Một ngày yên bình là thời gian xa xỉ nhất, Bách Mị đã sớm không kiềm chế được ham muốn so tài trong lòng, tám cô gái tuyệt sắc đứng xếp thành hàng.
Quốc sắc thiên hương tựa Mẫu Đan(hoa Mẫu Đơn), xinh đẹp đáng yêu như Đinh Hương(hoa tử Đinh Hương), trong sáng, cứng cỏi có thể so với Bạch Mai, sạch sẽ thông suốt tựa như Thanh Liên (màu xanh), đúng là trời sinh lệ chất, duyên dáng yêu kiều, đẹp đẽ động lòng người.
Ngạo Tình có chút giật mình, không khỏi có chút đáng tiếc, mầm non rất tốt, chính là gieo trồng sai ruộng rồi. Phong Dạ Hàn chỉ lo cúi đầu bình phẩm rựu, Sở Mộc Hi tươi cười dễ thân, nhưng trong mắt lại như không có người nào. Phong Hề Ngạn toàn thân bao bọc băng hàn, tàn bạo lãnh khóc. Dung Hi cũng chỉ là lướt mắt một lượt qua bát tiên nữ, sau đó đem lực chú ý đặt trên người Nhã Nhã, ừ, nam nhân tốt.
"Ngươi giết Bạch Quỳnh." Câu nói nghiến răng đầy khẳng định, Mân Côi nghĩ đến nữ tử áo đỏ hai mắt liền tóe ra thống hận kịch liệt, một trong bát hoa ma âm cung—— hoa hồng sứ
"Ngươi muốn như thế nào?" Ngạo Tình biết rõ nhưng vẫn hỏi, mắt không thèm nhìn đến cô gái đang tức giận đó.
Mân Côi hừ lạnh một tiếng, nheo con mắt đỏ tươi lại, "Muốn ngươi chôn theo."
"Lấy rượu nhiếp hồn, là thiên hạ chí âm sát, cho nên hắn phải chết." Ngạo Tình tâm tình tuyệt không chịu ảnh hưởng, giọng nói bình tĩnh.
"Hả? Các ngươi muốn một mình đấu hay là quần đấu?" Ngạo Tình ngước mắt, cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Bách Mị, thấy nàng có một khắc suy nghĩ, nhưng được che đậy quá nhanh.
"Đúng là khẩu khí lớn thật." Một người mặc áo vàng nhạt váy dài, bên ngoài mặc một cái áo lông cáo màu bạc ngắn, mặt mày trong suốt, tràn đầy linh khí, nhưng cũng mang theo một cỗ dã tính, đó chính là người đứng đầu bát hoa ma âm cung —— Kim hoa sen sứ.
Nhã Nhã vừa nghe đến lời của Kim Hà, toàn thân không khỏi run rẩy, mắt hạnh lộ vẻ u oán. Khuôn mặt Ngạo Tình bừng bừng lửa giận, mắt trong veo đầy lạnh lẽo, chậm rãi nói, "Là ngươi phụ trách trông chừng Nhã Nhã hay sao?"
"Đúng thì sao?" Kim Hà lướt mắt nhìn Nhã Nhã, trong mắt không có một chút hối hận.
Sắc mặt Ngạo Tình bỗng nhiên liền ôn hòa, "Không ra sao cả." Tay từ từ giơ lên một ly rượu hoa quỳnh, thản nhiên cười, "Ly này mời ngươi, chỉ vì ngươi không còn thấy mặt trời ngày mai." Nói xong, đôi mắt xanh rét lạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy lễ phép, cười nhạt, ánh mắt lại như một vũng đầm sâu, càng ngưng càng sâu, bén nhọn ánh sáng lấp lánh, trong nháy mắt mà có thể đem người bắn chết.
Hô hấp mọi người dừng lại, nhất là Kim hà, ngày thường nàng là người đứng đầu của bát hoa ma âm cũng nên đã sớm nhìn quen mặt, gặp qua không ít người muôn hình muôn vẻ, nhưng chưa bao giờ có người có thể tạo cho nàng loại cảm giác nhìn không thấy mà sờ cũng không được. Trước một khắc có thể dịu dàng như nước, qua giây lát lộ ý giết chốc run sợ.
Ngay cả Phong Dạ Hàn cũng bị lãnh ý của Ngạo Tình quấy nhiễu, liền ôm chặt lấy bả vai của nàng, thật sự không muốn nhìn thấy một mặt chém giết này của nàng, đau lòng nói, "Như vậy không thích hợp ngươi."
Ngạo Tình ấm áp, an ủi cười một tiếng, "Đây là chuyện nàng tất phải trả ." Giọng điệu kiên định, không thể thay đổi.
"Ngạo Tình, ta không hy vọng ngươi vì ta giết người, thật sự không hy vọng." đôi mắt Nhã Nhã đẫm lệ mông lung, kéo tay Ngạo Tình qua vuốt ve, dùng sức lắc đầu.
Ngạo Tình trở tay vỗ vỗ tay của Nhã Nhã, hé miệng cười. Vì bá tánh trong thiên hạ, cũng vì chất tử (đứa cháu) chưa gặp mặt, nàng nhất định phải chết.
"Các ngươi cùng lên đi, ta khỏi phải đối phó từng người một, lãng phí thời gian." Ngạo Tình ra hiệu Băng Lam lấy đàn, trong mắt tràn đầy ngạo nghễ và tự tin như lưu quang lóe sáng.
Bát tiên nữ nghi ngờ liếc mắt nhìn Ngạo Tình, lại nhìn qua Bách Mị, không biết làm thế nào cho phải?
"Không ngờ sư muội hào khí như thế, sư tỷ nếu không đồng ý, chẳng phải là không nể tình muội hay sao." Chiếm hết tiện nghi mà còn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
"Tiểu thư, Băng Lam nguyện ý giúp người một tay." Trong long Băng Lam sầu lo, song quyền nan địch tứ thủ, nàng thật sự không yên lòng.
Ngạo Tình lạnh nhạt cười, "Ngươi không tin tưởng tiểu thư nhà ngươi hả?"
Nhất thời Băng Lam không biết đáp thế nào, Băng Tâm liền chen vào, "Tiểu thư, Băng Tâm không phải không tin tưởng người, nhưng bên các nàng có chín người, tiểu thư chỉ có một người, thật sự là không có lời. Tại vì Băng Tâm đối với âm luật một chữ cũng không biết, nếu không Băng Tâm cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hãy để cho Băng Lam giúp tiểu thư có được không, có được hay không?" Tiểu Thiếu Nữ càng nói càng gấp, giống như lửa cháy.
Ngạo Tình cưng chìu gõ cái ót Băng Tâm một cái, "Lúc dạy ngươi âm luật thì chết sống không học, hiện tại hiểu được yêu thương ta rồi sao? Băng Lam chỉ học được sơ sơ, không thể mạo hiểm, các ngươi ở phía sau tăng cường hậu thuẫn cho ta."
Băng Tâm Băng Lam đành phải thôi. Đột nhiên, một bộ bóng dáng từ trên trời giáng xuống, lụa trắng tung bay, lạnh nhạt rơi xuống đất.
"Diệp Thanh tỷ." Băng Tâm kêu lên, vội vàng chạy lên trước, lôi kéo tay Liễu Diệp Thanh, đôi mày thanh tú của Diệp Thanh cau lại, còn chưa quen với hành động thân thiết của Băng Tâm.
"Tính cả ta." Lời nói ngắn gọn, giọng điệu kiên quyết.
"Coi như ngươi thức thời." Ngạo Tình nhếch môi cười, vốn là sáu phần thắng, hiện tại là tám phần rồi.
"Thiên Tàm Ti, Nguyệt Thượng Hồng; Bạch Nguyệt Trù, Liễu Diệp Thanh, song trộm Liễu Mai. Không ngờ Liễu Diệp thanh cũng là một cô gái Quốc Sắc Thiên Hương ." Bách Mị dịu dàng mỉm cười, chắp tay tỏ vẻ lễ phép.
"Khi nào thì bắt đầu?" Liễu Diệp Thanh coi như là lễ phép đáp lễ, một chút cũng không nói nhảm.
Bách Mị ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười, mới nói, "Sảng khoái."
Ngạo Tình cười đùa, không quên đá lông nheo với Liễu Diệp Thanh, nhận được đương nhiên là một cái liếc mắt. Thật không hiểu phong tình, không có một chút nhiệt tình như tiểu thiếu nữ
"Cầm? Tiêu?" Liễu Diệp sắc mặt bình thản, chỉ phun hai chữ, sử dụng ánh mắt hỏi thăm Ngạo Tình. Mọi người thấy hai nàng như người trên sao hỏa .
"Ai. Ngươi không thể nhiều lời một chút sao, Cầm, Tiêu phối hợp đi." Ngạo Tình than thở, cô nàng này tính tình thật không biết giống ai? Làm sao lại tiếc chữ như vàng như vậy chứ.
Liễu Diệp Thanh khẽ cau mày, lập tức khôi phục thanh sắc, hướng về phía ngạo Tình lạnh nhạt cười một tiếng, lại không hề có tạp chất, "Hai bình."
Gương mặt Ngạo Tình kéo ra, đều nói nữ nhân thích đẹp, lãnh khốc muội thật đúng là biết cháy nhà hôi của.
Mọi người khó hiểu.
"Hai bình cái gì? Tiểu thư?" Băng Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn chạy lên, vẻ mặt như nhìn thấy kì bảo trong khố.
Ngạo Tình lắc đầu một cái, kéo tai nói khẽ, Băng Tâm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, tức giận bất bình, "Tiểu thư, ngươi cũng quá thiên vị, có tốt đồ cũng không cho ta cùng Băng Lam, Hừ!" Nói xong, tức giận nghiêng đầu, không để ý tới người. Băng Lam gương mặt ham đầy học hỏi.
Ngạo Tình gương mặt bất đắc dĩ, đây không phải muốn cầu là được sao."Được, mỗi người hai bình." Thật là đau đầu, trình tự điều chế tinh dầu Bách Hoa thật sự rất phức tạp, thời gian ra hoa thì dài, không phải chuyện tốt mà.
"Thật?" Băng Tâm cả kinh sợ hãi , mặt biến sắc so với lật sách còn nhanh hơn, còn hung ác hơn.
"Bốn bình." Liễu Diệp Thanh cười đến mặt đông gió, nàng cũng không phải là đứa ngốc, định không lên giá nhưng Ngạo Tình lại thường ân cần dạy bảo .
Ngạo Tình không có thời gian nghỉ xả hơi, trực tiếp nhào vào trong lòng của phong Dạ Hàn, làm nũng nói"Tất cả họ ai cũng khi dễ ta."
Phong Dạ Hàn mặc dù không biết bốn người đang nói chuyện gì, nhưng cũng không tiện hỏi, không thể làm gì khác hơn là cười cưng chiều ôm sát thân thể nhỏ bé của nàng.
Trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hai ngày nay hắn hẳn rất không thoải mái đi? Nếu đã lựa chọn hắn, tuyệt không thể làm chuyện bội tình bạc nghĩa hay thất đức. Nếu thật sự thiếu nợ Sở Mộc Hi , vậy thì chờ kiếp sau trả lại thôi. Huống chi một màn kia không nói rõ đau thương, hình như là một loại tiếc nuối nhưng không đau đớn, tựa như vô cùng tang thương, tuyệt nhiên không có yêu. Mà khi nàng nhìn thấy Phong Dạ Hàn, nỗi đau sẽ lặng lẽ biến mất, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, hắn làm ấm áp trái tim lạnh giá này của mình, hơn nữa sâu trong đôi mắt phượng kia thưởng như mạnh mẽ vô địch nhưng trong tâm lại như thủy tinh dễ vỡ, Ngạo Tình bộc phát kiên định, mượn việc làm nũng tỏ vẻ nói xin lỗi. Phong Dạ Hàn không biết trong lòng Ngạo Tình xoay chuyển nhiều ý định, chỉ biết ôm nàng vẫn như cũ ấm áp như vậy cũng đủ rồi.
Quốc sắc thiên hương tựa Mẫu Đan(hoa Mẫu Đơn), xinh đẹp đáng yêu như Đinh Hương(hoa tử Đinh Hương), trong sáng, cứng cỏi có thể so với Bạch Mai, sạch sẽ thông suốt tựa như Thanh Liên (màu xanh), đúng là trời sinh lệ chất, duyên dáng yêu kiều, đẹp đẽ động lòng người.
Ngạo Tình có chút giật mình, không khỏi có chút đáng tiếc, mầm non rất tốt, chính là gieo trồng sai ruộng rồi. Phong Dạ Hàn chỉ lo cúi đầu bình phẩm rựu, Sở Mộc Hi tươi cười dễ thân, nhưng trong mắt lại như không có người nào. Phong Hề Ngạn toàn thân bao bọc băng hàn, tàn bạo lãnh khóc. Dung Hi cũng chỉ là lướt mắt một lượt qua bát tiên nữ, sau đó đem lực chú ý đặt trên người Nhã Nhã, ừ, nam nhân tốt.
"Ngươi giết Bạch Quỳnh." Câu nói nghiến răng đầy khẳng định, Mân Côi nghĩ đến nữ tử áo đỏ hai mắt liền tóe ra thống hận kịch liệt, một trong bát hoa ma âm cung—— hoa hồng sứ
"Ngươi muốn như thế nào?" Ngạo Tình biết rõ nhưng vẫn hỏi, mắt không thèm nhìn đến cô gái đang tức giận đó.
Mân Côi hừ lạnh một tiếng, nheo con mắt đỏ tươi lại, "Muốn ngươi chôn theo."
"Lấy rượu nhiếp hồn, là thiên hạ chí âm sát, cho nên hắn phải chết." Ngạo Tình tâm tình tuyệt không chịu ảnh hưởng, giọng nói bình tĩnh.
"Hả? Các ngươi muốn một mình đấu hay là quần đấu?" Ngạo Tình ngước mắt, cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Bách Mị, thấy nàng có một khắc suy nghĩ, nhưng được che đậy quá nhanh.
"Đúng là khẩu khí lớn thật." Một người mặc áo vàng nhạt váy dài, bên ngoài mặc một cái áo lông cáo màu bạc ngắn, mặt mày trong suốt, tràn đầy linh khí, nhưng cũng mang theo một cỗ dã tính, đó chính là người đứng đầu bát hoa ma âm cung —— Kim hoa sen sứ.
Nhã Nhã vừa nghe đến lời của Kim Hà, toàn thân không khỏi run rẩy, mắt hạnh lộ vẻ u oán. Khuôn mặt Ngạo Tình bừng bừng lửa giận, mắt trong veo đầy lạnh lẽo, chậm rãi nói, "Là ngươi phụ trách trông chừng Nhã Nhã hay sao?"
"Đúng thì sao?" Kim Hà lướt mắt nhìn Nhã Nhã, trong mắt không có một chút hối hận.
Sắc mặt Ngạo Tình bỗng nhiên liền ôn hòa, "Không ra sao cả." Tay từ từ giơ lên một ly rượu hoa quỳnh, thản nhiên cười, "Ly này mời ngươi, chỉ vì ngươi không còn thấy mặt trời ngày mai." Nói xong, đôi mắt xanh rét lạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy lễ phép, cười nhạt, ánh mắt lại như một vũng đầm sâu, càng ngưng càng sâu, bén nhọn ánh sáng lấp lánh, trong nháy mắt mà có thể đem người bắn chết.
Hô hấp mọi người dừng lại, nhất là Kim hà, ngày thường nàng là người đứng đầu của bát hoa ma âm cũng nên đã sớm nhìn quen mặt, gặp qua không ít người muôn hình muôn vẻ, nhưng chưa bao giờ có người có thể tạo cho nàng loại cảm giác nhìn không thấy mà sờ cũng không được. Trước một khắc có thể dịu dàng như nước, qua giây lát lộ ý giết chốc run sợ.
Ngay cả Phong Dạ Hàn cũng bị lãnh ý của Ngạo Tình quấy nhiễu, liền ôm chặt lấy bả vai của nàng, thật sự không muốn nhìn thấy một mặt chém giết này của nàng, đau lòng nói, "Như vậy không thích hợp ngươi."
Ngạo Tình ấm áp, an ủi cười một tiếng, "Đây là chuyện nàng tất phải trả ." Giọng điệu kiên định, không thể thay đổi.
"Ngạo Tình, ta không hy vọng ngươi vì ta giết người, thật sự không hy vọng." đôi mắt Nhã Nhã đẫm lệ mông lung, kéo tay Ngạo Tình qua vuốt ve, dùng sức lắc đầu.
Ngạo Tình trở tay vỗ vỗ tay của Nhã Nhã, hé miệng cười. Vì bá tánh trong thiên hạ, cũng vì chất tử (đứa cháu) chưa gặp mặt, nàng nhất định phải chết.
"Các ngươi cùng lên đi, ta khỏi phải đối phó từng người một, lãng phí thời gian." Ngạo Tình ra hiệu Băng Lam lấy đàn, trong mắt tràn đầy ngạo nghễ và tự tin như lưu quang lóe sáng.
Bát tiên nữ nghi ngờ liếc mắt nhìn Ngạo Tình, lại nhìn qua Bách Mị, không biết làm thế nào cho phải?
"Không ngờ sư muội hào khí như thế, sư tỷ nếu không đồng ý, chẳng phải là không nể tình muội hay sao." Chiếm hết tiện nghi mà còn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
"Tiểu thư, Băng Lam nguyện ý giúp người một tay." Trong long Băng Lam sầu lo, song quyền nan địch tứ thủ, nàng thật sự không yên lòng.
Ngạo Tình lạnh nhạt cười, "Ngươi không tin tưởng tiểu thư nhà ngươi hả?"
Nhất thời Băng Lam không biết đáp thế nào, Băng Tâm liền chen vào, "Tiểu thư, Băng Tâm không phải không tin tưởng người, nhưng bên các nàng có chín người, tiểu thư chỉ có một người, thật sự là không có lời. Tại vì Băng Tâm đối với âm luật một chữ cũng không biết, nếu không Băng Tâm cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hãy để cho Băng Lam giúp tiểu thư có được không, có được hay không?" Tiểu Thiếu Nữ càng nói càng gấp, giống như lửa cháy.
Ngạo Tình cưng chìu gõ cái ót Băng Tâm một cái, "Lúc dạy ngươi âm luật thì chết sống không học, hiện tại hiểu được yêu thương ta rồi sao? Băng Lam chỉ học được sơ sơ, không thể mạo hiểm, các ngươi ở phía sau tăng cường hậu thuẫn cho ta."
Băng Tâm Băng Lam đành phải thôi. Đột nhiên, một bộ bóng dáng từ trên trời giáng xuống, lụa trắng tung bay, lạnh nhạt rơi xuống đất.
"Diệp Thanh tỷ." Băng Tâm kêu lên, vội vàng chạy lên trước, lôi kéo tay Liễu Diệp Thanh, đôi mày thanh tú của Diệp Thanh cau lại, còn chưa quen với hành động thân thiết của Băng Tâm.
"Tính cả ta." Lời nói ngắn gọn, giọng điệu kiên quyết.
"Coi như ngươi thức thời." Ngạo Tình nhếch môi cười, vốn là sáu phần thắng, hiện tại là tám phần rồi.
"Thiên Tàm Ti, Nguyệt Thượng Hồng; Bạch Nguyệt Trù, Liễu Diệp Thanh, song trộm Liễu Mai. Không ngờ Liễu Diệp thanh cũng là một cô gái Quốc Sắc Thiên Hương ." Bách Mị dịu dàng mỉm cười, chắp tay tỏ vẻ lễ phép.
"Khi nào thì bắt đầu?" Liễu Diệp Thanh coi như là lễ phép đáp lễ, một chút cũng không nói nhảm.
Bách Mị ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười, mới nói, "Sảng khoái."
Ngạo Tình cười đùa, không quên đá lông nheo với Liễu Diệp Thanh, nhận được đương nhiên là một cái liếc mắt. Thật không hiểu phong tình, không có một chút nhiệt tình như tiểu thiếu nữ
"Cầm? Tiêu?" Liễu Diệp sắc mặt bình thản, chỉ phun hai chữ, sử dụng ánh mắt hỏi thăm Ngạo Tình. Mọi người thấy hai nàng như người trên sao hỏa .
"Ai. Ngươi không thể nhiều lời một chút sao, Cầm, Tiêu phối hợp đi." Ngạo Tình than thở, cô nàng này tính tình thật không biết giống ai? Làm sao lại tiếc chữ như vàng như vậy chứ.
Liễu Diệp Thanh khẽ cau mày, lập tức khôi phục thanh sắc, hướng về phía ngạo Tình lạnh nhạt cười một tiếng, lại không hề có tạp chất, "Hai bình."
Gương mặt Ngạo Tình kéo ra, đều nói nữ nhân thích đẹp, lãnh khốc muội thật đúng là biết cháy nhà hôi của.
Mọi người khó hiểu.
"Hai bình cái gì? Tiểu thư?" Băng Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn chạy lên, vẻ mặt như nhìn thấy kì bảo trong khố.
Ngạo Tình lắc đầu một cái, kéo tai nói khẽ, Băng Tâm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, tức giận bất bình, "Tiểu thư, ngươi cũng quá thiên vị, có tốt đồ cũng không cho ta cùng Băng Lam, Hừ!" Nói xong, tức giận nghiêng đầu, không để ý tới người. Băng Lam gương mặt ham đầy học hỏi.
Ngạo Tình gương mặt bất đắc dĩ, đây không phải muốn cầu là được sao."Được, mỗi người hai bình." Thật là đau đầu, trình tự điều chế tinh dầu Bách Hoa thật sự rất phức tạp, thời gian ra hoa thì dài, không phải chuyện tốt mà.
"Thật?" Băng Tâm cả kinh sợ hãi , mặt biến sắc so với lật sách còn nhanh hơn, còn hung ác hơn.
"Bốn bình." Liễu Diệp Thanh cười đến mặt đông gió, nàng cũng không phải là đứa ngốc, định không lên giá nhưng Ngạo Tình lại thường ân cần dạy bảo .
Ngạo Tình không có thời gian nghỉ xả hơi, trực tiếp nhào vào trong lòng của phong Dạ Hàn, làm nũng nói"Tất cả họ ai cũng khi dễ ta."
Phong Dạ Hàn mặc dù không biết bốn người đang nói chuyện gì, nhưng cũng không tiện hỏi, không thể làm gì khác hơn là cười cưng chiều ôm sát thân thể nhỏ bé của nàng.
Trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hai ngày nay hắn hẳn rất không thoải mái đi? Nếu đã lựa chọn hắn, tuyệt không thể làm chuyện bội tình bạc nghĩa hay thất đức. Nếu thật sự thiếu nợ Sở Mộc Hi , vậy thì chờ kiếp sau trả lại thôi. Huống chi một màn kia không nói rõ đau thương, hình như là một loại tiếc nuối nhưng không đau đớn, tựa như vô cùng tang thương, tuyệt nhiên không có yêu. Mà khi nàng nhìn thấy Phong Dạ Hàn, nỗi đau sẽ lặng lẽ biến mất, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, hắn làm ấm áp trái tim lạnh giá này của mình, hơn nữa sâu trong đôi mắt phượng kia thưởng như mạnh mẽ vô địch nhưng trong tâm lại như thủy tinh dễ vỡ, Ngạo Tình bộc phát kiên định, mượn việc làm nũng tỏ vẻ nói xin lỗi. Phong Dạ Hàn không biết trong lòng Ngạo Tình xoay chuyển nhiều ý định, chỉ biết ôm nàng vẫn như cũ ấm áp như vậy cũng đủ rồi.
/105
|