Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 51: Âm hồn không tan

/96


Ngày mười sáu mỗi tháng, là ngày Phi Yến tiếp nhận nhiệm vụ. Nàng trộm tài, trộm vật, cũng trộm mệnh. Chỉ cần đối phương ra giá hợp lý, cái gì nàng cũng có thể trộm được. Ba mươi viên dạ minh châu Nam Hải, nàng trộm đầu người của Sát Thủ Môn môn chủ tiền nhiệm. Ba nghìn lượng hoàng kim, nàng trộm cánh tay trái của tuần phủ Linh Châu. Phi Yến chẳng những là phi tặc, mà còn là sát thủ. Nàng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, cũng là sát thủ giỏi nhất. Chỉ cần nàng tiếp nhận nhiệm vụ, thì chưa từng thất bại. Người mời nàng trộm vật rất nhiều, mời nàng trộm mệnh cũng không ít. Phi Yến ra tay, thì không phải tầm thường, giá thấp nhất là ba nghìn lượng hoàng kim. Thế nhưng, người muốn mời nàng ra tay vẫn nhiều không kể xiết.

Ở sau lưng Túy Yên Lâu, có một tòa nhà lớn bỏ không, cả năm không có ai ở. Ngày mười sáu, tòa nhà Yêu Nguyệt Lâu ở phía tây đều sẽ đốt một ngọn đèn. Đốt đèn, có nghĩa là Phi Yến nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ. Đến ngày mười sáu, bất luận kẻ nào cũng đều có thể tùy ý ra vào Yêu Nguyệt Lâu. Cố chủ đem tư liệu của mình, vật muốn trộm, giá muốn trả, viết ra bỏ vào một phong thư, cùng với ba nghìn lượng hoàng kim đặt lên án thư ở dưới tầng một là được. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Phi Yến thì sẽ liên lạc với cố chủ. Nếu Phi Yến không muốn tiếp nhận nhiệm vụ, nội trong ba ngày sẽ trả lại tiền đặt cọc.

Lầu ba, là khu vực cấm địa, rất ít có người đi lên.

Ngày mười sáu mỗi tháng, Phi Yến đều sẽ xuất hiện trên lầu ba Yêu Nguyệt Lâu, đàm phán với một số cố chủ. Về phần bọn họ nói cái gì, thì không ai biết. Có người nói, đặt giá năm nghìn lượng hoàng kim trở lên, có thể lên lầu ba cùng Phi Yến đàm phán, việc đàm phán tất nhiên là chi tiết nhiệm vụ. Cũng có người nói, người có thể lên lầu ba Yêu Nguyệt Lâu đều đã hóa thành xương trắng. Là thật hay giả, không ai biết. Lầu ba Yêu Nguyệt Lâu, rốt cuộc là thế nào, cũng không ai biết được.

Nửa năm rồi, đèn ở Yêu Nguyệt Lâu rốt cục lại sáng lên.

Kỳ thực, lầu ba Yêu Nguyệt Lâu cũng không có gì đặc biệt. Châu liêm[1], ghế, bàn trà, trà thơm, huân hương[2], phong linh, nến, rất bình thường.

Viên dạ minh châu được khảm giữa trần nhà, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, ngọn lửa cây nến đặt trên bàn trà không ngừng nhảy múa, phong linh bên cửa sổ theo gió đung đưa, không ngừng vang lên âm thanh leng keng.

Phía sau châu liêm, ba bóng người mờ mờ ảo ảo.

Trong Yêu Nguyệt Lâu im ắng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, trong yên tĩnh có phần quỷ dị.

Một dáng người mảnh khảnh, chậm rãi bước đến trước bàn trà ngồi xuống. Ả thở nặng nề, thân mình khẽ run rẩy.

Thiên Mạch hướng Hồng Ngạc nháy mắt, “Tắt đèn.” Hồng Ngạc lập tức đi ra ngoài, thổi tắt ngọn đèn lồng trên cửa sổ.

“Mời ta trộm đồ ư?” Thiên Mạch sau mành lên tiếng, giọng trầm thấp có phần lãnh đạm.

“Phải…” Đối phương hít một hơi thật sâu, run run mở miệng, “Ta ra giá năm nghìn lượng hoàng kim.”

“Trộm cái gì?” Thiên Mạch đạm mạc hỏi.

“Mạng người.”

“Mạng ai?” Thiên Mạch bưng hương trà lên, hương thơm lan tỏa.

Liễu Phinh Đình nghiến răng nghiến lợi, “Liễu Thiên Mạch.” xx này khiến ả mất mặt, món nợ này không trả không được.

Chén trà trong tay Thiên Mạch đặt lại chỗ cũ, nàng hơi ngẩng đầu, lãnh khốc đến đáng sợ, “Làm sao ngươi biết tối nay ta ở đây tiếp nhận nhiệm vụ?”

“Ngươi…. Ta… Ta mời Thiên Cơ Các giết Liễu Thiên Mạch, bọn họ bảo ta đến đây tìm ngươi.” Nghe nói, Phi Yến là người của Thiên Cơ Các. Có người gọi Phi Yến là thiên hạ dệ nhất sát thủ, mời nàng ra tay, không có nhiệm vụ nào không hoàn thành. Cho nên, ả mới đi tìm Thiên Cơ Các, hy vọng có thể mời Phi Yến ra tay.

“Liễu Thiên Mạch đáng giá năm nghìn lượng sao?” Phía sau bức rèm Thiên Mạch cười lạnh.

Liễu Phinh Đình phát hoảng vì giọng cười âm lãnh của nàng, nói, “Ả… Ả trước mặt mọi người khiến ta mất mặt, còn đoạt mất Hoắc Thiên.”

Chỉ vì chút cãi vả, Liễu Phinh Đình cư nhiên lại muốn giết cả tỷ tỷ của mình, thật là ác độc.

Thiên Mạch đặt chén trà trong tay xuống, “Biết quy củ của ta chứ?”

“Biết.” Liễu Phinh Đình đặt một túi đồ lên trên bàn trà.

Thiên Mạch ra hiệu cho Hồng Ngạc, “Mang lại đây.”

Hồng Ngạc mặt che khăn từ bên cạnh bước ra, lấy túi đồ kia đặt lên chiếc bàn trước mặt Thiên Mạch.

Thiên Mạch mở chiếc túi vải, bên trong tất cả đều là châu báu trang sức.

Nàng tiện tay cầm một món lên ngắm nghía, khẽ cười nói, “Quả thực giàu có, mỗi thứ đều là bảo vật vô giá.” Nàng cười lạnh lùng mà châm chọc.

Liễu Phinh Đình nuốt một ngụm nước miếng, “Đương nhiên, đây là hồi môn mẹ ta cho ta, giá trị tuyệt đối đến ba nghìn lượng.”

Thiên Mạch bọc trang sức lại, ném cho Hoa Linh đứng bên cạnh, quay đầu nói với Liễu Phinh Đình, “Tể tướng phu nhân quả nhiên ra tay rộng lượng, Tể tướng thiên kim ra tay đủ hào phóng.”

“Ngươi đã biết ta là ai, ta nghĩ ta không cần nhiều lời.” Yêu Nguyệt Lâu âm trầm đến đáng sợ, ả không muốn tiếp tục lưu lại.

Thiên Mạch đứng lên, giũ giũ nếp nhăn trên váy, “Liễu Phinh Đình, có muốn nhìn xem ta là ai không?”

” Không cần đâu.” Liễu Phinh Đình nuốt một ngụm nước miếng. Ả không ngu ngốc, thân phận Phi Yến thần bí cỡ nào, nếu ả nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, chỉ sợ sống không thọ.

Thiên Mạch cất cước, ngồi xuống lại. Nàng dựa vào thành ghế, cười nhạt, “Vụ làm ăn này ta nhận, ngươi đi đi.” Giết chính mình, nàng vẫn chưa điên đâu.

“Ta đi đây.” Liễu Phinh Đình đứng dậy, chạy như bay rời khỏi. Nơi này thật sự quá u ám, ả một khắc cũng không muốn ở lại. Nếu không phải nghe nói Phi Yến không giết cố chủ, ả căn bản không dám tới.

“Tiểu thư, ả này…” Hồng Ngạc chỉ theo hướng Liễu Phinh Đình rời khỏi, muốn nói lại thôi.

Liễu Thiên Mạch tựa lưng vào ghế, cười châm chọc, “Kệ ả.” Không giết cố chủ là quy củ của nàng, nàng sẽ không phá hỏng quy củ của mình, lại càng không giết chính mình.

Hoa Linh hung hăng nói, “Tiểu thư, ả thật quá đáng, để nô tỳ giết ả. Tiểu thư không giết cố chủ, thì để nô tỳ giết.” Mời tiểu thư tự mình giết mình, quả thực là chán sống.

Thiên Mạch cười quỷ dị, “Chết như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho ả sao? Chẳng phải là lãng phí thuốc mà ta mất công luyện chế cho Liễu gia sao?”

Hồng Ngạc đột nhiên nhớ ra gì đó, bừng tỉnh đại ngộ, “Nô tỳ hiểu ý tiểu thư rồi.”

Thiên Mạch hướng Hoa Linh nháy mắt,” Đốt ngọn đèn thứ hai.”

Hoa Linh trả lời một tiếng, một lần nữa thắp đèn lồng bên cửa sổ.

Quy củ của Phi Yến, mỗi lần chỉ gặp một người. Nhìn thấy cửa sổ lầu ba đốt đèn lồng, mới có thể vào trong.

Người vào lần này là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm. Y xuất hiện, khiến Thiên Mạch có chút không biết nên khóc hay cười.

Thiên Mạch ngả ra trên bàn, chán nản gõ móng tay, “Bình Nam Vương, ngài đến chỗ của Phi Yến có việc gì phải làm sao?” Cố chủ tối nay người này còn kỳ quái hơn người kia. Đầu tiên là muội muội, tiếp đến là trượng phu, đợi lát nữa chỉ sợ ngay cả cha nàng cũng đến luôn.

“Phi Yến cô nương, ta đến mời ngươi hỗ trợ, không hề ác ý.” Triều đình chưa bao giờ can thiệp chuyện của người trong giang hồ, trừ phi bọn họ tạo phản. Cho dù Phi Yến đúng là nhân vật như vậy, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhất là tiên hoàng cùng đương kim hoàng thượng, bọn họ đối với những nhân vật hiệp đạo như vậy không đồng ý, cũng không phản đối, giả vời như không thấy. Phi Yến tuy rằng không phải hiệp đạo, nhưng cũng không làm ác. Triều đình cho phép nàng tự do, không rảnh quản nàng. (sát thủ mà không tính là làm ác sao???)

“Bình Nam Vương thần thông quảng đại, không ngờ lại mời Phi Yến hỗ trợ, chậc chậc, Phi Yến thụ sủng nhược kinh[3] a.” Thiên Mạch tay chống cằm, nhìn bên ngoài bức rèm.

“Phi Yến cô nương, sau hai lần ngươi đến thăm vương phủ, vì sao đột nhiên không thấy nữa?” Tần Mộ Phong nheo mắt, con ngươi đen sâu không thấy đáy, “Phi Yến cô nương, ngươi đến vương phủ có việc phải làm sao?”

Thiên Mạch ngáp một cái, “Có người ra tiền, mời ta đến vương phủ trộm đồ.” Nàng không e dè.

“Trộm cái gì?” Nàng sảng khoái như thế, thật làm cho Tần Mộ Phong nghi hoặc.

“Mạng Liễu Thiên Mạch.”

” Mạng Liễu Thiên Mạch?” Tần Mộ Phong đối với đáp án này cảm thấy thật quá bất ngờ.

Liễu Thiên Mạch nhún nhún vai,” Có người mời ta trộm mạng của nàng, có điều sau khi nhìn thấy nữ nhân ngốc nghếch kia, ta thật sự không hạ thủ được. Bị cả đám các ngươi khi dễ, còn có người muốn ám sát nàng, thật không biết mệnh của nàng sao mà khổ như vậy.” Thiên Mạch hoàn toàn không phát hiện, ngữ khí khi nàng nói chuyện trở nên giống Liễu Thiến.

” Ai muốn giết nàng?” Giọng nói Tần Mộ Phong rất lạnh, nghĩ đến có người muốn giết nữ nhân kia, khiến y tức giận.

Liễu Thiên Mạch lạnh lùng liếc nhìn y,” Không liên quan đến ngài.” Chẳng cần làm bộ làm tịch, Liễu Thiên Mạch nàng không cần y tội nghiệp.

Tần Mộ Phong thoáng nghĩ ngợi, nhìn bức rèm châu, “Ta ra giá năm vạn lượng.”

Thiên Mạch khóe miệng nhếch lên, liếc xéo y,” Làm gì?”

Trong mắt y hiện lên một chút hung ác nham hiểm, “Lấy mạng cố chủ, ai muốn giết Liễu Thiên Mạch, ngươi giết y cho ta.”

“Ta không giết cố chủ.” Coi như y có lương tâm.

“Ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ trả.” Nữ nhân kia thật sự phiền phức, không biết đã chọc tới kẻ thù nào nữa.

“Nếu ta nói, muốn một miếng thịt của ngài thì sao?” Thiên Mạch mâu quang lóe ra, lạnh đến tận xương.

“Nghe nói Phi Yến yêu tiền.” Muốn thịt của y làm gì.

Thiên Mạch hướng Hoa Linh vẫy tay, Hoa Linh hiểu ý, tiến đến bên người Thiên Mạch, khom lưng.

Liễu Thiên Mạch từ trên đầu nàng chọn một cây cây trâm tinh tế, khẽ động cổ tay, cây trâm bắn ra bức rèm châu, cắm trên bàn trà. Thiên Mạch cười lạnh châm chọc, “Rạch trên người ngài một đao, ta sẽ nhận vụ làm ăn này.” Nàng chắc chắc y sẽ không rạch.

Tần Mộ Phong cúi đầu, nhìn cây trâm sáng bóng, âm tình bất định, “Ngươi chắc chứ?”

“Đó là đương nhiên, ngài rạch mình một đao, ta cam đoan không giết liễu Thiên Mạch, hơn nữa bảo vệ mạng của nàng. Dựa vào danh tiếng Phi Yến ta, chỉ cần lời đã nói ra, không ai dám động đến một sợi lông của nàng.” Đây là sự thật.

Tần Mộ Phong chầm chậm cử động bàn tay, xiết chặt cây trâm. Con ngươi đen sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn không ra y suy nghĩ cái gì.

“Động thủ đi? Như thế nào? Không dám hả?” Thiên Mạch khinh miệt liếc y một cái, quay đầu đi chỗ khác, có chút tự giễu, “Vậy đủ biết đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Tần Mộ Phong mâu quang chợt lóe, rút cây trăm cắm trên mặt bàn ra đâm mạnh vào cánh tay phải của mình, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo trắng. Cây trâm trong tay rạch một đường dọc theo cánh tay, cây trâm rạch đến đâu, màu đỏ tươi quỷ dị hiện ra đến đó. Máu tươi theo ngón tay rơi xuống, tung tóe trên vạt áo y.

Nhìn máu đỏ tươi, Thiên Mạch khiếp sợ, nàng vịn ghế đứng lên, “Đối với ngài Liễu Thiên Mạch thực sự quan trọng như vậy sao?” Ở trong lòng y, nàng rốt cuộc quan trọng mức nào?

Thiên Mạch rất mơ hồ, y có thể vì nàng hy sinh, rồi lại đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt.

Y rốt cuộc quan tâm nàng như thế nào? Là yêu? Là hận? Là thích? Nàng không biết.

Tần Mộ Phong lắc đầu, “Không biết.” Ngay cả chính y cũng không biết mình quan tâm Liễu Thiên Mạch như thế nào. Y cảm thấy bản thân chán ghét nàng, nhưng trong lúc vô ý lại quan tâm nàng.

“Nếu là nữ nhân khác, ngài cũng sẽ làm như vậy sao?” Thiên Mạch đột nhiên rất muốn biết.

“Không.” Y trả lời chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

Thiên Mạch nhè nhẹ thở ra một hơi, “Ngài yên tâm, từ nay về sau không ai dám động đến Liễu Thiên Mạch đâu. Nói đi, mục đích tối nay ngài xuất hiện ở đây là gì.”

“Giúp ta tìm một người.” Máu vẫn nhỏ từng giọt không ngừng, sắc mặt Tần Mộ Phong trở nên trắng bệch.

Thiên Mạch ngơ ngẩn nhìn máu tươi, trong con ngươi đầy vẻ nghi hoặc không hiểu nổi. Nàng cúi đầu, từ thắt lưng lấy ra một dải băng. “Đây là Băng Thiền Ti, cầm lấy mà băng bó vết thương.”

“Cám ơn.” Tần Mộ Phong đứng dậy, nhận lấy dải băng. Y xắn tay áo lên, để lộ ra một vết thương máu thịt lẫn lộn nhìn mà đau lòng. Thiên Mạch trong lòng cả kinh, nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác.

Tần Mộ Phong nhanh tay băng bó vết thương lại,” Cám ơn cô nương.”

Thiên Mạch thanh âm bình đạm, nhưng không còn âm lãnh khốc như trước, “Tìm ai?”

” Liễu Thiến.”

” Liễu Thiến? Túy Yên Lâu đệ nhất hoa khôi? Ngài tìm nàng làm gì?” Được, lại một người tìm nàng.

” Một vạn lượng, tìm Liễu Thiến.”

Thiên Mạch nghi hoặc, “Tìm người ngài tìm ta gì? Tìm người thì phải đến tìm Thiên Cơ Các, Bình Nam Vương không biết sao?” Phi Yến trộm vật, giết người, chứ không tìm người.

“Người Phi Yến muốn giết, cho dù trốn tới chân trời góc biển, cũng trốn không thoát. Ngươi có thể tìm được người khác, tự nhiên cũng có thể tìm được Liễu Thiến.”

Lời y nói đích thực rất có lý.

Thiên Mạch cười thành tiếng, “Một vạn lượng? Giá của Phi Yến ta rất cao đó.” Nàng không hề phủ nhận bản thân tham tài. Cho dù nàng đã có cả một tòa kim khố, nhưng vẫn rất tham tài.

“Hoàng kim.” Tần Mộ Phong lạnh lùng nói thêm một câu.

“Vụ làm ăn này, ta nhận.” Có vàng mà không kiếm thì là đứa ngốc. Thân là thê tử của y, lấy tiền của y cũng đâu có gì quá đáng.

Sau khi Tần Mộ Phong rời khỏi, không còn ai đến nữa. Nửa canh giờ sau, Liễu Thiên Mạch ngồi không yên. Nàng vứt châu báu đang cầm nhịch trong tay xuống, lãnh đạm nói,” Ta mời các ngươi ăn hoành thánh, đi.” Sau đó, đứng dậy đi ra ngoài.

Hai nha hoàn đi theo nàng phía sau, châu đầu ghé tai.

“Tiểu thư hôm nay là lạ.” Hồng Ngạc cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm với Hoa Linh.

Hoa Linh gật đầu lia lịa,” Đúng vậy, lúc nàng cùng Tần Mộ Phong nói chuyện, ngữ khí giống hệt Liễu Thiến tiểu thư. Nếu không nhìn vào ánh mắt hung ác nham hiểm của nàng, ta còn nghĩ rằng Liễu Thiến tiểu thư lại đi ra đó.”

” Tiểu thư sao đột nhiên muốn mời chúng ta ăn hoành thánh? Nàng có phải bị hỏng não rồi không?”

“Có khả năng.”

“Rất có khả năng.”

” Luôn cảm thấy nàng có chút gì đó khang khác.”

***

Lúc này, đường xá vô cùng tịch mịch. Sự tịch mịch sau cảnh ồn ào náo động, luôn mang lại một cảm giác mất mát mơ hồ.

Thiên Mạch áo trắng bay bay, toàn thân nhẹ bỗng, bước đi ở trên đường mang theo chút quỷ dị không nói nên lời.

Gió lạnh thổi qua, vài tờ giấy dầu bay lên.

Hàng hoành thánh ven đường đã không còn ai, chủ quán co rúm người, nép bênh cạnh hỏa lò sưởi ấm.

Hoa Linh kéo chiếc ghế đẩu ra cho Thiên Mạch ngồi, còn mình thì đứng bên cạnh, “Lão bản, cho ba bát hoành thánh, càng nóng càng tốt.”

“Lập tức có ngay.” Chủ quán đang co ro lập tức đứng dậy, một làn hơi nước nóng hổi từ trong nồi bốc lên.

Thiên Mạch liếc Hồng Ngạc Hoa Linh, trợn mắt lên, “Hai ngươi đứng đó làm gì? Ngồi xuống.”

“Dạ.” Hai nha hoàn đồng thanh trả lời, ngồi ở hai bên người nàng.

Hoa Linh rụt cổ lại, hai tay không ngừng **, cái đầu nhỏ ngó nghiêng xung quanh. Nàng đột nhiên la hoảng lên, giật nhẹ y phục Thiên Mạch, “Tiểu thư, người kia nhìn rất quen mắt a?”

“Ai đâu?” Hồng Ngạc cũng quay đầu, nhìn bóng người từ trong bóng đêm đi tới.

Thiên Mạch nhìn theo ánh mắt Hoa Linh, thấy hai bóng người cao lêu nghêu đang đi tới. Nhìn kỹ, cư nhiên là Tần Mộ Phong và Phi Dương.

” Bọn họ không phải tới ăn hoành thánh chứ?” Hồng Ngạc nói to hết cỡ, nhìn Thiên Mạch.

Hoa Linh vẫn ung dung nhìn bọn họ chằm chằm, “Đường đường Bình Nam Vương, sao có thể ăn thứ này, lo làm gì. Cúi đầu thấp một chút, y sẽ không nhìn thấy chúng ta.”

Thiên Mạch không nói gì, cúi đầu xuống từ trong ngực áo lấy ra lấy ra một chiếc mặt nạ đơn giản dán lên mặt. Khuôn mặt vốn lạnh lùng, lập tức trở nên quyến rũ xinh đẹp. Trên người nàng chỉ mang theo một chiếc mặt nạ đơn giản, là bộ dạng của Liễu Thiến. Cho dù không muốn giả làm Liễu Thiến, cũng không còn lựa chọn.

[ Liễu Thiến, ra đi, Tần Mộ Phong đến rồi.]

[Tại sao ta phải ra? Tự giải quyết đi.]

[ Ta không muốn gặp y.]

[ Hừ, ta thấy ngươi không phải không muốn gặp, mà là rất muốn gặp.]

[Ra đi, che chắn cho ta.]

[Thiên Mạch, Phi Yên, học cách đối mặt với chính mình đi, hiểu chưa?]

[ Y đến rồi, mau ra đi.]

[ Không rảnh.]

[Ra ngay.]

[ Học cách đối diện bản thân đi, nếu không ngươi cả đời cũng không dám mở rộng lòng mình]

[ Vậy ngươi vĩnh viễn đừng ra nữa.]

[ Nếu ngươi có thể tìm được hạnh phúc cho mình, cởi bỏ khúc mắc, ta cả đời không ra nữa thì có sao.]

[........]

Bầu trời đêm không trăng, trên đường rất tối. Thứ duy nhất chiếu sáng, là hai chiếc đèn lồng treo trên túp lều của tiểu.

Tần Mộ Phong không thấy rõ mặt Thiên Mạch, lịch sự hỏi, “Cô nương, ta có thể ngồi đây không?”

” Xin cứ tự nhiên.” Giọng Thiên Mạch nhu mị vô cùng, lại có chút lạnh lùng thờ ơ.

Nàng vừa lên tiếng, Tần Mộ Phong liền nhận ra. Kinh ngạc nhìn Thiên Mạch,” Nàng là Liễu Thiến?” Tần Mộ Phong ngồi đối diện Liễu Thiến, Phi Dương cũng ngồi xuống theo, đôi mắt dán chặt vào Thiên Mạch.

Thiên Mạch chậm rãi ngẩng đầu, bình đạm trả lời,” Đúng vậy, ta là Liễu Thiến.” Thấy Phi Dương nhìn chằm chằm mình, nàng cũng hờ hững nhìn y một cái.

Hồng Ngạc nhăn mũi, cáu kỉnh nói,” Vương gia, sao ngài lại tới nữa.” Bình Nam Vương thật đúng là âm hồn không tan mà, một trong một buổi tối mà gặp đến ba lần. (2 lần mới đúng chứ ta)

“Hồng Ngạc?” Hồng Ngạc vừa rồi đi cùng Phi Yên, sao giờ lại ở cùng với Liễu Thiến.

Hồng Ngạc hừ lạnh,” Bình Nam Vương, không ngờ ngài cũng nhớ rõ tên ta, thật là hiếm thấy.” Trong giọng nói mang đầy vẻ châm chọc.

‘Cạch’ một tiếng, một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ được đặt lên bàn, mũi kiếm chống trên mặt bàn, một giọng nói lạnh như băng cũng theo đó vang lên,” Không được vô lễ.”

Tần Mộ Phong liếc nhìn khuôn mặt u ám của Phi Dương, khoát tay,” Phi Dương, bỏ kiếm ra.”

Y quay đầu nhìn Thiên Mạch, không che dấu nổi ánh mắt vui mừng,” Liễu Thiến, nàng đã đi đâu? Ta tìm nàng lâu lắm rồi.” Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu[4]. Không ngờ trên đường lại gặp được Liễu Thiến, nằm ngoài dự kiến của y.

“Vương gia, ngài tìm ta làm gì?” Thiên Mạch ảm đạm cười,” Liễu Thiến chỉ là một nữ tử phong trần, không đáng được Vương gia bận tâm.”

Chủ quán xen vào giữa bọn họ, bưng lên ba bát hoành thánh nóng hổi,” Các vị, hoành thánh đến đây.”

“Hai vị khách quan, hai người cũng ăn chứ?” Hai người này hình như không có ý muốn ăn gì cả?

Tần Mộ Phong chưa kịp mở miệng, Phi Dương đã nói thay y, “Hai bát hoành thánh.”

Hồng Ngạc bất mãn nói thầm,” Tiểu thư, người nhà họ Tần này bị cái gì sao? Cái tên công công Toàn Phúc kia bá đạo, nô tài của Bình Nam Vương càng bá đạo.”

Thiên Mạch ném một ánh mắt lãnh khốc, “Không được vô lễ.” Phi Dương đối xử nàng tốt lắm, nàng kính y như huynh.

Hồng Ngạc le lưỡi, hai tay đưa đôi đũa sang,” Tiểu thư, người ăn từ từ.” Thiên Mạch cầm lấy đũa, cúi đầu ăn hoành thánh.

Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm Thiên Mạch một hồi lâu, chậm rãi mở miệng,” Liễu Thiến, theo ta về vương phủ.” Đây là quyết định của y, từ hôm quan hệ với nàng, y đã quyết định như vậy.

“Quay về vương phủ? Để làm gì?” Liễu Thiên Mạch cười ảm đạm,”Làm thị thiếp của ngài ư?” Nàng lắc đầu, ảm đạm nói,” Liễu Thiến ta mặc dù xuất thân phong trần, cũng không trầm luân đến nỗi phải làm thị thiếp cho người ta.”

” Làm……. Trắc Phi của ta.” Nếu Phi Yên cô nương làm hoàng hậu hoặc phi tử, Liễu Thiến tự nhiên nước lên thì thuyền lên, dư sức làm Trắc phi.

” Vương gia, Thiên Mạch làm sao bây giờ? Nếu cho Liễu cô nương làm Trắc phi, phải chăng nên cho Thiên Mạch phu nhân làm Vương phi?” Phi Dương vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt bén ngót đảo qua Thiên Mạch.

” Phi Dương đại ca nói đúng, ngươi đã có Liễu Thiên Mạch, đừng đến trêu chọc ta.” Thiên Mạch sao lại không biết tấm lòng của Phi Dương, y ghét ‘Liễu Thiến’, đang bất bình thay cho Liễu Thiên Mạch.

” Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Thật sự chỉ là trách nhiệm thôi sao? Y yêu thích nàng, muốn giữ nàng bên người. Những lúc mệt mỏi, nàng có thể cho y nhu tình. Những lúc phiền lòng, nàng bồi y uống rượu. Những lúc mất mát, nàng ôn nhu khuyên giải. Liễu Thiến là một nữ tử tốt, là nữ tử đặc biệt nhất mà y từng gặp.

Đôi đũa trong bát Thiên Mạch khều tới khều lui, trong lòng phiền táo,” Không cần.”

Tần Mộ Phong lời lẽ chính nghĩa nhìn nàng,” Ta không phải là loại đàn ông vô trách nhiệm.”

Thiên Mạch mừng thầm trong bụng, may mắn trước ngày gả cho y mình đã phá thân, nếu không đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ đi.

” Ta không muốn ở cùng ngài, ngài có nhiều đàn bà như vậy, rồi sẽ có một ngày ngài sẽ chán ghét ta, vì lý do gì…. ngài không chịu buông tha ta?” Thiên Mạch có chút phiền táo, tùy tiện ném đôi đũa vào trong bát, hai tay đặt lên đầu gối.

” Liễu Thiến, vô luận ta có bao nhiêu đàn bà, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng.” Y chỉ có thể cam đoan sẽ không bạc đãi nàng.

” Ngài không thấy phiền hả?” Thiên Mạch có chút không kiên nhẫn.

Hoa Linh mỉm cười, giọng ngọt sớt xen vào,” Vương gia, Túy Yên Lâu chúng ta có quy củ, không thể cường bách cô nương, nếu Liễu Thiến cô nương không muốn theo ngài, ngài không thể ép buộc nàng.”

“Hoa nương?” Bảo nương của Túy Yên Lâu đêm hôm khuya khoắt ở chỗ này làm gì?

Phi Dương liếc Hoa Linh một cái, ” Vương gia, dưa còn xanh không ngọt. Huống chi Vương gia biết chỗ ở của Liễu Thiến cô nương, có thể gặp nàng bất cứ lúc nào.”

“Đúng vậy đó, chỉ cần Vương gia cao hứng, có thể bao trọn Liễu Thiến cô nương.” Hoa Linh lấy tay khăn che miệng, làm ra vẻ cười rộ lên, lộ ra hoàn toàn điệu bộ của một tú bà.

Thiên Mạch lạnh lùng cười,” Ta sẽ ở Túy Yên Lâu, ngài nếu cao hứng, có thể tới tìm ta.”

“Hoa nương, ta bao nàng một năm, đừng cho nam nhân nào đụng đến nàng.” Một năm sau, Liễu Thiến nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng y về vương phủ. Đàn bà mà y muốn có, chưa bao giờ không đọat được.

Thiên Mạch cười nhạt, lạnh lùng châm chọc,” Vương gia, ngài có Liễu Tự Họa rồi, chỉ sợ không rảnh bận tâm đến ta nữa.” Trong lời nói của nàng, có vị chua chua. (ghen)

“Nữ nhân kia…..” Tần Mộ Phong bóp bóp trán, “Tự cô ta đeo lấy ta.”

“Ồ?” Thiên Mạch ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Tự cô ta đeo lấy ngài, ngài cùng cô ta nói nói cười cười, còn cùng cô ta đi dạo phố.” Ai tin a? Nàng đâu có ngu.

” Nhất định là Phi Yên cô nương nói với nàng, nói thật với nàng, ta đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có. Lần trước trong thọ yến của Tể tướng, cô ta luôn tỏ ra tốt đẹp, lễ phép, nên ta nói chuyện. Đêm qua, tình cờ gặp được, cô ta mặt dày mày dạn đòi đi cùng chúng ta.” Y cùng trượng phu của Liễu Tự Họa là hảo bằng hữu, tự nhiên cũng nể mặt ả một chút.

“Ngài không thể cự tuyệt sao?” Giọng của nàng giống hệt một thê tử bắt được quả tang trượng phu mèo mỡ.

Tần Mộ Phong bất đắc dĩ, “Cô ta cứ nằng nặc đi theo, ta không có cách nào cự tuyệt.”

Thiên Mạch ngẩng cằm, đáy mắt lửa giận lóe ra, “Nghe nói, thọ yến của Tể tướng, Bình Nam Vương không có đưa Liễu Thiên Mạch đi, lại đưa Thái Y đi. Ngài dám cố ý không nể mặt Liễu tướng, sao không dám nói thẳng vào mặt Liễu Tự Họa?” Nhớ tới việc này, trong lòng nàng luôn cảm thấy không thoải mái.

” Thiên Mạch trời sanh tính thích yên tĩnh, cao ngạo lạnh lùng, ta nghĩ nơi đó không thích hợp với nàng. Hơn nữa, nàng cùng người Liễu gia quan hệ cũng không tốt, có đi hay không không sao cả.” Liễu Thiên Mạch hận liễu tướng, cũng hận người Liễu gia, nếu đã không muốn thấy bọn họ, đi mừng thọ làm gì? Tự tìm phiền toái.

“Cho dù như vậy, ngài cũng không nên dẫn Thái y theo, ngài làm như vậy, rõ ràng là làm xấu mặt nàng.” Liễu Thiến hầm hầm giận dữ chỉ trích, hoàn toàn không giống với Liễu Thiến xinh đẹp yêu kiều trong trong trí nhớ của y.

Cái tên gia hỏa tự đại này, dựa vào cái gì mà làm chủ thay nàng? Y căn bản không biết nàng suy nghĩ những gì, mà dám tự mình thay nàng quyết định.

“Nàng quen biết liễu Thiên Mạch?” Nàng từ đầu tới giờ đều bất bình thay cho Liễu Thiên Mạch, chẳng lẽ… trong đó có lý do gì?

Thiên Mạch sắc mặt như thường, khẽ lắc đầu, “Không phải, ta chỉ là thấy nàng không đáng chịu như vậy. Vương gia ngài đối với Liễu Thiên Mạch cưới hỏi đàng hoàng còn như thế? Sẽ đối xử với ta như thế nào? Ngài có nghĩ tới, ngài đưa Thái y đi dự thọ yến, Liễu Thiên Mạch sẽ nghĩ như thế nào?”

Tần Mộ Phong trong giọng nói có vẻ biết lỗi, trầm ngâm,” Ta vốn định đi một mình. Thái Y khéo đưa đẩy, biết cách xử sự, cho nên, lúc nàng xin ta dẫn nàng đi, ta không có cự tuyệt. Ta thật là sơ ý, đã không nghĩ đến Thiên Mạch.” Lại là Thái Y, nữ nhân này là khắc tinh của nàng, chuyên đối nghịch với nàng.

” Hừ.” Thiên Mạch hừ lạnh, không làm quá trớn, trong con ngươi hiện lên một chút hung ác nham hiểm.

” Hai vị, hoành thánh của hai người đây, xong rồi.” Lão bản lại bưng lên hai bát hoành thánh nóng hổi.

” Đường đường Bình Nam Vương cũng ăn thứ này sao?” Giọng nói Thiên Mạch rất nhỏ, không giống đang châm chọc.

” Ta cũng không kén chọn, năm xưa khi chinh chiến, thường xuyên bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, mấy ngày mấy đêm không ăn gì là bình thường, khi đó, ăn cái gì cũng thấy ngon. Kỳ thật, không nhất định phải ăn sơn trân hải vị mới thấy ngon miệng, quà vặt ven đường cũng có một tư vị khác.”

Thiên Mạch cười nhẹ, “Ta thích thêm dấm.”

“Vậy hả?” Tần Mộ Phong cầm lấy bình dấm nhỏ, “Ta thêm cho nàng.” Nếu y không có nhìn lầm, trong hoành thánh của nàng vẫn chưa cho thêm dấm.

Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, một chút ý cười ở đáy mắt hiện lên.

[1] châu liêm: rèm châu

[2] hương xông cho thơm phòng

[3] Được sủng mà lo sợ

[4] Đây là một câu thành ngữ, ý nói: Bỏ rất nhiều công sức mà tìm hoài không thấy, nhưng rồi trong lúc ngẫu nhiên lại tìm thấy.

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status