Bản piano tuyệt vời đang vang lên và tất nhiên bài này rất thân thuộc không gì khác là This Love của Davichi. Bàn tay thành thạo lướt trên những phím đàn khiến người xem khâm phục. Kết thúc, một chàng pháo tay vang lên của 2 người thanh niên đang bước lại. Cô gái quay lưng lại mỉm cười
“Anh chịu xuất hiện rồi sao?’’
“Tất nhiên. Anh không đến thì làm sao chăm sóc em”
“Vợ anh cho anh đi sao?’’
“Cô ấy nói có lẽ anh sẽ không quên được em nhưng cô ấy tin tưởng anh’’
“Nigel… anh nên ở lại đó đi chứ. Em làm phiền anh nhiều rồi’’ Rachel lo lắng
“Cô chủ à…. Chúng ta chuẩn bị đi thôi’’ Oliver nhìn qua đồng hồ thì đã đến giờ
“Kêu mọi người chuẩn bị đi’’ cô nhìn Oliver xong rồi bước vào trong. Cậu thanh niên mới bước vào cũng đi theo cô
“Anh xin lỗi không giúp được em?’’
“Chuyện gì?’’
“Nick đã…” cậu thanh niên đó chưa nói hết câu thì cô đã ngăn lại
“Em hiểu anh muốn nói gì nhưng Nigel … em với anh ấy đã kết thúc rồi. Là do ông trời không muốn anh ấy vướng bận chuyện của thế giói này nữa thôi mà. Em cần phải sống tốt hơn, đúng không?’’ cô mỉm cười, tay cô cầm dao, phi tiêu nhét vào lưng quần
“Em dùng dao được chứ?’’ Nigel thấy cô lấy nó nên lo lắng
“Anh biết quân nhân chứ? Họ chỉ có thể hi sinh trên chiến trường trong thầm lạnh mà không ai biết tên cũng như thế giới này vậy? Một khi bị bắt mà không trốn được… thà tự sát còn hơn phản bội’’
“Hứa với anh xong vụ này hãy bỏ thế giới đó di. Em chỉ bị tổn thương hơn mà thôi’’ Nigel lo lắng
“Em xin lỗi… trừ khi tìm được người thích hợp để đảm nhiệm thay em còn không…’’ cô cầm lấy cây súng rồi bước ra ngoài
“Anh đến sau đi… tàn cuộc phải nhờ anh rồi. Dù địch hay ta thì anh phải cô gắng cứu họ… em không muốn quá nhiều người phải mất đi người thân trong cuộc chiến này… cứu họ bằng mọi giá’’ cô mỉm cười rồi bước ra ngoài. Hàng người mặc đồ đen đang đứng thành hai hàng
“Nữ hoàng’’
“Được rồi. Xuất phát thôi’’ cô bước lên trước… Oliver theo sau và đằng sau là những sát thủ rất xuất xắc. Những chiếc xe phóng nhanh về địa điểm. Motor, xe tải, xe hơi,… theo từng hàng tiến về phía trước. Cả máy bay, trực thăng hỗ trợ trên không cũng vào vị trí… đa số những chiếc máy bay đều có tần số ra đa bảo mật để tránh kẻ thù phát hiện
…
“Kun…. Cậu với Rachel sao thế?’’ Kan lại chỗ ghế đá thì thấy Kun đang nhìn bầu trời về đêm, tâm trạng thơ thẩn
“Không sao cả’’
“Không sao sao ? Cậu lừa người khác thì được chứ lừa Kan này thì không được đâu?’’ Kan vỗ vai Kun rồi ngồi xuống bên cạnh
“Mình biết cậu đang nghĩ gì ? Đó cũng chỉ mấy tờ báo lá cải thôi mà. Bây giờ, Rachel là vợ cậu… cậu nên tin em ấy’’
“Mình rất muốn nhưng em ấy không cho mình cơ hội. Em ấy đã nói rằng chính mình khiến em ấy phải mất người em ấy yêu thương nhất’’ Kun đau khổ, trái tim anh đang rất đau như muốn vỡ tung ra vậy
“Cậu tin em ấy sao? Rachel là người như thế nào mà cậu không hiểu sao? Em ấy chỉ muốn cậu từ bỏ thôi. Cậu như thế này là đúng mục đích rồi’’
“Ý cậu là…’’ Kun ấp úng
“Tỉnh lại nào anh bạn… Rachel nói không yêu cậu thì cậu tin sao ? Con gái về chuyện tình cảm thì rất khó nói. Yêu là không... mà không thì yêu. Nếu cậu chỉ vì mấy tờ báo mà lạnh lùng, tức giận thì nên sao ? Tin mình đi… Rachel không như Lisa đâu’’ Kan nhìn Kun
“Cảm ơn cậu’’
“Vậy được rồi. Cuối tuần tụi mình sẽ qua Anh chắc em ấy chưa nói với cậu phải không ? Nếu Rachel mà hỏi thì phải đồng ý đó nha’’ Kan mỉm cười rồi rời khỏi
Kun ngồi nhìn lên bầu trời
“Tôi nhất định sẽ khiến em yêu tôi hơn cậu ấy’’
…
Tại khu rừng bỏ hoang, hàng chục chiếc xe đang dừng trước cửa vào. Mọi người ai mặc áo đen trông rất quyến rũ và cũng có phần lưu manh khi phía đầu gối có một vài chỗ rách. Trên cổ xâm hình con chim đại bàng hoặc là cánh tay là chim ưng
“Bọn họ tới chưa’’
“Báo cáo Boss vẫn chưa’’
“Chúng ta vào thôi’’
Những tên áo đen đó xếp hàng để vào trong, một số tên trong số đó thì đi xung quanh và nấp vào bụi cây. Khoảng 5 phút sau thì người của cô xuất hiện. Họ không xâm hình nhưng đều đeo dây chuyền theo từng cấp bậc. người vào nghề và một hình tròn tượng trưng cho nụ rồi theo cấp bậc mà nâng lên 1 cánh,2 cánh hoa,… của hoa tuyết tượng trưng cho sự băng giá. Người đến ngày hôm nay chỉ là người mới vào nhưng đã được đào tạo rất chuyên nghiệp, mỗi người có một sở trường riêng. Cô và Oliver bước vào nhưng trước khi vào
“Cậu lên máy bay với Nigel đi’’
“Cô chủ…’’ Oliver ấp úng
“Đây là lệnh của nữ hoàng’’
“Vâng’’ Oliver leo lên xe rời đi.
“Ken… chúng ta vào thôi’’ cô cùng Ken bước vào trong. Bọn chúng đã đợi cô ở đó. Tên cầm đầu lên tiếng
“Ai là boss của các ngươi’’
“Ngươi là ai mà dám hỗn láo hả ?’’ Ken tức giận
“Ta là ai hả? Là người quản lí chứ ai’’ tên đó cười ha ha, nụ cười đó khiến cô thấy chướng mắt
“Kêu chủ các ngươi ra đây’’ cô lên tiếng, giọng nói như muốn giết chết một người nào đó ngay tức khắc
“Cô là ai ?’’
“Nữ hoàng thế giới đêm’’ cô lạnh lùng lên tiếng
“Cô là chủ của…’’ một người đàn ông bước ra chưa kịp nói hết câu đã bị cô chặn lại
“Đúng vậy. Hôm nay giải quyết cho xong đi’’
“Vậy được. Xin thất lễ với nữ hoàng rồi’’ tên chủ đó phì cười
“Nội dung cuộc đàm phán này nếu các người thua phải giao trả các quán bar đồng thời cút khỏi thế giới này’’ Ken lên tiếng
“Còn các người thua thì sao ?’’
“Các ngươi sẽ có tất cả’’
“Vậy được rồi. Lên cho ta’’
Sau câu ra lệnh đó… người của bang kia lần lượt lên. Trước khi đi, cô có dặn là hạn chế giết người nên họ chỉ sử dụng võ… trừ trường hợp nguy cấp thì mớ dùng súng và dao. Cô và Ken cũng lần lượt lên
Tên boss của bên kia đánh với cô. Hằn dùng tất cả mọi thủ đoạn như dao và dây thừng nhưng bị cô tránh né một cách dễ dàng
“Bản lĩnh của nữ hoàng chỉ đến đây thôi sao ?’’ tên đó hóng hách
“Ngươi cũng như tên kia mà thôi’’ cô nói xong thì một tay cầm tay hắn vặn ra đằng sau nhưng lúc này một cây gậy đập vào đầu cô
Cô ngất xỉu
“Cô em ngất xỉu rồi sao. Làm tốt lắm về ta sẽ thưởng… mau kêu mọi người rút lui đi’’ tên đó ra lệnh thì người đó quay đi, nở một nụ cười ma mị
“Nữ hoàng… đến lượt cô làm chủ cuộc chơi rồi’’
….
Tại khu túc xá… Kun lo lắng muốn gọi cho cô để xin lỗi nhưng không thấy ai bốc máy. Oliver cũng vậy
“Em đang ở đâu chứ ?’’
“Sao tâm trạng tôi bất an vậy nè’’
“Nè… cậu bạn, tư tưởng em nào đấy ?’’ Kan chạy lại liền chụp lấy điện thoại Kun lên nghe
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… vui lòng để lại lời nói sau tiếng bíp’’
“Cậu chọc đúng người rồi’’ Kan mỉm cười
“Rachel sẽ không sao chứ’’
“Chỉ là không bốc máy thôi mà… mày đừng lo quá’’
“Cả Oliver cũng vậy… không thể trùng hợp như vậy’’
“Không lẽ cậu mất vợ rồi sao ?’’ Kan chọc Kun khiến anh có chút lo
“Thôi ngủ đi… kí túc xá đóng cửa rồi… mai dậy sớm đến khách sạn xem sao ? Lỡ may bắt được quả tang đó’’
“Mày đừng nói Rachel như vậy’’
Tại phòng hiệu trưởng
“Ni… em nói đi chuyện này là sao ?’’
“Em không cố ý mà’’
“Thấy biết em là một học sinh ngoan nhưng việc em hãm hại Chan và Kun thì không nên. Thấy muốn nghe em nói tất cả mọi việc’’
“Lúc đầu em chỉ định hại Chan vì em muốn Kun sẽ không có người cạnh tranh và Kun có thể xếp một mình hạng nhất nhưng em không ngờ USB đó lại vào tay Kun’’ Ni cúi mặt xuống
“Nhưng em cũng định hại Chan’’
“Em xin lỗi’’
“Thầy nghĩ em nên rời khỏi trường’’
“Em xin thầy tha cho em đi… em không thể rời được’’
“Vì sao ?’’
“Vì em yêu Kun’’
“Em…’’ thầy hiểu trưởng hết hiểu nỗi Ni
“Em nghĩ Kun tha thứ cho mọi việc em làm sao ? Còn Chan nữa’’
“Em…’’
“Thầy à… tha cho Ni đi, em ấy cũng biết lỗi rồi’’ cô Fara nói giúp
“Vậy được rồi nhưng em phải xin lỗi Kun đi’’
“Dạ… em biết rồi… ''
''Còn Rachel nữa, em đã có những lời nói không tốt với em ấy’’
“Anh chịu xuất hiện rồi sao?’’
“Tất nhiên. Anh không đến thì làm sao chăm sóc em”
“Vợ anh cho anh đi sao?’’
“Cô ấy nói có lẽ anh sẽ không quên được em nhưng cô ấy tin tưởng anh’’
“Nigel… anh nên ở lại đó đi chứ. Em làm phiền anh nhiều rồi’’ Rachel lo lắng
“Cô chủ à…. Chúng ta chuẩn bị đi thôi’’ Oliver nhìn qua đồng hồ thì đã đến giờ
“Kêu mọi người chuẩn bị đi’’ cô nhìn Oliver xong rồi bước vào trong. Cậu thanh niên mới bước vào cũng đi theo cô
“Anh xin lỗi không giúp được em?’’
“Chuyện gì?’’
“Nick đã…” cậu thanh niên đó chưa nói hết câu thì cô đã ngăn lại
“Em hiểu anh muốn nói gì nhưng Nigel … em với anh ấy đã kết thúc rồi. Là do ông trời không muốn anh ấy vướng bận chuyện của thế giói này nữa thôi mà. Em cần phải sống tốt hơn, đúng không?’’ cô mỉm cười, tay cô cầm dao, phi tiêu nhét vào lưng quần
“Em dùng dao được chứ?’’ Nigel thấy cô lấy nó nên lo lắng
“Anh biết quân nhân chứ? Họ chỉ có thể hi sinh trên chiến trường trong thầm lạnh mà không ai biết tên cũng như thế giới này vậy? Một khi bị bắt mà không trốn được… thà tự sát còn hơn phản bội’’
“Hứa với anh xong vụ này hãy bỏ thế giới đó di. Em chỉ bị tổn thương hơn mà thôi’’ Nigel lo lắng
“Em xin lỗi… trừ khi tìm được người thích hợp để đảm nhiệm thay em còn không…’’ cô cầm lấy cây súng rồi bước ra ngoài
“Anh đến sau đi… tàn cuộc phải nhờ anh rồi. Dù địch hay ta thì anh phải cô gắng cứu họ… em không muốn quá nhiều người phải mất đi người thân trong cuộc chiến này… cứu họ bằng mọi giá’’ cô mỉm cười rồi bước ra ngoài. Hàng người mặc đồ đen đang đứng thành hai hàng
“Nữ hoàng’’
“Được rồi. Xuất phát thôi’’ cô bước lên trước… Oliver theo sau và đằng sau là những sát thủ rất xuất xắc. Những chiếc xe phóng nhanh về địa điểm. Motor, xe tải, xe hơi,… theo từng hàng tiến về phía trước. Cả máy bay, trực thăng hỗ trợ trên không cũng vào vị trí… đa số những chiếc máy bay đều có tần số ra đa bảo mật để tránh kẻ thù phát hiện
…
“Kun…. Cậu với Rachel sao thế?’’ Kan lại chỗ ghế đá thì thấy Kun đang nhìn bầu trời về đêm, tâm trạng thơ thẩn
“Không sao cả’’
“Không sao sao ? Cậu lừa người khác thì được chứ lừa Kan này thì không được đâu?’’ Kan vỗ vai Kun rồi ngồi xuống bên cạnh
“Mình biết cậu đang nghĩ gì ? Đó cũng chỉ mấy tờ báo lá cải thôi mà. Bây giờ, Rachel là vợ cậu… cậu nên tin em ấy’’
“Mình rất muốn nhưng em ấy không cho mình cơ hội. Em ấy đã nói rằng chính mình khiến em ấy phải mất người em ấy yêu thương nhất’’ Kun đau khổ, trái tim anh đang rất đau như muốn vỡ tung ra vậy
“Cậu tin em ấy sao? Rachel là người như thế nào mà cậu không hiểu sao? Em ấy chỉ muốn cậu từ bỏ thôi. Cậu như thế này là đúng mục đích rồi’’
“Ý cậu là…’’ Kun ấp úng
“Tỉnh lại nào anh bạn… Rachel nói không yêu cậu thì cậu tin sao ? Con gái về chuyện tình cảm thì rất khó nói. Yêu là không... mà không thì yêu. Nếu cậu chỉ vì mấy tờ báo mà lạnh lùng, tức giận thì nên sao ? Tin mình đi… Rachel không như Lisa đâu’’ Kan nhìn Kun
“Cảm ơn cậu’’
“Vậy được rồi. Cuối tuần tụi mình sẽ qua Anh chắc em ấy chưa nói với cậu phải không ? Nếu Rachel mà hỏi thì phải đồng ý đó nha’’ Kan mỉm cười rồi rời khỏi
Kun ngồi nhìn lên bầu trời
“Tôi nhất định sẽ khiến em yêu tôi hơn cậu ấy’’
…
Tại khu rừng bỏ hoang, hàng chục chiếc xe đang dừng trước cửa vào. Mọi người ai mặc áo đen trông rất quyến rũ và cũng có phần lưu manh khi phía đầu gối có một vài chỗ rách. Trên cổ xâm hình con chim đại bàng hoặc là cánh tay là chim ưng
“Bọn họ tới chưa’’
“Báo cáo Boss vẫn chưa’’
“Chúng ta vào thôi’’
Những tên áo đen đó xếp hàng để vào trong, một số tên trong số đó thì đi xung quanh và nấp vào bụi cây. Khoảng 5 phút sau thì người của cô xuất hiện. Họ không xâm hình nhưng đều đeo dây chuyền theo từng cấp bậc. người vào nghề và một hình tròn tượng trưng cho nụ rồi theo cấp bậc mà nâng lên 1 cánh,2 cánh hoa,… của hoa tuyết tượng trưng cho sự băng giá. Người đến ngày hôm nay chỉ là người mới vào nhưng đã được đào tạo rất chuyên nghiệp, mỗi người có một sở trường riêng. Cô và Oliver bước vào nhưng trước khi vào
“Cậu lên máy bay với Nigel đi’’
“Cô chủ…’’ Oliver ấp úng
“Đây là lệnh của nữ hoàng’’
“Vâng’’ Oliver leo lên xe rời đi.
“Ken… chúng ta vào thôi’’ cô cùng Ken bước vào trong. Bọn chúng đã đợi cô ở đó. Tên cầm đầu lên tiếng
“Ai là boss của các ngươi’’
“Ngươi là ai mà dám hỗn láo hả ?’’ Ken tức giận
“Ta là ai hả? Là người quản lí chứ ai’’ tên đó cười ha ha, nụ cười đó khiến cô thấy chướng mắt
“Kêu chủ các ngươi ra đây’’ cô lên tiếng, giọng nói như muốn giết chết một người nào đó ngay tức khắc
“Cô là ai ?’’
“Nữ hoàng thế giới đêm’’ cô lạnh lùng lên tiếng
“Cô là chủ của…’’ một người đàn ông bước ra chưa kịp nói hết câu đã bị cô chặn lại
“Đúng vậy. Hôm nay giải quyết cho xong đi’’
“Vậy được. Xin thất lễ với nữ hoàng rồi’’ tên chủ đó phì cười
“Nội dung cuộc đàm phán này nếu các người thua phải giao trả các quán bar đồng thời cút khỏi thế giới này’’ Ken lên tiếng
“Còn các người thua thì sao ?’’
“Các ngươi sẽ có tất cả’’
“Vậy được rồi. Lên cho ta’’
Sau câu ra lệnh đó… người của bang kia lần lượt lên. Trước khi đi, cô có dặn là hạn chế giết người nên họ chỉ sử dụng võ… trừ trường hợp nguy cấp thì mớ dùng súng và dao. Cô và Ken cũng lần lượt lên
Tên boss của bên kia đánh với cô. Hằn dùng tất cả mọi thủ đoạn như dao và dây thừng nhưng bị cô tránh né một cách dễ dàng
“Bản lĩnh của nữ hoàng chỉ đến đây thôi sao ?’’ tên đó hóng hách
“Ngươi cũng như tên kia mà thôi’’ cô nói xong thì một tay cầm tay hắn vặn ra đằng sau nhưng lúc này một cây gậy đập vào đầu cô
Cô ngất xỉu
“Cô em ngất xỉu rồi sao. Làm tốt lắm về ta sẽ thưởng… mau kêu mọi người rút lui đi’’ tên đó ra lệnh thì người đó quay đi, nở một nụ cười ma mị
“Nữ hoàng… đến lượt cô làm chủ cuộc chơi rồi’’
….
Tại khu túc xá… Kun lo lắng muốn gọi cho cô để xin lỗi nhưng không thấy ai bốc máy. Oliver cũng vậy
“Em đang ở đâu chứ ?’’
“Sao tâm trạng tôi bất an vậy nè’’
“Nè… cậu bạn, tư tưởng em nào đấy ?’’ Kan chạy lại liền chụp lấy điện thoại Kun lên nghe
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… vui lòng để lại lời nói sau tiếng bíp’’
“Cậu chọc đúng người rồi’’ Kan mỉm cười
“Rachel sẽ không sao chứ’’
“Chỉ là không bốc máy thôi mà… mày đừng lo quá’’
“Cả Oliver cũng vậy… không thể trùng hợp như vậy’’
“Không lẽ cậu mất vợ rồi sao ?’’ Kan chọc Kun khiến anh có chút lo
“Thôi ngủ đi… kí túc xá đóng cửa rồi… mai dậy sớm đến khách sạn xem sao ? Lỡ may bắt được quả tang đó’’
“Mày đừng nói Rachel như vậy’’
Tại phòng hiệu trưởng
“Ni… em nói đi chuyện này là sao ?’’
“Em không cố ý mà’’
“Thấy biết em là một học sinh ngoan nhưng việc em hãm hại Chan và Kun thì không nên. Thấy muốn nghe em nói tất cả mọi việc’’
“Lúc đầu em chỉ định hại Chan vì em muốn Kun sẽ không có người cạnh tranh và Kun có thể xếp một mình hạng nhất nhưng em không ngờ USB đó lại vào tay Kun’’ Ni cúi mặt xuống
“Nhưng em cũng định hại Chan’’
“Em xin lỗi’’
“Thầy nghĩ em nên rời khỏi trường’’
“Em xin thầy tha cho em đi… em không thể rời được’’
“Vì sao ?’’
“Vì em yêu Kun’’
“Em…’’ thầy hiểu trưởng hết hiểu nỗi Ni
“Em nghĩ Kun tha thứ cho mọi việc em làm sao ? Còn Chan nữa’’
“Em…’’
“Thầy à… tha cho Ni đi, em ấy cũng biết lỗi rồi’’ cô Fara nói giúp
“Vậy được rồi nhưng em phải xin lỗi Kun đi’’
“Dạ… em biết rồi… ''
''Còn Rachel nữa, em đã có những lời nói không tốt với em ấy’’
/28
|