Edit: Hạ Vân
Beta: Zinny
Bên ngoài cỏ lau phất phơ, bên trong ngôi nhà tranh Dung Tú cùng Quân Lăng Thiên đã ăn xong khoai lang. Dung Tú đứng lên nhìn thời tiết bên ngoài. Hôm nay khí trời chẳng những không tốt lên, ngược lại càng lúc càng xấu đi.
Cô thầm than trong lòng, chỉ đành quay lại trong phòng. Quân Lăng Thiên đưa mắt nhìn chân trời cuồn cuộn mây đen, khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười không dễ nhận ra.
Thực ra, là hắn cố ý. Cố ý không đưa Dung Tú về Dung phủ mà đưa nàng đến nơi này.
Đương nhiên lý do là vì muốn được tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Dù ban đầu hắn tiếp cận nàng là có mục đích, nhưng một ngày trôi qua, một mình ở bên nàng, hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
“Ngươi nói trời có thể tạnh mưa không?” Dung Tú nhìn hắn hỏi.
“Chắc là sẽ tạnh thôi.’’ Quân Lăng Thiên thu tay vào ống tay áo an ủi cô, hắn vờ vịt trưng ra bộ mặt rầu rĩ nhìn bầu trời u ám thản nhiên nói.
“Xin ông trời phù hộ! Nhất định đừng mưa nữa!’’ Dung Tú chắp tay hình chữ thập, trong lòng âm thầm mang Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Đức Chúa Jesus, Thượng Đế vân vân ra cầu xin một lượt.
Người ta nói thành tâm thì sẽ linh ứng, nhưng cô quá “thành tâm” như vậy cũng không phải chuyện tốt, cô đã cầu xin quá nhiều. Vì thế, những thần tiên trên trời chẳng ai thèm để ý đến cô. Cho nên, cô càng cầu xin nhiều lại dẫn tới cục diện càng thêm khó chịu.
Ngoài phòng, lại một trận gió lạnh thổi tới, những hạt mưa lộp bộp gõ trên mái nhà. Lúc này, giữa trời đất chỉ có ngôi nhà tranh lẻ loi đứng giữa đồng không mông quạnh, quạnh hiu đến nao lòng.
Dung Tú vỗ vỗ quai hàm, thở dài, lại vô lực ngồi xuống.
Hàng mày của Quân Lăng Thiên giãn ra, vén trường bào ngồi xuống cùng cô.
Dung Tú không nói lời nào, hắn cũng im lặng. Hai người cứ trầm mặc ngồi như vậy một lát. Dung Tú nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, lông mày nàng khẽ nhíu lại, tạm thời gạt bỏ nỗi nóng lòng muốn về nhà sang một bên.
“Chúng ta chơi đoán chữ được không?” Cô quay đầu nhìn Quân Lăng Thiên phía đối diện hỏi.
Quân Lăng Thiên thản nhiên mím môi một cái, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng phun ra một chữ “Được”. Dù sao hiện tại cũng rất nhàm chán, vậy thì cứ chơi đùa với tiểu cô nương này một chút giết thời gian đi.
“Ta ra đề mục trước nhé?’’ Dung Tú vừa thấy hắn đồng ý liền hưng phấn dào dạt.
“Xin hỏi, nếu ngươi muốn qua cầu, nhưng lại gặp phải một con quỷ cùng một con sói. Đúng lúc ngươi lại mang theo cung tên trong tay, ngươi sẽ bắn con nào trước?’’ Dung Tú chọn một câu đơn giản để đố hắn. Dù sao vừa mới bắt đầu, lập tức dùng câu khó quá e là hắn không chơi nổi.
He he, cô đắc ý lén che miệng cười trộm.
“Vậy… bắn sói trước đi?’’ Quân Lăng Thiên không biết là đố mẹo nên dựa vào cảm giác mà đoán. Có điều, hắn vừa nói xong đáp án, Dung Tú đã cong miệng cười. Hắn ngây ngốc không hiểu chuyện gì hỏi: “Làm sao vậy?’’
“Ha ha… Không thể ngờ ngươi là sắc lang* nha.’’ Dung Tú mím môi cười trộm. Quân Lăng Thiên vỡ lẽ, hóa ra đây là một câu đố không có đáp án. Hắn xấu hổ ho khan vài tiếng, sắc mặt mới trở lại bình thường.
*chữ bắn (shè) và chữ sắc (sè) đọc hơi giống nhau. Vì thế Dung Tú nói câu này có 2 nghĩa, vừa là “không ngờ ngươi bắn sói trước”, vừa là “không ngờ ngươi là sắc lang”.
Hai người cứ câu được câu không chơi một lúc, đương nhiên bình thường đều là Dung Tú ra đề hắn đoán. Về phần kết quả, Quân Lăng Thiên thua thê thảm.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Quân Lăng Thiên đứng dậy muốn đi làm cơm chiều. Dung Tú lại cảm thấy nhàm chán, cũng không còn câu nệ như lúc trước. Cô nghiêm túc nhìn ngắm đánh giá gian phòng mình đang ngồi. Cuối cùng, không ngờ lại phát hiện trong phòng có một giá sách nhỏ.
Cô bước tới muốn xem giá sách kia có những loại sách gì, đột nhiên lại vô tình thấy được một cây quạt gỗ. Cô cảm giác rất quen mắt, vừa mở ra liền thấy…
O[╯□╰]O
Chẳng trách cô thấy quen mắt, thì ra đúng là bức tranh kia, chiếc quạt tuyệt thế vô song của cô. Cô cầm chiếc quạt, xoay người trở lại, hỏi cái người đang ngồi bên cạnh bếp là Quân Lăng Thiên kia: “Cây quạt này sao lại ở chỗ của ngươi?”
Cô nhớ rõ hôm đó sau khi đặt quạt ở trên bàn thì không thấy đâu nữa cả, thì ra là ở chỗ của hắn.
Quân Lăng Thiên bị cô phát hiện, cho thêm một thanh củi vào bếp, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy nó rất đẹp, cho nên mượn về.’’ Lời này của hắn vốn là nịnh nọt cho có, có điều người nào đó lại tưởng thật, lập tức đắc ý.
Cô học điệu bộ văn nhã của các công tử thường chiếu trên tivi, “phạch’’ một tiếng mở chiếc quạt ra, có sắc có hương phe phẩy vài cái. Lúc này mới trâu bò phun ra một câu với Quân Lăng Thiên: “Sớm biết là ngươi thích mà, lần sau ta lại làm cho ngươi.”
“Được!’’ Quân Lăng Thiên nhàn nhạt đáp lời.
Củi trong bếp lò cháy nổ lép bép, không khí trong nhà cỏ trở nên ấm áp, ánh lửa đỏ rực, khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên nhiễm lên một vầng sáng đẹp đẽ mê người.
Hai người ngồi quanh bàn, đem chút đồ ăn còn lại từ lúc trưa nuốt vào bụng. Cơm nước xong, Dung Tú đứng dậy đi đến cửa nhìn thời tiết bên ngoài, cảm thấy giờ phút này ngoài trời cuồng phong cũng không còn gào thét dữ dội như lúc trưa, hơn nữa quan trọng nhất là, mưa đã tạnh.
“Ngoài trời không còn mưa nữa, ta có thể về nhà rồi!’’ Cô vui sướng quay đầu nói với Quân Lăng Thiên.
“Vậy sao?’’ Quân Lăng Thiên giấu đi tình cảm thật sự trong mắt, từ ghế đứng dậy, đi về phía Dung Tú. Dung Tú chỉ cảm thấy một mùi hương hoa bất chợt ập đến, trước mắt liền tối sầm, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống.
Quân Lăng Thiên một tay đỡ cô, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường…
Trong Dung phủ, Dung Dịch đi qua đi lại không ngừng, Tô Tích Lạc ngồi trên ghế, ly trà bên cạnh đã sớm nguội lạnh. Sắc mặt hai người đều rối rắm.
Một ngày một đêm, toàn bộ hạ nhân Dung phủ được phái ra ngoài, hạ nhân Lục Vương phủ cũng như vậy, dốc toàn lực tìm kiếm Dung Tú. Còn dán cả bố cáo treo giải thưởng, nhưng đến giờ vẫn không có chút tin tức gì về nàng. Dung Tú giống như hoàn toàn biến mất, không một chút dấu vết.
“Ai…” Dung Dịch đã thở dài không biết bao nhiêu lần.
“Bá phụ, Tú Tú ở hiền gặp lành, chắc chắc không có việc gì đâu.’’ Tô Tích Lạc an ủi, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần vô lực. Hiển nhiên, trong lòng hắn cũng đang rất lo lắng. Nhưng nhìn Dung Dịch sốt ruột như vậy, hắn không thể tỏ ra quá mức sốt sắng, đành tìm cách an ủi ông.
“Lão gia, có tin tức của tiểu thư rồi…’’ Quản gia vội vàng chạy từ ngoài cửa vào. Hai người Dung Dịch, Tô Tích Lạc liếc nhìn nhau một cái, vội vàng bước lên đón, đồng thanh cất tiếng hỏi: “Hiện tại nàng đang ở đâu?’’
Beta: Zinny
Bên ngoài cỏ lau phất phơ, bên trong ngôi nhà tranh Dung Tú cùng Quân Lăng Thiên đã ăn xong khoai lang. Dung Tú đứng lên nhìn thời tiết bên ngoài. Hôm nay khí trời chẳng những không tốt lên, ngược lại càng lúc càng xấu đi.
Cô thầm than trong lòng, chỉ đành quay lại trong phòng. Quân Lăng Thiên đưa mắt nhìn chân trời cuồn cuộn mây đen, khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười không dễ nhận ra.
Thực ra, là hắn cố ý. Cố ý không đưa Dung Tú về Dung phủ mà đưa nàng đến nơi này.
Đương nhiên lý do là vì muốn được tiếp xúc với nàng nhiều hơn. Dù ban đầu hắn tiếp cận nàng là có mục đích, nhưng một ngày trôi qua, một mình ở bên nàng, hắn lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
“Ngươi nói trời có thể tạnh mưa không?” Dung Tú nhìn hắn hỏi.
“Chắc là sẽ tạnh thôi.’’ Quân Lăng Thiên thu tay vào ống tay áo an ủi cô, hắn vờ vịt trưng ra bộ mặt rầu rĩ nhìn bầu trời u ám thản nhiên nói.
“Xin ông trời phù hộ! Nhất định đừng mưa nữa!’’ Dung Tú chắp tay hình chữ thập, trong lòng âm thầm mang Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát, Đức Chúa Jesus, Thượng Đế vân vân ra cầu xin một lượt.
Người ta nói thành tâm thì sẽ linh ứng, nhưng cô quá “thành tâm” như vậy cũng không phải chuyện tốt, cô đã cầu xin quá nhiều. Vì thế, những thần tiên trên trời chẳng ai thèm để ý đến cô. Cho nên, cô càng cầu xin nhiều lại dẫn tới cục diện càng thêm khó chịu.
Ngoài phòng, lại một trận gió lạnh thổi tới, những hạt mưa lộp bộp gõ trên mái nhà. Lúc này, giữa trời đất chỉ có ngôi nhà tranh lẻ loi đứng giữa đồng không mông quạnh, quạnh hiu đến nao lòng.
Dung Tú vỗ vỗ quai hàm, thở dài, lại vô lực ngồi xuống.
Hàng mày của Quân Lăng Thiên giãn ra, vén trường bào ngồi xuống cùng cô.
Dung Tú không nói lời nào, hắn cũng im lặng. Hai người cứ trầm mặc ngồi như vậy một lát. Dung Tú nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, lông mày nàng khẽ nhíu lại, tạm thời gạt bỏ nỗi nóng lòng muốn về nhà sang một bên.
“Chúng ta chơi đoán chữ được không?” Cô quay đầu nhìn Quân Lăng Thiên phía đối diện hỏi.
Quân Lăng Thiên thản nhiên mím môi một cái, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng phun ra một chữ “Được”. Dù sao hiện tại cũng rất nhàm chán, vậy thì cứ chơi đùa với tiểu cô nương này một chút giết thời gian đi.
“Ta ra đề mục trước nhé?’’ Dung Tú vừa thấy hắn đồng ý liền hưng phấn dào dạt.
“Xin hỏi, nếu ngươi muốn qua cầu, nhưng lại gặp phải một con quỷ cùng một con sói. Đúng lúc ngươi lại mang theo cung tên trong tay, ngươi sẽ bắn con nào trước?’’ Dung Tú chọn một câu đơn giản để đố hắn. Dù sao vừa mới bắt đầu, lập tức dùng câu khó quá e là hắn không chơi nổi.
He he, cô đắc ý lén che miệng cười trộm.
“Vậy… bắn sói trước đi?’’ Quân Lăng Thiên không biết là đố mẹo nên dựa vào cảm giác mà đoán. Có điều, hắn vừa nói xong đáp án, Dung Tú đã cong miệng cười. Hắn ngây ngốc không hiểu chuyện gì hỏi: “Làm sao vậy?’’
“Ha ha… Không thể ngờ ngươi là sắc lang* nha.’’ Dung Tú mím môi cười trộm. Quân Lăng Thiên vỡ lẽ, hóa ra đây là một câu đố không có đáp án. Hắn xấu hổ ho khan vài tiếng, sắc mặt mới trở lại bình thường.
*chữ bắn (shè) và chữ sắc (sè) đọc hơi giống nhau. Vì thế Dung Tú nói câu này có 2 nghĩa, vừa là “không ngờ ngươi bắn sói trước”, vừa là “không ngờ ngươi là sắc lang”.
Hai người cứ câu được câu không chơi một lúc, đương nhiên bình thường đều là Dung Tú ra đề hắn đoán. Về phần kết quả, Quân Lăng Thiên thua thê thảm.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn. Quân Lăng Thiên đứng dậy muốn đi làm cơm chiều. Dung Tú lại cảm thấy nhàm chán, cũng không còn câu nệ như lúc trước. Cô nghiêm túc nhìn ngắm đánh giá gian phòng mình đang ngồi. Cuối cùng, không ngờ lại phát hiện trong phòng có một giá sách nhỏ.
Cô bước tới muốn xem giá sách kia có những loại sách gì, đột nhiên lại vô tình thấy được một cây quạt gỗ. Cô cảm giác rất quen mắt, vừa mở ra liền thấy…
O[╯□╰]O
Chẳng trách cô thấy quen mắt, thì ra đúng là bức tranh kia, chiếc quạt tuyệt thế vô song của cô. Cô cầm chiếc quạt, xoay người trở lại, hỏi cái người đang ngồi bên cạnh bếp là Quân Lăng Thiên kia: “Cây quạt này sao lại ở chỗ của ngươi?”
Cô nhớ rõ hôm đó sau khi đặt quạt ở trên bàn thì không thấy đâu nữa cả, thì ra là ở chỗ của hắn.
Quân Lăng Thiên bị cô phát hiện, cho thêm một thanh củi vào bếp, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy nó rất đẹp, cho nên mượn về.’’ Lời này của hắn vốn là nịnh nọt cho có, có điều người nào đó lại tưởng thật, lập tức đắc ý.
Cô học điệu bộ văn nhã của các công tử thường chiếu trên tivi, “phạch’’ một tiếng mở chiếc quạt ra, có sắc có hương phe phẩy vài cái. Lúc này mới trâu bò phun ra một câu với Quân Lăng Thiên: “Sớm biết là ngươi thích mà, lần sau ta lại làm cho ngươi.”
“Được!’’ Quân Lăng Thiên nhàn nhạt đáp lời.
Củi trong bếp lò cháy nổ lép bép, không khí trong nhà cỏ trở nên ấm áp, ánh lửa đỏ rực, khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên nhiễm lên một vầng sáng đẹp đẽ mê người.
Hai người ngồi quanh bàn, đem chút đồ ăn còn lại từ lúc trưa nuốt vào bụng. Cơm nước xong, Dung Tú đứng dậy đi đến cửa nhìn thời tiết bên ngoài, cảm thấy giờ phút này ngoài trời cuồng phong cũng không còn gào thét dữ dội như lúc trưa, hơn nữa quan trọng nhất là, mưa đã tạnh.
“Ngoài trời không còn mưa nữa, ta có thể về nhà rồi!’’ Cô vui sướng quay đầu nói với Quân Lăng Thiên.
“Vậy sao?’’ Quân Lăng Thiên giấu đi tình cảm thật sự trong mắt, từ ghế đứng dậy, đi về phía Dung Tú. Dung Tú chỉ cảm thấy một mùi hương hoa bất chợt ập đến, trước mắt liền tối sầm, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống.
Quân Lăng Thiên một tay đỡ cô, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường…
Trong Dung phủ, Dung Dịch đi qua đi lại không ngừng, Tô Tích Lạc ngồi trên ghế, ly trà bên cạnh đã sớm nguội lạnh. Sắc mặt hai người đều rối rắm.
Một ngày một đêm, toàn bộ hạ nhân Dung phủ được phái ra ngoài, hạ nhân Lục Vương phủ cũng như vậy, dốc toàn lực tìm kiếm Dung Tú. Còn dán cả bố cáo treo giải thưởng, nhưng đến giờ vẫn không có chút tin tức gì về nàng. Dung Tú giống như hoàn toàn biến mất, không một chút dấu vết.
“Ai…” Dung Dịch đã thở dài không biết bao nhiêu lần.
“Bá phụ, Tú Tú ở hiền gặp lành, chắc chắc không có việc gì đâu.’’ Tô Tích Lạc an ủi, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần vô lực. Hiển nhiên, trong lòng hắn cũng đang rất lo lắng. Nhưng nhìn Dung Dịch sốt ruột như vậy, hắn không thể tỏ ra quá mức sốt sắng, đành tìm cách an ủi ông.
“Lão gia, có tin tức của tiểu thư rồi…’’ Quản gia vội vàng chạy từ ngoài cửa vào. Hai người Dung Dịch, Tô Tích Lạc liếc nhìn nhau một cái, vội vàng bước lên đón, đồng thanh cất tiếng hỏi: “Hiện tại nàng đang ở đâu?’’
/97
|