"Gặp nhau năm ấy, ta mười lăm tuổi, nàng tám tuổi. Một vị gian thương thừa dịp lão hầu gia bận việc. Phụ mẫu Ngạo Tình qua đời, định nhân liền phóng hỏa Bách Lý gia. Lúc ấy ta chỉ đi ngang qua, tám tuổi nàng trong tình thế nước sôi lửa bỏng, cả người tản ra sự cô độc cùng lạnh lùng. Nàng hạ lệnh không để cho người làm dập lửa, chỉ để mọi người trơ mắt nhìn. Hỏa hoạn kéo dài suốt ba canh giờ, tất cả hóa thành tro bụi. Nữ hài xoay người đi, để lại một câu nói, ‘đối với các ngươi mệnh hay tiền quan trọng’. Bọn người làm sau lưng nước mắt liên tiếp. Ngay lúc đó ta rung động thật sâu, nàng đến tột cùng là nữ hài như thế nào, rõ ràng chỉ có tám tuổi, lại như trải qua mọi tang thương của thế gian. Bởi vì nàng, ta mới bắt đầu học buôn bán, cũng mượn cơ hội cùng nàng quen biết. Nhưng mà cả chín năm, mặc dù chúng ta sống chung lâu ngày, chung qua hoạn nạn, vẫn như cũ không thể tiến vào lòng của nàng một phân một hào. Có lúc ta thật sự hoài nghi tâm địa của nàng sắt đá, nhưng nàng lại đối tốt với người mà nàng để ý như vậy. Rốt cuộc một ngày, ta không thể nhẫn nhịn bày tỏ cõi lòng, ngươi đoán nàng nói thế nào?" Nói tới đây, Dung Hi tự giễu cười cười, ánh mắt chuyển sang Phong Dạ Hàn.
Trong lòng Phong Dạ Hàn căng thẳng, lại không tỏ thái độ.
"Nàng nói, ở đúng thời gian, gặp đúng người, là một loại hạnh phúc, ở đúng thời gian, gặp sai người, là một loại bi thương. Thật ra thì nàng đều hiểu, đều hiểu, chỉ là ta không phải người đúng mà nàng muốn gặp." Nhớ tới những thứ này, trong lòng Dung Hi còn có chút đau đớn.
Nội tâm Phong Dạ Hàn cũng xáo trộn, trận trận gợn sóng, đầu óc lại trống rỗng, hắn cũng thật may mắn, mới có được lòng của nàng.
"Nhã Nhã cùng Ngạo Tình thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, biết Ngạo Tình, tự nhiên cũng biết Nhã Nhã. Ta dõi theo Ngạo Tình chín năm, Nhã Nhã cũng dõi theo ta cả chín năm. Ngạo Tình từng nói với ta, quá nhiều người theo đuổi thứ không thuộc về mình, lại vứt bỏ hạnh phúc đơn giản mà mình có. Tựa như leo núi một dạng, đi qua đi lại, lại muốn hỏi người khác cảnh đẹp ở nơi nào, thật ra thì ven đường là nơi cảnh sắc đẹp, mà mình chỉ lo đi trên đường. Cho nên, ta bỏ qua Ngạo Tình, lựa chọn Nhã Nhã." Dung Hi hâm mộ liếc mắt nhìn phong Dạ Hàn: "Nhìn thấy ngươi ta cảm thấy cực kì tức giận." Nói xong, liền cười ha hả, cười đến có chút bi ai, cũng có nhẹ nhõm khi hoàn toàn để xuống.
"Cám ơn ngươi nói với ta những thứ này." Phong Dạ Hàn cười nhạt nói, ngước mắt liếc mắt nhìn Dung Hi, hắn cũng rất tuấn mỹ, càng có một loại hơi thở bình dị gần gũi.
Trong đầu không khỏi thoáng
Trong đầu không khỏi thonags qua dung mạo tuyệt thế của Ngạo Tĩnh, quật cường rồi lại hồ đồ, tim của hắn từ khối băng biến thành nước, là suối nước nóng liên tục không ngừng.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lấy trà thay rượu, một hơi cạn sạch.
“Làm gì mà nhìn ta chằm chằm, trên mặt ta có hoa sao?” Ngạo Tình đang nằm ở trên giường đếm cừu, phát hiện Phong Dạ Hàn đang đọc sách trên án không yên lòng, thỉnh thoảng ném cái mị nhãn tới đây, làm trong lòng Ngạo Tình từng đợt sóng liên tiếp.
Phong Dạ Hàn ném sách lên án, bước nhanh tới bên giường, gương mặt tuấn tú, đột nhiên nhập vào mắt Ngạo Tình. Lông mày cong cong, sống mũi cao, môi mím chặt cùng với một đôi mắt phượng đen nhánh thỉnh thoảng thoáng qua sắc lục, đôi môi đỏ mọng lúc này lại xao động hấp dẫn người.
Hơi thở càng ngày càng đến gần, Ngạo Tình không thể làm gì khác đành chống thân thể lên, liên tiếp lui vào trong, cười như không cười nói: “Ai ai… Ngươi… Ngươi cái này là quyến rũ ta sao? Đừng tưởng tượng rằng dung mại ngươi tuấn tú, ta liền theo ngươi. Ta không phải là người tùy tiện có thể quyến rũ nha.”
Phong Dạ Hàn nghe vậy, gương mặt tuấn tú tối sầm lại, mắt phượng trừng lên, cánh tay vung lên kéo lại khoảng cách giữa hai người, giận nói: “Ta lớn lên giống nam nhân tùy tiện quyế rũ người sao?”
Ngạo Tình nghe xong, suy nghĩ một chút: “Ách… Cũng không giống. Trước kia còn cho rằng ngươi đạn tay áo, may mà ông trời có mắt, ngươi quả thật là một nam nhân.”
“Trông nom chuyện ông trời làm gì?” Biết rõ nàng lại bắt đầu nói bậy rồi, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi.
“Như ngươi loại yêu nghiệt, nếu là có long dương chi hảo, không phải sẽ làm tan vỡ bao nhiêu trái tim nữ nhân Túc Nguyệt quốc sao. Nếu vậy ông trời thật đúng là mù mắt rồi. Đần!” Ngạo Tình vội cười ha ha, chắc lại không được ngủ trưa rồi.
Phong Dạ Hàn nghe rõ ý tứ, ôm chặt chút: “Ta chỉ muốn tâm của ngươi một người là đủ rồi!”
Ngạo Tình ngây ngốc ngẩn ra, tên ngốc này đang thổ lộ sao? Mắt trong veo chớp chớp, hình như đúng vậy. Trong lòng cười, mọi người đều nói, người lạnh lùng không dễ dàng động tình, mà khi động tình chính là vạn năm không đổi.
“Khụ khụ… Ngươi cái này là hướng ta thổ lộ sao?” Ngạo Tình giả bộ ngây ngốc, nhíu mày thanh tú hỏi.
“Ngươi cữ nghĩ đi?” Vẻ mặt Phong Dạ Hàn hơi giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt giả bộ đơn thuần của Ngạo Tình.
“Ta làm sao biết? Ta lại… Uhm…” Chưa nói hết, Phong Dạ Hàn như sói nhào tới, thì ra là một nam nhân thâm trầm.
Trước đều là hôn lướt qua rồi dừng, hiện tại, Phong Dạ Hàn cơ hồ là khống chế không được nội tâm của mình, nghĩ đoạt lấy, mãnh liệt đoạt lấy ngọt ngào của nàng.
Nàng cười, nàng chấp nhất, nàng du côn, nàng lạnh nhạt, nàng tiểu nhân gây sự, tất cả…… Tất cả về nàng, dần dần hòa tan đáy lòng lạnh lẽo của hắn, hắn hoàn toàn mất tâm, chỉ có hung hăng hôn nàng, cảm thụ nhiệt độ hai người, mới có thể cho hắn chân thực cảm thấy, thì ra lòng của mình vẫn còn, vì nàng mà tồn tại.
Người khác sẽ thế nào mà Ngạo Tình lại quá không hiểu phong tình, cứ vậy đi tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Phong Dạ Hàn giận đến mức thiếu chút nữa muốn một chưởng phá hủy cái giường kia không nỡ tổn thương nàng. Cuối cùng, cười bất đắc dĩ nhìn phía dưới kích động, vận khí áp chế xuống. Có phải hay không nụ hôn của mình kỹ thuật quá kém? Có phải hay không nên cùng Bích Nguyệt nói chuyện một chút đây?
“Nhã Nhã, không được ăn nhãn.” Ngạo Tình cười cười đoạt lấy nhãn trong bàn tay Nhã Nhã. “Băng Lam, mang lê ra đây.”
Sau bữa tối, Nhã Nhã nhìn trái nhãn trên bàn, mang chen sđi qua. Ai ngờ bị nửa đường cản lại.
“Tình Tình, người bieetsr õ ta thích nhãn nhất, ngươi còn muốn độc chiếm, quá không nhân đạo rồi.” Nhã Nhã trong miệng hung tợn mắng,, mắt nìn chòng chọc cái mâm để nhãn.
“Ngạo Tình, ngươi không nhỏ mọn vậy chứ, buông ra ma trảo của ngươi, để Nhã Nhã nhà ta ăn đi.” Dung Hi chuẩn bị giúp thê tử lấy quả.
Ngạo Tình cười thần bí: “Ngươi nhất định phải cho nữ nhân của ngươi ăn?”
Dung Hi bị nét mặt Ngạo Tình làm cho có chút hồ đồ, không phải chỉ là nhãn lồng thôi sao. Nhã Nhã càng thêm mờ mịt. một bên, khóe miệng Phong Dạ Hàn kéo kéo để cho nàng náo đi.
Ngạo Tình bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Chúc mừng ngươi… Ngươi chính thức thăng lên làm ba.”
“Tiểu thư, có phải hay không Nhã Nhã tiểu thư có?” Băng Lam trừng lớn mắt hạnh, trước kia Ngạo Tình có từng nói với nàng, ba chính là phụ thân đại khái là vậy.
Ngạo Tình thưởng một ánh mắt tán thưởng cho Băng Lam: “Cô nương tốt, thật là càng ngày càng thông minh lanh lợi rồi.”
“Cái gì?” Dung Hi sững sờ nhìn Ngạo Tình, mà phản ứng đầu tiên của Nhã Nhã là che bụng nhỏ.
Rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, không quên xúi giục nói: “Hơn hai mươi ngày rồi, không ngờ bảo đao của Dung Hi ngươi thật sắc bén, cư nhiên một kích là trúng.” Hai người thành hôn cũng hai mươi ngày, nhanh như vậy liền mang thai, thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong lòng Phong Dạ Hàn căng thẳng, lại không tỏ thái độ.
"Nàng nói, ở đúng thời gian, gặp đúng người, là một loại hạnh phúc, ở đúng thời gian, gặp sai người, là một loại bi thương. Thật ra thì nàng đều hiểu, đều hiểu, chỉ là ta không phải người đúng mà nàng muốn gặp." Nhớ tới những thứ này, trong lòng Dung Hi còn có chút đau đớn.
Nội tâm Phong Dạ Hàn cũng xáo trộn, trận trận gợn sóng, đầu óc lại trống rỗng, hắn cũng thật may mắn, mới có được lòng của nàng.
"Nhã Nhã cùng Ngạo Tình thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, biết Ngạo Tình, tự nhiên cũng biết Nhã Nhã. Ta dõi theo Ngạo Tình chín năm, Nhã Nhã cũng dõi theo ta cả chín năm. Ngạo Tình từng nói với ta, quá nhiều người theo đuổi thứ không thuộc về mình, lại vứt bỏ hạnh phúc đơn giản mà mình có. Tựa như leo núi một dạng, đi qua đi lại, lại muốn hỏi người khác cảnh đẹp ở nơi nào, thật ra thì ven đường là nơi cảnh sắc đẹp, mà mình chỉ lo đi trên đường. Cho nên, ta bỏ qua Ngạo Tình, lựa chọn Nhã Nhã." Dung Hi hâm mộ liếc mắt nhìn phong Dạ Hàn: "Nhìn thấy ngươi ta cảm thấy cực kì tức giận." Nói xong, liền cười ha hả, cười đến có chút bi ai, cũng có nhẹ nhõm khi hoàn toàn để xuống.
"Cám ơn ngươi nói với ta những thứ này." Phong Dạ Hàn cười nhạt nói, ngước mắt liếc mắt nhìn Dung Hi, hắn cũng rất tuấn mỹ, càng có một loại hơi thở bình dị gần gũi.
Trong đầu không khỏi thoáng
Trong đầu không khỏi thonags qua dung mạo tuyệt thế của Ngạo Tĩnh, quật cường rồi lại hồ đồ, tim của hắn từ khối băng biến thành nước, là suối nước nóng liên tục không ngừng.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lấy trà thay rượu, một hơi cạn sạch.
“Làm gì mà nhìn ta chằm chằm, trên mặt ta có hoa sao?” Ngạo Tình đang nằm ở trên giường đếm cừu, phát hiện Phong Dạ Hàn đang đọc sách trên án không yên lòng, thỉnh thoảng ném cái mị nhãn tới đây, làm trong lòng Ngạo Tình từng đợt sóng liên tiếp.
Phong Dạ Hàn ném sách lên án, bước nhanh tới bên giường, gương mặt tuấn tú, đột nhiên nhập vào mắt Ngạo Tình. Lông mày cong cong, sống mũi cao, môi mím chặt cùng với một đôi mắt phượng đen nhánh thỉnh thoảng thoáng qua sắc lục, đôi môi đỏ mọng lúc này lại xao động hấp dẫn người.
Hơi thở càng ngày càng đến gần, Ngạo Tình không thể làm gì khác đành chống thân thể lên, liên tiếp lui vào trong, cười như không cười nói: “Ai ai… Ngươi… Ngươi cái này là quyến rũ ta sao? Đừng tưởng tượng rằng dung mại ngươi tuấn tú, ta liền theo ngươi. Ta không phải là người tùy tiện có thể quyến rũ nha.”
Phong Dạ Hàn nghe vậy, gương mặt tuấn tú tối sầm lại, mắt phượng trừng lên, cánh tay vung lên kéo lại khoảng cách giữa hai người, giận nói: “Ta lớn lên giống nam nhân tùy tiện quyế rũ người sao?”
Ngạo Tình nghe xong, suy nghĩ một chút: “Ách… Cũng không giống. Trước kia còn cho rằng ngươi đạn tay áo, may mà ông trời có mắt, ngươi quả thật là một nam nhân.”
“Trông nom chuyện ông trời làm gì?” Biết rõ nàng lại bắt đầu nói bậy rồi, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi.
“Như ngươi loại yêu nghiệt, nếu là có long dương chi hảo, không phải sẽ làm tan vỡ bao nhiêu trái tim nữ nhân Túc Nguyệt quốc sao. Nếu vậy ông trời thật đúng là mù mắt rồi. Đần!” Ngạo Tình vội cười ha ha, chắc lại không được ngủ trưa rồi.
Phong Dạ Hàn nghe rõ ý tứ, ôm chặt chút: “Ta chỉ muốn tâm của ngươi một người là đủ rồi!”
Ngạo Tình ngây ngốc ngẩn ra, tên ngốc này đang thổ lộ sao? Mắt trong veo chớp chớp, hình như đúng vậy. Trong lòng cười, mọi người đều nói, người lạnh lùng không dễ dàng động tình, mà khi động tình chính là vạn năm không đổi.
“Khụ khụ… Ngươi cái này là hướng ta thổ lộ sao?” Ngạo Tình giả bộ ngây ngốc, nhíu mày thanh tú hỏi.
“Ngươi cữ nghĩ đi?” Vẻ mặt Phong Dạ Hàn hơi giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt giả bộ đơn thuần của Ngạo Tình.
“Ta làm sao biết? Ta lại… Uhm…” Chưa nói hết, Phong Dạ Hàn như sói nhào tới, thì ra là một nam nhân thâm trầm.
Trước đều là hôn lướt qua rồi dừng, hiện tại, Phong Dạ Hàn cơ hồ là khống chế không được nội tâm của mình, nghĩ đoạt lấy, mãnh liệt đoạt lấy ngọt ngào của nàng.
Nàng cười, nàng chấp nhất, nàng du côn, nàng lạnh nhạt, nàng tiểu nhân gây sự, tất cả…… Tất cả về nàng, dần dần hòa tan đáy lòng lạnh lẽo của hắn, hắn hoàn toàn mất tâm, chỉ có hung hăng hôn nàng, cảm thụ nhiệt độ hai người, mới có thể cho hắn chân thực cảm thấy, thì ra lòng của mình vẫn còn, vì nàng mà tồn tại.
Người khác sẽ thế nào mà Ngạo Tình lại quá không hiểu phong tình, cứ vậy đi tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Phong Dạ Hàn giận đến mức thiếu chút nữa muốn một chưởng phá hủy cái giường kia không nỡ tổn thương nàng. Cuối cùng, cười bất đắc dĩ nhìn phía dưới kích động, vận khí áp chế xuống. Có phải hay không nụ hôn của mình kỹ thuật quá kém? Có phải hay không nên cùng Bích Nguyệt nói chuyện một chút đây?
“Nhã Nhã, không được ăn nhãn.” Ngạo Tình cười cười đoạt lấy nhãn trong bàn tay Nhã Nhã. “Băng Lam, mang lê ra đây.”
Sau bữa tối, Nhã Nhã nhìn trái nhãn trên bàn, mang chen sđi qua. Ai ngờ bị nửa đường cản lại.
“Tình Tình, người bieetsr õ ta thích nhãn nhất, ngươi còn muốn độc chiếm, quá không nhân đạo rồi.” Nhã Nhã trong miệng hung tợn mắng,, mắt nìn chòng chọc cái mâm để nhãn.
“Ngạo Tình, ngươi không nhỏ mọn vậy chứ, buông ra ma trảo của ngươi, để Nhã Nhã nhà ta ăn đi.” Dung Hi chuẩn bị giúp thê tử lấy quả.
Ngạo Tình cười thần bí: “Ngươi nhất định phải cho nữ nhân của ngươi ăn?”
Dung Hi bị nét mặt Ngạo Tình làm cho có chút hồ đồ, không phải chỉ là nhãn lồng thôi sao. Nhã Nhã càng thêm mờ mịt. một bên, khóe miệng Phong Dạ Hàn kéo kéo để cho nàng náo đi.
Ngạo Tình bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Chúc mừng ngươi… Ngươi chính thức thăng lên làm ba.”
“Tiểu thư, có phải hay không Nhã Nhã tiểu thư có?” Băng Lam trừng lớn mắt hạnh, trước kia Ngạo Tình có từng nói với nàng, ba chính là phụ thân đại khái là vậy.
Ngạo Tình thưởng một ánh mắt tán thưởng cho Băng Lam: “Cô nương tốt, thật là càng ngày càng thông minh lanh lợi rồi.”
“Cái gì?” Dung Hi sững sờ nhìn Ngạo Tình, mà phản ứng đầu tiên của Nhã Nhã là che bụng nhỏ.
Rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, không quên xúi giục nói: “Hơn hai mươi ngày rồi, không ngờ bảo đao của Dung Hi ngươi thật sắc bén, cư nhiên một kích là trúng.” Hai người thành hôn cũng hai mươi ngày, nhanh như vậy liền mang thai, thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.
/105
|