Edit: Mộ Phong
Đôi môi sưng to của Phùng Yến vừa tê vừa ngứa, bị ngón tay Vưu Vũ xoa nhẹ, khiến cơn tê ngứa đó như chạy thẳng vào lòng, chưa kịp suy nghĩ, đã hé đôi môi sưng đỏ, ngậm chặt ngón trỏ của Vưu Vũ.
Ngón trỏ của Vưu Vũ bị ngậm giữa đôi môi dày của Phùng Yến, nàng cố rút thử nhưng không rút ra được, nhất thời cười rạng rỡ, mấy ngón tay còn lại dứt khoát gập xuống, nâng cái cằm nhọn của Phùng Yến, nhẹ nhàng cọ xát, mắt vẫn chăm chú nhìn Phùng Yến, thấy ánh mắt Phùng Yến hơi mơ màng, tay nắm lại thành quyền, nhưng lại không dám ôm nàng, chỉ phả ra hơi thở ấm áp.
Từng trận mùi hương son phấn xộc vào mũi, toàn thân Phùng Yến ngứa ngáy, đến bắp chân cũng căng cứng, thế nhưng vẫn không muốn nhả ngón tay Vưu Vũ ra, đây là đêm tân hôn của hắn, đêm tân hôn đó, vậy mà chỉ có thể mút ngón tay, đến ôm tân nương tử một cái thôi cũng không thể.
Thật ra Vưu Vũ muốn thử xem chứng bệnh dị ứng của Phùng Yến rốt cục gay go đến mức nào, vì vậy liền ngẩng mặt, thổi khí lên mũi Phùng Yến, bước liền mấy bước, chậm rãi tới gần định ôm hắn.
Đột nhiên Phùng Yến nhả ngón tay Vưu Vũ, lui về phía sau nửa bước, dùng tay áo che nửa mặt, môi bị sưng nên hàm hồ nói: “Ta đi tắm!”. Nói rồi xoay người rời khỏi.
Khóe mắt Vưu Vũ sớm thấy thái dương Phùng Yến hiện ra từng mảng mẩn đỏ, lúc hắn quay người mới thấy, cổ hắn đã sưng đỏ từ lâu, đến tai dường như cũng sưng lên, nàng không khỏi ngẩn người, chứng dị ứng hương phấn này thật quá lợi hại!
Thấy Phùng Yến chạy trối chết, Vưu Vũ cũng phải bật cười, lát sau liền cất giọng gọi Lam Nguyệt vào phân phó: “Bảo nha hoàn đưa nước vào đây, ta phải tắm rửa. Hôm nay thân thể thực sự quá thơm, thơm đến mức làm người ta khó chịu”.
Lam Nguyệt dạ một tiếng, ra ngoài phân phó hai nha hoàn, rồi quay trở vào giúp Vưu Vũ cởi hỉ quan, áo ngoài, lại đưa một đôi giày khác cho nàng thay, nhất thời muốn nói lại thôi.
Vưu Vũ liếc mắt nhìn Lam Nguyệt, cười nói: “Muốn nói gì thì nói đi!”.
Lam Nguyệt thấy sắc mặt Vưu Vũ vẫn như bình thường, hoàn toàn không chút đau lòng, lúc này mới bạo gan nói: “Tướng quân cứ như vậy mà đi sao?”.
Vưu Vũ nhếch miệng cười nói: “Hắn đi tắm”.
Lam Nguyệt trầm mặc, đây là tân phòng, nếu tân lang muốn tắm rửa thì cũng phải tắm ở tân phòng, được tân nương hầu hạ tắm rửa, sao có thể chạy đi nơi khác tắm chứ?
Vưu Vũ thấy Lam Nguyệt rầu rĩ, đang định nói thật cho nàng biết, đột nhiên lại nhớ ra, Lam Nguyệt là nha hoàn bên người mình, cũng chính là nha hoàn thông phòng, nếu mình muốn làm chủ được Phùng Yến, tốt nhất là không nên cho nữ nhân khác bất cứ cơ hội nào, kể cả Lam Nguyệt. Nhất thời liền ngừng nói, cười bảo: “Đây là ngày đại hỉ của ta, ngươi đừng bày vẻ mặt đau khổ đó ra nữa”.
Lam Nguyệt vừa nghe, liền vội vàng nở nụ cười, cởi dây lưng cho Vưu Vũ.
Lúc đó nha hoàn đưa nước vào, Lam Nguyệt đỡ Vưu Vũ vào sau tấm bình phong, giúp nàng tìm một bộ y phục khác để thay, mắc lên trên tấm bình phong, thấy Vưu Vũ tự cởi y phục, chỉ còn một chiếc áo trong, nhảy vảo thùng nước tắm, liền giúp Vưu Vũ vén mái tóc dài lên thật cao, vấn thành một búi tròn trên đỉnh đầu, lúc này mới cúi đầu giúp Vưu Vũ xoa bóp cổ.
Đến bây giờ Vưu Vũ vẫn không quen có người hầu hạ mình tắm rửa, vì vậy liền bảo Lam Nguyệt: “Em lui ra đi, ta tự tắm được”.
Lam Nguyệt cũng đang muốn ra ngoài nghe ngóng một chút, xem đêm nay rốt cuộc Phùng Yến ngủ ở đâu, thế là dạ một tiếng rồi lui xuống.
Vưu Vũ ngâm mình trong nước, khép hờ mắt suy nghĩ, nhất thời tắm qua loa một chút, đang định đứng lên lau người thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ sau tấm bình phong đi tới, cứ tưởng đó là Lam Nguyệt nên không để ý lắm, đến khi nghe thấy người đứng sau bình phong mãi không đi vào, không khỏi cả kinh hỏi: “Ai?”.
Phùng Yến vịn tấm bình phong, khàn giọng nói nhỏ: “Là ta!”.
Vưu Vũ thầm hoảng hốt, vừa nãy xiêm áo đầy đủ nên mới bạo gan trêu ghẹo người ta, bây giờ khỏa thân thì đương nhiên không dám, nhất thời nói: “Ngươi đợi chút, ta mặc y phục xong sẽ ra ngày”.
“Ta giúp ngươi mặc nhé!”. Đột nhiên Phùng Yến đi vòng qua bình phong, đứng trước thùng tắm.
“Oái!”. Lúc này, Vưu Vũ thực sự luống cuống, ôm ngực ngồi thụp xuống thùng tắm không dám động đậy, khẽ nói: “Trong nước có mùi hương, ngươi đừng qua đây”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ như tiểu bạch thỏ bị hoảng sợ, lúc này mới hài lòng, lui ra sau nửa bước nói: “Không cần ta giúp ngươi mặc thật à?”. Vừa nói mắt vừa dõi theo chân mày lá liễu của Vưu Vũ, sóng mắt long lanh, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, xuống đến cằm, rồi dời đến cái cổ, lại nhích xuống xương quai xanh…
Không được động vào, nhìn thì có thể chứ? Mắt Phùng Yến lướt từ xương quai xanh của Vưu Vũ xuống dưới, nhưng đã thấy hai tay Vưu Vũ ôm ngực, che đi cảnh xuân tươi mát thì không khỏi tiếc nuối, trước giờ chưa từng xem qua, cứ tưởng thành thân rồi là có thể xem, ai ngờ vẫn không xem được.
Trong lúc Vưu Vũ luống cuống có liếc nhìn Phùng Yến một cái, thấy hắn đã thay y phục, hình như môi đã hết sưng, mặt đỏ hồng một mảng, càng thêm tuấn mỹ, liền nói: “Ngươi không ngứa à?”.
“Ngâm mình trong nước thuốc, khá hơn nhiều rồi!”. Phùng Yến đáp, sớm đã cảm thấy người lại bắt đầu ngứa râm ran, trong lòng biết dù Vưu Vũ có tắm rửa đi nữa, tân phòng này vẫn ngập tràn mùi huân hương, hắn cũng không dám đợi lâu, ngừng một chút rồi nói: “Vũ Nương, ngươi không thể để ta ngủ ở thư phòng đấy chứ?”.
Có ý gì? Vưu Vũ chỉ lo che cơ thể, vừa nghe Phùng Yến nói thế thì không kịp phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Ta đâu có nói như vậy!”.
“Vậy ngươi đem thay đổi toàn bộ nhưng đồ vật có mùi huân hương đi!”. Phùng Yến nói xong, cảm thấy cơn ngứa dâng lên, không nói thêm nữa, xoay người bỏ đi.
“Ơ!”. Vưu Vũ không khỏi bật cười, lát sau không nghe thấy tiếng Phùng Yến nữa, chắc chắn hắn đã ra khỏi phòng, nhanh chóng đứng dậy lau sạch thân thể, mặc xiêm y, lúc này mới gọi: “Lam Nguyệt!”.
Lam Nguyệt dạ một tiếng rồi đi vào, đỡ Vưu Vũ ngồi xuống giường, lấy khăn lau sạch hai chân Vưu Vũ, khẽ nói: “Tiểu thư nên giữ tướng quân lại mới phải, sao có thể…, đây là đêm tân hôn đầu tiên, dù sao đi nữa tướng quân cũng phải ở trong phòng, nếu không ngày mai tiểu thư gặp người khác, lại…”.
Vưu Vũ cười nói: “Tướng quân sợ mùi huân hương, em gọi hai nha hoàn vào đây, đổi chăn gối trên giường đi”.
Toàn thân Phùng Yến ngứa ngáy, thực ra lòng còn ngứa hơn, khó khăn lắm mới đón dâu, lại còn là một tân nương tử thiên kiều bá mị, vậy mà chạm cũng không được chạm, khó chịu quá đi!
Tiểu tư Bình An thấy Phùng Yến lại quay về, nhìn mặt và cổ Phùng Yến, lập tức phân phó bà tử đưa nước đến, đợi đến khi nước đủ nóng, y liền đóng cửa phòng, đem một túi dược liệu đổ vào nước, khi thùng nước tỏa ra mùi thuốc đông y, lúc này mới quay sang Phùng Yến đang ngồi bên án thư nói: “Tướng quân, ngâm được rồi”.
Phùng Yến “Ừ” một tiếng, đứng lên cởi y phục tiến vào thùng nước ngâm mình, thoải mái thở một hơi, thấy Bình An đưa cho một gói thuốc, liền cầm đắp lên mặt, đầu tựa vào thành thùng tắm, đợi đến khi cơn tê ngứa trên mặt rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình An ở bên cạnh nói: “Tướng quân, thái phu nhân sai Lục Thải tới hỏi, chỉ sợ tướng quân không ở trong tân phòng”.
Phùng Yến cầm gói thuốc, mắt sáng ngời đáp: “Đêm nay đương nhiên phải ở tân phòng rồi. Ngươi bảo bà tử chuẩn bị sẵn nước nóng, không chừng ta còn phải chạy về ngâm mình mấy lần nữa”.
Phùng Yến ngâm đủ, lại uống một chén trà nguội, vết mẩn đỏ trên người mặc dù không biến mất hoàn toàn, nhưng mặt và môi cũng khôi phục trạng thái bình thường, không sưng to như vừa nãy nữa, lúc này mới thở ra một hơi, chỉnh lại y phục, lại chạy đến tân phòng.
Đến tân phòng rồi, thấy cửa sổ tân phòng được mở ra cho thoáng khí, nệm giường và gối đầu huân hương cũng được thay mới, trong không khí không hề vương mùi hương ngọt ngấy, tân nương thuần khiết ngồi trên giường, lòng hắn không khỏi âm thầm nhảy nhót, thế này, có thể “thân mật” rồi chứ?
Đôi môi sưng to của Phùng Yến vừa tê vừa ngứa, bị ngón tay Vưu Vũ xoa nhẹ, khiến cơn tê ngứa đó như chạy thẳng vào lòng, chưa kịp suy nghĩ, đã hé đôi môi sưng đỏ, ngậm chặt ngón trỏ của Vưu Vũ.
Ngón trỏ của Vưu Vũ bị ngậm giữa đôi môi dày của Phùng Yến, nàng cố rút thử nhưng không rút ra được, nhất thời cười rạng rỡ, mấy ngón tay còn lại dứt khoát gập xuống, nâng cái cằm nhọn của Phùng Yến, nhẹ nhàng cọ xát, mắt vẫn chăm chú nhìn Phùng Yến, thấy ánh mắt Phùng Yến hơi mơ màng, tay nắm lại thành quyền, nhưng lại không dám ôm nàng, chỉ phả ra hơi thở ấm áp.
Từng trận mùi hương son phấn xộc vào mũi, toàn thân Phùng Yến ngứa ngáy, đến bắp chân cũng căng cứng, thế nhưng vẫn không muốn nhả ngón tay Vưu Vũ ra, đây là đêm tân hôn của hắn, đêm tân hôn đó, vậy mà chỉ có thể mút ngón tay, đến ôm tân nương tử một cái thôi cũng không thể.
Thật ra Vưu Vũ muốn thử xem chứng bệnh dị ứng của Phùng Yến rốt cục gay go đến mức nào, vì vậy liền ngẩng mặt, thổi khí lên mũi Phùng Yến, bước liền mấy bước, chậm rãi tới gần định ôm hắn.
Đột nhiên Phùng Yến nhả ngón tay Vưu Vũ, lui về phía sau nửa bước, dùng tay áo che nửa mặt, môi bị sưng nên hàm hồ nói: “Ta đi tắm!”. Nói rồi xoay người rời khỏi.
Khóe mắt Vưu Vũ sớm thấy thái dương Phùng Yến hiện ra từng mảng mẩn đỏ, lúc hắn quay người mới thấy, cổ hắn đã sưng đỏ từ lâu, đến tai dường như cũng sưng lên, nàng không khỏi ngẩn người, chứng dị ứng hương phấn này thật quá lợi hại!
Thấy Phùng Yến chạy trối chết, Vưu Vũ cũng phải bật cười, lát sau liền cất giọng gọi Lam Nguyệt vào phân phó: “Bảo nha hoàn đưa nước vào đây, ta phải tắm rửa. Hôm nay thân thể thực sự quá thơm, thơm đến mức làm người ta khó chịu”.
Lam Nguyệt dạ một tiếng, ra ngoài phân phó hai nha hoàn, rồi quay trở vào giúp Vưu Vũ cởi hỉ quan, áo ngoài, lại đưa một đôi giày khác cho nàng thay, nhất thời muốn nói lại thôi.
Vưu Vũ liếc mắt nhìn Lam Nguyệt, cười nói: “Muốn nói gì thì nói đi!”.
Lam Nguyệt thấy sắc mặt Vưu Vũ vẫn như bình thường, hoàn toàn không chút đau lòng, lúc này mới bạo gan nói: “Tướng quân cứ như vậy mà đi sao?”.
Vưu Vũ nhếch miệng cười nói: “Hắn đi tắm”.
Lam Nguyệt trầm mặc, đây là tân phòng, nếu tân lang muốn tắm rửa thì cũng phải tắm ở tân phòng, được tân nương hầu hạ tắm rửa, sao có thể chạy đi nơi khác tắm chứ?
Vưu Vũ thấy Lam Nguyệt rầu rĩ, đang định nói thật cho nàng biết, đột nhiên lại nhớ ra, Lam Nguyệt là nha hoàn bên người mình, cũng chính là nha hoàn thông phòng, nếu mình muốn làm chủ được Phùng Yến, tốt nhất là không nên cho nữ nhân khác bất cứ cơ hội nào, kể cả Lam Nguyệt. Nhất thời liền ngừng nói, cười bảo: “Đây là ngày đại hỉ của ta, ngươi đừng bày vẻ mặt đau khổ đó ra nữa”.
Lam Nguyệt vừa nghe, liền vội vàng nở nụ cười, cởi dây lưng cho Vưu Vũ.
Lúc đó nha hoàn đưa nước vào, Lam Nguyệt đỡ Vưu Vũ vào sau tấm bình phong, giúp nàng tìm một bộ y phục khác để thay, mắc lên trên tấm bình phong, thấy Vưu Vũ tự cởi y phục, chỉ còn một chiếc áo trong, nhảy vảo thùng nước tắm, liền giúp Vưu Vũ vén mái tóc dài lên thật cao, vấn thành một búi tròn trên đỉnh đầu, lúc này mới cúi đầu giúp Vưu Vũ xoa bóp cổ.
Đến bây giờ Vưu Vũ vẫn không quen có người hầu hạ mình tắm rửa, vì vậy liền bảo Lam Nguyệt: “Em lui ra đi, ta tự tắm được”.
Lam Nguyệt cũng đang muốn ra ngoài nghe ngóng một chút, xem đêm nay rốt cuộc Phùng Yến ngủ ở đâu, thế là dạ một tiếng rồi lui xuống.
Vưu Vũ ngâm mình trong nước, khép hờ mắt suy nghĩ, nhất thời tắm qua loa một chút, đang định đứng lên lau người thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ sau tấm bình phong đi tới, cứ tưởng đó là Lam Nguyệt nên không để ý lắm, đến khi nghe thấy người đứng sau bình phong mãi không đi vào, không khỏi cả kinh hỏi: “Ai?”.
Phùng Yến vịn tấm bình phong, khàn giọng nói nhỏ: “Là ta!”.
Vưu Vũ thầm hoảng hốt, vừa nãy xiêm áo đầy đủ nên mới bạo gan trêu ghẹo người ta, bây giờ khỏa thân thì đương nhiên không dám, nhất thời nói: “Ngươi đợi chút, ta mặc y phục xong sẽ ra ngày”.
“Ta giúp ngươi mặc nhé!”. Đột nhiên Phùng Yến đi vòng qua bình phong, đứng trước thùng tắm.
“Oái!”. Lúc này, Vưu Vũ thực sự luống cuống, ôm ngực ngồi thụp xuống thùng tắm không dám động đậy, khẽ nói: “Trong nước có mùi hương, ngươi đừng qua đây”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ như tiểu bạch thỏ bị hoảng sợ, lúc này mới hài lòng, lui ra sau nửa bước nói: “Không cần ta giúp ngươi mặc thật à?”. Vừa nói mắt vừa dõi theo chân mày lá liễu của Vưu Vũ, sóng mắt long lanh, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, xuống đến cằm, rồi dời đến cái cổ, lại nhích xuống xương quai xanh…
Không được động vào, nhìn thì có thể chứ? Mắt Phùng Yến lướt từ xương quai xanh của Vưu Vũ xuống dưới, nhưng đã thấy hai tay Vưu Vũ ôm ngực, che đi cảnh xuân tươi mát thì không khỏi tiếc nuối, trước giờ chưa từng xem qua, cứ tưởng thành thân rồi là có thể xem, ai ngờ vẫn không xem được.
Trong lúc Vưu Vũ luống cuống có liếc nhìn Phùng Yến một cái, thấy hắn đã thay y phục, hình như môi đã hết sưng, mặt đỏ hồng một mảng, càng thêm tuấn mỹ, liền nói: “Ngươi không ngứa à?”.
“Ngâm mình trong nước thuốc, khá hơn nhiều rồi!”. Phùng Yến đáp, sớm đã cảm thấy người lại bắt đầu ngứa râm ran, trong lòng biết dù Vưu Vũ có tắm rửa đi nữa, tân phòng này vẫn ngập tràn mùi huân hương, hắn cũng không dám đợi lâu, ngừng một chút rồi nói: “Vũ Nương, ngươi không thể để ta ngủ ở thư phòng đấy chứ?”.
Có ý gì? Vưu Vũ chỉ lo che cơ thể, vừa nghe Phùng Yến nói thế thì không kịp phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Ta đâu có nói như vậy!”.
“Vậy ngươi đem thay đổi toàn bộ nhưng đồ vật có mùi huân hương đi!”. Phùng Yến nói xong, cảm thấy cơn ngứa dâng lên, không nói thêm nữa, xoay người bỏ đi.
“Ơ!”. Vưu Vũ không khỏi bật cười, lát sau không nghe thấy tiếng Phùng Yến nữa, chắc chắn hắn đã ra khỏi phòng, nhanh chóng đứng dậy lau sạch thân thể, mặc xiêm y, lúc này mới gọi: “Lam Nguyệt!”.
Lam Nguyệt dạ một tiếng rồi đi vào, đỡ Vưu Vũ ngồi xuống giường, lấy khăn lau sạch hai chân Vưu Vũ, khẽ nói: “Tiểu thư nên giữ tướng quân lại mới phải, sao có thể…, đây là đêm tân hôn đầu tiên, dù sao đi nữa tướng quân cũng phải ở trong phòng, nếu không ngày mai tiểu thư gặp người khác, lại…”.
Vưu Vũ cười nói: “Tướng quân sợ mùi huân hương, em gọi hai nha hoàn vào đây, đổi chăn gối trên giường đi”.
Toàn thân Phùng Yến ngứa ngáy, thực ra lòng còn ngứa hơn, khó khăn lắm mới đón dâu, lại còn là một tân nương tử thiên kiều bá mị, vậy mà chạm cũng không được chạm, khó chịu quá đi!
Tiểu tư Bình An thấy Phùng Yến lại quay về, nhìn mặt và cổ Phùng Yến, lập tức phân phó bà tử đưa nước đến, đợi đến khi nước đủ nóng, y liền đóng cửa phòng, đem một túi dược liệu đổ vào nước, khi thùng nước tỏa ra mùi thuốc đông y, lúc này mới quay sang Phùng Yến đang ngồi bên án thư nói: “Tướng quân, ngâm được rồi”.
Phùng Yến “Ừ” một tiếng, đứng lên cởi y phục tiến vào thùng nước ngâm mình, thoải mái thở một hơi, thấy Bình An đưa cho một gói thuốc, liền cầm đắp lên mặt, đầu tựa vào thành thùng tắm, đợi đến khi cơn tê ngứa trên mặt rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình An ở bên cạnh nói: “Tướng quân, thái phu nhân sai Lục Thải tới hỏi, chỉ sợ tướng quân không ở trong tân phòng”.
Phùng Yến cầm gói thuốc, mắt sáng ngời đáp: “Đêm nay đương nhiên phải ở tân phòng rồi. Ngươi bảo bà tử chuẩn bị sẵn nước nóng, không chừng ta còn phải chạy về ngâm mình mấy lần nữa”.
Phùng Yến ngâm đủ, lại uống một chén trà nguội, vết mẩn đỏ trên người mặc dù không biến mất hoàn toàn, nhưng mặt và môi cũng khôi phục trạng thái bình thường, không sưng to như vừa nãy nữa, lúc này mới thở ra một hơi, chỉnh lại y phục, lại chạy đến tân phòng.
Đến tân phòng rồi, thấy cửa sổ tân phòng được mở ra cho thoáng khí, nệm giường và gối đầu huân hương cũng được thay mới, trong không khí không hề vương mùi hương ngọt ngấy, tân nương thuần khiết ngồi trên giường, lòng hắn không khỏi âm thầm nhảy nhót, thế này, có thể “thân mật” rồi chứ?
/28
|