Có lẽ là vì cô nương mặc y sam màu đỏ thẫm trong phòng chép kinh quá xinh đẹp, nên nhìn mấy thanh quan đang hát đây, Tống Cát liền cảm thấy mặc dù họ đều thanh tú, nhưng lại rất tẻ nhạt, không khơi dậy nổi hứng thú của hắn, thêm nữa, thơ của mấy tài tử kia cũng thật vô vị, nhất thời thoáng chút thất vọng.
Mọi người nghe Kim Thành công chúa giới thiệu Tống Cát, nói hắn là thân thích của một vị thân vương nào đó, liền không quan tâm đến, trong kinh thành, thứ không thiếu nhất chính là hoàng thân quốc thích, hơn nữa có Kim Thành công chúa ngồi ở đây, những hoàng thân quốc thích khác dù tôn quý đến đâu, cũng không thể sánh với Kim Thành công chúa, tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng đế. vì vậy không hề xun xoe nịnh bợ, thấy Tống Cát làm thơ, đến một lời tán dương cũng không kính tặng, thậm chí còn thì thầm với nhau.
Tống Cát nhớ tới mỹ nhân ở phòng chép kinh ban nãy, chỉ uống vài chén rượu, nghe vài khúc hát liền nói mình mệt, phải nghỉ ngơi một chút.
Kim Thành công chúa hiểu ý, đích thân dẫn Tống Cát đến một trạch viện yên tĩnh, cười nói: “Hoàng thượng muốn truyền ai tới hầu hạ?”.
Tống Cát ngắm đồ ngọc trên án, không thèm ngẩng đầu nói: “Cho người đến tụng kinh, nghe xong thì về”.
Kim Thành công chúa vội ra ngoài phân phó, sai người đến phòng chép kinh dẫn hai cô nương qua tụng kinh.
Hai cô nương nhanh chóng được dẫn tới, một người mặc y sam màu đỏ thẫm, một người mặc y sam màu xanh nhạt. Tống Cát nhìn một cái, cô nương mặc y sam đỏ thẫm không phải người hắn nhìn từ bên ngoài cửa sổ, hơi ngẩn người, sau đó không kiên nhẫn phất tay áo bào nói: “Tất cả lui xuống!”. Mặt khác nói với Kim Thành công chúa: “Cô nương mặc y sam đỏ này hoàn toàn không phải người mới rồi ngồi cạnh cửa sổ”.
Kim Thành công chúa hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp: “Mặc y sam đỏ trong phòng chép kinh, ngoại trừ cô nương này ra, người khác chính là phu nhân mới cưới của Phùng Yến, Vưu Vũ. Vì hôm nay đến chùa Long Tượng dâng hương, nghe nói Vưu Vũ cũng sinh vào mùng tám tháng tám, liền mượn người của Phùng thái phu nhân, đưa nàng ấy vào phủ chép kinh”.
Tống Cát cực kỳ thất vọng, liếc mắt nhìn Kim Thành công chúa một chút, tự tiếu phi tiêu nói: “Hoàng tỷ mời trẫm đến dự tiệc, lại cố ý cho trẫm nhìn mấy cô nương chép kinh, để khơi dậy ham muốn của trẫm, rồi lại nói với trẫm, đó là thê tử của Phùng Yến?”.
KIm Thành công chúa và Tống Cát tỷ đệ tình thâm, nghe lời hắn nói tuy có ý trách cứ, nhưng không hề sợ hãi, chỉ cười nói: “Hoàng thượng nhìn trúng Vưu Vũ, đó cũng là may mắn của nàng. Phùng Yến tuy là tướng quân, nhưng lại thích nam sắc, Vưu Vũ vẫn còn là xử nữ”.
Bên ngoài luôn đồn đãi Phùng Yến thích nam sắc, Kim Thành công chúa bán tín bán nghi, đến tận hôm nay đưa Vưu Vũ vào phủ công chúa, phân phó một nhũ mẫu có kinh nghiệm đến nhìn, nhũ mẫu kia một mực khẳng định, Vưu Vũ vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lúc này Kim Thành công chúa mới tin vào lời đồn.
Không đúng ư, cưới một vưu vật như Vưu Vũ, vậy mà không đụng vào nàng, nếu không phải có bệnh khó nói thì chính là thích nam sắc rồi.
Tống Cát cúi đầu nhấp trà, thản nhiên nói: “Hoàng tỷ, ngươi đang muốn ly gián quan hệ quân thần giữa trẫm và Phùng Yến sao?”.
Kim Thành công chúa không nói gì, hồi lâu sau đáp: “Ta làm như vậy thì được lợi lộc gì chứ? Mẫu hậu không thể che chở cho ta cả đời, mà là Hoàng thượng ngài. Chỉ là ta muốn làm Hoàng thượng vui vẻ mà thôi!”.
Tống Cát vừa nghe lại nhớ lại vài chuyện, hồi lâu sau nói: “Dung mạo Vưu Vũ quả thực rất giống Anh Anh, nhìn nàng, trẫm cũng phải giật mình”.
Anh Anh là biểu muội của Tống Cát, phụ mẫu qua đời từ nhỏ, được Nghiêm thái hậu nhận vào cung nuôi dưỡng, chơi với Tống Cát từ nhỏ đến lớn, về sau các hoàng tử tranh giành ngôi vị, Anh Anh vì bảo vệ Tống Cát mà chết. Mấy năm trở lại đây, mỗi khi Tống Cát nhớ đến Anh Anh, liền có phần đau lòng. Kim Thành công chúa biết tâm bệnh của hắn, trước đây vẫn luôn tìm kiếm nữ tử có dung mạo giống Anh Anh tiến cống vào cung. Lần này tìm về tám nữ tử chép kinh, dung mạo hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giống Anh Anh, trong đó người giống nhất chính là Vưu Vũ.
Thấy sắc mặt Tống Cát dần hòa hoãn lại, Kim Thành công chúa liền nói: “Vưu Vũ không chỉ có dung mạo giống Anh Anh mà đến giọng nói cũng giống. Chỉ là nàng là thê tử của Phùng Yến, mà…”.
Tống Cát khoát khoát tay, đặt chén trà xuống nói: “Tuyên Vưu Vũ qua đây, bảo nàng ngồi ở ngoài bậc cửa, lấy tập thơ trước đây Anh Anh thích nhất cho nàng ấy đọc một lượt”.
Vưu Vũ bị dẫn đến một trạch viện với tâm trạng nghi hoặc, nghĩ lại thì, Kim Thành công chúa đưa mình vào phủ, chẳng qua là muốn làm Phùng Yến sốt ruột mà thôi, phỏng chừng sẽ không làm gì mình, vì vậy liền bình tâm lại, theo người vào viện. Sau khi ngồi ở chính giữa sân của trạch viện, lại có người đưa đến một tập thơ, bảo nàng đọc một lượt khiến nàng càng ngạc nhiên hơn, nhưng chỉ là đọc thơ thôi mà, cũng không khó khăn gì, nàng lặng lẽ nhìn vào trong căn phòng một chút, thấy trong phòng có tất cả mười hai tấm bình phong đều mở ra, che kín người sau tấm bình phong, liền không nhìn xung quanh nữa, mở tập thơ ra bắt đầu đọc.
Khi thanh âm Vưu Vũ dịu dàng vang lên, nét mặt của Tống Cát dần hốt hoảng, lát sau bỗng nhiên buột miệng hô: “Anh Anh!”.
Vưu Vũ đang đọc, chợt nghe có người hô lên một cái tên, không khỏi nghi hoặc, nhất thời dừng lại, thấy Kim Thành công chúa bước ra từ sau tấm bình phong, đi tới bậc cửa, khẽ nói: “Nếu gọi ngươi là Anh Anh, ngươi đáp lại một tiếng đi!”.
Lại nói đến Phùng Yến chuyển bài tử tiến cung, đợi hơn một giờ không gặp được Hoàng đế, đành phải xuất cung, nhất thời cũng không về phủ mà đi thẳng đến phủ công chúa, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài cửa chính phủ công chúa, có người lên xe ngựa, bốn thị vệ đi theo sau xe ngựa hộ tống rõ ràng là cao thủ hàng đầu, không khỏi thầm giật mình, người ngồi bên trong xe ngựa là người nào trong phủ đây, vậy mà có thể mời được bốn cao thủ hộ tống? Hắn chưa hết kinh ngạc, cách xe ngựa khoảng chục bước, còn có mấy kẻ mặc thường phục nhàn nhã bước đi, hắn nhận ra một người trong số đó. Lúc này hắn đã đoán ra, chẳng trách hắn vào cung không gặp được Hoàng đế, thì ra Hoàng đế đến phủ công chúa.
Phùng Yến mới dừng bước, xe ngựa của Hoàng đế đã đi xa, hắn đang ngẩn người thì thấy từ cửa hông phủ công chúa lại khiêng ra một cỗ kiệu nhỏ, bốn gã kiệu phu vững vàng khiêng cỗ kiệu đi về phía trước, lúc đi qua hắn hơi dừng một chút, người trong kiệu vén rèm liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên kêu: “A Yến!”.
Phùng Yến nghe thấy tiếng Vưu Vũ, vội nhảy xuống ngựa hô: “Vũ Nương!”.
Vưu Vũ trở về Phùng phủ, gặp Phùng thái phu nhân, Phùng thái phu nhân biết Kim Thành công chúa bảo nàng chép kinh, chép xong thì đưa về, nhất thời thở phào một hơi: “Bồ Tát phù hộ, công chúa không làm khó dễ cháu là tốt rồi”.
Sau khi về phòng, Phùng Yến đuổi hết người ra ngoài, kéo Vưu Vũ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Công chúa vậy mà lại thả nàng về. Ta còn tưởng nàng sẽ bị chịu khổ mấy ngày mới được thả về!”.
Vưu Vũ cũng không nghĩ ra, kể sự thật: “Vào phủ công chúa, sau khi tắm rửa chay tịnh thì vào phòng chép kinh, đến tối có người dẫn ta đến một trạch viện tĩnh mịch, ở chính giữa sân, gần bậc cửa kê một cái ghế, bảo ta ngồi trên ghế đọc thơ, mỗi khi đọc xong một bài thơ, bên trong liền có người hô một tiếng “Anh Anh” rồi thở dài. Sau khi đọc thơ xong thì có người dẫn ta đi xuống, hồi lâu sau thì công chúa hạ lệnh cho người đưa ta về phủ”.
Phùng Yến hỏi chi tiết tình cảnh lúc ấy, vừa nghe nói Kim Thành công chúa cũng ở bên ngoài sân, thoáng chốc đã hiểu ra, nghe Vưu Vũ đọc thơ chắc chắn là Hoàng đế. Chỉ là chuyện này nghe thế nào cũng thấy không ổn!
Mọi người nghe Kim Thành công chúa giới thiệu Tống Cát, nói hắn là thân thích của một vị thân vương nào đó, liền không quan tâm đến, trong kinh thành, thứ không thiếu nhất chính là hoàng thân quốc thích, hơn nữa có Kim Thành công chúa ngồi ở đây, những hoàng thân quốc thích khác dù tôn quý đến đâu, cũng không thể sánh với Kim Thành công chúa, tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng đế. vì vậy không hề xun xoe nịnh bợ, thấy Tống Cát làm thơ, đến một lời tán dương cũng không kính tặng, thậm chí còn thì thầm với nhau.
Tống Cát nhớ tới mỹ nhân ở phòng chép kinh ban nãy, chỉ uống vài chén rượu, nghe vài khúc hát liền nói mình mệt, phải nghỉ ngơi một chút.
Kim Thành công chúa hiểu ý, đích thân dẫn Tống Cát đến một trạch viện yên tĩnh, cười nói: “Hoàng thượng muốn truyền ai tới hầu hạ?”.
Tống Cát ngắm đồ ngọc trên án, không thèm ngẩng đầu nói: “Cho người đến tụng kinh, nghe xong thì về”.
Kim Thành công chúa vội ra ngoài phân phó, sai người đến phòng chép kinh dẫn hai cô nương qua tụng kinh.
Hai cô nương nhanh chóng được dẫn tới, một người mặc y sam màu đỏ thẫm, một người mặc y sam màu xanh nhạt. Tống Cát nhìn một cái, cô nương mặc y sam đỏ thẫm không phải người hắn nhìn từ bên ngoài cửa sổ, hơi ngẩn người, sau đó không kiên nhẫn phất tay áo bào nói: “Tất cả lui xuống!”. Mặt khác nói với Kim Thành công chúa: “Cô nương mặc y sam đỏ này hoàn toàn không phải người mới rồi ngồi cạnh cửa sổ”.
Kim Thành công chúa hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng đáp: “Mặc y sam đỏ trong phòng chép kinh, ngoại trừ cô nương này ra, người khác chính là phu nhân mới cưới của Phùng Yến, Vưu Vũ. Vì hôm nay đến chùa Long Tượng dâng hương, nghe nói Vưu Vũ cũng sinh vào mùng tám tháng tám, liền mượn người của Phùng thái phu nhân, đưa nàng ấy vào phủ chép kinh”.
Tống Cát cực kỳ thất vọng, liếc mắt nhìn Kim Thành công chúa một chút, tự tiếu phi tiêu nói: “Hoàng tỷ mời trẫm đến dự tiệc, lại cố ý cho trẫm nhìn mấy cô nương chép kinh, để khơi dậy ham muốn của trẫm, rồi lại nói với trẫm, đó là thê tử của Phùng Yến?”.
KIm Thành công chúa và Tống Cát tỷ đệ tình thâm, nghe lời hắn nói tuy có ý trách cứ, nhưng không hề sợ hãi, chỉ cười nói: “Hoàng thượng nhìn trúng Vưu Vũ, đó cũng là may mắn của nàng. Phùng Yến tuy là tướng quân, nhưng lại thích nam sắc, Vưu Vũ vẫn còn là xử nữ”.
Bên ngoài luôn đồn đãi Phùng Yến thích nam sắc, Kim Thành công chúa bán tín bán nghi, đến tận hôm nay đưa Vưu Vũ vào phủ công chúa, phân phó một nhũ mẫu có kinh nghiệm đến nhìn, nhũ mẫu kia một mực khẳng định, Vưu Vũ vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lúc này Kim Thành công chúa mới tin vào lời đồn.
Không đúng ư, cưới một vưu vật như Vưu Vũ, vậy mà không đụng vào nàng, nếu không phải có bệnh khó nói thì chính là thích nam sắc rồi.
Tống Cát cúi đầu nhấp trà, thản nhiên nói: “Hoàng tỷ, ngươi đang muốn ly gián quan hệ quân thần giữa trẫm và Phùng Yến sao?”.
Kim Thành công chúa không nói gì, hồi lâu sau đáp: “Ta làm như vậy thì được lợi lộc gì chứ? Mẫu hậu không thể che chở cho ta cả đời, mà là Hoàng thượng ngài. Chỉ là ta muốn làm Hoàng thượng vui vẻ mà thôi!”.
Tống Cát vừa nghe lại nhớ lại vài chuyện, hồi lâu sau nói: “Dung mạo Vưu Vũ quả thực rất giống Anh Anh, nhìn nàng, trẫm cũng phải giật mình”.
Anh Anh là biểu muội của Tống Cát, phụ mẫu qua đời từ nhỏ, được Nghiêm thái hậu nhận vào cung nuôi dưỡng, chơi với Tống Cát từ nhỏ đến lớn, về sau các hoàng tử tranh giành ngôi vị, Anh Anh vì bảo vệ Tống Cát mà chết. Mấy năm trở lại đây, mỗi khi Tống Cát nhớ đến Anh Anh, liền có phần đau lòng. Kim Thành công chúa biết tâm bệnh của hắn, trước đây vẫn luôn tìm kiếm nữ tử có dung mạo giống Anh Anh tiến cống vào cung. Lần này tìm về tám nữ tử chép kinh, dung mạo hoặc nhiều hoặc ít đều có chút giống Anh Anh, trong đó người giống nhất chính là Vưu Vũ.
Thấy sắc mặt Tống Cát dần hòa hoãn lại, Kim Thành công chúa liền nói: “Vưu Vũ không chỉ có dung mạo giống Anh Anh mà đến giọng nói cũng giống. Chỉ là nàng là thê tử của Phùng Yến, mà…”.
Tống Cát khoát khoát tay, đặt chén trà xuống nói: “Tuyên Vưu Vũ qua đây, bảo nàng ngồi ở ngoài bậc cửa, lấy tập thơ trước đây Anh Anh thích nhất cho nàng ấy đọc một lượt”.
Vưu Vũ bị dẫn đến một trạch viện với tâm trạng nghi hoặc, nghĩ lại thì, Kim Thành công chúa đưa mình vào phủ, chẳng qua là muốn làm Phùng Yến sốt ruột mà thôi, phỏng chừng sẽ không làm gì mình, vì vậy liền bình tâm lại, theo người vào viện. Sau khi ngồi ở chính giữa sân của trạch viện, lại có người đưa đến một tập thơ, bảo nàng đọc một lượt khiến nàng càng ngạc nhiên hơn, nhưng chỉ là đọc thơ thôi mà, cũng không khó khăn gì, nàng lặng lẽ nhìn vào trong căn phòng một chút, thấy trong phòng có tất cả mười hai tấm bình phong đều mở ra, che kín người sau tấm bình phong, liền không nhìn xung quanh nữa, mở tập thơ ra bắt đầu đọc.
Khi thanh âm Vưu Vũ dịu dàng vang lên, nét mặt của Tống Cát dần hốt hoảng, lát sau bỗng nhiên buột miệng hô: “Anh Anh!”.
Vưu Vũ đang đọc, chợt nghe có người hô lên một cái tên, không khỏi nghi hoặc, nhất thời dừng lại, thấy Kim Thành công chúa bước ra từ sau tấm bình phong, đi tới bậc cửa, khẽ nói: “Nếu gọi ngươi là Anh Anh, ngươi đáp lại một tiếng đi!”.
Lại nói đến Phùng Yến chuyển bài tử tiến cung, đợi hơn một giờ không gặp được Hoàng đế, đành phải xuất cung, nhất thời cũng không về phủ mà đi thẳng đến phủ công chúa, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở ngoài cửa chính phủ công chúa, có người lên xe ngựa, bốn thị vệ đi theo sau xe ngựa hộ tống rõ ràng là cao thủ hàng đầu, không khỏi thầm giật mình, người ngồi bên trong xe ngựa là người nào trong phủ đây, vậy mà có thể mời được bốn cao thủ hộ tống? Hắn chưa hết kinh ngạc, cách xe ngựa khoảng chục bước, còn có mấy kẻ mặc thường phục nhàn nhã bước đi, hắn nhận ra một người trong số đó. Lúc này hắn đã đoán ra, chẳng trách hắn vào cung không gặp được Hoàng đế, thì ra Hoàng đế đến phủ công chúa.
Phùng Yến mới dừng bước, xe ngựa của Hoàng đế đã đi xa, hắn đang ngẩn người thì thấy từ cửa hông phủ công chúa lại khiêng ra một cỗ kiệu nhỏ, bốn gã kiệu phu vững vàng khiêng cỗ kiệu đi về phía trước, lúc đi qua hắn hơi dừng một chút, người trong kiệu vén rèm liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên kêu: “A Yến!”.
Phùng Yến nghe thấy tiếng Vưu Vũ, vội nhảy xuống ngựa hô: “Vũ Nương!”.
Vưu Vũ trở về Phùng phủ, gặp Phùng thái phu nhân, Phùng thái phu nhân biết Kim Thành công chúa bảo nàng chép kinh, chép xong thì đưa về, nhất thời thở phào một hơi: “Bồ Tát phù hộ, công chúa không làm khó dễ cháu là tốt rồi”.
Sau khi về phòng, Phùng Yến đuổi hết người ra ngoài, kéo Vưu Vũ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Công chúa vậy mà lại thả nàng về. Ta còn tưởng nàng sẽ bị chịu khổ mấy ngày mới được thả về!”.
Vưu Vũ cũng không nghĩ ra, kể sự thật: “Vào phủ công chúa, sau khi tắm rửa chay tịnh thì vào phòng chép kinh, đến tối có người dẫn ta đến một trạch viện tĩnh mịch, ở chính giữa sân, gần bậc cửa kê một cái ghế, bảo ta ngồi trên ghế đọc thơ, mỗi khi đọc xong một bài thơ, bên trong liền có người hô một tiếng “Anh Anh” rồi thở dài. Sau khi đọc thơ xong thì có người dẫn ta đi xuống, hồi lâu sau thì công chúa hạ lệnh cho người đưa ta về phủ”.
Phùng Yến hỏi chi tiết tình cảnh lúc ấy, vừa nghe nói Kim Thành công chúa cũng ở bên ngoài sân, thoáng chốc đã hiểu ra, nghe Vưu Vũ đọc thơ chắc chắn là Hoàng đế. Chỉ là chuyện này nghe thế nào cũng thấy không ổn!
/28
|