“Suy nghĩ gì thế?” Mạn Tâm nhìn hắn không nói lời nào nên hỏi.
“Suy nghĩ về lời ngươi vừa nói, ta nghĩ mình hẳn nên đến núi tuyết. Nhưng ngươi chịu đi chung với ta sao?” Phó Vân hỏi.
“Vì sao ta phải đi chung với ngươi?” Mạn Tâm không hiểu rõ, nàng với hắn không tính là bạn bè.
“Quả thật ta nghĩ ngươi nói rất đúng, nếu như máu của ngươi thật đặc biệt mới có thể làm Tuyết Liên thất sắc nở hoa, vậy nếu ta tìm được Tuyết Liên thất sắc thì ngươi có nguyện ý dùng máu tươi tưới nó không?” Phó Vân hỏi, dù sao hắn ta đã từng thấy máu của Dương Tử Vân không dùng được.
“Không được.” Mạn Tâm trừng to mắt nhìn hắn, theo bản năng nhìn xuống vết thương trên tay và cổ tay mình, chúng vẫn còn rất đau.
“Ta chỉ nói nếu có khả năng này thôi, bất quá ta sẽ tìm một vài nữ tử đi cùng, ta chỉ sợ lỡ như ngươi sẽ nguyện ý thì sao.” Phó Vân nói.
“Nếu ta nói không muốn thì ngươi sẽ buông tha ngay sao? Nói không chừng ngươi sẽ giết ta.” Mạn Tâm quyết định tin hắn sẽ làm vậy.
“Ngươi thật hiểu ta.” Phó Vân nở nụ cười, hắn thật sự sẽ làm thế.
“Vậy là ta không có lựa chọn khác rồi.” Mạn Tâm nói, có điều trông hắn không không phải là người xấu, “Ta chịu đi, nhưng nhìn mình chảy nhiều máu như vậy cũng có chút hoảng sợ.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, trước tiên ta sẽ chuẩn bị tốt thuốc bổ máu.” Phó Vân nói.
“Ta có thể không tin sao?” Mạn Tâm liếc hắn một cái, tiếp tục đi tới phía trước rồi đột nhiên dừng bước, hỏi hơi thần bí: “Ở đây có cái kia không?” Nàng có chút ngượng ngùng khi nói ra miệng, cũng đã xem nhiều cổ đại thanh lâu trên Ti Vi, nghe nói ở cổ đại cũng có kỹ nam, nàng rất muốn đi để mở mang kiến thức một chút về kỹ nam rốt cuộc là loại người thế nào.
“Cái gì?” Phó Vân không hiểu nhìn nàng có hơi đỏ mặt.
“Thì chính là nam nhân đi tìm thú vui, không, là nữ nhân chứ không phải nam nhân…” Mạn Tâm không biết nên nói sao cho rõ, cũng không biết nam kỹ ở cổ đại là để nam nhân phục vụ hay là để nữ nhân phục vụ.
“Ngươi nói thanh lâu?” Phó Vân hiểu ra, hóa ra nàng muốn đi thanh lâu, một nữ nhân mà lại muốn đi thanh lâu, chẳng trách nàng lại đỏ mặt.
“Ừ, nhưng cũng không phải.” Mạn Tâm không dám nhìn hắn, muốn nói lại sợ hắn hiểu lầm mình.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Phó Vân không biết nàng rốt cuộc đang nói cái gì, nói cái gì mà cũng không phải chứ.
“Ta muốn đi xem kỹ nam.” Mạn Tâm hét thẳng ra, lập tức cúi đầu xuống ngay, tuy rằng nàng cũng không biết mình xấu hổ cái gì nhưng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, thật ra bất quá mình chỉ đi xem cũng không phải đi mua vui.
“À, hóa ra ngươi muốn đi tìm kỹ nam.” Phó Vân giờ mới hiểu ra, khóe môi không khỏi hàm chứa ý cười, nữ tử to gan nói đi tìm nam kỹ như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Mạn Tâm bị hắn cười thì có hơi chột dạ, giải thích: “Ta chỉ tò mò muốn đi xem, cũng không nói muốn làm gì mà.”
“Ta có nói ngươi muốn làm gì sao? Là do lòng ngươi nghĩ muốn làm gì thôi.” Phó Vân hạ giọng nói bên tai nàng.
“Ai cần ngươi lo, tóm lại là có dẫn ta đi hay không?” Mạn Tâm tự nhiên đỏ mặt vì mất mặt, không kiên nhẫn hỏi.
“Đi, đương nhiên là đi, ngươi đã muốn đi như thế, sao ta không biết xấu hổ không dẫn ngươi đi cho được.” Phó Vân đi tới trước, kỳ thật hắn cũng tin nàng chỉ là tò mò đi xem thử bởi vì nàng cũng không có chuyện nam nữ, vả lại nàng vốn không giống như nữ tử thông thường, nàng rất đặc biệt.
Mạn Tâm đi theo sau hắn, rẽ trái rẻ phải tới một ngỏ nhỏ, một con hẻm thật sạch sẽ yên ắng, chớp mắt một cái là đến cuối hẻm, có hai dãy nhà chỉnh tề, nhìn sơ thì có khoảng bốn mươi năm mươi nhà, cửa lớn ở mỗi nhà đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là lồng đèn treo ở cửa viết số nhà, đây là nơi nào, đúng là đặc biệt thật, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt mà không có một bóng người.
“Tới rồi, ngươi muốn đến nhà nào?” Phó Vân dừng bước hỏi.
“Đây chính là nơi của kỹ nam?” Mạn Tâm không tin nhìn hắn, nhìn cửa nhỏ ở cả con hẻm đều chẳng có ai, cửa lớn đóng kín, chẳng lẽ bọn họ không tiếp khách sao?
“Không sai.” Phó Vân gật gật đầu.
“Vậy tại sao bọn họ không ra đón khách, sao im lặng vậy, hay là chúng ta tới không đúng lúc, còn nữa, ngươi khẳng định không tới nhầm chỗ đấy chứ?” Mạn Tâm nhíu mày hỏi, cảnh tượng náo nhiệt ở thanh lâu quả thật cách một trời một vực với thực tế.
“Ta đương nhiên khẳng định, còn về chuyện bọn họ không ra đón khách là vì ngươi chưa gọi họ, sao họ lại ra ngoài chứ?” Phó Vân nói.
“Chỗ này còn phải kêu sao?” Mạn Tâm lại càng khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ không phải đi ra kiếm khách sao, ví dụ nói là khách quan vào trong tham quan đi, đây là câu nàng học được từ trong Ti Vi.
“Ha ha.” Phó Vân nhịn không được cười ha hả, “Ngươi không biết biết nơi này là của kỹ nam sao, tất nhiên khác với kỹ nữ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ đứng một đám ở trước cửa khi thấy người thì lập tức lôi kéo sao? Ngươi cũng đừng quên, người đi tìm kỹ nam, không giống như những người khác, ai lại giống trống khua chiêng hô hào.”
Mạn Tâm ngẫm lại hắn nói không sai, người tới nơi này nhất định là quả phụ hoặc là người đồng tính luyến ái, không muốn bị người ta phát hiện.
“Ngươi muốn gặp bọn họ, thì bây giờ ta gọi họ ra nghênh đón ngươi, cho ngươi tùy ý lựa chọn.” Phó Vân nói.
“Chờ một chút.” Mạn Tâm vội vàng ngăn cản, tìm khắp quanh người một chiếc khăn vuông, lập tức che mặt.
“Nếu dám đến thì sợ gì chứ?” Phó Vân nói xong, kéo cái chuông bên cạnh vang lên ding dong.
“Ai cần ngươi lo.” Mạn Tâm nghe được tiếng chuông vang lên lanh lảnh.
Rất nhanh, cánh cửa ở bên hai trái phải đều lạch cạch mở ra, một đám người thân mặc trang phục màu trắng đi ra từ bên trong, cách ăn mặc giống như công tử phú gia, đều là nam nhân đứng ở cửa, chỉ có tư thế đứng không giống nhau, đứng có, dựa có, biểu cảm cũng khác nhau, lãnh khốc có, mỉm cười có, hời hợt có…
Ánh mắt cũng không giống nhau, xem xét kĩ có, đánh giá có, quyến rũ có, nồng nhiệt có, nhưng bọn họ có một đặc điểm giống nhau, đó chính là chẳng nói gì, chỉ đứng ở chỗ cửa của mình.
Bị bọn họ nhìn chòng chọc đến mức hơi sợ hãi, Mạn Tâm không khỏi túm lấy cánh tay của Phó Vân, nhưng nàng lại vô cùng hiếu kỳ.
“Hiện giờ vẫn chưa có khách, nên mọi người đi ra chờ sự lựa chọn của ngươi, ta cùng ngươi đi qua, để ngươi xem thử, nếu tuyển được ai thì liền tiến vào phòng người nấy.” Phó Vân nói xong, liền kéo nàng đi tới phía trước.
Mạn Tâm dựa sát vào hắn, nàng rất sợ người kế bên sẽ giơ tay kéo nàng, nhưng mặc dù bọn hắn có liếc mắt đưa tình với nàng, nhìn chằm chằm nàng, cũng không hề vươn tay ra, lúc này nàng mới thấy yên lòng, nhìn thử cả hai bên, khoan hãy nói đến chuyện những kỹ nam lớn lên đều rất khá, trông dáng vẻ rất phong lưu phóng khoáng, chỉ tiếc trên người có mùi son phấn.
“Có thích không?” Phó Vân vừa đi vừa hỏi.
“Ta chỉ là đến xem thử thôi.” Mạn Tâm nhấn mạnh, “Ai nói thích bọn họ chứ? Nói thế nào thì cũng là kỹ nam.” Nhưng ánh mắt của nàng không hề bỏ sót bất cứ thứ gì của bọn họ.
“Khẩu thị tâm phi.” (nói một đường nghĩ một nẻo) Phó Vân cười cười, có điều cũng chẳng thấy kỳ quái, vì Vương gia còn khôi ngô tuấn tú hơn bất kỳ nam nhân nào khác, nàng sao còn có thể vừa mắt những người khác chứ.
Mạn Tâm đi đến trước mặt một nam nhân, đột nhiên dừng bước, nắm chặt cánh tay của Phó Vân, cũng không hề nới lỏng, là bởi vì nam nhân này lớn lên tuấn tú biết bao mà trên người hắn không hề vươn mùi phấn son, y phục trên người buông thỏng, nhưng lại khiến người ta khi nhìn thoáng qua có hứng thú khác lạ, chủ yếu nhất là hắn luôn nhắm mắt tựa vào cạnh cửa, thậm chí nàng đi tới, hắn chẳng hề muốn mở to mắt, nếu nói hắn dùng phương thức độc đáo này để thu hút sự chú ý của kẻ khác, vậy là hắn đã thành công rồi.
“Thế nào, xem trúng hắn rồi à, vậy đi vào thôi.” Phó Vân đã thấy nàng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Được.” Mạn Tâm theo bản năng gật đầu, lúc này mới kịp phản ứng mình đã nói gì đó, có điều cũng đã đến rồi, thì nàng nên mở mang chút kiến thức, có hắn ở bên cạnh, sợ gì chứ.
Nam nhân phía sau kia mới mở to mắt, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi tà mị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn thẳng về phía nàng.
Mạn Tâm bỗng dưng có một loại cảm giác, nhìn thế nào cũng không nghĩ hắn làm kỹ nam, không hẳn, không giống cũng không có nghĩa là không phải.
“Tiểu thư, xin mời.” Nam nhân giơ tay ra.
Mạn Tâm nhìn hắn chìa tay ra, ý của hắn là bảo mình đưa tay ra nắm sao? Bị giật mình, quên đi, hắn không biết đã sờ qua bao nhiêu tay của thiếu niên, nữ nhân chứ, lắc đầu cự tuyệt, mình tự đi vào thì hơn.
Lúc này nàng mới nhìn thấy cách bài trí bên trong, cũng không khác bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn nhìn không ra đây là nơi nào, chỉ đơn giản là một căn phòng được xây dựng một cách tỉ mỉ, không một món đồ dùng nào được bày biện trong nhà mà không mang tính sáng tạo, phòng không có cửa, rèm treo lộ ra khe hở, qua rèm cỏ nàng lờ mờ nhìn thấy bên trong có một chiếc giường lớn, bên cạnh có đặt một bồn tắm to, ở giữa còn có giá treo quần áo, trong đầu nàng xuất hiện một câu, tình dục nhuộm đầy không gian.
“Tiểu thư, lần đầu tiên tới nơi này sao?” Nàng đang xem một cách say mê liền nghe phía sau có người nói chuyện, lúc này nàng mới xoay người nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn mình chằm chằm.
Phó Vân đâu? Mạn Tâm bỗng phát hiện không thấy hắn, không biết hắn chạy đi đâu, sao có thể bỏ mình ở nơi này chứ, nàng nhìn xung quanh rồi nhìn lên cửa, cửa lớn đóng kín, nàng lập tức trở nên khẩn trương.
“Tiểu thư đang tìm bạn của cô sao? Một canh giờ sau, hắn sẽ tới đón côi.” Nam nhân giải thích.
“Cái gì, hắn đi rồi à?” Mạn Tâm thật sự quýnh lên, tại sao hắn không nói một tiếng với mình.
“Phải.” Nam nhân gật gật đầu.
“Thật xin lỗi, ta cũng muốn đi.” Mạn Tâm nói xong liền muốn rời khỏi.
Nam nhân tiến đến một bước chắn trước mặt nàng, giơ tay ra, “Tiểu thư rời đi thì được, nhưng xin trả tiền trước.”
“Bao nhiêu?” Mạn Tâm hỏi, thầm muốn mau mau rời khỏi.
“Một ngàn lượng.” Nam Nhân giơ lên một ngón tay.
“Một ngàn lượng?” Mạn Tâm kinh ngạc lên tiếng, “Không làm gì mà muốn một ngàn lượng?”
“Vào cửa này, mặc kệ cô có làm hay không đều phải trả bấy nhiêu đó tiền, nếu tiểu thư muốn làm, tôi nguyện ý hầu hạ.” Khóe môi của nam nhân luôn thoáng hiện nét cười quyến rũ.
“Ai muốn làm với ngươi chứ.” Mạn Tâm vừa nói xong, mới phát giác mình đã nói câu đó, trên mặt nóng bừng như bị bỏng, vừa định thò tay vào tìm ngân phiếu, mới phát giác mình vốn không mang theo ngân phiếu, từ khi đến cũng không có một mình bước ra khỏi cửa, khẩn cấp xoay vòng vòng, làm sao bây giờ.
“Suy nghĩ về lời ngươi vừa nói, ta nghĩ mình hẳn nên đến núi tuyết. Nhưng ngươi chịu đi chung với ta sao?” Phó Vân hỏi.
“Vì sao ta phải đi chung với ngươi?” Mạn Tâm không hiểu rõ, nàng với hắn không tính là bạn bè.
“Quả thật ta nghĩ ngươi nói rất đúng, nếu như máu của ngươi thật đặc biệt mới có thể làm Tuyết Liên thất sắc nở hoa, vậy nếu ta tìm được Tuyết Liên thất sắc thì ngươi có nguyện ý dùng máu tươi tưới nó không?” Phó Vân hỏi, dù sao hắn ta đã từng thấy máu của Dương Tử Vân không dùng được.
“Không được.” Mạn Tâm trừng to mắt nhìn hắn, theo bản năng nhìn xuống vết thương trên tay và cổ tay mình, chúng vẫn còn rất đau.
“Ta chỉ nói nếu có khả năng này thôi, bất quá ta sẽ tìm một vài nữ tử đi cùng, ta chỉ sợ lỡ như ngươi sẽ nguyện ý thì sao.” Phó Vân nói.
“Nếu ta nói không muốn thì ngươi sẽ buông tha ngay sao? Nói không chừng ngươi sẽ giết ta.” Mạn Tâm quyết định tin hắn sẽ làm vậy.
“Ngươi thật hiểu ta.” Phó Vân nở nụ cười, hắn thật sự sẽ làm thế.
“Vậy là ta không có lựa chọn khác rồi.” Mạn Tâm nói, có điều trông hắn không không phải là người xấu, “Ta chịu đi, nhưng nhìn mình chảy nhiều máu như vậy cũng có chút hoảng sợ.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, trước tiên ta sẽ chuẩn bị tốt thuốc bổ máu.” Phó Vân nói.
“Ta có thể không tin sao?” Mạn Tâm liếc hắn một cái, tiếp tục đi tới phía trước rồi đột nhiên dừng bước, hỏi hơi thần bí: “Ở đây có cái kia không?” Nàng có chút ngượng ngùng khi nói ra miệng, cũng đã xem nhiều cổ đại thanh lâu trên Ti Vi, nghe nói ở cổ đại cũng có kỹ nam, nàng rất muốn đi để mở mang kiến thức một chút về kỹ nam rốt cuộc là loại người thế nào.
“Cái gì?” Phó Vân không hiểu nhìn nàng có hơi đỏ mặt.
“Thì chính là nam nhân đi tìm thú vui, không, là nữ nhân chứ không phải nam nhân…” Mạn Tâm không biết nên nói sao cho rõ, cũng không biết nam kỹ ở cổ đại là để nam nhân phục vụ hay là để nữ nhân phục vụ.
“Ngươi nói thanh lâu?” Phó Vân hiểu ra, hóa ra nàng muốn đi thanh lâu, một nữ nhân mà lại muốn đi thanh lâu, chẳng trách nàng lại đỏ mặt.
“Ừ, nhưng cũng không phải.” Mạn Tâm không dám nhìn hắn, muốn nói lại sợ hắn hiểu lầm mình.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Phó Vân không biết nàng rốt cuộc đang nói cái gì, nói cái gì mà cũng không phải chứ.
“Ta muốn đi xem kỹ nam.” Mạn Tâm hét thẳng ra, lập tức cúi đầu xuống ngay, tuy rằng nàng cũng không biết mình xấu hổ cái gì nhưng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, thật ra bất quá mình chỉ đi xem cũng không phải đi mua vui.
“À, hóa ra ngươi muốn đi tìm kỹ nam.” Phó Vân giờ mới hiểu ra, khóe môi không khỏi hàm chứa ý cười, nữ tử to gan nói đi tìm nam kỹ như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Mạn Tâm bị hắn cười thì có hơi chột dạ, giải thích: “Ta chỉ tò mò muốn đi xem, cũng không nói muốn làm gì mà.”
“Ta có nói ngươi muốn làm gì sao? Là do lòng ngươi nghĩ muốn làm gì thôi.” Phó Vân hạ giọng nói bên tai nàng.
“Ai cần ngươi lo, tóm lại là có dẫn ta đi hay không?” Mạn Tâm tự nhiên đỏ mặt vì mất mặt, không kiên nhẫn hỏi.
“Đi, đương nhiên là đi, ngươi đã muốn đi như thế, sao ta không biết xấu hổ không dẫn ngươi đi cho được.” Phó Vân đi tới trước, kỳ thật hắn cũng tin nàng chỉ là tò mò đi xem thử bởi vì nàng cũng không có chuyện nam nữ, vả lại nàng vốn không giống như nữ tử thông thường, nàng rất đặc biệt.
Mạn Tâm đi theo sau hắn, rẽ trái rẻ phải tới một ngỏ nhỏ, một con hẻm thật sạch sẽ yên ắng, chớp mắt một cái là đến cuối hẻm, có hai dãy nhà chỉnh tề, nhìn sơ thì có khoảng bốn mươi năm mươi nhà, cửa lớn ở mỗi nhà đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là lồng đèn treo ở cửa viết số nhà, đây là nơi nào, đúng là đặc biệt thật, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt mà không có một bóng người.
“Tới rồi, ngươi muốn đến nhà nào?” Phó Vân dừng bước hỏi.
“Đây chính là nơi của kỹ nam?” Mạn Tâm không tin nhìn hắn, nhìn cửa nhỏ ở cả con hẻm đều chẳng có ai, cửa lớn đóng kín, chẳng lẽ bọn họ không tiếp khách sao?
“Không sai.” Phó Vân gật gật đầu.
“Vậy tại sao bọn họ không ra đón khách, sao im lặng vậy, hay là chúng ta tới không đúng lúc, còn nữa, ngươi khẳng định không tới nhầm chỗ đấy chứ?” Mạn Tâm nhíu mày hỏi, cảnh tượng náo nhiệt ở thanh lâu quả thật cách một trời một vực với thực tế.
“Ta đương nhiên khẳng định, còn về chuyện bọn họ không ra đón khách là vì ngươi chưa gọi họ, sao họ lại ra ngoài chứ?” Phó Vân nói.
“Chỗ này còn phải kêu sao?” Mạn Tâm lại càng khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ không phải đi ra kiếm khách sao, ví dụ nói là khách quan vào trong tham quan đi, đây là câu nàng học được từ trong Ti Vi.
“Ha ha.” Phó Vân nhịn không được cười ha hả, “Ngươi không biết biết nơi này là của kỹ nam sao, tất nhiên khác với kỹ nữ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ đứng một đám ở trước cửa khi thấy người thì lập tức lôi kéo sao? Ngươi cũng đừng quên, người đi tìm kỹ nam, không giống như những người khác, ai lại giống trống khua chiêng hô hào.”
Mạn Tâm ngẫm lại hắn nói không sai, người tới nơi này nhất định là quả phụ hoặc là người đồng tính luyến ái, không muốn bị người ta phát hiện.
“Ngươi muốn gặp bọn họ, thì bây giờ ta gọi họ ra nghênh đón ngươi, cho ngươi tùy ý lựa chọn.” Phó Vân nói.
“Chờ một chút.” Mạn Tâm vội vàng ngăn cản, tìm khắp quanh người một chiếc khăn vuông, lập tức che mặt.
“Nếu dám đến thì sợ gì chứ?” Phó Vân nói xong, kéo cái chuông bên cạnh vang lên ding dong.
“Ai cần ngươi lo.” Mạn Tâm nghe được tiếng chuông vang lên lanh lảnh.
Rất nhanh, cánh cửa ở bên hai trái phải đều lạch cạch mở ra, một đám người thân mặc trang phục màu trắng đi ra từ bên trong, cách ăn mặc giống như công tử phú gia, đều là nam nhân đứng ở cửa, chỉ có tư thế đứng không giống nhau, đứng có, dựa có, biểu cảm cũng khác nhau, lãnh khốc có, mỉm cười có, hời hợt có…
Ánh mắt cũng không giống nhau, xem xét kĩ có, đánh giá có, quyến rũ có, nồng nhiệt có, nhưng bọn họ có một đặc điểm giống nhau, đó chính là chẳng nói gì, chỉ đứng ở chỗ cửa của mình.
Bị bọn họ nhìn chòng chọc đến mức hơi sợ hãi, Mạn Tâm không khỏi túm lấy cánh tay của Phó Vân, nhưng nàng lại vô cùng hiếu kỳ.
“Hiện giờ vẫn chưa có khách, nên mọi người đi ra chờ sự lựa chọn của ngươi, ta cùng ngươi đi qua, để ngươi xem thử, nếu tuyển được ai thì liền tiến vào phòng người nấy.” Phó Vân nói xong, liền kéo nàng đi tới phía trước.
Mạn Tâm dựa sát vào hắn, nàng rất sợ người kế bên sẽ giơ tay kéo nàng, nhưng mặc dù bọn hắn có liếc mắt đưa tình với nàng, nhìn chằm chằm nàng, cũng không hề vươn tay ra, lúc này nàng mới thấy yên lòng, nhìn thử cả hai bên, khoan hãy nói đến chuyện những kỹ nam lớn lên đều rất khá, trông dáng vẻ rất phong lưu phóng khoáng, chỉ tiếc trên người có mùi son phấn.
“Có thích không?” Phó Vân vừa đi vừa hỏi.
“Ta chỉ là đến xem thử thôi.” Mạn Tâm nhấn mạnh, “Ai nói thích bọn họ chứ? Nói thế nào thì cũng là kỹ nam.” Nhưng ánh mắt của nàng không hề bỏ sót bất cứ thứ gì của bọn họ.
“Khẩu thị tâm phi.” (nói một đường nghĩ một nẻo) Phó Vân cười cười, có điều cũng chẳng thấy kỳ quái, vì Vương gia còn khôi ngô tuấn tú hơn bất kỳ nam nhân nào khác, nàng sao còn có thể vừa mắt những người khác chứ.
Mạn Tâm đi đến trước mặt một nam nhân, đột nhiên dừng bước, nắm chặt cánh tay của Phó Vân, cũng không hề nới lỏng, là bởi vì nam nhân này lớn lên tuấn tú biết bao mà trên người hắn không hề vươn mùi phấn son, y phục trên người buông thỏng, nhưng lại khiến người ta khi nhìn thoáng qua có hứng thú khác lạ, chủ yếu nhất là hắn luôn nhắm mắt tựa vào cạnh cửa, thậm chí nàng đi tới, hắn chẳng hề muốn mở to mắt, nếu nói hắn dùng phương thức độc đáo này để thu hút sự chú ý của kẻ khác, vậy là hắn đã thành công rồi.
“Thế nào, xem trúng hắn rồi à, vậy đi vào thôi.” Phó Vân đã thấy nàng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Được.” Mạn Tâm theo bản năng gật đầu, lúc này mới kịp phản ứng mình đã nói gì đó, có điều cũng đã đến rồi, thì nàng nên mở mang chút kiến thức, có hắn ở bên cạnh, sợ gì chứ.
Nam nhân phía sau kia mới mở to mắt, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi tà mị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn thẳng về phía nàng.
Mạn Tâm bỗng dưng có một loại cảm giác, nhìn thế nào cũng không nghĩ hắn làm kỹ nam, không hẳn, không giống cũng không có nghĩa là không phải.
“Tiểu thư, xin mời.” Nam nhân giơ tay ra.
Mạn Tâm nhìn hắn chìa tay ra, ý của hắn là bảo mình đưa tay ra nắm sao? Bị giật mình, quên đi, hắn không biết đã sờ qua bao nhiêu tay của thiếu niên, nữ nhân chứ, lắc đầu cự tuyệt, mình tự đi vào thì hơn.
Lúc này nàng mới nhìn thấy cách bài trí bên trong, cũng không khác bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn nhìn không ra đây là nơi nào, chỉ đơn giản là một căn phòng được xây dựng một cách tỉ mỉ, không một món đồ dùng nào được bày biện trong nhà mà không mang tính sáng tạo, phòng không có cửa, rèm treo lộ ra khe hở, qua rèm cỏ nàng lờ mờ nhìn thấy bên trong có một chiếc giường lớn, bên cạnh có đặt một bồn tắm to, ở giữa còn có giá treo quần áo, trong đầu nàng xuất hiện một câu, tình dục nhuộm đầy không gian.
“Tiểu thư, lần đầu tiên tới nơi này sao?” Nàng đang xem một cách say mê liền nghe phía sau có người nói chuyện, lúc này nàng mới xoay người nhìn thấy người đàn ông kia đang nhìn mình chằm chằm.
Phó Vân đâu? Mạn Tâm bỗng phát hiện không thấy hắn, không biết hắn chạy đi đâu, sao có thể bỏ mình ở nơi này chứ, nàng nhìn xung quanh rồi nhìn lên cửa, cửa lớn đóng kín, nàng lập tức trở nên khẩn trương.
“Tiểu thư đang tìm bạn của cô sao? Một canh giờ sau, hắn sẽ tới đón côi.” Nam nhân giải thích.
“Cái gì, hắn đi rồi à?” Mạn Tâm thật sự quýnh lên, tại sao hắn không nói một tiếng với mình.
“Phải.” Nam nhân gật gật đầu.
“Thật xin lỗi, ta cũng muốn đi.” Mạn Tâm nói xong liền muốn rời khỏi.
Nam nhân tiến đến một bước chắn trước mặt nàng, giơ tay ra, “Tiểu thư rời đi thì được, nhưng xin trả tiền trước.”
“Bao nhiêu?” Mạn Tâm hỏi, thầm muốn mau mau rời khỏi.
“Một ngàn lượng.” Nam Nhân giơ lên một ngón tay.
“Một ngàn lượng?” Mạn Tâm kinh ngạc lên tiếng, “Không làm gì mà muốn một ngàn lượng?”
“Vào cửa này, mặc kệ cô có làm hay không đều phải trả bấy nhiêu đó tiền, nếu tiểu thư muốn làm, tôi nguyện ý hầu hạ.” Khóe môi của nam nhân luôn thoáng hiện nét cười quyến rũ.
“Ai muốn làm với ngươi chứ.” Mạn Tâm vừa nói xong, mới phát giác mình đã nói câu đó, trên mặt nóng bừng như bị bỏng, vừa định thò tay vào tìm ngân phiếu, mới phát giác mình vốn không mang theo ngân phiếu, từ khi đến cũng không có một mình bước ra khỏi cửa, khẩn cấp xoay vòng vòng, làm sao bây giờ.
/116
|