“Ta nói ăn liền ăn, ngươi quản được ta hay sao!”, Hạ Quán Linh quát lớn rồi bước tới:
“Nơi này rốt cuộc ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử.” Trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Nô tỳ không dám!” Tiểu Vân vừa nghe thế, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quỳ sụp xuống. Trong lòng nàng ta trăm triệu lần đâu dám có ý nghĩ như vậy.
“Tin chắc ngươi cũng không dám!” Hạ Quán Linh khẽ mím môi, khóe môi nở nụ cười nhạt có phần đắc ý.
“Nhanh đi kêu Vương tổng quản mang một chùm vải tới cho ta.” Hạ Quán Linh lạnh lùng cười nói, bất cứ thứ gì nàng muốn nàng đều phải chiếm được, huống chi chỉ là một chùm vải nho nhỏ này.
Tiểu Vân lúc này sao dám khuyên can gì nữa, chỉ có thể nhanh như chớp chạy tới trình bày cùng Vương tổng quản. Vương tổng quản vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại. Hiện giờ Vương gia Vương phi không có nhà, vị trắc phi này liền bắt đầu chơi trò “Trong núi không có cọp, hầu tử xưng đại vương” rồi, đừng nói hiện tại hầm băng không có vải, cho dù có, hắn cũng không thể lấy ra được đâu.
Hắn nghĩ vậy, ngay lập tức nghiêm trang cự tuyệt yêu cầu này của Hạ Quán Linh.
Tiểu Vân ỉu xìu trở lại viện, lặp lại những lời Vương tổng quản vừa nói. Không nghĩ tới Hạ Quán Linh vừa nghe thế, trong lòng bắt đầu nổi giận. Con người ấy à, lúc khó khăn nguyện nằm gai nếm mật, nhưng một khi đã hái quả thắng lợi, ắt sẽ lòi đuôi cáo ra thôi.
Giống như Hạ Quán Linh vậy, nàng cho rằng sau khi chọc giận đuổi được Dung Tú đi, địa vị chính Vương phi không nghi ngờ gì sẽ thuộc về nàng. Cho nên cái đuôi hồ ly kia bắt đầu vểnh lên, những đạo lý “nén giận” làm người trong lúc khó khăn trước kia, đều bị nàng quẳng ra khỏi não hết rồi.
Hiện tại Vương tổng quản bất kính với nàng, nàng liền âm thầm ghi thù trong lòng. Nếu hỏi ghi thù để làm gì, đáp án là: Để “báo đáp” lại. Có điều, Hạ Quán Linh dù sao vẫn có chút tài năng, cho nên nàng sẽ không tự mình động thủ, nàng ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh trong đầu vạch ra một âm mưu.
Nàng định bụng chờ sau khi Tô Cẩn Hạo về, thời điểm ban đêm ngủ, sẽ thổi chút gió bên tai hắn. Tóm lại, những kẻ dám coi thường nàng, nàng sẽ không cho bọn chúng có kết cục tốt.
Bên này nàng đang rất rất đắc ý, Tiểu Vân nhìn “nụ cười hoa anh túc” trên mặt nàng, lòng không khỏi run rẩy. Sẩy tay một cái, ly trà Hạ Quán Linh yêu thích trượt khỏi tay rơi xuống đất.
“Choang!” Âm thanh thanh thúy vang lên, kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Vương phi, thực xin lỗi, nô tỳ không cố ý!” Tiểu Vân thấy vẻ âm hiểm trên mặt Hạ Quán Linh, vội vàng quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu trước nàng. Nàng ta biết tiểu thư nhà nàng ta rất ác độc, chỉ cần làm sai một chút, nàng ấy sẽ hung hăng giáo huấn mình.
“Phế vật!” May mà hôm nay tâm tình Hạ Quán Linh cũng coi như tốt, nên không hung hăng dạy dỗ nàng ta. Chỉ dữ tợn nhéo lỗ tai Tiểu Vân, ác độc nói một câu, “Ngươi theo ta lâu như vậy, sai ngươi làm chút chuyện cũng không xong, ta nuôi phế vật như ngươi có tác dụng gì?”
“Vương phi, nô tỳ sai rồi! Lần sau nô tỳ không dám nữa!” Tiểu Vân bị nàng nhéo tai, đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng cầu xin nàng. Nàng ta ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tô Cẩn Hạo đang đứng ngoài cửa. Đôi mắt lạnh lùng của hắn giờ phút này chăm chú nhìn vào trong phòng.
“Vương gia!” Tiểu Vân thất thanh hô.
Hạ Quán Linh bởi vì những lời này của Tiểu Vân, hơi ngẩn ra một chút, vội vàng buông Tiểu Vân ra. Nàng xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hồ thu chăm chú nhìn Tô Cẩn Hạo, lòng thấp thỏm bất an. Nàng không biết việc mình vừa làm với Tiểu Vân có phải đều bị Tô Cẩn Hạo thấy được rồi không.
Bình thường nàng cùng Tiểu vân đều là một đôi chủ tớ “Tình như tỷ muội”. [ít nhất trong mắt Tô Cẩn Hạo là như vậy ]
Tô Cẩn Hạo đứng ở cửa, toàn thân sớm bị mưa to xối ướt. Nét mặt hắn lúc này rất phức tạp, có loại tức giận cùng đau xót nói không nên lời. Màn phát sinh vừa rồi trong phòng, hắn đã “thưởng thức” rất lâu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy “diễn xuất chân thật” của Hạ Quán Linh, trong lòng lại giống như bị cái gì nghẹn lại, không thể động đậy.
Những lời đã nói, những chuyện đã làm khi hắn cùng Hạ Quán Linh ở bên nhau không ngừng quay cuồng trong đầu hắn.
Những kỷ niệm vốn ngọt ngào, lúc này hồi tưởng, lại giống như con dao cứa thật sâu vào lòng hắn.
Nữ nhân này, ngụy trang chính mình thành nữ tử thiện lương nhất trên đời, mà hắn vẫn luôn bị chiếc áo thiện lương của nàng mê hoặc tâm trí.
Ôn nhu của nàng, thiện lương của nàng, hết thảy của nàng…… Giờ ngẫm lại, đều là giả dối.
Cố ý gặp gỡ hắn, cố ý tái ngộ hắn, cố ý tương phùng hắn……
Ban đầu nghĩ rằng đây là cái gọi là duyên phận trời ban, chẳng ngờ kết quả lại chỉ là thủ đoạn đùa bỡn của một nữ nhân với mình mà thôi. Duyên phận chó má gì chứ, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để nữ nhân này đùa bỡn mình.
Ha ha, rốt cuộc nên cười nàng quá thông minh, hay là cười chính mình quá ngu xuẩn đây!
Mãi cho đến hôm nay mới hoàn toàn nhìn rõ bản chất nàng……
Đôi mắt thâm thúy của Tô Cẩn Hạo giờ phút này không hề di động nhìn chằm chằm vào Hạ Quán Linh, Hạ Quán Linh càng lúc càng bất an, nàng không biết giờ phút này hắn đang suy nghĩ gì, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo của hắn lại làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy.
Ánh mắt của Tô Cẩn Hạo lạnh buốt như có thể đóng băng nước mưa đọng trên mặt hắn. Hắn bước từng bước một vào trong phòng.
Hạ Quán Linh chỉ cảm thấy hô hấp cả người bắt đầu khó khăn, mỗi bước của hắn, đều bước vào lòng nàng, một bước đi tới, sợ hãi trong lòng nàng liền tăng thêm một nấc.
“Vương gia……” Hạ Quán Linh đè nén sợ hãi trong lòng, khẽ gọi: “Chàng về khi nào vậy?”
Tô Cẩn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt nàng. Trong con ngươi sắc lạnh, giờ phút này xuất hiện thêm ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa nhỏ kia càng cháy càng lớn, làm nổi bật hình ảnh Hạ Quán Linh trong mắt hắn, làm cho toàn thân nàng không nhịn được mà run lên.
“Vương gia……” Nàng khẽ cắn môi, chậm rãi bước về phía Tô Cẩn Hạo, bàn tay non mềm chủ động vươn tới, muốn khoác lên cánh tay hắn, nhưng Tô Cẩn Hạo rõ ràng chán ghét sự đụng chạm của nàng.
Hắn khẽ vung tay, hất bàn tay mềm mại của nàng ra.
“Vương gia…… Chàng sao vậy?” Nét mặt tươi cười của nàng tái đi, không thể tin nhìn Tô Cẩn Hạo, giờ phút này nàng phát hiện, chính mình chỉ có thể ngơ ngẩn đứng yên một chỗ, bất lực chờ Tô Cẩn Hạo mở miệng.
“Nơi này rốt cuộc ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử.” Trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Nô tỳ không dám!” Tiểu Vân vừa nghe thế, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quỳ sụp xuống. Trong lòng nàng ta trăm triệu lần đâu dám có ý nghĩ như vậy.
“Tin chắc ngươi cũng không dám!” Hạ Quán Linh khẽ mím môi, khóe môi nở nụ cười nhạt có phần đắc ý.
“Nhanh đi kêu Vương tổng quản mang một chùm vải tới cho ta.” Hạ Quán Linh lạnh lùng cười nói, bất cứ thứ gì nàng muốn nàng đều phải chiếm được, huống chi chỉ là một chùm vải nho nhỏ này.
Tiểu Vân lúc này sao dám khuyên can gì nữa, chỉ có thể nhanh như chớp chạy tới trình bày cùng Vương tổng quản. Vương tổng quản vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại. Hiện giờ Vương gia Vương phi không có nhà, vị trắc phi này liền bắt đầu chơi trò “Trong núi không có cọp, hầu tử xưng đại vương” rồi, đừng nói hiện tại hầm băng không có vải, cho dù có, hắn cũng không thể lấy ra được đâu.
Hắn nghĩ vậy, ngay lập tức nghiêm trang cự tuyệt yêu cầu này của Hạ Quán Linh.
Tiểu Vân ỉu xìu trở lại viện, lặp lại những lời Vương tổng quản vừa nói. Không nghĩ tới Hạ Quán Linh vừa nghe thế, trong lòng bắt đầu nổi giận. Con người ấy à, lúc khó khăn nguyện nằm gai nếm mật, nhưng một khi đã hái quả thắng lợi, ắt sẽ lòi đuôi cáo ra thôi.
Giống như Hạ Quán Linh vậy, nàng cho rằng sau khi chọc giận đuổi được Dung Tú đi, địa vị chính Vương phi không nghi ngờ gì sẽ thuộc về nàng. Cho nên cái đuôi hồ ly kia bắt đầu vểnh lên, những đạo lý “nén giận” làm người trong lúc khó khăn trước kia, đều bị nàng quẳng ra khỏi não hết rồi.
Hiện tại Vương tổng quản bất kính với nàng, nàng liền âm thầm ghi thù trong lòng. Nếu hỏi ghi thù để làm gì, đáp án là: Để “báo đáp” lại. Có điều, Hạ Quán Linh dù sao vẫn có chút tài năng, cho nên nàng sẽ không tự mình động thủ, nàng ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh trong đầu vạch ra một âm mưu.
Nàng định bụng chờ sau khi Tô Cẩn Hạo về, thời điểm ban đêm ngủ, sẽ thổi chút gió bên tai hắn. Tóm lại, những kẻ dám coi thường nàng, nàng sẽ không cho bọn chúng có kết cục tốt.
Bên này nàng đang rất rất đắc ý, Tiểu Vân nhìn “nụ cười hoa anh túc” trên mặt nàng, lòng không khỏi run rẩy. Sẩy tay một cái, ly trà Hạ Quán Linh yêu thích trượt khỏi tay rơi xuống đất.
“Choang!” Âm thanh thanh thúy vang lên, kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Vương phi, thực xin lỗi, nô tỳ không cố ý!” Tiểu Vân thấy vẻ âm hiểm trên mặt Hạ Quán Linh, vội vàng quỳ sụp xuống đất, không ngừng dập đầu trước nàng. Nàng ta biết tiểu thư nhà nàng ta rất ác độc, chỉ cần làm sai một chút, nàng ấy sẽ hung hăng giáo huấn mình.
“Phế vật!” May mà hôm nay tâm tình Hạ Quán Linh cũng coi như tốt, nên không hung hăng dạy dỗ nàng ta. Chỉ dữ tợn nhéo lỗ tai Tiểu Vân, ác độc nói một câu, “Ngươi theo ta lâu như vậy, sai ngươi làm chút chuyện cũng không xong, ta nuôi phế vật như ngươi có tác dụng gì?”
“Vương phi, nô tỳ sai rồi! Lần sau nô tỳ không dám nữa!” Tiểu Vân bị nàng nhéo tai, đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng cầu xin nàng. Nàng ta ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tô Cẩn Hạo đang đứng ngoài cửa. Đôi mắt lạnh lùng của hắn giờ phút này chăm chú nhìn vào trong phòng.
“Vương gia!” Tiểu Vân thất thanh hô.
Hạ Quán Linh bởi vì những lời này của Tiểu Vân, hơi ngẩn ra một chút, vội vàng buông Tiểu Vân ra. Nàng xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hồ thu chăm chú nhìn Tô Cẩn Hạo, lòng thấp thỏm bất an. Nàng không biết việc mình vừa làm với Tiểu Vân có phải đều bị Tô Cẩn Hạo thấy được rồi không.
Bình thường nàng cùng Tiểu vân đều là một đôi chủ tớ “Tình như tỷ muội”. [ít nhất trong mắt Tô Cẩn Hạo là như vậy ]
Tô Cẩn Hạo đứng ở cửa, toàn thân sớm bị mưa to xối ướt. Nét mặt hắn lúc này rất phức tạp, có loại tức giận cùng đau xót nói không nên lời. Màn phát sinh vừa rồi trong phòng, hắn đã “thưởng thức” rất lâu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy “diễn xuất chân thật” của Hạ Quán Linh, trong lòng lại giống như bị cái gì nghẹn lại, không thể động đậy.
Những lời đã nói, những chuyện đã làm khi hắn cùng Hạ Quán Linh ở bên nhau không ngừng quay cuồng trong đầu hắn.
Những kỷ niệm vốn ngọt ngào, lúc này hồi tưởng, lại giống như con dao cứa thật sâu vào lòng hắn.
Nữ nhân này, ngụy trang chính mình thành nữ tử thiện lương nhất trên đời, mà hắn vẫn luôn bị chiếc áo thiện lương của nàng mê hoặc tâm trí.
Ôn nhu của nàng, thiện lương của nàng, hết thảy của nàng…… Giờ ngẫm lại, đều là giả dối.
Cố ý gặp gỡ hắn, cố ý tái ngộ hắn, cố ý tương phùng hắn……
Ban đầu nghĩ rằng đây là cái gọi là duyên phận trời ban, chẳng ngờ kết quả lại chỉ là thủ đoạn đùa bỡn của một nữ nhân với mình mà thôi. Duyên phận chó má gì chứ, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để nữ nhân này đùa bỡn mình.
Ha ha, rốt cuộc nên cười nàng quá thông minh, hay là cười chính mình quá ngu xuẩn đây!
Mãi cho đến hôm nay mới hoàn toàn nhìn rõ bản chất nàng……
Đôi mắt thâm thúy của Tô Cẩn Hạo giờ phút này không hề di động nhìn chằm chằm vào Hạ Quán Linh, Hạ Quán Linh càng lúc càng bất an, nàng không biết giờ phút này hắn đang suy nghĩ gì, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo của hắn lại làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy.
Ánh mắt của Tô Cẩn Hạo lạnh buốt như có thể đóng băng nước mưa đọng trên mặt hắn. Hắn bước từng bước một vào trong phòng.
Hạ Quán Linh chỉ cảm thấy hô hấp cả người bắt đầu khó khăn, mỗi bước của hắn, đều bước vào lòng nàng, một bước đi tới, sợ hãi trong lòng nàng liền tăng thêm một nấc.
“Vương gia……” Hạ Quán Linh đè nén sợ hãi trong lòng, khẽ gọi: “Chàng về khi nào vậy?”
Tô Cẩn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt nàng. Trong con ngươi sắc lạnh, giờ phút này xuất hiện thêm ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa nhỏ kia càng cháy càng lớn, làm nổi bật hình ảnh Hạ Quán Linh trong mắt hắn, làm cho toàn thân nàng không nhịn được mà run lên.
“Vương gia……” Nàng khẽ cắn môi, chậm rãi bước về phía Tô Cẩn Hạo, bàn tay non mềm chủ động vươn tới, muốn khoác lên cánh tay hắn, nhưng Tô Cẩn Hạo rõ ràng chán ghét sự đụng chạm của nàng.
Hắn khẽ vung tay, hất bàn tay mềm mại của nàng ra.
“Vương gia…… Chàng sao vậy?” Nét mặt tươi cười của nàng tái đi, không thể tin nhìn Tô Cẩn Hạo, giờ phút này nàng phát hiện, chính mình chỉ có thể ngơ ngẩn đứng yên một chỗ, bất lực chờ Tô Cẩn Hạo mở miệng.
/97
|