Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
“Vệ Trạng nguyên!” Dương Thượng Bảo nhìn thấy Vệ Chính thì ngẩn người, dựa vào giao tình giữa Vệ Chính và Phùng Yến, nếu Phùng Yến thực sự thích nam sắc, đáng lẽ hắn nên che giấu giúp Phùng Yến mới phải, tại sao lại đứng ra làm chứng?
Vệ Chính chậm rãi bước vào phòng, liếc mắt nhìn Thẩm Dụ Nam nói: “Phùng Yến chắc chắn không thích nữ tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn mê nam sắc. Yến hội hôm nay bất ngờ nổi lên tin đồn nhảm, nói Phùng Yến và Vưu tiểu thư có tình cảm, thế nên mới khiến Dương đại nhân viết hưu thư. Điều ta muốn làm chứng đó là giữa Phùng Yến và Vưu tiểu thư hoàn toàn trong sạch, không hề có tình cảm nam nữ. Xin Dương đại nhân rút lại hưu thư!”
Nếu Vệ Chính làm chứng việc Phùng Yến ham mê nam sắc, Dương Thượng Bảo chắc chắn sẽ không tin, nhưng hắn lại chỉ nói Phùng Yến không thích nữ tử, trái lại khiến Dương Thượng Bảo hơi nghi ngờ.
“Ta tình nguyện gả cho Phùng Yến!” Vưu Vũ được Quách phu nhân dìu vào phòng, trước mắt Thẩm Dụ Nam và Vệ Chính nói: “Nghiêm Tam Thế không chịu bỏ qua, ta không thể tiếp tục ở lại Dương gia nữa, nếu bây giờ Phùng Yến đồng ý lấy ta, ta sẽ gả cho chàng!”.
Dù thế nào đi nữa thì Quách phu nhân cũng không hy vọng Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, đón cái kẻ họa thủy Vưu Vũ về Dương gia. Bây giờ Vưu Vũ đã tự nguyện gả cho Phùng Yến, thành hôn xong mới phát hiện Phùng Yến quả thực không thích nữ nhân thì cũng không thể oán trách Dương gia được.
Về phía Dương Thượng Bảo, ông vẫn luôn mong rằng Vưu Vũ có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc, đồng thời còn là một hôn sự tốt, nếu không chỉ sợ phụ sự ủy thác của Vưu Văn Đạo, vì vậy trầm ngâm không nói.
Thẩm Dụ Nam vừa nghe Vưu Vũ nói vậy thì giận run lên, chỉ tay về phía nàng nói: “Vũ Nương, thì ra muội là loại người ham mê vinh hoa phú quý như vậy! Ta nhìn lầm muội rồi!”.
Vệ Chính thấy dường như Vưu Vũ đã hạ quyết tâm, đành nhắc nhở: “Vưu tiểu thư, nàng đã nghĩ kỹ chưa? Phùng Yến hắn…” Dựa vào tính tình của Phùng Yến, phỏng chừng Vưu tiểu thư sẽ chịu cảnh phòng không gối chiếc!
Vưu Vũ quay về phía Dương Thượng Bảo thi lễ, thần thái kiên quyết. Nàng gả cho Phùng Yến, thứ nhất là khiến Nghiêm Tam Thế không dám tiếp tục dây dưa, Dương gia cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa. Thứ hai là dựa vào quyền thế Phùng gia, nhất định cũng có thể nhanh chóng đưa Vưu Văn Đạo hồi kinh. Thứ ba, dựa vào năng lực của Phùng Yến, tất có thể bảo vệ nàng chu toàn, không phải lo sẽ trở thành một món đồ chơi. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, còn về chuyện rốt cục Phùng Yến thích nam hay nữ thì không quan trọng.
Dương Thượng Bảo nghĩ một lúc, cũng cho rằng Vưu Vũ gả cho Phùng Yến, lợi nhiều hơn hại, vì vậy gật đầu nói: “Nếu Vũ Nương và Phùng Yến thực sự tâm đầu ý hợp, lão phu viết xong hưu thư rồi, bây giờ rút lại thì không hợp đạo lý chút nào!”.
“Ta không đồng ý!” Hai mắt Thẩm Dụ Nam đỏ ngầu vì giận dữ, gằn giọng nói: “Vũ Nương là hôn thê của ta, ta sẽ không để nàng gả cho kẻ khác”.
“Thẩm công tử, ta và huynh sớm đã thoái hôn. Tín vật đôi bên cũng trao trả rồi, không phải huynh là người hiểu rõ nhất sao, ta đâu còn là hôn thê của huynh nữa?” Vưu Vũ nhấn mạnh từng chữ một: “Huống hồ, không phải Thẩm công tử vừa ý nữ nhi Lã gia, định khi nào hết hạn chịu tang sẽ đến Lã gia cầu hôn sao?”
Thẩm Dụ Nam thấy Vưu Vũ không gọi hắn là Thẩm đại ca, đổi cách xưng hô thành Thẩm công tử thì càng thêm tức giận, nhìn Vưu Vũ nói: “Vũ nương, hãy tin huynh, Phùng Yến không phải người tốt lành gì. Muội mà gả cho hắn, sau này chắc chắn sẽ hối hận”.
Vưu Vũ giễu cợt nhìn Thẩm Dụ Nam nói: “Thẩm công tử quá lo lắng rồi!”
“Vũ Nương, Phùng Yến hai mươi lăm tuổi còn chưa cưới vợ, nhất định là có chuyện, nàng cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Nghiêm Tam Thế cũng bước vào, bình tĩnh nhìn Vưu Vũ nói: “Nếu Vũ Nương không chịu gả cho ta, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Qua một thời gian nữa, ta sẽ viết tấu cầu tính cho cha nàng, để cha nàng sớm ngày hồi kinh. Chỉ mong tương lai Vũ Nương tìm được phu quân như ý, ngẫu nhiên ngoảnh lại, sẽ nhớ đến ta mà thôi”.
“Hả?” Vưu Vũ ngây người. Bao nhiêu dằn vặt giày vò bấy lâu chẳng phải là sợ Nghiêm Tam Thế đến làm phiền hay sao, bây giờ Nghiêm Tam Thế lại nói rằng sẽ buông tay, vậy thì mình còn cần gả cho Phùng Yến sao?
Quách phu nhân cũng không dám tin, run giọng hỏi: “Nghiêm công tử nói thật chứ?”.
“Ta biết là mọi người sẽ không tin lời ta. Tục ngữ có câu, dưa hái xanh không ngọt, ta vốn cho rằng dựa vào gia thế và tướng mạo của mình, chỉ cần sẵn lòng hưu thê tái giá, Vũ Nương nhất định sẽ đồng ý hôn sự này. Không ngờ Vũ Nương tuyệt nhiên không đồng ý, đã vậy còn muốn gả cho Phùng Yến, khiến Phùng gia và Nghiêm gia đối địch nhau”. Nghiêm Tam Thế nói, sau đó cười khổ một tiếng: “Nếu Nghiêm gia và Phùng gia đối kháng với nhau thì sẽ khiến Thái hậu nương nương và Hoàng thượng khó xử, các ngươi có hiểu không…đó là lý do ta muốn buông tay, Vũ Nương trở về Vưu gia đợi gả đi thôi, không nhất thiết phải tránh ở Dương gia nữa đâu”.
Nghiêm gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, còn Hoàng đế gần đây lại tín nhiệm Phùng gia, nếu Nghiêm gia và Phùng gia đối địch, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương. Dương Thượng Bảo nghe xong liền tin lời Nghiêm Tam Thế nói, gật gật đầu: “Vũ Nương, đã vậy thì chuyện của con với Phùng Yến cứ từ từ cân nhắc đi!”.
Vưu Vũ ngẫm nghĩ, nếu bây giờ mình lại từ chối Phùng Yến thì cũng đắc tội với Phùng gia. Chuyện này thật là nan giải, vì vậy bối rối nói: “Nhưng chỗ Phùng Yến…”.
Dương Thượng Bảo thở dài: “Cứ bảo là ta say rượu hồ đồ, lỡ nghe tin đồn nhảm nên viết hưu thư, tất cả là lỗi của ta”.
…
Phùng thái phu nhân trăm ngàn lần không ngờ rằng, rõ ràng đang êm đẹp, cháu dâu sắp tới tay đột nhiên lại vuột mất, cả giận nói: “Dương Thượng Bảo sao có thể lật lọng như vậy? Hưu thư là thứ có thể muốn viết thì viết, muốn rút là rút chắc?”
Lục Thải vội vàng bưng trà lên, nói: “Thái phu nhân, hôm này là thọ yến của ngài, xin hãy bớt giận. Từ trước đến này chỉ có nữ nhân bám lấy tướng quân, chưa từng có nữ nhân nói không muốn tướng quân. Bên trong e là có nội tình”.
“Ngươi đi nghe ngóng chút xem sao”. Phùng thái phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nghĩ một lát rồi nói: “Liệu có phải là Minh Châu chọc gậy bánh xe không?”
“Thái phu nhân, đúng là biểu tiểu thư tìm trạng nguyên Vệ, bảo trạng nguyên Vệ nói với Dương thái gia gì đó, thế nên Dương thái gia mới đột ngột rút lại hưu thư”. Một nha hoàn vén rèm đi vào, ghé vào tai Phùng thái phu nhân nói mấy câu, còn nói thêm: “Ban nãy rất nhiều người trông thấy tướng quân nhảy xuống hồ cứu Vưu tiểu thư, sau đó liền nói hai người là một đôi, giờ bỗng nhiên tình thế xoay chuyển, chỉ sợ tướng quân sẽ bị người ta chê cười, nói tướng quân bị Vưu tiểu thư đùa giỡn vòng quanh”.
Phùng thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Dương Thượng Bảo đâu, ta phải đi hỏi ông ta mới được”.
Đang nói dở, lại có người đến bẩm báo: “Thái phu nhân, tửu lượng của Dương thái gia chịu không nổi, lại thêm vừa nãy viết lầm hưu thư nên cảm thấy mất mặt, vì vậy đã dẫn cả nhà lớn nhỏ về phủ rồi”.
Nghiêm Tam Thế chờ Dương Thượng Bảo dẫn Vưu Vũ quay về liền đi tìm Tô Vị Đạo, cười nói: “Đúng như Phò mã gia đoán, quả nhiên Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư. Bây giờ lão thực sự đã đắc tội với Phùng Yến rồi”.
“Hay, Dương Thượng Bảo đắc tội với Phùng Yến, chúng ta liền làm ngư ông đắc lợi”. Tô Vị Đạo cười nói: “Vưu Vũ đúng là kẻ họa thủy, nhìn xem, vì nàng ta mà Dương Thượng Bảo đắc tội với Nghiêm gia, Thẩm gia, cả Phùng gia nữa, không biết sau này còn đắc tội ai nữa đây?”
Lúc này Vưu Vũ đang ngồi trên kiệu, mắt nháy liên tục, lòng cảm thấy hơi bất an, sau một trận giằng co, không ngờ lại có thể khiến Nghiêm Tam Thế buông tha, đồng ý không đến làm phiền nữa, nhưng thoát khỏi Nghiêm Tam Thế lại đắc tội với Phùng Yến, chỉ sợ rằng Phùng Yến sẽ không bỏ qua
“Cái gì, Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, dẫn Vưu Vũ quay về Dương gia rồi?”. Phùng Yến nghe tin quả nhiên nổi trận lôi đình, ném chén trà trong tay lên án thư, “Dương Thượng Bảo sợ đắc tội Nghiêm gia, lẽ nào không sợ đắc tội Phùng gia? Vưu Vũ kia có gan chọc vào ta thì đừng mơ gả cho người khác!”
Beta: Mộc
“Vệ Trạng nguyên!” Dương Thượng Bảo nhìn thấy Vệ Chính thì ngẩn người, dựa vào giao tình giữa Vệ Chính và Phùng Yến, nếu Phùng Yến thực sự thích nam sắc, đáng lẽ hắn nên che giấu giúp Phùng Yến mới phải, tại sao lại đứng ra làm chứng?
Vệ Chính chậm rãi bước vào phòng, liếc mắt nhìn Thẩm Dụ Nam nói: “Phùng Yến chắc chắn không thích nữ tử, nhưng cũng không có nghĩa là hắn mê nam sắc. Yến hội hôm nay bất ngờ nổi lên tin đồn nhảm, nói Phùng Yến và Vưu tiểu thư có tình cảm, thế nên mới khiến Dương đại nhân viết hưu thư. Điều ta muốn làm chứng đó là giữa Phùng Yến và Vưu tiểu thư hoàn toàn trong sạch, không hề có tình cảm nam nữ. Xin Dương đại nhân rút lại hưu thư!”
Nếu Vệ Chính làm chứng việc Phùng Yến ham mê nam sắc, Dương Thượng Bảo chắc chắn sẽ không tin, nhưng hắn lại chỉ nói Phùng Yến không thích nữ tử, trái lại khiến Dương Thượng Bảo hơi nghi ngờ.
“Ta tình nguyện gả cho Phùng Yến!” Vưu Vũ được Quách phu nhân dìu vào phòng, trước mắt Thẩm Dụ Nam và Vệ Chính nói: “Nghiêm Tam Thế không chịu bỏ qua, ta không thể tiếp tục ở lại Dương gia nữa, nếu bây giờ Phùng Yến đồng ý lấy ta, ta sẽ gả cho chàng!”.
Dù thế nào đi nữa thì Quách phu nhân cũng không hy vọng Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, đón cái kẻ họa thủy Vưu Vũ về Dương gia. Bây giờ Vưu Vũ đã tự nguyện gả cho Phùng Yến, thành hôn xong mới phát hiện Phùng Yến quả thực không thích nữ nhân thì cũng không thể oán trách Dương gia được.
Về phía Dương Thượng Bảo, ông vẫn luôn mong rằng Vưu Vũ có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc, đồng thời còn là một hôn sự tốt, nếu không chỉ sợ phụ sự ủy thác của Vưu Văn Đạo, vì vậy trầm ngâm không nói.
Thẩm Dụ Nam vừa nghe Vưu Vũ nói vậy thì giận run lên, chỉ tay về phía nàng nói: “Vũ Nương, thì ra muội là loại người ham mê vinh hoa phú quý như vậy! Ta nhìn lầm muội rồi!”.
Vệ Chính thấy dường như Vưu Vũ đã hạ quyết tâm, đành nhắc nhở: “Vưu tiểu thư, nàng đã nghĩ kỹ chưa? Phùng Yến hắn…” Dựa vào tính tình của Phùng Yến, phỏng chừng Vưu tiểu thư sẽ chịu cảnh phòng không gối chiếc!
Vưu Vũ quay về phía Dương Thượng Bảo thi lễ, thần thái kiên quyết. Nàng gả cho Phùng Yến, thứ nhất là khiến Nghiêm Tam Thế không dám tiếp tục dây dưa, Dương gia cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa. Thứ hai là dựa vào quyền thế Phùng gia, nhất định cũng có thể nhanh chóng đưa Vưu Văn Đạo hồi kinh. Thứ ba, dựa vào năng lực của Phùng Yến, tất có thể bảo vệ nàng chu toàn, không phải lo sẽ trở thành một món đồ chơi. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, còn về chuyện rốt cục Phùng Yến thích nam hay nữ thì không quan trọng.
Dương Thượng Bảo nghĩ một lúc, cũng cho rằng Vưu Vũ gả cho Phùng Yến, lợi nhiều hơn hại, vì vậy gật đầu nói: “Nếu Vũ Nương và Phùng Yến thực sự tâm đầu ý hợp, lão phu viết xong hưu thư rồi, bây giờ rút lại thì không hợp đạo lý chút nào!”.
“Ta không đồng ý!” Hai mắt Thẩm Dụ Nam đỏ ngầu vì giận dữ, gằn giọng nói: “Vũ Nương là hôn thê của ta, ta sẽ không để nàng gả cho kẻ khác”.
“Thẩm công tử, ta và huynh sớm đã thoái hôn. Tín vật đôi bên cũng trao trả rồi, không phải huynh là người hiểu rõ nhất sao, ta đâu còn là hôn thê của huynh nữa?” Vưu Vũ nhấn mạnh từng chữ một: “Huống hồ, không phải Thẩm công tử vừa ý nữ nhi Lã gia, định khi nào hết hạn chịu tang sẽ đến Lã gia cầu hôn sao?”
Thẩm Dụ Nam thấy Vưu Vũ không gọi hắn là Thẩm đại ca, đổi cách xưng hô thành Thẩm công tử thì càng thêm tức giận, nhìn Vưu Vũ nói: “Vũ nương, hãy tin huynh, Phùng Yến không phải người tốt lành gì. Muội mà gả cho hắn, sau này chắc chắn sẽ hối hận”.
Vưu Vũ giễu cợt nhìn Thẩm Dụ Nam nói: “Thẩm công tử quá lo lắng rồi!”
“Vũ Nương, Phùng Yến hai mươi lăm tuổi còn chưa cưới vợ, nhất định là có chuyện, nàng cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Nghiêm Tam Thế cũng bước vào, bình tĩnh nhìn Vưu Vũ nói: “Nếu Vũ Nương không chịu gả cho ta, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Qua một thời gian nữa, ta sẽ viết tấu cầu tính cho cha nàng, để cha nàng sớm ngày hồi kinh. Chỉ mong tương lai Vũ Nương tìm được phu quân như ý, ngẫu nhiên ngoảnh lại, sẽ nhớ đến ta mà thôi”.
“Hả?” Vưu Vũ ngây người. Bao nhiêu dằn vặt giày vò bấy lâu chẳng phải là sợ Nghiêm Tam Thế đến làm phiền hay sao, bây giờ Nghiêm Tam Thế lại nói rằng sẽ buông tay, vậy thì mình còn cần gả cho Phùng Yến sao?
Quách phu nhân cũng không dám tin, run giọng hỏi: “Nghiêm công tử nói thật chứ?”.
“Ta biết là mọi người sẽ không tin lời ta. Tục ngữ có câu, dưa hái xanh không ngọt, ta vốn cho rằng dựa vào gia thế và tướng mạo của mình, chỉ cần sẵn lòng hưu thê tái giá, Vũ Nương nhất định sẽ đồng ý hôn sự này. Không ngờ Vũ Nương tuyệt nhiên không đồng ý, đã vậy còn muốn gả cho Phùng Yến, khiến Phùng gia và Nghiêm gia đối địch nhau”. Nghiêm Tam Thế nói, sau đó cười khổ một tiếng: “Nếu Nghiêm gia và Phùng gia đối kháng với nhau thì sẽ khiến Thái hậu nương nương và Hoàng thượng khó xử, các ngươi có hiểu không…đó là lý do ta muốn buông tay, Vũ Nương trở về Vưu gia đợi gả đi thôi, không nhất thiết phải tránh ở Dương gia nữa đâu”.
Nghiêm gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, còn Hoàng đế gần đây lại tín nhiệm Phùng gia, nếu Nghiêm gia và Phùng gia đối địch, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương. Dương Thượng Bảo nghe xong liền tin lời Nghiêm Tam Thế nói, gật gật đầu: “Vũ Nương, đã vậy thì chuyện của con với Phùng Yến cứ từ từ cân nhắc đi!”.
Vưu Vũ ngẫm nghĩ, nếu bây giờ mình lại từ chối Phùng Yến thì cũng đắc tội với Phùng gia. Chuyện này thật là nan giải, vì vậy bối rối nói: “Nhưng chỗ Phùng Yến…”.
Dương Thượng Bảo thở dài: “Cứ bảo là ta say rượu hồ đồ, lỡ nghe tin đồn nhảm nên viết hưu thư, tất cả là lỗi của ta”.
…
Phùng thái phu nhân trăm ngàn lần không ngờ rằng, rõ ràng đang êm đẹp, cháu dâu sắp tới tay đột nhiên lại vuột mất, cả giận nói: “Dương Thượng Bảo sao có thể lật lọng như vậy? Hưu thư là thứ có thể muốn viết thì viết, muốn rút là rút chắc?”
Lục Thải vội vàng bưng trà lên, nói: “Thái phu nhân, hôm này là thọ yến của ngài, xin hãy bớt giận. Từ trước đến này chỉ có nữ nhân bám lấy tướng quân, chưa từng có nữ nhân nói không muốn tướng quân. Bên trong e là có nội tình”.
“Ngươi đi nghe ngóng chút xem sao”. Phùng thái phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nghĩ một lát rồi nói: “Liệu có phải là Minh Châu chọc gậy bánh xe không?”
“Thái phu nhân, đúng là biểu tiểu thư tìm trạng nguyên Vệ, bảo trạng nguyên Vệ nói với Dương thái gia gì đó, thế nên Dương thái gia mới đột ngột rút lại hưu thư”. Một nha hoàn vén rèm đi vào, ghé vào tai Phùng thái phu nhân nói mấy câu, còn nói thêm: “Ban nãy rất nhiều người trông thấy tướng quân nhảy xuống hồ cứu Vưu tiểu thư, sau đó liền nói hai người là một đôi, giờ bỗng nhiên tình thế xoay chuyển, chỉ sợ tướng quân sẽ bị người ta chê cười, nói tướng quân bị Vưu tiểu thư đùa giỡn vòng quanh”.
Phùng thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Dương Thượng Bảo đâu, ta phải đi hỏi ông ta mới được”.
Đang nói dở, lại có người đến bẩm báo: “Thái phu nhân, tửu lượng của Dương thái gia chịu không nổi, lại thêm vừa nãy viết lầm hưu thư nên cảm thấy mất mặt, vì vậy đã dẫn cả nhà lớn nhỏ về phủ rồi”.
Nghiêm Tam Thế chờ Dương Thượng Bảo dẫn Vưu Vũ quay về liền đi tìm Tô Vị Đạo, cười nói: “Đúng như Phò mã gia đoán, quả nhiên Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư. Bây giờ lão thực sự đã đắc tội với Phùng Yến rồi”.
“Hay, Dương Thượng Bảo đắc tội với Phùng Yến, chúng ta liền làm ngư ông đắc lợi”. Tô Vị Đạo cười nói: “Vưu Vũ đúng là kẻ họa thủy, nhìn xem, vì nàng ta mà Dương Thượng Bảo đắc tội với Nghiêm gia, Thẩm gia, cả Phùng gia nữa, không biết sau này còn đắc tội ai nữa đây?”
Lúc này Vưu Vũ đang ngồi trên kiệu, mắt nháy liên tục, lòng cảm thấy hơi bất an, sau một trận giằng co, không ngờ lại có thể khiến Nghiêm Tam Thế buông tha, đồng ý không đến làm phiền nữa, nhưng thoát khỏi Nghiêm Tam Thế lại đắc tội với Phùng Yến, chỉ sợ rằng Phùng Yến sẽ không bỏ qua
“Cái gì, Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, dẫn Vưu Vũ quay về Dương gia rồi?”. Phùng Yến nghe tin quả nhiên nổi trận lôi đình, ném chén trà trong tay lên án thư, “Dương Thượng Bảo sợ đắc tội Nghiêm gia, lẽ nào không sợ đắc tội Phùng gia? Vưu Vũ kia có gan chọc vào ta thì đừng mơ gả cho người khác!”
/28
|