-Các người đang làm gì vậy?
Mộc Vân Y ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, hai người một nam một nữ đang quấn quyết nhau trong tình trạng loã thể , tên đàn ông kia là bạn trai của nàng và người trong lòng hắn lại là... bạn thân nàng
Khinh bỏ nhìn hai nhìn hai người trên giường, lén lút sau lưng nàng làm chuyện xấu hổ, bị bắt gặp mà mặt không đỏ tim không đập chứng tỏ mặt bọn họ dày cỡ nào. Chậc chậc, xứng với giải Oscar rồi đó.
-Từ khi nào?- Giọng trầm xuống, mặt lạnh hỏi.
-Gần 1 năm.- Bị hàn khí của nàng dọa sợ hết hồn nhưng tên bạn trai Thẩm Giai Thành vẫn cố giữ sự kiêu ngạo thốt ra vài từ.
Ha, không ngờ Mộc Vân Y nàng lại bị đội món xanh lâu như vậy, thật tức cười.
-Vân Y, cậu buông tha cho anh ấy đi, ở bên cạnh cậu anh ấy không hạnh phúc, mong cậu thành toàn và chúc phúc cho bọn tớ.
Tô Hoán Nhiên im lặng nãy giờ lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này. Nếu không chú ý kĩ thì sẽ không phát hiện được bên môi nàng ta nâng len nụ cười hả hê. Tuy bên ngoài vẫn mang một bộ mặt điềm đạm đáng yêu khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Hừ, nàng khinh bỉ toàn tập. Sao giống phim truyền hình quá vậy nè, đã giống phim thì có nén xử lý giống trong phim không nhỉ: giật tóc, không được, mất hình tượng, hất nước, nhìn xung quanh, không có nước, trực tiếp loại bỏ, bạt tai, cũng không được, bẩn tay, ...bla...bla... Mắt sáng lên- GIẾT NGƯỜI KHÔNG THẤY MÁU.
Thấy khuôn mặt nàng đủ loại sắc thái nhưng không có biểu cảm van xin hay khóc lóc. Tô Hoán Nhiên căm tức, đáng lẻ ả ta phải cầu xin Giai Thành đừng bỏ ả rồi sau đó mình sẽ giẫm lên nỗi đau của cô ta mới đúng chứ.
Không thừa nhận nhưng đây là ghen tị, cô ta ghen tị với Mộc Vân Y, cô ta cái cái gì cũng hơn hẳn Mộc Vân Y nhưng cái khí thế bức người kia, đứng trước Mộc Vân Y cô có cảm giác như mình thua kém. Cho nên quyết định giành tất cả của cô ta.
-Tôi thành toàn và chúc hai người sống lâu trăm tuổi, răng long đầu bạc và cùng dắt tay nhau xuống miền cực lạc.
-Cô...
-Lúc nãy có thấy một chút. Kĩ thuật không tệ, tôi nghĩ là qua tay nhiều người rồi. Chắc không phải lầm đầu nhỉ?
Tô Hoán Nhiên cứng người, mặt tên Thẩm Giai Thành có chút đen rồi đấy. Thu hết biểu hiện của hai người vào mắt, nàng cười lạnh quay đi.
-Nghe nói thấy súc vật XXOO là nổi mụn lẹo, Tuy không phải mỹ nữ nhưng cũng được coi là hoa khôi của cô nhi viện, uất ức cho khuôn mặt mình rồi. *T/g: Chị tự tin quá đó*.
Ha ha, không cần nói cũng biết hai khuôn mặt phía sau đen như đít nồi rồi.
Chợt, cơn đau từ sau đầu lan tỏa dần. Máu, rất nhiều máu. Mẹ nó, bà đây mà cũng bị đánh lén hả, đường đường là cửu đẳng huyền đai Taekwondo, thất đẳng huyền đai karate do , còn có...bla...bla.... *T/g: đủ rồi đó, chị xem chuyện tiếp theo đi kìa. MVY: quên mất. T/g: chị quên thiệt hả >_<*.
Dần dần mất đi ý thức. Bốn phía Đông Tây Nam Bắc tối mịt mù không thấy gì hết.
Âm phủ sao.
Nàng không cam tâm. Nàng chỉ mới 18 tuổi thôi mà.
Mộc Vân Y ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, hai người một nam một nữ đang quấn quyết nhau trong tình trạng loã thể , tên đàn ông kia là bạn trai của nàng và người trong lòng hắn lại là... bạn thân nàng
Khinh bỏ nhìn hai nhìn hai người trên giường, lén lút sau lưng nàng làm chuyện xấu hổ, bị bắt gặp mà mặt không đỏ tim không đập chứng tỏ mặt bọn họ dày cỡ nào. Chậc chậc, xứng với giải Oscar rồi đó.
-Từ khi nào?- Giọng trầm xuống, mặt lạnh hỏi.
-Gần 1 năm.- Bị hàn khí của nàng dọa sợ hết hồn nhưng tên bạn trai Thẩm Giai Thành vẫn cố giữ sự kiêu ngạo thốt ra vài từ.
Ha, không ngờ Mộc Vân Y nàng lại bị đội món xanh lâu như vậy, thật tức cười.
-Vân Y, cậu buông tha cho anh ấy đi, ở bên cạnh cậu anh ấy không hạnh phúc, mong cậu thành toàn và chúc phúc cho bọn tớ.
Tô Hoán Nhiên im lặng nãy giờ lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này. Nếu không chú ý kĩ thì sẽ không phát hiện được bên môi nàng ta nâng len nụ cười hả hê. Tuy bên ngoài vẫn mang một bộ mặt điềm đạm đáng yêu khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Hừ, nàng khinh bỉ toàn tập. Sao giống phim truyền hình quá vậy nè, đã giống phim thì có nén xử lý giống trong phim không nhỉ: giật tóc, không được, mất hình tượng, hất nước, nhìn xung quanh, không có nước, trực tiếp loại bỏ, bạt tai, cũng không được, bẩn tay, ...bla...bla... Mắt sáng lên- GIẾT NGƯỜI KHÔNG THẤY MÁU.
Thấy khuôn mặt nàng đủ loại sắc thái nhưng không có biểu cảm van xin hay khóc lóc. Tô Hoán Nhiên căm tức, đáng lẻ ả ta phải cầu xin Giai Thành đừng bỏ ả rồi sau đó mình sẽ giẫm lên nỗi đau của cô ta mới đúng chứ.
Không thừa nhận nhưng đây là ghen tị, cô ta ghen tị với Mộc Vân Y, cô ta cái cái gì cũng hơn hẳn Mộc Vân Y nhưng cái khí thế bức người kia, đứng trước Mộc Vân Y cô có cảm giác như mình thua kém. Cho nên quyết định giành tất cả của cô ta.
-Tôi thành toàn và chúc hai người sống lâu trăm tuổi, răng long đầu bạc và cùng dắt tay nhau xuống miền cực lạc.
-Cô...
-Lúc nãy có thấy một chút. Kĩ thuật không tệ, tôi nghĩ là qua tay nhiều người rồi. Chắc không phải lầm đầu nhỉ?
Tô Hoán Nhiên cứng người, mặt tên Thẩm Giai Thành có chút đen rồi đấy. Thu hết biểu hiện của hai người vào mắt, nàng cười lạnh quay đi.
-Nghe nói thấy súc vật XXOO là nổi mụn lẹo, Tuy không phải mỹ nữ nhưng cũng được coi là hoa khôi của cô nhi viện, uất ức cho khuôn mặt mình rồi. *T/g: Chị tự tin quá đó*.
Ha ha, không cần nói cũng biết hai khuôn mặt phía sau đen như đít nồi rồi.
Chợt, cơn đau từ sau đầu lan tỏa dần. Máu, rất nhiều máu. Mẹ nó, bà đây mà cũng bị đánh lén hả, đường đường là cửu đẳng huyền đai Taekwondo, thất đẳng huyền đai karate do , còn có...bla...bla.... *T/g: đủ rồi đó, chị xem chuyện tiếp theo đi kìa. MVY: quên mất. T/g: chị quên thiệt hả >_<*.
Dần dần mất đi ý thức. Bốn phía Đông Tây Nam Bắc tối mịt mù không thấy gì hết.
Âm phủ sao.
Nàng không cam tâm. Nàng chỉ mới 18 tuổi thôi mà.
/21
|