Và lúc này đây Minh Đạo Tiền tại phía Đông, Lăng Thiên Đế Quốc, không có cơ hội bước đến phía Tây khu vực giải cứu người dân trong biển lửa, ánh mắt lão chỉ biết bất đắc dĩ nhìn đến ánh lửa bùng nỗ, tại còn thấy Phượng Hoàng bay lượn cùng tiếng đánh nhau tại hư không, lão chỉ biết than ôi: "Haizz... Nơi được cứu, nơi thì chìm trong biển khổ, ngày hôm nay cứu tại phía Đông, quay lưng nhìn lại phía Tây, thi thể khắp tận đồng hoang!"
Và vì sao Minh Đạo Tiền lại than thở như thế, liệu rằng có phải sau lưng lão thật sự bi thảm, vậy thì hãy xem Phía Tây biên cương, thuộc Lăng Thiên Đế Quốc lãnh thổ một vùng chiến loạn vừa kéo qua
Trong đêm tối nơi biên cương ấy ánh trăng ảm đạm, sắc trời âm u tựa chốn địa ngục, huyết nồng thoang thoảng mùi hương tanh tưởi, xác chết thì khắp đồng hoang, giáp sắt chia ly, toàn thân còn ba không vẹn mười
Xa Thần Tiền công thành tàn phá ngoài kia, đầu dây thần nỏ một kẻ chết đi mà xụi lơ đến cấm đầu
Xung quanh là hoa diễm khói đen nghi ngút mà đốt than hồng lẫn xác tươi, tiếng nổ bốc tách mà tê cả da đầu, mãnh tro tần áo vụn phiêu tán hư không, là người là vật điều nhanh hỏa tán
Và một gốc khuất nhà tranh đồ nát gần hóá tro tàn, Mộc Nhân đồ chơi điều mất tay lẫn đến mất nửa thân, hỏi người liệu còn xinh như thuở ban đầu
Nơi gần nhất hứng chịu lũ người quét ngang, thôn dân nhà cửa tan nát
Tại nhà trang xập xệ trong đống hoang tàn bàn tay bé nhỏ của một nam hài sáu tuổi lúc này máu huyết chảy rồng
Nhưng bàn tay này vẫn còn cử động, chỉ là suy yếu cùng cực, nhưng nó quyết bám vào cột nhà xiêu vẹo không buông lại tựa như vĩnh cửu trường tồn mối hận
Tựa như nói oán hận này còn mãi như in, câm phần trong lòng mà hận gọi thiên không thấu, hận gọi địa này không thông, nước mắt giàn giụa, hàm răng run run cách cách va vào nhau như muốn vỡ hàm, mờ ảo cảm nhận máu huyết ấm nóng ngâm mình mà tại lạnh thấu xương
Nó cố gắng một tay này trái nắm giữ cột gỗ, tay phải này che lấy lòng ngực bởi tại thanh đao to lớn đâm xuyên, nhưng mà lòng sao lại không thông, tại sao lại giết nó phụ mẫu, tại sao lại giết nó cả nhà, tại sao ông trời lại bất công, tại sao con người lại bất nhân như thế
Nó sợ, nó hận, ánh mắt nó cố gắng nhìn thiên địa này lần cuối, bao oán hận điều chấp chứa từ thể xác đến tinh thần
Nó thấy bên cạnh ngã xuống là phụ thân cả người mang lấy vạn tên xuyên phá, nó thấy tại chán mẫu thân là một đường máu nóng còn chảy ròng, nó thấy trong lòng mẫu thân là tiểu muội muội chưa tròn ba tuổi bị tên xuyên ngực nhỏ, trên tay nữ hài lại chỉ còn một nửa bộ phận Mộc Nhân đồ chơi, hình này làm sao đau lắm với nó, nó thấy lại quá khứ hình ảnh vạn tên bắn phá từ xa tập kích, là phụ thân nó đứng ra che chở cả nhà, nó nghe thấy mẫu thân vì phụ thân cái chết mà thống khổ kêu gào, nó nghe thấy tiếng khóc của tiểu muội nó nức nở trong đêm hoa hoạn còn vang vọng trong đầu
Nó nghe tiếng vạn binh tập kích, nó thấy vạn nhân cầm đao phóng hỏa, nó thấy toàn bộ Mộc Hoa Thôn này người không còn ai
Và hình ảnh hỗn loạn trong trí nhớ
Nó thấy dân làng trước đó còn tại ngồi trước nhà, trước sân nghe kể chuyện, đèn lòng thắp sáng cả nhà đoàn viên, cảnh tượng bình yên làm sao
Nó thấy trước đó còn vừa dọn xong bữa cơm gia đình, bụng nhỏ này tựa như vừa mới căn đẩy, điều này thoa mãn làm sao, nó lại thấy trước đó còn xem mẫu thân đun nước thổi lửa lắm lem vẻ mặt, hình ảnh này làm sao quen thuộc
Nó lại thấy trước đó còn đang bế tiểu muội tại bên cạnh mẫu thân vui vẻ chơi đùa, nó còn thấy trước đó phụ thân vừa từ rừng đi về, trên tay còn có một con gà trống to, nụ cười phụ thân nó còn như thế in sâu, nhưng sao nay tất cả điều không còn
Âm thanh nó nhỏ bé vang lên, lại không phải oán hận, mà là hối tiếc: "Phụ thân... mẫu thân, con... muốn uống thuốc đẳng, con muốn bị bệnh, muội... Muội muội, ca ca không giành ngươi Mộc Nhân nữa, kẹo đường điều cho ngươi tất cả, xin... Xin đừng bỏ rơi, đừng bỏ rơi, đừng bỏ ta mà... có được không?"
Và rồi sự uất hận ấy cũng không thể nào chống lại với sinh tử, tay trái này bám cột gỗ cũng tuôn rơi, một đường máu huyết uốn lượn kéo theo sự nhạt nhòa, tại đây thanh đao đâm vào lòng ngực thì nó lại quyết không buông, là sợ đau hay sợ quên đi oán hận nó điều không phần biệt được nữa rồi
Trước mắt này lại thoáng trở về tăm tối, có lẽ cuộc đời cứ thế mà kết thúc
Minh Đạo Tiền thoáng trở nên bi thương mà không muốn xem nữa, ánh mắt nhìn đến xung quanh bản thân khu vực, nơi đây cũng không kém phía Tây, chiến loạn khắp nơi
Minh Đạo Tiền lại thở dài nhìn xác chết khắp nơi tại bên dưới mà than: "Người may mắn, người kém mai mắn lại là cái gì, có phải là được sống, không, tất cả hãy để tự nhiên quyết định, là duyên tự có thiên địa an bài!"
Lại nói đệ tử bên dưới vừa cứu người vừa khóc rồng, tiều nữ cơ thể nhỏ nhắn quỳ trước thôn làng bùng cháy mà khóc: "Hu hu... Thể giới này không ngờ lại tàn khốc như thế, chúng ta ngày thường có phải hay không đã quá sung sướng, quên rằng vẫn còn nhiều người kém mai mắn hơn chúng ta!"
Một nam học sinh trắng trẻo: "Hu hu... ta thường ngày thấy phụ thân từ rừng trở về mang bao vết thương, lại còn hờ hững xem như là bình thường, rốt cuộc bao năm qua ông ấy đã đối mặt với sinh tử như thế nào để cho ta có thể đến trường, có phải hay không hôm nay quay lưng ông ấy đã không còn, hoặc là hiện tại đang trong nơi nào đó biển lửa giành lấy miếng ăn?"
"Hu hu…"
Thấy học viên trăm vạn người phân tán khắp nơi trên lãnh thổ phía Đồng mà lại bất lực trước việc giải cứu, Minh Đạo Tiền bất đắc đĩ mà hô lớn: "Nay chiến loạn quá lớn, phía Đông chúng ta không thể cứu, phía Tây, phía Bắc cũng không thể đến, phía Nam cách ta không xa, mau mau lên đường!"
"Rõ!" đám người giật mình, lập tức liền lao đi như bay, thoát khỏi phía Đông mà hướng lên trời ngự kiếm phi hành
Chỉ là đến phía Nam, tất cả cũng chỉ là khói lửa, thiên hạ đã sớm phân chia bờ cõi, nhân gian trở thành nô lệ cho kẻ mạnh, họ cũng không tiện xuất thân đứng ra tranh chấp
Tại bầu trời có người run rẩy, chắp tay với Minh Đạo Tiền: "Tiền phó hiệu trưởng, phía Nam hiện nay đã bị các phương chiếm cứ, người dân bị bắt làm nô lệ, chúng ta có thể hay không giải phóng bọn họ?"
Minh Đạo Tiền thờ dài lại khoát tay nói: "Đến đây kết thúc, chúng ta chỉ có thể trong chiến loạn cứu người, nay thiên hạ đã xắp xếp, vậy thì hãy để cho nó tự vận chuyển!"
"Nhưng còn nô lệ, họ cần chúng ta bảo hộ?" có người không cam lòng nói
Minh Đạo Tiền khoát tay nói: "Không có nhưng, thiên địa bao la, đâu đâu cũng là vì miếng ăn manh áo mà tranh chấp, vậy ai mới là nô lệ, tại thiên địa đã an bài, chúng ta là người tu hành, không thể cùng nhân gian một chỗ tranh chấp, nếu không chúng ta có khác gì bọn họ, mai sau sẽ ảnh hưởng các ngươi tu hành, đi, trở về Nam Thiên Học Phủ!"
"Rõ!" đám người cũng chỉ biết tuân theo
Theo đó dòng người liền nhanh chóng trở về Nam Thiên Học Phủ
Và vì sao Minh Đạo Tiền lại than thở như thế, liệu rằng có phải sau lưng lão thật sự bi thảm, vậy thì hãy xem Phía Tây biên cương, thuộc Lăng Thiên Đế Quốc lãnh thổ một vùng chiến loạn vừa kéo qua
Trong đêm tối nơi biên cương ấy ánh trăng ảm đạm, sắc trời âm u tựa chốn địa ngục, huyết nồng thoang thoảng mùi hương tanh tưởi, xác chết thì khắp đồng hoang, giáp sắt chia ly, toàn thân còn ba không vẹn mười
Xa Thần Tiền công thành tàn phá ngoài kia, đầu dây thần nỏ một kẻ chết đi mà xụi lơ đến cấm đầu
Xung quanh là hoa diễm khói đen nghi ngút mà đốt than hồng lẫn xác tươi, tiếng nổ bốc tách mà tê cả da đầu, mãnh tro tần áo vụn phiêu tán hư không, là người là vật điều nhanh hỏa tán
Và một gốc khuất nhà tranh đồ nát gần hóá tro tàn, Mộc Nhân đồ chơi điều mất tay lẫn đến mất nửa thân, hỏi người liệu còn xinh như thuở ban đầu
Nơi gần nhất hứng chịu lũ người quét ngang, thôn dân nhà cửa tan nát
Tại nhà trang xập xệ trong đống hoang tàn bàn tay bé nhỏ của một nam hài sáu tuổi lúc này máu huyết chảy rồng
Nhưng bàn tay này vẫn còn cử động, chỉ là suy yếu cùng cực, nhưng nó quyết bám vào cột nhà xiêu vẹo không buông lại tựa như vĩnh cửu trường tồn mối hận
Tựa như nói oán hận này còn mãi như in, câm phần trong lòng mà hận gọi thiên không thấu, hận gọi địa này không thông, nước mắt giàn giụa, hàm răng run run cách cách va vào nhau như muốn vỡ hàm, mờ ảo cảm nhận máu huyết ấm nóng ngâm mình mà tại lạnh thấu xương
Nó cố gắng một tay này trái nắm giữ cột gỗ, tay phải này che lấy lòng ngực bởi tại thanh đao to lớn đâm xuyên, nhưng mà lòng sao lại không thông, tại sao lại giết nó phụ mẫu, tại sao lại giết nó cả nhà, tại sao ông trời lại bất công, tại sao con người lại bất nhân như thế
Nó sợ, nó hận, ánh mắt nó cố gắng nhìn thiên địa này lần cuối, bao oán hận điều chấp chứa từ thể xác đến tinh thần
Nó thấy bên cạnh ngã xuống là phụ thân cả người mang lấy vạn tên xuyên phá, nó thấy tại chán mẫu thân là một đường máu nóng còn chảy ròng, nó thấy trong lòng mẫu thân là tiểu muội muội chưa tròn ba tuổi bị tên xuyên ngực nhỏ, trên tay nữ hài lại chỉ còn một nửa bộ phận Mộc Nhân đồ chơi, hình này làm sao đau lắm với nó, nó thấy lại quá khứ hình ảnh vạn tên bắn phá từ xa tập kích, là phụ thân nó đứng ra che chở cả nhà, nó nghe thấy mẫu thân vì phụ thân cái chết mà thống khổ kêu gào, nó nghe thấy tiếng khóc của tiểu muội nó nức nở trong đêm hoa hoạn còn vang vọng trong đầu
Nó nghe tiếng vạn binh tập kích, nó thấy vạn nhân cầm đao phóng hỏa, nó thấy toàn bộ Mộc Hoa Thôn này người không còn ai
Và hình ảnh hỗn loạn trong trí nhớ
Nó thấy dân làng trước đó còn tại ngồi trước nhà, trước sân nghe kể chuyện, đèn lòng thắp sáng cả nhà đoàn viên, cảnh tượng bình yên làm sao
Nó thấy trước đó còn vừa dọn xong bữa cơm gia đình, bụng nhỏ này tựa như vừa mới căn đẩy, điều này thoa mãn làm sao, nó lại thấy trước đó còn xem mẫu thân đun nước thổi lửa lắm lem vẻ mặt, hình ảnh này làm sao quen thuộc
Nó lại thấy trước đó còn đang bế tiểu muội tại bên cạnh mẫu thân vui vẻ chơi đùa, nó còn thấy trước đó phụ thân vừa từ rừng đi về, trên tay còn có một con gà trống to, nụ cười phụ thân nó còn như thế in sâu, nhưng sao nay tất cả điều không còn
Âm thanh nó nhỏ bé vang lên, lại không phải oán hận, mà là hối tiếc: "Phụ thân... mẫu thân, con... muốn uống thuốc đẳng, con muốn bị bệnh, muội... Muội muội, ca ca không giành ngươi Mộc Nhân nữa, kẹo đường điều cho ngươi tất cả, xin... Xin đừng bỏ rơi, đừng bỏ rơi, đừng bỏ ta mà... có được không?"
Và rồi sự uất hận ấy cũng không thể nào chống lại với sinh tử, tay trái này bám cột gỗ cũng tuôn rơi, một đường máu huyết uốn lượn kéo theo sự nhạt nhòa, tại đây thanh đao đâm vào lòng ngực thì nó lại quyết không buông, là sợ đau hay sợ quên đi oán hận nó điều không phần biệt được nữa rồi
Trước mắt này lại thoáng trở về tăm tối, có lẽ cuộc đời cứ thế mà kết thúc
Minh Đạo Tiền thoáng trở nên bi thương mà không muốn xem nữa, ánh mắt nhìn đến xung quanh bản thân khu vực, nơi đây cũng không kém phía Tây, chiến loạn khắp nơi
Minh Đạo Tiền lại thở dài nhìn xác chết khắp nơi tại bên dưới mà than: "Người may mắn, người kém mai mắn lại là cái gì, có phải là được sống, không, tất cả hãy để tự nhiên quyết định, là duyên tự có thiên địa an bài!"
Lại nói đệ tử bên dưới vừa cứu người vừa khóc rồng, tiều nữ cơ thể nhỏ nhắn quỳ trước thôn làng bùng cháy mà khóc: "Hu hu... Thể giới này không ngờ lại tàn khốc như thế, chúng ta ngày thường có phải hay không đã quá sung sướng, quên rằng vẫn còn nhiều người kém mai mắn hơn chúng ta!"
Một nam học sinh trắng trẻo: "Hu hu... ta thường ngày thấy phụ thân từ rừng trở về mang bao vết thương, lại còn hờ hững xem như là bình thường, rốt cuộc bao năm qua ông ấy đã đối mặt với sinh tử như thế nào để cho ta có thể đến trường, có phải hay không hôm nay quay lưng ông ấy đã không còn, hoặc là hiện tại đang trong nơi nào đó biển lửa giành lấy miếng ăn?"
"Hu hu…"
Thấy học viên trăm vạn người phân tán khắp nơi trên lãnh thổ phía Đồng mà lại bất lực trước việc giải cứu, Minh Đạo Tiền bất đắc đĩ mà hô lớn: "Nay chiến loạn quá lớn, phía Đông chúng ta không thể cứu, phía Tây, phía Bắc cũng không thể đến, phía Nam cách ta không xa, mau mau lên đường!"
"Rõ!" đám người giật mình, lập tức liền lao đi như bay, thoát khỏi phía Đông mà hướng lên trời ngự kiếm phi hành
Chỉ là đến phía Nam, tất cả cũng chỉ là khói lửa, thiên hạ đã sớm phân chia bờ cõi, nhân gian trở thành nô lệ cho kẻ mạnh, họ cũng không tiện xuất thân đứng ra tranh chấp
Tại bầu trời có người run rẩy, chắp tay với Minh Đạo Tiền: "Tiền phó hiệu trưởng, phía Nam hiện nay đã bị các phương chiếm cứ, người dân bị bắt làm nô lệ, chúng ta có thể hay không giải phóng bọn họ?"
Minh Đạo Tiền thờ dài lại khoát tay nói: "Đến đây kết thúc, chúng ta chỉ có thể trong chiến loạn cứu người, nay thiên hạ đã xắp xếp, vậy thì hãy để cho nó tự vận chuyển!"
"Nhưng còn nô lệ, họ cần chúng ta bảo hộ?" có người không cam lòng nói
Minh Đạo Tiền khoát tay nói: "Không có nhưng, thiên địa bao la, đâu đâu cũng là vì miếng ăn manh áo mà tranh chấp, vậy ai mới là nô lệ, tại thiên địa đã an bài, chúng ta là người tu hành, không thể cùng nhân gian một chỗ tranh chấp, nếu không chúng ta có khác gì bọn họ, mai sau sẽ ảnh hưởng các ngươi tu hành, đi, trở về Nam Thiên Học Phủ!"
"Rõ!" đám người cũng chỉ biết tuân theo
Theo đó dòng người liền nhanh chóng trở về Nam Thiên Học Phủ
/599
|