Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 122 - Khuyên Bảo

/145


Edit: TranGemy

Beta: Linh Phan

Có bảo bảo? Nhất thời chưa hồi phục được từ cơn chấn kinh, tay nàng nhẹ nhàng vuốt cái bụng bằng phẳng, lông mi rủ xuống khẽ run nhẹ cũng không che giấu được hai mắt sáng ngời.

Cảm giác kỳ diệu đó thật khó nói thành lời, nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cảm động đầy hạnh phúc của hắn.

“Chàng không nói đùa với ta đấy chứ?” Mặc dù hằng đêm dây dưa với hắn nhưng nàng vẫn thấy khó tin: “Làm sao có thể, đột nhiên lại…”

Hai em dâu đã gả vào Kim gia mấy năm cũng chưa có thai, thế mà nàng với Lộ Nhi chỉ có một lần mà trúng ngay, thực sự sẽ trùng hợp như vậy sao?

“Nàng nghĩ ta sẽ mang chuyện như vậy ra đùa sao?” Lộ Nhi siết chặt gò má phấn hồng của nàng, khóe miệng tươi cười hạnh phúc: “Nàng sắp làm nương, ta sắp làm cha, Bảo Nhi.”

Làm nương? Vô tình nghĩ tới hai chữ này, nàng chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, trong cơ thể mình đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ, đây là một cảm giác hết sức kỳ quái, nhưng…

“Bảo bảo này sinh ra, sẽ là xà, hay là người?” Nàng vội vàng cầm lấy tay hắn hỏi.

Hắn nhíu mày, quả là chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Có một số con cái của xà công tử là người, cũng có một số là xà yêu, cũng có nửa xà nửa yêu, cho nên, phải sinh ra rồi mới biết được.” Dù sao cho dù là người hay là yêu, đối với hắn đều không quan trọng, quan trọng là sau cả ngàn năm dài chờ đợi, rốt cuộc hắn cũng có con của mình.

Cái gì? Cũng có khả năng là yêu? Đầu nàng có chút ngây ngất, nếu như sau này có một con rắn nhỏ cả ngày chạy theo nàng gọi “Nương”, thật đúng là quá kinh khủng!

Cho dù nghĩ thế nào, nàng cũng không thể tưởng tượng được sẽ có chuyện như vậy, hơn nữa, bản thân nàng sợ rắn, đương nhiên là ngoại trừ Lộ Nhi, có điều chẳng lẽ con của mình, nàng cũng sợ sao?

Tâm tư rối loạn, nàng trở lại giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, vậy mà lại có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, động tác êm ái như gió, như thể đó là bảo vật trên đời, làm nàng không khỏi run lên, len lén mở mắt ra nhìn.

Thấy hắn tựa đầu trên tay, như đang cảm nhận điều gì mà mặt mày vui sướng, khóe miệng cũng nâng lên, cả khuôn mặt là sự cảm động khi mới lên chức cha…

Từ từ nhắm mắt lại, nàng như thể bị lây lan từ niềm vui của hắn, đôi mày cau lại cũng từ từ dãn ra.

Ngoài cửa sổ.

Cơ thể cô đơn vẫn bám trên cành cây từ từ tuột xuống, trong nháy mắt thân thể đỏ rực chui vào giữa các lá cây, biến mất.

Bâng quơ du hành, bỗng một đôi giày đen chặn đường đi của nó.

“Đi đâu?” Giọng nói đầy từ tính của nam tử trẻ tuổi vang lên, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cái đầu nhỏ từ từ nâng lên, nó liếc mắt nhìn hắn, một thân áo đạo sĩ chói mắt nhẹ nhàng phiêu đãng, không hứng thú chuẩn bị quay vòng lại đường cũ.

“Trúc Hồng!”

Thân thể vừa muốn rời đi lập tức dừng lại, kinh ngạc quay đầu, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi, thè lưỡi rắn ra, cuối cùng nó khạc ra một câu.

“Sao ngươi biết tên ta?” Hình như nàng chưa từng nói với hắn. “Nếu như muốn biết, còn sợ không có cách sao?” Hắn cười khổ, ngồi xổm xuống: “Rõ ràng ngươi có thể biến thành hình người, vì sao lại muốn dùng thân rắn?”

Nghe thấy lời này, nàng tức giận ngẩng đầu rắn lên, lưỡi rắn gần như chạm vào cánh mũi hắn.

“Công phu của ngươi đã hồi phục, vậy sao không tới bắt ta?” Nhất là lão đạo sĩ kia, gần đây hành tung rất quỷ dị, nhưng lại không có bất cứ hành động gì với xà công tử, khiến lòng nàng không được bình an một khắc nào.

Bình Sinh ngẩn người, không ngờ nàng sẽ hỏi mình cái vấn đề này, gãi gãi đầu lúng túng.

Quay đầu nhìn quanh một chút, không có bóng dáng ai.

“Ngươi… Ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.” Suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng khuyên nhủ: “Sư phụ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn ngươi.”

Nàng nháy mắt rắn mấy cái, có ý gì! Mặc dù nàng biết rõ lão đạo sĩ kia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nhất là khi bọn họ đã chọc vào ông ta, có điều xà công tử không cho phép nàng giết lão đạo sĩ kia, nếu không, nàng cũng không phải chờ ông ta động thủ.

“Tại sao ngươi lại nói với ta những thứ này? Nên rời khỏi đây là thầy trò hai người, ha ha, nói thế nào thì trấn Lạc Thu này cũng là địa bàn của chúng ta, ngươi không biết tới câu “Cường long bất đạp địa đầu xà”* sao?” Nàng cười sắc bén, rõ ràng thấy mắt hắn chợt lóe lên vẻ lo lắng, đột nhiên trong lòng cảm thấy hắn không hề giống với lão đạo sĩ cứng nhắc kia.

*Cường long bất đạp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng) – TranGemy diendan.leequydon

Yêu, chưa chắc đã hại người, nhưng giới đạo sĩ lúc nào cũng dồn ép chúng không tha, trái lại làm thù hận giữa người và yêu càng thêm sâu sắc.

“Ngươi biết sư phụ ta rất lợi hại, cho dù là ở đây, chỉ cần hắn lấy được bảo vật kia, sẽ dễ dàng bắt được xà công tử, mà ngươi dựa vào tiên thảo biến hình người càng khó thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.” Trên mặt hắn lộ vẻ sợ toát mồ hôi, nhưng lại không có cách nào không để ý tới nàng.

Bảo vật? Nàng trừng mắt nhìn hắn, khó trách cả tháng nay cũng không thấy đạo sĩ kia tới dây dưa, cho dù máu chó đen đã mất hiệu lực mà hắn cũng không có bất cứ động tĩnh gì, thì ra là bận đi tìm bảo vật.

Nhưng lão đạo sĩ kia chưa từng rời khỏi trân Lạc Thu, có thể tìm bảo vật ở đâu đây? Chẳng lẽ là…

“Ý ngươi là, lão đạo sĩ kia tới đạo quán gần trấn Lạc Thu xin bảo vật?” Đạo quán gần đây cách mấy dặm đường, khó trách ban ngày thì mở cửa bình thường, buổi tối thì đóng cửa ngủ rất sớm, thì ra là che giấu tai mắt người ngoài!

“Thật xin lỗi, những thứ khác ta không thể nói.” Hắn lắc đầu cười khổ, dù sao cũng là đồ đệ của sư phụ. “Khuyên ngươi vẫn nên cùng đồng bọn của ngươi rời khỏi đây sớm một chút, dù là xà công tử, trong vòng ba ngày, vẫn có thể bình an rời khỏi trấn Lạc Thu, các ngươi nên tìm một ngọn núi sâu khác mà tu luyện thành tiên.” Đây cũng coi như lời khuyên cuối cùng của hắn.

Rời khỏi trấn Lạc Thu… Nàng nhìn hắn chằm chằm, dùng đuôi đuôi rắn nhẹ nhàng đụng chạm gò má trắng nõn của hắn.

“Ngươi và sự phụ ngươi không giống nhau.” Chẳng hiểu sao, đột nhiên nàng phun ra một câu.

Mặt hồng lên, hắn đứng dậy lui lại một bước, dáng vẻ thật thà kia làm tâm tình phiền muộn của Trúc Hồng cũng nhẹ nhõm đi không ít, chỉ là, thiếu niên này, nàng muốn không nổi.

“Ta… ta cáo từ trước, ngươi tự bảo trọng.” Hắn vội vàng gật gật đầu, bước chân rối loạn rời đi.

Nàng khẽ mỉm cười, đuôi rắn nhẹ nhàng đong đưa, ba ngày? Nói cách khác, lão đạo sĩ kia nhất định sẽ có động tĩnh, có điều, rốt cuộc là muốn đưa ra pháp bảo gì đây?

Xà công tử, đâu dễ đôi phó như thế, nàng lạnh nhạt cúi đầu, nghĩ đến một màn trong phòng vừa rồi, cuối cùng, nữ nhân kia còn có mang đứa bé của hắn, rõ ràng mình còn có một tia hi vọng, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa rồi, xà công tử, nhất định chỉ có thể sinh con với một cá thể khác, nhưng lựa chọn của hắn, lại là một con người…

Nếu nàng biết vì sao hắn phải tự mình tuyển chọn, liệu còn có thể hưởng thụ sủng ái của hắn như bây giờ?

/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status