ cũng vô dụng!
Kim Tae Yeon dương dương tự đắc nhìn Lee Sung Min, đột nhiên hét: “Không nghe thấy phân phó của vương gia sao? Còn không mau đi?”
/322
|