Trưởng lão cầm một quyển hoàng lịch trong tay đi vào ngự thư phòng.
“Vương, thuộc hạ đã tính toán được ngày lành tháng tốt để tiến hành việc phong hậu.”
Cô Ngự Hàn ngẩng đầu rời mắt khỏi tấu chương, con ngươi đen lóe ra một tia mừng rỡ, hắn có chút nôn nóng: “Cụ thể là lúc nào?”
Thấy vương lộ ra ánh mắt không thể chờ đợi được như vậy, trưởng lão cười híp mắt thanh thanh yết hầu, sau đó mới trả lời: “Đầu tháng sau, chính là lúc linh khí của vương thịnh vượng nhất, chỉ cần vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, có thể lợi dụng không khí vui mừng mở ra năng lượng của hắc tinh ngọc bội, sau đó tăng tu vi của vương lên, đến lúc đó, Xích Diễm quốc chúng ta sẽ càng cường đại hơn, bất luận gặp tai nạn gì cũng có thể hóa giải.”
“Hắc tinh ngọc bội?” Cô Ngự Hàn liễm mi, đột nhiên nhớ ra trước đây trưởng lão cũng từng nói qua chuyện này.
“Việc đó thì liên quan gì đến chuyện ta cùng Bối Bối thành thân, trưởng lão, ngươi khẳng định chắc chắn hắc tinh ngọc bội có tồn tại? Bổn vương chỉ nghe qua về hắc linh thần châu, còn hắc tinh ngọc bội có tồn tại hay không thì vẫn là một điều bí ẩn…” Cô Ngự Hàn không hứng thú nhún nhún vai.
Trưởng lão kinh ngạc trợn to hai mắt: “Vương, hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối tiểu thư a, người vẫn chưa biết sao? Người có duyên với hắc tinh ngọc bội chính là Bối Bối tiểu thư.”
“Bối Bối? Không có khả năng!” Cô Ngự Hàn kinh ngạc cất cao giọng nói, hắn và Bối Bối thân mật như vậy, trên người nàng không có chỗ nào là hắn chưa âu yếm qua, mà hắn chưa từng phát hiện trên người nàng mang theo khối ngọc bội đặc biệt nào.
Trưởng lão ngây ngốc, vương dĩ nhiên không biết trên người Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội?
“Vương, Bối Bối tiểu thư đích thực có hắc tinh ngọc bội, thuộc hạ đã nhìn thấy, không thể sai được. Hắc tinh ngọc bội thực sự tồn tại, cho nên hắc linh châu trong truyền thuyết cũng tồn tại!
Lần trước thái tử Hắc Phong quốc lẻn vào nước ta, chắc chắn là vì tìm kiếm hắc linh châu trong truyền thuyết, hắc linh châu là một viên thượng cổ thần châu, có được nó không những tăng cường lực lượng, còn có thể trường sinh bất tử. Hắc tinh ngọc bội và hắc linh châu có quan hệ nguồn gốc sâu xa, chỉ là… Thuộc hạ bất lực, tạm thời vẫn chưa hiểu được ảo diệu trong đó, chỉ có thể tiên đoán, hắc linh châu sẽ xuất hiện cùng với hắc tinh ngọc bội, hiện nay hắc tinh ngọc bội ở trong tay Bối Bối tiểu thư, chỉ cần sau khi vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, Hắc Phong quốc sẽ thấy không có cơ hội tìm được hắc linh châu.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn cong lên bạc môi, hắn không hề tin tưởng truyền thuyết về hắc linh châu, bởi vì hắn thấy trong sử sách Xích Diễm quốc chưa hề khẳng định được sự tồn tại của hắc linh châu, phụ vương khi còn tại thế cũng đã nhiều lần phái người đi tìm kiếm nơi rơi xuống của hắc linh châu.
“Coi như Bối Bối thật sự có hắc tinh ngọc bội, cũng không có nghĩa là nàng có hắc linh châu! Trưởng lão, vì sự an toàn của Bối Bối, bắt đầu từ hôm nay, chuyện trên người Bối Bối có hắc tinh ngọc bội không được để truyền ra ngoài! Thêm nữa, cho dù không có hắc tinh ngọc bội, không có hắc linh châu, Bối Bối vẫn là vương hậu duy nhất mà ta muốn, đã hiểu chưa?”
Cô Ngự Hàn yên lặng nhìn trưởng lão, nói rất nghiêm túc, không có ai có thể ngăn cản hắn lấy Bối Bối, kể cả nàng luôn nói không muốn, hắn cũng không cho phép nàng trốn, hắn nhất định phải lấy nàng!
Trưởng lão kinh sợ trước vẻ nhiêm túc đột ngột của vương, cúi đầu xác nhận. Xem ra vương thật sự phi thường yêu thích Tô Bối Bối, may mà Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội, nếu không hắn quả thật không biết phải làm sao bây giờ.
“Vương, khi nào chúng ta sẽ công bố tin tức này với các vị đại thần?” Trưởng lão tiếp tục hỏi.
Cô Ngự Hàn nhếch lên tuấn mi, con ngươi đen xẹt qua một tia giảo hoạt, bạc môi đọng lại một nụ cười sáng tỏ: “Trưởng lão, ngươi không phải đã để các vị đại thần chờ ở bên ngoài sao?”
Cười khan một tiếng, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, che dấu đi vẻ không tự nhiên khi bị người nhìn thấu ý đồ, quả thật không thể trách hắn quá nóng lòng, không phải là vì vương chần chừ không chịu lập cho Xích Diễm quốc một vị vương hậu, nên thần tử bọn họ mới phải lo lắng suông mà.
“Để cho bọn họ vào đi.”
Cô Ngự Hàn nói với vẻ tùy ý, kỳ thật trong lòng tràn ngập chờ mong, hắn thật muốn nhanh lên một chút nhìn thấy bộ dáng tiểu Bối Bối vì hắn mặc vào giá y[1], chỉ cần cô gái nhỏ kia bình tĩnh lại, nàng sẽ từ từ coi nơi này trở thành nhà của nàng, mà sẽ không còn muốn trở về nhân gian.
Hắn vừa nói dứt lời, cửa ngự thư phòng lập tức bị mở ra các vị đại thần chen chúc đi vào, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ mừng rỡ, người nào người nấy đều cao hứng, Xích Diễm quốc bọn họ cuối cùng cũng có vương hậu, chắc chắn không lâu sau sẽ có tiểu vương tử, tiểu công chúa.
“Chúc mừng vương, chúc mừng vương…”
…
Trong ngự thư phòng một mảnh ồn ào náo nhiệt, không ai phát hiện Huyên Trữ công chúa trốn ở bên ngoài cửa sổ, nghe lén được cuộc đối thoại ở phía trong rất rõ ràng.
Nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm chúc mừng, Huyên Trữ công chúa nắm chặt nắm tay, con mắt xinh đẹp híp lại, một cỗ cảm giác bài xích mạnh mẽ tràn ra trong lòng.
Mặt căng cứng, nàng tức giận vội vã chạy vọt tới hậu cung. Các phi tử đang ngồi ở hoa viên trong hậu cung nói chuyện phiếm vừa nhìn Huyên Trữ công chúa sắc mặt khó coi đi tới, các nàng nhìn nhau, âm thầm cau mày, nàng… công chúa quen được nuông chiều này lại tới đây làm gì?
Vài ánh mắt nhìn nhau trao đổi, các nàng đều quyết tâm nhịn xuống sự khó chịu, sau đó giả vui cười đi qua.
“Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên nghênh đón Huyên Trữ công chúa ngồi xuống.
Nặng nề ngồi xuống ghế mềm, Huyên Trữ công chúa tức giận mắng: “Còn không phải Vương huynh, dĩ nhiên thật sự muốn lập Tô Bối Bối làm vương hậu, còn tuyên bố với các đại thần, càng làm cho người ta tức chết, Tô Bối Bối dĩ nhiên là con người, hừ! Nếu không phải trưởng lão nói nàng có cái ngọc bội gì có thể tăng cường lực lượng, Vương huynh chắc chắn sẽ có không lấy nàng cái đồ nhân loại đê tiện.”
“Tô Bối Bối là con người?” Chúng phi tần giật mình mở to hai mắt, vương dĩ nhiên lại lập một nữ nhân không phải người trong tộc làm vương hậu!
Mã Giai Tuệ Nhàn đảo mắt chuyển chuyển con ngươi, làm ra một bộ dáng rất căm phẫn: “Công chúa, chúng ta sao có thể hạ mình dưới chân một nữ nhân dị tộc….”
“Đúng vậy đúng vậy, để một nữ nhân dị tộc tới đứng đầu hậu cung, chúng ta làm sao có thể phục.” Một phi tử khác cũng phụ họa.
Huyên Trữ công chúa đập bàn dựng lên: “Ta tuyệt đối không muốn Tô Bối Bối trở thành Vương tẩu của ta, nàng không thể cướp được Vương huynh!”
“Chẳng lẽ… Công chúa có diệu kế gì khiến Tô Bối Bối không làm được vương hậu?” Một tên phi tử trong số đó hỏi.
Bĩu môi một cái, Huyên Trữ công chúa liếc mắt quét các nàng, có chút giận chó đánh mèo nói: “Đều là do các ngươi, có khuôn mặt xinh đẹp mà không bắt được trái tim của vương huynh, để hắn bị cái nhân loại thấp hơn Tô Bối Bối kia câu dẫn. Mã Giai quý phi, các ngươi cùng Tô Bối Bối đều là đến để tham gia tuyển vương hậu, tại sao lại thua kém như vậy…”
______
[1] Giá y:
đồ cưới
.
“Vương, thuộc hạ đã tính toán được ngày lành tháng tốt để tiến hành việc phong hậu.”
Cô Ngự Hàn ngẩng đầu rời mắt khỏi tấu chương, con ngươi đen lóe ra một tia mừng rỡ, hắn có chút nôn nóng: “Cụ thể là lúc nào?”
Thấy vương lộ ra ánh mắt không thể chờ đợi được như vậy, trưởng lão cười híp mắt thanh thanh yết hầu, sau đó mới trả lời: “Đầu tháng sau, chính là lúc linh khí của vương thịnh vượng nhất, chỉ cần vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, có thể lợi dụng không khí vui mừng mở ra năng lượng của hắc tinh ngọc bội, sau đó tăng tu vi của vương lên, đến lúc đó, Xích Diễm quốc chúng ta sẽ càng cường đại hơn, bất luận gặp tai nạn gì cũng có thể hóa giải.”
“Hắc tinh ngọc bội?” Cô Ngự Hàn liễm mi, đột nhiên nhớ ra trước đây trưởng lão cũng từng nói qua chuyện này.
“Việc đó thì liên quan gì đến chuyện ta cùng Bối Bối thành thân, trưởng lão, ngươi khẳng định chắc chắn hắc tinh ngọc bội có tồn tại? Bổn vương chỉ nghe qua về hắc linh thần châu, còn hắc tinh ngọc bội có tồn tại hay không thì vẫn là một điều bí ẩn…” Cô Ngự Hàn không hứng thú nhún nhún vai.
Trưởng lão kinh ngạc trợn to hai mắt: “Vương, hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối tiểu thư a, người vẫn chưa biết sao? Người có duyên với hắc tinh ngọc bội chính là Bối Bối tiểu thư.”
“Bối Bối? Không có khả năng!” Cô Ngự Hàn kinh ngạc cất cao giọng nói, hắn và Bối Bối thân mật như vậy, trên người nàng không có chỗ nào là hắn chưa âu yếm qua, mà hắn chưa từng phát hiện trên người nàng mang theo khối ngọc bội đặc biệt nào.
Trưởng lão ngây ngốc, vương dĩ nhiên không biết trên người Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội?
“Vương, Bối Bối tiểu thư đích thực có hắc tinh ngọc bội, thuộc hạ đã nhìn thấy, không thể sai được. Hắc tinh ngọc bội thực sự tồn tại, cho nên hắc linh châu trong truyền thuyết cũng tồn tại!
Lần trước thái tử Hắc Phong quốc lẻn vào nước ta, chắc chắn là vì tìm kiếm hắc linh châu trong truyền thuyết, hắc linh châu là một viên thượng cổ thần châu, có được nó không những tăng cường lực lượng, còn có thể trường sinh bất tử. Hắc tinh ngọc bội và hắc linh châu có quan hệ nguồn gốc sâu xa, chỉ là… Thuộc hạ bất lực, tạm thời vẫn chưa hiểu được ảo diệu trong đó, chỉ có thể tiên đoán, hắc linh châu sẽ xuất hiện cùng với hắc tinh ngọc bội, hiện nay hắc tinh ngọc bội ở trong tay Bối Bối tiểu thư, chỉ cần sau khi vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, Hắc Phong quốc sẽ thấy không có cơ hội tìm được hắc linh châu.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn cong lên bạc môi, hắn không hề tin tưởng truyền thuyết về hắc linh châu, bởi vì hắn thấy trong sử sách Xích Diễm quốc chưa hề khẳng định được sự tồn tại của hắc linh châu, phụ vương khi còn tại thế cũng đã nhiều lần phái người đi tìm kiếm nơi rơi xuống của hắc linh châu.
“Coi như Bối Bối thật sự có hắc tinh ngọc bội, cũng không có nghĩa là nàng có hắc linh châu! Trưởng lão, vì sự an toàn của Bối Bối, bắt đầu từ hôm nay, chuyện trên người Bối Bối có hắc tinh ngọc bội không được để truyền ra ngoài! Thêm nữa, cho dù không có hắc tinh ngọc bội, không có hắc linh châu, Bối Bối vẫn là vương hậu duy nhất mà ta muốn, đã hiểu chưa?”
Cô Ngự Hàn yên lặng nhìn trưởng lão, nói rất nghiêm túc, không có ai có thể ngăn cản hắn lấy Bối Bối, kể cả nàng luôn nói không muốn, hắn cũng không cho phép nàng trốn, hắn nhất định phải lấy nàng!
Trưởng lão kinh sợ trước vẻ nhiêm túc đột ngột của vương, cúi đầu xác nhận. Xem ra vương thật sự phi thường yêu thích Tô Bối Bối, may mà Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội, nếu không hắn quả thật không biết phải làm sao bây giờ.
“Vương, khi nào chúng ta sẽ công bố tin tức này với các vị đại thần?” Trưởng lão tiếp tục hỏi.
Cô Ngự Hàn nhếch lên tuấn mi, con ngươi đen xẹt qua một tia giảo hoạt, bạc môi đọng lại một nụ cười sáng tỏ: “Trưởng lão, ngươi không phải đã để các vị đại thần chờ ở bên ngoài sao?”
Cười khan một tiếng, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, che dấu đi vẻ không tự nhiên khi bị người nhìn thấu ý đồ, quả thật không thể trách hắn quá nóng lòng, không phải là vì vương chần chừ không chịu lập cho Xích Diễm quốc một vị vương hậu, nên thần tử bọn họ mới phải lo lắng suông mà.
“Để cho bọn họ vào đi.”
Cô Ngự Hàn nói với vẻ tùy ý, kỳ thật trong lòng tràn ngập chờ mong, hắn thật muốn nhanh lên một chút nhìn thấy bộ dáng tiểu Bối Bối vì hắn mặc vào giá y[1], chỉ cần cô gái nhỏ kia bình tĩnh lại, nàng sẽ từ từ coi nơi này trở thành nhà của nàng, mà sẽ không còn muốn trở về nhân gian.
Hắn vừa nói dứt lời, cửa ngự thư phòng lập tức bị mở ra các vị đại thần chen chúc đi vào, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ mừng rỡ, người nào người nấy đều cao hứng, Xích Diễm quốc bọn họ cuối cùng cũng có vương hậu, chắc chắn không lâu sau sẽ có tiểu vương tử, tiểu công chúa.
“Chúc mừng vương, chúc mừng vương…”
…
Trong ngự thư phòng một mảnh ồn ào náo nhiệt, không ai phát hiện Huyên Trữ công chúa trốn ở bên ngoài cửa sổ, nghe lén được cuộc đối thoại ở phía trong rất rõ ràng.
Nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm chúc mừng, Huyên Trữ công chúa nắm chặt nắm tay, con mắt xinh đẹp híp lại, một cỗ cảm giác bài xích mạnh mẽ tràn ra trong lòng.
Mặt căng cứng, nàng tức giận vội vã chạy vọt tới hậu cung. Các phi tử đang ngồi ở hoa viên trong hậu cung nói chuyện phiếm vừa nhìn Huyên Trữ công chúa sắc mặt khó coi đi tới, các nàng nhìn nhau, âm thầm cau mày, nàng… công chúa quen được nuông chiều này lại tới đây làm gì?
Vài ánh mắt nhìn nhau trao đổi, các nàng đều quyết tâm nhịn xuống sự khó chịu, sau đó giả vui cười đi qua.
“Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên nghênh đón Huyên Trữ công chúa ngồi xuống.
Nặng nề ngồi xuống ghế mềm, Huyên Trữ công chúa tức giận mắng: “Còn không phải Vương huynh, dĩ nhiên thật sự muốn lập Tô Bối Bối làm vương hậu, còn tuyên bố với các đại thần, càng làm cho người ta tức chết, Tô Bối Bối dĩ nhiên là con người, hừ! Nếu không phải trưởng lão nói nàng có cái ngọc bội gì có thể tăng cường lực lượng, Vương huynh chắc chắn sẽ có không lấy nàng cái đồ nhân loại đê tiện.”
“Tô Bối Bối là con người?” Chúng phi tần giật mình mở to hai mắt, vương dĩ nhiên lại lập một nữ nhân không phải người trong tộc làm vương hậu!
Mã Giai Tuệ Nhàn đảo mắt chuyển chuyển con ngươi, làm ra một bộ dáng rất căm phẫn: “Công chúa, chúng ta sao có thể hạ mình dưới chân một nữ nhân dị tộc….”
“Đúng vậy đúng vậy, để một nữ nhân dị tộc tới đứng đầu hậu cung, chúng ta làm sao có thể phục.” Một phi tử khác cũng phụ họa.
Huyên Trữ công chúa đập bàn dựng lên: “Ta tuyệt đối không muốn Tô Bối Bối trở thành Vương tẩu của ta, nàng không thể cướp được Vương huynh!”
“Chẳng lẽ… Công chúa có diệu kế gì khiến Tô Bối Bối không làm được vương hậu?” Một tên phi tử trong số đó hỏi.
Bĩu môi một cái, Huyên Trữ công chúa liếc mắt quét các nàng, có chút giận chó đánh mèo nói: “Đều là do các ngươi, có khuôn mặt xinh đẹp mà không bắt được trái tim của vương huynh, để hắn bị cái nhân loại thấp hơn Tô Bối Bối kia câu dẫn. Mã Giai quý phi, các ngươi cùng Tô Bối Bối đều là đến để tham gia tuyển vương hậu, tại sao lại thua kém như vậy…”
______
[1] Giá y:
đồ cưới
.
/395
|