Trong một căn hộ đẹp lộng lẫy, xa hoa. Đồ đạc được bày trí sang trọng và không kém phần nice.
“Eliza xảy ra chuyện gì rồi?” giọng nói vang lên có chút chững chạc nhưng khiến ai nghe cũng sợ hãi
“Con bé đã đi từ chiều rồi mà ba. Chắc giờ cũng đã qua tới nơi hơn một tiếng rồi chứ’’ phía bên điện thoại vang lại với một giọng nhẹ nhàng, thể hiện sự kính trọng
“Con bé đã không lên máy bay’’ bên kia vẫn có chút cứng nhắc mặc dù biết rất rõ bên kia vẫn không hề giận với thái độ của mình
“Để con gọi lại cho con bé’’ sau khi trả lời xong thì cúp máy, tiếng thở dài vang lên
“Con à. Ba phải làm sao để giúp con đây”
“Tìm kiếm tiểu thư cho tôi” ông quay sang bảo thuộc hạ của mình
“Dạ. Thưa chủ tịch” tên áo đen chưa kịp rời khỏi thì tiếng bước chân lạnh lẽo đang từng bước... bước vào phòng, Jason cất giọng
“Không cần kiếm nữa”
“Con biết con bé ở đâu sao?”
“Con bé sẽ không quay về trong một thời gian dài đâu’’ Jason thản nhiên nói
“Ông nội đang tìm kiếm con bé’’ ông Stanford nhìn đứa con trai của mình
“Con sẽ bảo vệ Rachel. Con sẽ không để con bé làm món quà để trao đổi hay buôn bán gì đâu’’ Jason kiên quyết bảo vệ em gái
“Vậy con hãy bảo vệ con bé cho tốt. Ta không ngăn cản được ông nội con đâu’’ ông Stanford mệt mỏi rời khỏi phòng làm việc. Trước khi đi ông cũng không quên dặn thuộc hạ của mình
“Không cần tìm tiểu thư nữa’’
…
Chiếc xe Ferrari đang chạy nhanh trên con đường. Vượt qua những con đường nhựa với đầy xe thì lúc này nó đang một mình di chuyển trên con đường đồng quê, đẹp đẽ
“Rachel. Em dậy đi’’ Rachel đã ngủ được một lúc vì quá mệt
“Woa !Chúng ta đã tới rồi sao’’
“Ừ. Nơi đây vẫn yên tĩnh và đẹp như lúc trước’’
“Em nhớ lúc trước chúng ta sống thật vui vẻ, bình yên và thanh thản’’
Một lúc sau, xe dừng trước một căn nhà nhỏ được bao phủ bởi hàng rào màu trắng và vài bông hoa được trồng xung quanh. Phong cảnh nơi đây thật là thơ mộng. Rachel cùng Nick bước xuống xe. Mặc dù lúc nảy chạy xe cô cũng đã cảm nhận được không khí trong lành nhưng giờ lúc này, dang hai tay ra… cảm giác thật thoải mái và dễ chịu
‘‘A’’ tiếng hét vang lên để giải tỏa những cơn mệt nhọc của cô
‘‘Vào thôi’’ Nick kéo tay cô vào trong căn nhà nhỏ. Ở đây có rất nhiều kỉ niệm của cô và Nick. Lúc trước, khi mẹ cô mất, Nick đã dẫn cô tới đây, giúp cô quên đi mọi chuyện và nơi đây cũng là nơi Nick bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Nhìn mọi thứ không có gì thay đổi. Những bông hoa, những cái cây do chính tay cô trồng vẫn xanh tốt
‘‘Anh đã nhờ người chăm sóc chúng sao ?’’ từ khi Nick đi Mĩ, cô cũng không quay lại đây… cứ tưởng chúng đã chết hết nhưng không phải vậy
‘‘Tức nhiên. Anh đã thuê người dọn dẹp chúng vào mỗi buổi cuối tuần và hàng ngày họ tới đây tưới nước. Anh làm sao để cho nó héo được chứ’’ Nick ôm lấy cô vào lòng
‘‘Cảm ơn anh’’ cô dựa vào ngực anh và mỉm cười
‘‘Anh không thích nghe câu cảm ơn của em đâu’’ Nick làm nũng với cô
‘‘Vậy anh muốn gì ?’’ cô nhìn Nick, tay vẫn ôm chặt lấy anh
Nick nhìn cô mà cười, gương mặt của anh dần dần cúi xuống… cô không đẩy anh ra mà nhóm lên. Lúc này anh với cô có một nụ hôn thật lãng mạn
Anh có biết không ?
Em đã mong có được nụ hôn như lúc này
Cảm giác thật hạnh phúc
Để em ở gần anh
Và chăm sóc anh…
Em nhớ anh…
Em nhớ anh rất nhiều
Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau
Ngày qua ngày em rất nhớ anh
Nụ cười anh… Ở trong tim em
My love… I love u
Một lúc sau, cô buông anh ra, ánh mắt xen kẽ niềm vui và hạnh phúc ‘‘Em rất nhớ anh’’
Nick rất cảm động, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh cũng như lần đầu tiên anh thấy cô sắp khóc
‘‘Anh yêu em’’
Cô mỉm cười rồi ôm thật chặt Nick ‘‘Hứa với em… anh sẽ không rời xa em cho dù có chuyện gì xảy ra, được chứ?’’ ánh mắt cô lúc này trông rất giống một đứa con nít… khóc đòi ba bế lên
‘‘Tất nhiên. Anh sẽ không bỏ em trừ khi em muốn bỏ anh’’
‘‘Em yêu anh’’
‘‘Em nói gì?’’ Nick đã chờ câu này lâu lắm rồi
‘‘Anh không nghe sao. Em nói You Rachel yêu Nick’’ cô hét lên như muốn nói với thế giới này anh là của cô. Từ sau khi anh đi, tâm trạng cô chẳng tốt chút nào cũng nhờ có Rose và anh hai khi thoảng đi chơi cùng cô nên cô mới cảm thấy đỡ buồn nhưng cảm giác nhớ đến Nick thì vẫn không bao giờ tan. Tuy lúc nào nhớ anh cô cũng gọi cho anh nhưng cái cô cần không phải là giọng nói mà là được ôm anh vào lòng.
…
‘‘Chủ tịch’’
Kim Hee hiện giờ đang giải quyết công việc giúp cô. Bà phải đi khảo sát các bộ phận cũng như sắp xếp một vài chỗ còn lộn xộn mà cô chưa kịp giải quyết. Chỉ trong vòng một buổi sáng thôi là tất cả mọi việc đã đi vào ổn thỏa. Bây giờ mọi việc cứ như chỉ thị của cô mà làm. Sau khi được cô chia các bộ phận nhỏ ra nên việc quản lí cũng rất hiệu quả. Họ chỉ cần tập trung vào công việc chứ không cần phải lo việc khác
‘‘Chủ tịch. Giám đốc các bộ phận đã đến’’ Kim Hee sau khi đi quan sát một vòng thì trở lại phòng chủ tịch
‘‘Cho họ vào đi’’
Mọi người lần lượt bước vào phòng. Họ cúi đầu chào vị chủ tịch đang ngồi trước mặt
‘‘Cô Eliza có chuyện nên sẽ không đến W&W một vài ngày. Tôi hi vọng mọi người sẽ làm việc tích cực và sẽ báo cáo lại cho thư kí Yun’’
‘‘Vâng’’
‘‘Còn một chuyện nữa. Cô Eliza muốn mọi người phải nộp bản kế hoạch kinh doanh của từng mặt hàng và thống kê số lượng bán ra của các chi nhánh trong vòng ngày mai. Tôi nghĩ mọi người sẽ làm kịp phải không?’’ Kim Hee nhìn họ
‘‘Vâng. Thưa chủ tịch’’
‘‘Vậy tốt rồi. Tôi hi vọng mọi người sẽ đem W&W vươn xa hơn nữa. Mọi người có thể đi. Peter cậu ở lại một chút’’
Tất cả mọi người đã rời đi, Peter nhìn Kim Hee mỉm cười
‘‘Chủ tịch có vẻ muốn nhờ tôi việc gì ?’’ giọng nói có chút đùa giỡn
‘‘Cậu vẫn như lúc trước. Bớt cái tính ẽo lả đi. Tôi có chuyện muốn cậu làm?’’
‘‘Được thôi’’ Peter ngồi xuống ghế… đối diện với Kim Hee
‘‘Eliza sẽ cho ra mắt bộ sưu tập mới. Hi vọng cậu có thể giúp con bé’’
‘‘OMG… có phải đây là Kim Hee mà tôi biết không ?’’ Peter bất ngờ trước sự giúp đỡ của bà ta dành cho Rachel
‘‘Cậu không nghe lầm đâu. Hãy giúp con bé’’ Kim Hee nhìn Peter mỉm cười
‘‘Tất nhiên. Rachel vừa là đối thủ vừa là người mà tôi ngưỡng mộ. Tôi sẽ giúp hết mình’’
“Nhưng hãy nhớ đừng cho con bé biết được chứ’’ Kim Hee nhìn Peter
…
Lúc này tại Pháp
‘‘Ông định cho con bé kết hôn với Jonas sao ?’’
‘‘Tất nhiên. Hai đứa đã có hôn ước từ nhỏ cơ mà’’
‘‘Không phải vậy ? Ông vì lợi ích’’
‘‘Bà thích nghĩ sao thì nghĩ. Tôi vẫn hi vọng con bé sẽ kết hôn với Jonas chứ không phải là Nick’’
‘‘Con dâu của chúng ta muốn con bé kết hôn với người mình yêu. Bây giờ con bé không còn nữa ít nhất ông phải hỏi Rachel chứ’’
‘‘Tôi nghĩ bà đã biết câu trả lời của con bé rồi chứ. Tất cả những gì tôi làm đều tốt cho con bé và gia đình này thôi.’’
‘‘Tôi không muốn con bé có cuộc hôn nhân sắp đặt như Jason’’
‘‘Bà là bà nội của con bé cũng như là người lớn trong nhà Standford này. Tôi khuyên bà nên nghĩ lại đi. Còn tôi sẽ khiến con bé chấp nhận mối nhân duyên này’’
“Ông…” bà nội cô ấp úng
“Không nhưng gì hết. Chuyện mà Mario này quyết cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải làm. Tôi không muốn cháu của mình đi theo vết xe đổ của ông nội nó ngày xưa. Bị người khác lợi dụng”
TRAILER tập kế tiếp
"Này. Em đang làm gì vậy?"
"Em định thiết kế vài mẫu để cho ra mắt mùa này"
"Nè. Jason. Con giấu em con ở đâu rồi?"
"Con không biết"
"Con phải nói cho ta"
"Đã nói là con không biết mà"
"Tìm tiểu thư cho ta. Dù bất cứ giá nào phải dẫn con bé về gặp ta''
"Dạ"
"Ông định khi nào kết thúc đây. Một cuộc hôn nhân sắp đặt là đủ rồi"
"Nè. Anh có biết là Rose thích anh không?"
"Nhưng anh thích em?''
"Nếu một ngày em rời xa anh vậy anh có thể chấp nhận tình cảm của cô ấy chứ?"
"Ý em là sao?"
"Em muốn anh nếu có một ngày mà em không còn ở bên anh thì anh nhất định phải mở rộng trái tim mình. Đón nhận tình cảm của người khác. OK"
"Không. Anh biết em sẽ không rời xa anh"
"Người ta nói tình đầu chưa chắc trọn vẹn cũng chưa chắc họ đến được với nhau. Với em anh là người mà em yêu cũng như em rất muốn lấy anh làm chồng. Chúng ta kết hôn đi"
"Anh không muốn''
"Tại sao chứ. Anh không yêu em sao?"
"Đúng vậy"
“Eliza xảy ra chuyện gì rồi?” giọng nói vang lên có chút chững chạc nhưng khiến ai nghe cũng sợ hãi
“Con bé đã đi từ chiều rồi mà ba. Chắc giờ cũng đã qua tới nơi hơn một tiếng rồi chứ’’ phía bên điện thoại vang lại với một giọng nhẹ nhàng, thể hiện sự kính trọng
“Con bé đã không lên máy bay’’ bên kia vẫn có chút cứng nhắc mặc dù biết rất rõ bên kia vẫn không hề giận với thái độ của mình
“Để con gọi lại cho con bé’’ sau khi trả lời xong thì cúp máy, tiếng thở dài vang lên
“Con à. Ba phải làm sao để giúp con đây”
“Tìm kiếm tiểu thư cho tôi” ông quay sang bảo thuộc hạ của mình
“Dạ. Thưa chủ tịch” tên áo đen chưa kịp rời khỏi thì tiếng bước chân lạnh lẽo đang từng bước... bước vào phòng, Jason cất giọng
“Không cần kiếm nữa”
“Con biết con bé ở đâu sao?”
“Con bé sẽ không quay về trong một thời gian dài đâu’’ Jason thản nhiên nói
“Ông nội đang tìm kiếm con bé’’ ông Stanford nhìn đứa con trai của mình
“Con sẽ bảo vệ Rachel. Con sẽ không để con bé làm món quà để trao đổi hay buôn bán gì đâu’’ Jason kiên quyết bảo vệ em gái
“Vậy con hãy bảo vệ con bé cho tốt. Ta không ngăn cản được ông nội con đâu’’ ông Stanford mệt mỏi rời khỏi phòng làm việc. Trước khi đi ông cũng không quên dặn thuộc hạ của mình
“Không cần tìm tiểu thư nữa’’
…
Chiếc xe Ferrari đang chạy nhanh trên con đường. Vượt qua những con đường nhựa với đầy xe thì lúc này nó đang một mình di chuyển trên con đường đồng quê, đẹp đẽ
“Rachel. Em dậy đi’’ Rachel đã ngủ được một lúc vì quá mệt
“Woa !Chúng ta đã tới rồi sao’’
“Ừ. Nơi đây vẫn yên tĩnh và đẹp như lúc trước’’
“Em nhớ lúc trước chúng ta sống thật vui vẻ, bình yên và thanh thản’’
Một lúc sau, xe dừng trước một căn nhà nhỏ được bao phủ bởi hàng rào màu trắng và vài bông hoa được trồng xung quanh. Phong cảnh nơi đây thật là thơ mộng. Rachel cùng Nick bước xuống xe. Mặc dù lúc nảy chạy xe cô cũng đã cảm nhận được không khí trong lành nhưng giờ lúc này, dang hai tay ra… cảm giác thật thoải mái và dễ chịu
‘‘A’’ tiếng hét vang lên để giải tỏa những cơn mệt nhọc của cô
‘‘Vào thôi’’ Nick kéo tay cô vào trong căn nhà nhỏ. Ở đây có rất nhiều kỉ niệm của cô và Nick. Lúc trước, khi mẹ cô mất, Nick đã dẫn cô tới đây, giúp cô quên đi mọi chuyện và nơi đây cũng là nơi Nick bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Nhìn mọi thứ không có gì thay đổi. Những bông hoa, những cái cây do chính tay cô trồng vẫn xanh tốt
‘‘Anh đã nhờ người chăm sóc chúng sao ?’’ từ khi Nick đi Mĩ, cô cũng không quay lại đây… cứ tưởng chúng đã chết hết nhưng không phải vậy
‘‘Tức nhiên. Anh đã thuê người dọn dẹp chúng vào mỗi buổi cuối tuần và hàng ngày họ tới đây tưới nước. Anh làm sao để cho nó héo được chứ’’ Nick ôm lấy cô vào lòng
‘‘Cảm ơn anh’’ cô dựa vào ngực anh và mỉm cười
‘‘Anh không thích nghe câu cảm ơn của em đâu’’ Nick làm nũng với cô
‘‘Vậy anh muốn gì ?’’ cô nhìn Nick, tay vẫn ôm chặt lấy anh
Nick nhìn cô mà cười, gương mặt của anh dần dần cúi xuống… cô không đẩy anh ra mà nhóm lên. Lúc này anh với cô có một nụ hôn thật lãng mạn
Anh có biết không ?
Em đã mong có được nụ hôn như lúc này
Cảm giác thật hạnh phúc
Để em ở gần anh
Và chăm sóc anh…
Em nhớ anh…
Em nhớ anh rất nhiều
Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau
Ngày qua ngày em rất nhớ anh
Nụ cười anh… Ở trong tim em
My love… I love u
Một lúc sau, cô buông anh ra, ánh mắt xen kẽ niềm vui và hạnh phúc ‘‘Em rất nhớ anh’’
Nick rất cảm động, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh cũng như lần đầu tiên anh thấy cô sắp khóc
‘‘Anh yêu em’’
Cô mỉm cười rồi ôm thật chặt Nick ‘‘Hứa với em… anh sẽ không rời xa em cho dù có chuyện gì xảy ra, được chứ?’’ ánh mắt cô lúc này trông rất giống một đứa con nít… khóc đòi ba bế lên
‘‘Tất nhiên. Anh sẽ không bỏ em trừ khi em muốn bỏ anh’’
‘‘Em yêu anh’’
‘‘Em nói gì?’’ Nick đã chờ câu này lâu lắm rồi
‘‘Anh không nghe sao. Em nói You Rachel yêu Nick’’ cô hét lên như muốn nói với thế giới này anh là của cô. Từ sau khi anh đi, tâm trạng cô chẳng tốt chút nào cũng nhờ có Rose và anh hai khi thoảng đi chơi cùng cô nên cô mới cảm thấy đỡ buồn nhưng cảm giác nhớ đến Nick thì vẫn không bao giờ tan. Tuy lúc nào nhớ anh cô cũng gọi cho anh nhưng cái cô cần không phải là giọng nói mà là được ôm anh vào lòng.
…
‘‘Chủ tịch’’
Kim Hee hiện giờ đang giải quyết công việc giúp cô. Bà phải đi khảo sát các bộ phận cũng như sắp xếp một vài chỗ còn lộn xộn mà cô chưa kịp giải quyết. Chỉ trong vòng một buổi sáng thôi là tất cả mọi việc đã đi vào ổn thỏa. Bây giờ mọi việc cứ như chỉ thị của cô mà làm. Sau khi được cô chia các bộ phận nhỏ ra nên việc quản lí cũng rất hiệu quả. Họ chỉ cần tập trung vào công việc chứ không cần phải lo việc khác
‘‘Chủ tịch. Giám đốc các bộ phận đã đến’’ Kim Hee sau khi đi quan sát một vòng thì trở lại phòng chủ tịch
‘‘Cho họ vào đi’’
Mọi người lần lượt bước vào phòng. Họ cúi đầu chào vị chủ tịch đang ngồi trước mặt
‘‘Cô Eliza có chuyện nên sẽ không đến W&W một vài ngày. Tôi hi vọng mọi người sẽ làm việc tích cực và sẽ báo cáo lại cho thư kí Yun’’
‘‘Vâng’’
‘‘Còn một chuyện nữa. Cô Eliza muốn mọi người phải nộp bản kế hoạch kinh doanh của từng mặt hàng và thống kê số lượng bán ra của các chi nhánh trong vòng ngày mai. Tôi nghĩ mọi người sẽ làm kịp phải không?’’ Kim Hee nhìn họ
‘‘Vâng. Thưa chủ tịch’’
‘‘Vậy tốt rồi. Tôi hi vọng mọi người sẽ đem W&W vươn xa hơn nữa. Mọi người có thể đi. Peter cậu ở lại một chút’’
Tất cả mọi người đã rời đi, Peter nhìn Kim Hee mỉm cười
‘‘Chủ tịch có vẻ muốn nhờ tôi việc gì ?’’ giọng nói có chút đùa giỡn
‘‘Cậu vẫn như lúc trước. Bớt cái tính ẽo lả đi. Tôi có chuyện muốn cậu làm?’’
‘‘Được thôi’’ Peter ngồi xuống ghế… đối diện với Kim Hee
‘‘Eliza sẽ cho ra mắt bộ sưu tập mới. Hi vọng cậu có thể giúp con bé’’
‘‘OMG… có phải đây là Kim Hee mà tôi biết không ?’’ Peter bất ngờ trước sự giúp đỡ của bà ta dành cho Rachel
‘‘Cậu không nghe lầm đâu. Hãy giúp con bé’’ Kim Hee nhìn Peter mỉm cười
‘‘Tất nhiên. Rachel vừa là đối thủ vừa là người mà tôi ngưỡng mộ. Tôi sẽ giúp hết mình’’
“Nhưng hãy nhớ đừng cho con bé biết được chứ’’ Kim Hee nhìn Peter
…
Lúc này tại Pháp
‘‘Ông định cho con bé kết hôn với Jonas sao ?’’
‘‘Tất nhiên. Hai đứa đã có hôn ước từ nhỏ cơ mà’’
‘‘Không phải vậy ? Ông vì lợi ích’’
‘‘Bà thích nghĩ sao thì nghĩ. Tôi vẫn hi vọng con bé sẽ kết hôn với Jonas chứ không phải là Nick’’
‘‘Con dâu của chúng ta muốn con bé kết hôn với người mình yêu. Bây giờ con bé không còn nữa ít nhất ông phải hỏi Rachel chứ’’
‘‘Tôi nghĩ bà đã biết câu trả lời của con bé rồi chứ. Tất cả những gì tôi làm đều tốt cho con bé và gia đình này thôi.’’
‘‘Tôi không muốn con bé có cuộc hôn nhân sắp đặt như Jason’’
‘‘Bà là bà nội của con bé cũng như là người lớn trong nhà Standford này. Tôi khuyên bà nên nghĩ lại đi. Còn tôi sẽ khiến con bé chấp nhận mối nhân duyên này’’
“Ông…” bà nội cô ấp úng
“Không nhưng gì hết. Chuyện mà Mario này quyết cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải làm. Tôi không muốn cháu của mình đi theo vết xe đổ của ông nội nó ngày xưa. Bị người khác lợi dụng”
TRAILER tập kế tiếp
"Này. Em đang làm gì vậy?"
"Em định thiết kế vài mẫu để cho ra mắt mùa này"
"Nè. Jason. Con giấu em con ở đâu rồi?"
"Con không biết"
"Con phải nói cho ta"
"Đã nói là con không biết mà"
"Tìm tiểu thư cho ta. Dù bất cứ giá nào phải dẫn con bé về gặp ta''
"Dạ"
"Ông định khi nào kết thúc đây. Một cuộc hôn nhân sắp đặt là đủ rồi"
"Nè. Anh có biết là Rose thích anh không?"
"Nhưng anh thích em?''
"Nếu một ngày em rời xa anh vậy anh có thể chấp nhận tình cảm của cô ấy chứ?"
"Ý em là sao?"
"Em muốn anh nếu có một ngày mà em không còn ở bên anh thì anh nhất định phải mở rộng trái tim mình. Đón nhận tình cảm của người khác. OK"
"Không. Anh biết em sẽ không rời xa anh"
"Người ta nói tình đầu chưa chắc trọn vẹn cũng chưa chắc họ đến được với nhau. Với em anh là người mà em yêu cũng như em rất muốn lấy anh làm chồng. Chúng ta kết hôn đi"
"Anh không muốn''
"Tại sao chứ. Anh không yêu em sao?"
"Đúng vậy"
/28
|