Hồ Mộng Tình nghi ngoặc: "Vương ca, tại sao cái trước là Chi Thuật, còn cái sau là Chi Nguyên đây, lẽ nào chi nguyên tên gọi cao hơn chi thuật tên gọi!"
Vương Tôn gật đầu: "Đúng, mà cũng không đúng, Tuế Nguyệt Chi Nguyên chính là cần trải qua năm tháng tang thương lĩnh hội được, nhưng khi lĩnh hội được rồi, sức mạnh của nó chính là vô cùng đáng sợ, còn chi thuật chỉ là một dạng kỹ năng do học tập hoặc vô tình lĩnh hội được một phần chân nghĩa, tại đây giống như một đứa bé nhặt được một quyển sách, muốn lĩnh hội được sự thâm ảo của chân nghĩa cũng là dựa theo năm tháng mà rèn luyện, từ kiến thức cho đến thực hành trong quá trình bước đến đỉnh cao, tuy hai tên gọi khác nhau nhưng đều là một dạng học tập, ở khác nhau là quá trình, sức mạnh có trước và có sau sẽ không phân cấp bậc mà tùy vào năng lực và sự lĩnh ngộ của cá nhân!".
Hồ Mộng Tình gật gù: "Không ngờ tu luyện thần hồn chính là mở ra Không Minh Giới, tại đây xem ra còn đáng sợ hơn cả tu luyện nhục thân!"
Vương Tôn gõ nhẹ trán nàng: "Ngốc a ngốc, nàng lại quên sao, quá trình tuy khác nhau nhưng còn phải xem cá nhân năng lực, nếu một cái tu hồn lực, nhưng chưa có thành tựu mà thân thể đã chết, vậy thần hồn sẽ không còn nơi bảo vệ, tức sẽ bị kéo sang âm giới, lúc đó chính là chết có gì khác nhau, nên nói tu hành là từng bước đi lên, từ tu thân cho đến tu thần, trí tuệ cũng phải rèn luyện dựa vào học tập, trong ba loại cơ sở thiếu một cái cũng không được!"
Hồ Mộng Tình mỉm cười nói: "Vậy xem ra sau khi kết thúc thí luyện, chúng ta cũng phải đến Nam Thiên Học Phủ một chuyến, nghe các tiền bối có như thế nào chỉ dạy tâm đắc đây!"
"Tốt, chúng ta trước rời khỏi đây thôi!" Vương Tôn nắm tay Hồ Mộng Tình liền cả hai biến mất, lúc xuất hiện chính là quay lại kiểm soát nhục thế, mà lại nói trận chiến chính là tại một dạng ngừng lại và tiếp tục, điều này càng nói lên Tuế Nguyệt Chi Thuật sự đáng sợ, nếu tại đang chiến đấu mà trốn vào Không Minh Giới tu luyện, đến mạnh mẽ rồi quay lại phản sát, đây là cái gì thân thông
Lúc này bất chợt Tiểu Mộc đưa ra cho Vương Tôn ý kiến: "Lão đại, ngươi không nghĩ trước khi chết chuẩn bị một chút của hồi môn hay sao?"
Vương Tôn nghi hoặc: "Trước khi chết chuẩn bị!"
Đột nhiên Vương Tôn đôi mắt có chút sáng: "Ý ngươi nói, ma hồn xung quanh đây ta cũng có thể cướp đoạt, nhưng mà đây là đồ của âm giới, thật sự có thể ăn được hay sao?"
Hồ Mộng Tình không khỏi rùng mình: "Y nghĩ thật điên rồ!"
Tiểu Mộc gật đầu chắc chắn nói: "Ta nói là chết đi mới dùng nha, nhưng là lão đại, ngươi cũng có thể giả chết mà, tuy có chút nguy hiểm, nhưng cũng đáng trải nghiệm một lần!"
Hồ Mộng Tình hỏi: "Chỉ có trải nghiệm một lần thôi sao?"
Tiểu Mộc cười hề hề nói: "Hê hê, quên nói âm giới có một dạng Âm Binh, nếu thần hồn người mang theo dương khí đi qua sẽ bị Âm Binh phát hiện mà trừ khử, nên nói cái này trải nghiệm chỉ có một lần mà thôi, ta thấy rất thú vị không phải sao?"
Vương Tôn cảm thấy thú vị: "Vậy thì ta càng phải chuẩn bị một chút của hồi môn, nếu sau khi chết cũng có cái bắt đầu cho cuộc sống mới!"
"Đúng đúng, chính là chuẩn bị tâm lý trước khi tiến vào địa ngục!" Tiểu Mộc sáng mắt nói
Vương Tôn sững sờ: "Ta làm sao chợt cảm thấy giống như phận đời nam nhân khổ sở, chính là ở rể giống như sắp tiến vào địa ngục đây, hồi môn mà thiếu sẽ khó sống một dạng đâu!"
"Chàng đang nói cái gì?" Hồ Mộng Tình chợt nắm eo Vương Tôn mà nhéo một cái
"A!" Vương Tôn bất chợt hét thảm, khiến cho toàn quân đang chiến đấu không khỏi sửng sờ
"Tiếp tục, tiếp tục xông lên, dù chết cũng không được quay đầu!" Vương Tôn nhìn toàn quân mà quát lớn
"Tốt, là nam nhân chính là phải có ý chí như thế!" đám binh sĩ bên cạnh không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm liền tiến lên liều chết
Vương Tôn lúc này cười cười nhìn Hồ Mộng Tình: "Nàng có nghe sao, ta là người có ý chí, dù có chết cũng không quay đầu!"
"Hừm" Hồ Mộng Tình không khỏi bật cười nhìn Vương Tôn
Vương Tôn gật đầu: "Đúng, mà cũng không đúng, Tuế Nguyệt Chi Nguyên chính là cần trải qua năm tháng tang thương lĩnh hội được, nhưng khi lĩnh hội được rồi, sức mạnh của nó chính là vô cùng đáng sợ, còn chi thuật chỉ là một dạng kỹ năng do học tập hoặc vô tình lĩnh hội được một phần chân nghĩa, tại đây giống như một đứa bé nhặt được một quyển sách, muốn lĩnh hội được sự thâm ảo của chân nghĩa cũng là dựa theo năm tháng mà rèn luyện, từ kiến thức cho đến thực hành trong quá trình bước đến đỉnh cao, tuy hai tên gọi khác nhau nhưng đều là một dạng học tập, ở khác nhau là quá trình, sức mạnh có trước và có sau sẽ không phân cấp bậc mà tùy vào năng lực và sự lĩnh ngộ của cá nhân!".
Hồ Mộng Tình gật gù: "Không ngờ tu luyện thần hồn chính là mở ra Không Minh Giới, tại đây xem ra còn đáng sợ hơn cả tu luyện nhục thân!"
Vương Tôn gõ nhẹ trán nàng: "Ngốc a ngốc, nàng lại quên sao, quá trình tuy khác nhau nhưng còn phải xem cá nhân năng lực, nếu một cái tu hồn lực, nhưng chưa có thành tựu mà thân thể đã chết, vậy thần hồn sẽ không còn nơi bảo vệ, tức sẽ bị kéo sang âm giới, lúc đó chính là chết có gì khác nhau, nên nói tu hành là từng bước đi lên, từ tu thân cho đến tu thần, trí tuệ cũng phải rèn luyện dựa vào học tập, trong ba loại cơ sở thiếu một cái cũng không được!"
Hồ Mộng Tình mỉm cười nói: "Vậy xem ra sau khi kết thúc thí luyện, chúng ta cũng phải đến Nam Thiên Học Phủ một chuyến, nghe các tiền bối có như thế nào chỉ dạy tâm đắc đây!"
"Tốt, chúng ta trước rời khỏi đây thôi!" Vương Tôn nắm tay Hồ Mộng Tình liền cả hai biến mất, lúc xuất hiện chính là quay lại kiểm soát nhục thế, mà lại nói trận chiến chính là tại một dạng ngừng lại và tiếp tục, điều này càng nói lên Tuế Nguyệt Chi Thuật sự đáng sợ, nếu tại đang chiến đấu mà trốn vào Không Minh Giới tu luyện, đến mạnh mẽ rồi quay lại phản sát, đây là cái gì thân thông
Lúc này bất chợt Tiểu Mộc đưa ra cho Vương Tôn ý kiến: "Lão đại, ngươi không nghĩ trước khi chết chuẩn bị một chút của hồi môn hay sao?"
Vương Tôn nghi hoặc: "Trước khi chết chuẩn bị!"
Đột nhiên Vương Tôn đôi mắt có chút sáng: "Ý ngươi nói, ma hồn xung quanh đây ta cũng có thể cướp đoạt, nhưng mà đây là đồ của âm giới, thật sự có thể ăn được hay sao?"
Hồ Mộng Tình không khỏi rùng mình: "Y nghĩ thật điên rồ!"
Tiểu Mộc gật đầu chắc chắn nói: "Ta nói là chết đi mới dùng nha, nhưng là lão đại, ngươi cũng có thể giả chết mà, tuy có chút nguy hiểm, nhưng cũng đáng trải nghiệm một lần!"
Hồ Mộng Tình hỏi: "Chỉ có trải nghiệm một lần thôi sao?"
Tiểu Mộc cười hề hề nói: "Hê hê, quên nói âm giới có một dạng Âm Binh, nếu thần hồn người mang theo dương khí đi qua sẽ bị Âm Binh phát hiện mà trừ khử, nên nói cái này trải nghiệm chỉ có một lần mà thôi, ta thấy rất thú vị không phải sao?"
Vương Tôn cảm thấy thú vị: "Vậy thì ta càng phải chuẩn bị một chút của hồi môn, nếu sau khi chết cũng có cái bắt đầu cho cuộc sống mới!"
"Đúng đúng, chính là chuẩn bị tâm lý trước khi tiến vào địa ngục!" Tiểu Mộc sáng mắt nói
Vương Tôn sững sờ: "Ta làm sao chợt cảm thấy giống như phận đời nam nhân khổ sở, chính là ở rể giống như sắp tiến vào địa ngục đây, hồi môn mà thiếu sẽ khó sống một dạng đâu!"
"Chàng đang nói cái gì?" Hồ Mộng Tình chợt nắm eo Vương Tôn mà nhéo một cái
"A!" Vương Tôn bất chợt hét thảm, khiến cho toàn quân đang chiến đấu không khỏi sửng sờ
"Tiếp tục, tiếp tục xông lên, dù chết cũng không được quay đầu!" Vương Tôn nhìn toàn quân mà quát lớn
"Tốt, là nam nhân chính là phải có ý chí như thế!" đám binh sĩ bên cạnh không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm liền tiến lên liều chết
Vương Tôn lúc này cười cười nhìn Hồ Mộng Tình: "Nàng có nghe sao, ta là người có ý chí, dù có chết cũng không quay đầu!"
"Hừm" Hồ Mộng Tình không khỏi bật cười nhìn Vương Tôn
/599
|