Editor: Tiểu Du Du
Beta: ladyduong
"Ma quân đại nhân, ngài không nhiều lắm ngốc mấy ngày? Là ta Dập quốc chiêu đãi không tốt sao?" Bạch Chỉ đi không bao lâu, Dạ Lan được Hải công công dẫn đến trước mặt Đông Phương Thước.
Dạ Lan có chút nghiền ngẫm nhìn Đông Phương Thước , mang theo một chút âm trầm , bóng dáng quen thuộc phía trước kia làm cho hắn trong lòng có chút khó chịu, như vậy xem ra, chớ không phải là tiểu mèo hoang kia làm cái gì làm cho hoàng đế này mất hứng?
"Nếu việc kết minh cùng triều đình đã định, bản quân cũng nên trở về chỉnh đốn Dạ cung một chút, mặt khác, dạo gần đây thường có một vài người không thú vị đến cung điện của ta nhiễu sự, bản quân thật là khó xử." Dạ Lan ánh mắt chậm rãi dời đến quyển bình bãi tứ bản trên bàn, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Đông Phương Thước trong lòng “lộp bộp” một chút, xem ra Ma quân trước khi rời đi còn muốn đến khởi binh vấn tội. Tâm ý của Vinh quốc công chúa hắn hẳn là biết, hai ngày trước còn trước mặt mình nói Ma quân hảo, nói trên đời này vốn không có nam nhân có thể so sánh với hắn, trong đó ý tứ rõ ràng, chính là muốn mình tứ hôn cho nàng.
Ma quân tuy là tốt như vậy , nhưng đừng nói hắn không gần nữ sắc, cho dù hắn thật gần nữ sắc đi chăng nữa, Đông Phương Thước cũng không dám đem người như Vinh quốc công chúa tứ hôn cho hắn.
" Là trẫm lo lắng không chu toàn, về sau nhất định sẽ không lại có chuyện như vậy nữa. Đức Hải, lấy lệnh bài của trẫm đến đây,có lệnh bài này, Ma quân đại nhân về sau có thể tùy ý ra vào hoàng cung Dập quốc."
......
Nhẹ nhàng đẩy đại môn Lạc Mai cung ra, một bóng dáng cao lớn liền đem Bạch Chỉ bao phủ,"Hừ." Thanh âm lạnh lẽo từ phía đỉnh đầu truyền đến.
"Trường Phong, ngươi còn chưa nghỉ ngơi sao?" Bạch Chỉ có thể cảm giác được hắn tức giận, bất quá nàng lựa chọn không nhìn.
"Vương gia vừa mới ngủ, ta cũng không nhàn nhã như ngươi vậy." Dứt lời liền không hề để ý nàng, xoay người một cái liền biến mất ở hành lang.
Nhẹ nhàng thở ra, Bạch Chỉ nhìn về phía gian phòng của Mộc Cẩn kia, hiện tại quả thật đã khuya , không biết hắn có hay không trách mình gần đây không có thời gian ở bên cạnh bồi hắn. Không biết từ khi nào, Bạch Chỉ lại để ý đến suy nghĩ của Mộc Cẩn.
Trở lại trong phòng, mang đống đồ đặt bên dưới gối ra , cũng sắp hoàn thành , không biết Mộc Cẩn, có thích hay không, lúc trước nha đầu Hạt Tử kia, ngoài miệng ghét bỏ, cuối cùng còn không phải mỗi ngày đều đội hay sao.
Đêm đã khuya, trong một góc của Lạc Mai cung, như trước vẫn có ánh đèn mơ màng.
......
" Nhanh chút, nhanh chút! Chỉ công công, bên này đã muốn an bài tốt lắm." Một gã tiểu công công ở trước mặt Bạch Chỉ cúi đầu khom lưng, ngẩng đầu là có thể thấy, nhiều mảnh vải nhiều màu sặc sỡ treo đầy, còn có hoa tươi được đặt ở khắp nơi, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.
"Chỉ công công, quần áo này, bọn tỷ muội cũng không dám mặc!" Một cung nữ trên mặt ngượng ngùng, Bạch Chỉ cho người ta làm sẵn vũ y, mỗi bộ đều là bó sát vào thân thể, mặc vào có thể nhìn thấy những đường cong thân thể lung linh, làm cho không ít cung nữ muốn mặc lại không dám mặc, bộ trang phục này đối với cổ nhân mà nói, quả thật là lớn mật.
Bạch Chỉ đi vào chuẩn bị hậu trường, lôi kéo một người trang điểm cho cung nữ liền bảo nàng mặc lên,"Các vị các tỷ tỷ xinh đẹp như thế, lần này nếu là hảo hảo chuẩn bị, nhất định sẽ tỏa sáng."
Hiện nay, lời nói của Bạch Chỉ rất có trọng lượng , hiện nay nàng là tâm phúc bên người hoàng thượng , không chừng nàng nói một câu, các nàng liền khả năng giống Thục Tần kia, thiên thiên ân trạch.
"Dạ, Chỉ công công." Các nàng mang khuôn mặt đỏ bừng, xoay người đi chuẩn bị.
Bóng đêm dần dần buông xuống, ánh chiều tà chiếu vào sân thượng hoa lệ này, dùng dải băng trát thành đóa hoa, tăng thêm vài phần ung dung đẹp đẽ mà quý giá, Đông Phương Thước nhịn không được nhìn, đây là lần đầu tiên hắn đến kiểm nghiệm thành quả lao động của Bạch Chỉ, Hải công công nhìn hắn mang vẻ mặt kinh diễm, lễ vật lần này của Bạch Chỉ, hoàng thượng rất là vừa lòng.
Các đại thần đã lục tục ngồi vào vị trí, mỗi người biểu tình đều không có sai biệt, hai mắt mang tinh quang, kinh ngạc cười toe toét.
Âm nhạc vang lên, một đám cung nữ trang điểm hoa lệ, trong tay mang theo một cái khay bạc, bên trên có vài bầu rượu bằng ngọc , đi tới từng bàn, rót rượu, sau đó nhẹ nhàng phiêu đi.
Thức ăn trên bàn đều là sơn hào hải vị, không chỉ có màu sắc rực rỡ, còn có mùi thơm khiến người khác ngửi mà thèm.
Đông Phương Thước mặc long bào tiến vào, các đại thần nhất tề đứng dậy,"Ngô hoàng vạn tuế " Thanh âm vang tận mây xanh.
Thái hậu theo sát ở phía sau Đông Phương Thước , biểu tình đang nhìn sân sau xa hoa, tươi cười dần dần phóng đại."Đức Hải, đồ đệ này của ngươi thật sự là có khả năng a." Ý vị thâm trường lời nói làm cho Hải công công trong lòng hiểu rõ, cười nói,"Thái hậu nương nương khen trật rồi, Tiểu Chỉ Tử còn có rất nhiều chổ làm không được chu toàn, cũng là hoàng thượng nâng đỡ."
"Ha ha, Tiểu Chỉ Tử đâu? Trẫm muốn nghe xem ý tưởng của nàng." Đông Phương Thước phất tay một cái, các đại thần liền đều ngồi xuống.
Cơ hồ đồng thời, một đám vũ nương mặc hồng y xoay người tiến vào. Âm nhạc từ nhu chuyển cường, dưới chân có khói trắng nhẹ, giống như tiên nữ hạ phàm!
Mọi người ánh mắt mở to, bọn họ chưa bao giờ gặp qua loại vũ đạo này,thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển, trong suốt thần bí, khuôn mặt tươi cười động lòng người, không khỏi làm cho rất nhiều người tâm ngứa khó nhịn.
"Hảo! Hảo!" Trên đài Đông Phương Thước liên tục vỗ tay, đêm đó đối với Bạch Chỉ không hờn giận lập tức liền vứt ra sau đầu."Đức Hải, thưởng! Thăng Bạch Chỉ làm chỉ huy trực ban thủ lĩnh!"
Một bên thái hậu đổ hút khẩu khí lạnh,"Hoàng thượng, như vậy không hợp a! Tiểu Chỉ Tử bất quá là một tiểu thái giám, như thế nào có thể vượt cấp?"
"Đúng vậy, hoàng thượng, ngài không phải luôn luôn thích đơn giản mộc mạc sao, Tiểu Chỉ Tử này cư nhiên phô trương như vậy, không phải nên thưởng, mà là nên phạt!" Vinh quốc công chúa ngồi bên người Thái hậu bên người cũng là vẻ mặt tức giận.
Đông Phương Thước cảm thấy sửng sốt, nhìn cảnh tượng hoa lệ ở dưới, này, hình như là hơi phô trương .
"Ha ha, hoàng thượng, Tiểu Chỉ Tử làm sao có thể không rõ tâm tư của hoàng thượng, những món đồ trang trí này, đều chỉ dùng đồ trang sức mà hậu cung phi tần không dùng nữa mà làm thành , còn có những món ăn này, kỳ thật cùng đồ ăn ngày thường hoàng thượng ăn cũng không khác biệt, chỉ là Tiểu Chỉ Tử bảo ngự trù thay đổi cách thực hiện." Hải công công cúi người ở bên tai Đông Phương Thước giải
thích, thanh âm vừa vặn cho thái hậu và Vinh quốc công chúa đều có thể nghe thấy.
"Nguyên lai là như vậy, hảo! Hảo!" Đông Phương Thước chưa bao giờ cảm giác vui sướng như vậy, lần khánh yến này so sánh với dĩ vãng, thì thật sự nào nhiệt hơn nhiều.
"Làm sao có thể? Hải công công, ngươi đừng nói bậy, bản công chúa thấy nhất định lần khánh yến này sự dụng rất nhiều tiền bạc trong quốc khố.” Vinh quốc công chúa cũng không dễ dàng như vậy liền tin tưởng.
Hải công công lấy ra một quyển sổ sách trong tay áo, đưa cho Đông Phương Thước , chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn qua , trên mặt tươi cười càng sâu,"Mẫu hậu, người xem xem."
Thái hậu nghi hoặc tiếp nhận sổ sách vừa thấy, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, khánh yến hoa lệ lần này, thế nhưng chỉ tốn không đến ba trăm lượng ?! Điều này sao có thể?
......
Một bên là ca múa náo nhiệt, một bên là ánh sáng nhạt yên tĩnh.
"Vương gia, đừng đợi, đồ ăn đều lạnh ." Trường Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa sổ, quay đầu đối với Mộc Cẩn ngồi ở trước bàn ngẩn người nói. Âm nhạc ồn ào vang đến tận Lạc Mai cung, không biết vương gia nghĩ như thế nào.
Vốn Trường Phong muốn để Tiểu Chỉ Tử làm thức ăn cho vương gia, nhưng tìm cả một ngày cũng không thấy hắn, Trường Phong đang muốn chính mình động thủ, hoàng thượng lại đưa đến đầu bếp ở Dương Châu, làm cho vương gia làm một bàn đồ ăn, nhưng là Mộc Cẩn thản nhiên nói một câu, chờ Tiểu Chỉ Tử trở về, ngồi xuống một cái chính là một canh giờ.
"Chờ một chút đi, Tiểu Chỉ Tử hẳn là mau trở lại ." Mộc Cẩn ôn nhu cười, mang theo một chút mất mát khó phát hiện.
Beta: ladyduong
"Ma quân đại nhân, ngài không nhiều lắm ngốc mấy ngày? Là ta Dập quốc chiêu đãi không tốt sao?" Bạch Chỉ đi không bao lâu, Dạ Lan được Hải công công dẫn đến trước mặt Đông Phương Thước.
Dạ Lan có chút nghiền ngẫm nhìn Đông Phương Thước , mang theo một chút âm trầm , bóng dáng quen thuộc phía trước kia làm cho hắn trong lòng có chút khó chịu, như vậy xem ra, chớ không phải là tiểu mèo hoang kia làm cái gì làm cho hoàng đế này mất hứng?
"Nếu việc kết minh cùng triều đình đã định, bản quân cũng nên trở về chỉnh đốn Dạ cung một chút, mặt khác, dạo gần đây thường có một vài người không thú vị đến cung điện của ta nhiễu sự, bản quân thật là khó xử." Dạ Lan ánh mắt chậm rãi dời đến quyển bình bãi tứ bản trên bàn, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Đông Phương Thước trong lòng “lộp bộp” một chút, xem ra Ma quân trước khi rời đi còn muốn đến khởi binh vấn tội. Tâm ý của Vinh quốc công chúa hắn hẳn là biết, hai ngày trước còn trước mặt mình nói Ma quân hảo, nói trên đời này vốn không có nam nhân có thể so sánh với hắn, trong đó ý tứ rõ ràng, chính là muốn mình tứ hôn cho nàng.
Ma quân tuy là tốt như vậy , nhưng đừng nói hắn không gần nữ sắc, cho dù hắn thật gần nữ sắc đi chăng nữa, Đông Phương Thước cũng không dám đem người như Vinh quốc công chúa tứ hôn cho hắn.
" Là trẫm lo lắng không chu toàn, về sau nhất định sẽ không lại có chuyện như vậy nữa. Đức Hải, lấy lệnh bài của trẫm đến đây,có lệnh bài này, Ma quân đại nhân về sau có thể tùy ý ra vào hoàng cung Dập quốc."
......
Nhẹ nhàng đẩy đại môn Lạc Mai cung ra, một bóng dáng cao lớn liền đem Bạch Chỉ bao phủ,"Hừ." Thanh âm lạnh lẽo từ phía đỉnh đầu truyền đến.
"Trường Phong, ngươi còn chưa nghỉ ngơi sao?" Bạch Chỉ có thể cảm giác được hắn tức giận, bất quá nàng lựa chọn không nhìn.
"Vương gia vừa mới ngủ, ta cũng không nhàn nhã như ngươi vậy." Dứt lời liền không hề để ý nàng, xoay người một cái liền biến mất ở hành lang.
Nhẹ nhàng thở ra, Bạch Chỉ nhìn về phía gian phòng của Mộc Cẩn kia, hiện tại quả thật đã khuya , không biết hắn có hay không trách mình gần đây không có thời gian ở bên cạnh bồi hắn. Không biết từ khi nào, Bạch Chỉ lại để ý đến suy nghĩ của Mộc Cẩn.
Trở lại trong phòng, mang đống đồ đặt bên dưới gối ra , cũng sắp hoàn thành , không biết Mộc Cẩn, có thích hay không, lúc trước nha đầu Hạt Tử kia, ngoài miệng ghét bỏ, cuối cùng còn không phải mỗi ngày đều đội hay sao.
Đêm đã khuya, trong một góc của Lạc Mai cung, như trước vẫn có ánh đèn mơ màng.
......
" Nhanh chút, nhanh chút! Chỉ công công, bên này đã muốn an bài tốt lắm." Một gã tiểu công công ở trước mặt Bạch Chỉ cúi đầu khom lưng, ngẩng đầu là có thể thấy, nhiều mảnh vải nhiều màu sặc sỡ treo đầy, còn có hoa tươi được đặt ở khắp nơi, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.
"Chỉ công công, quần áo này, bọn tỷ muội cũng không dám mặc!" Một cung nữ trên mặt ngượng ngùng, Bạch Chỉ cho người ta làm sẵn vũ y, mỗi bộ đều là bó sát vào thân thể, mặc vào có thể nhìn thấy những đường cong thân thể lung linh, làm cho không ít cung nữ muốn mặc lại không dám mặc, bộ trang phục này đối với cổ nhân mà nói, quả thật là lớn mật.
Bạch Chỉ đi vào chuẩn bị hậu trường, lôi kéo một người trang điểm cho cung nữ liền bảo nàng mặc lên,"Các vị các tỷ tỷ xinh đẹp như thế, lần này nếu là hảo hảo chuẩn bị, nhất định sẽ tỏa sáng."
Hiện nay, lời nói của Bạch Chỉ rất có trọng lượng , hiện nay nàng là tâm phúc bên người hoàng thượng , không chừng nàng nói một câu, các nàng liền khả năng giống Thục Tần kia, thiên thiên ân trạch.
"Dạ, Chỉ công công." Các nàng mang khuôn mặt đỏ bừng, xoay người đi chuẩn bị.
Bóng đêm dần dần buông xuống, ánh chiều tà chiếu vào sân thượng hoa lệ này, dùng dải băng trát thành đóa hoa, tăng thêm vài phần ung dung đẹp đẽ mà quý giá, Đông Phương Thước nhịn không được nhìn, đây là lần đầu tiên hắn đến kiểm nghiệm thành quả lao động của Bạch Chỉ, Hải công công nhìn hắn mang vẻ mặt kinh diễm, lễ vật lần này của Bạch Chỉ, hoàng thượng rất là vừa lòng.
Các đại thần đã lục tục ngồi vào vị trí, mỗi người biểu tình đều không có sai biệt, hai mắt mang tinh quang, kinh ngạc cười toe toét.
Âm nhạc vang lên, một đám cung nữ trang điểm hoa lệ, trong tay mang theo một cái khay bạc, bên trên có vài bầu rượu bằng ngọc , đi tới từng bàn, rót rượu, sau đó nhẹ nhàng phiêu đi.
Thức ăn trên bàn đều là sơn hào hải vị, không chỉ có màu sắc rực rỡ, còn có mùi thơm khiến người khác ngửi mà thèm.
Đông Phương Thước mặc long bào tiến vào, các đại thần nhất tề đứng dậy,"Ngô hoàng vạn tuế " Thanh âm vang tận mây xanh.
Thái hậu theo sát ở phía sau Đông Phương Thước , biểu tình đang nhìn sân sau xa hoa, tươi cười dần dần phóng đại."Đức Hải, đồ đệ này của ngươi thật sự là có khả năng a." Ý vị thâm trường lời nói làm cho Hải công công trong lòng hiểu rõ, cười nói,"Thái hậu nương nương khen trật rồi, Tiểu Chỉ Tử còn có rất nhiều chổ làm không được chu toàn, cũng là hoàng thượng nâng đỡ."
"Ha ha, Tiểu Chỉ Tử đâu? Trẫm muốn nghe xem ý tưởng của nàng." Đông Phương Thước phất tay một cái, các đại thần liền đều ngồi xuống.
Cơ hồ đồng thời, một đám vũ nương mặc hồng y xoay người tiến vào. Âm nhạc từ nhu chuyển cường, dưới chân có khói trắng nhẹ, giống như tiên nữ hạ phàm!
Mọi người ánh mắt mở to, bọn họ chưa bao giờ gặp qua loại vũ đạo này,thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển, trong suốt thần bí, khuôn mặt tươi cười động lòng người, không khỏi làm cho rất nhiều người tâm ngứa khó nhịn.
"Hảo! Hảo!" Trên đài Đông Phương Thước liên tục vỗ tay, đêm đó đối với Bạch Chỉ không hờn giận lập tức liền vứt ra sau đầu."Đức Hải, thưởng! Thăng Bạch Chỉ làm chỉ huy trực ban thủ lĩnh!"
Một bên thái hậu đổ hút khẩu khí lạnh,"Hoàng thượng, như vậy không hợp a! Tiểu Chỉ Tử bất quá là một tiểu thái giám, như thế nào có thể vượt cấp?"
"Đúng vậy, hoàng thượng, ngài không phải luôn luôn thích đơn giản mộc mạc sao, Tiểu Chỉ Tử này cư nhiên phô trương như vậy, không phải nên thưởng, mà là nên phạt!" Vinh quốc công chúa ngồi bên người Thái hậu bên người cũng là vẻ mặt tức giận.
Đông Phương Thước cảm thấy sửng sốt, nhìn cảnh tượng hoa lệ ở dưới, này, hình như là hơi phô trương .
"Ha ha, hoàng thượng, Tiểu Chỉ Tử làm sao có thể không rõ tâm tư của hoàng thượng, những món đồ trang trí này, đều chỉ dùng đồ trang sức mà hậu cung phi tần không dùng nữa mà làm thành , còn có những món ăn này, kỳ thật cùng đồ ăn ngày thường hoàng thượng ăn cũng không khác biệt, chỉ là Tiểu Chỉ Tử bảo ngự trù thay đổi cách thực hiện." Hải công công cúi người ở bên tai Đông Phương Thước giải
thích, thanh âm vừa vặn cho thái hậu và Vinh quốc công chúa đều có thể nghe thấy.
"Nguyên lai là như vậy, hảo! Hảo!" Đông Phương Thước chưa bao giờ cảm giác vui sướng như vậy, lần khánh yến này so sánh với dĩ vãng, thì thật sự nào nhiệt hơn nhiều.
"Làm sao có thể? Hải công công, ngươi đừng nói bậy, bản công chúa thấy nhất định lần khánh yến này sự dụng rất nhiều tiền bạc trong quốc khố.” Vinh quốc công chúa cũng không dễ dàng như vậy liền tin tưởng.
Hải công công lấy ra một quyển sổ sách trong tay áo, đưa cho Đông Phương Thước , chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn qua , trên mặt tươi cười càng sâu,"Mẫu hậu, người xem xem."
Thái hậu nghi hoặc tiếp nhận sổ sách vừa thấy, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, khánh yến hoa lệ lần này, thế nhưng chỉ tốn không đến ba trăm lượng ?! Điều này sao có thể?
......
Một bên là ca múa náo nhiệt, một bên là ánh sáng nhạt yên tĩnh.
"Vương gia, đừng đợi, đồ ăn đều lạnh ." Trường Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa sổ, quay đầu đối với Mộc Cẩn ngồi ở trước bàn ngẩn người nói. Âm nhạc ồn ào vang đến tận Lạc Mai cung, không biết vương gia nghĩ như thế nào.
Vốn Trường Phong muốn để Tiểu Chỉ Tử làm thức ăn cho vương gia, nhưng tìm cả một ngày cũng không thấy hắn, Trường Phong đang muốn chính mình động thủ, hoàng thượng lại đưa đến đầu bếp ở Dương Châu, làm cho vương gia làm một bàn đồ ăn, nhưng là Mộc Cẩn thản nhiên nói một câu, chờ Tiểu Chỉ Tử trở về, ngồi xuống một cái chính là một canh giờ.
"Chờ một chút đi, Tiểu Chỉ Tử hẳn là mau trở lại ." Mộc Cẩn ôn nhu cười, mang theo một chút mất mát khó phát hiện.
/52
|