Bối Bối há hốc mồm, trợn mắt nhìn phía trước cái tên nam nhân kia càng chạy càng nhanh, giậm chân, do dự một thoáng, cũng đi theo.
Tới gần chỗ rẽ vào gian phòng ngủ, hắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đi về hướng thư phòng, làm cho Bối Bối quả thực ngây ngẩn cả người, hắn… chiều nay không trở về phòng ngủ? Có nghiêm trọng như thế không?
Nhìn hắn không chút nào quay đầu lại rất nhanh đi về hướng ngược lại, ánh mắt Bối Bối phun lửa, tên xà này quả thật làm cho người ta tức giận đến nghiến răng!
“Cô Ngự Hàn, ngươi lại đi đâu!” Nàng đăng đăng đăng chạy đuổi theo, đưa tay rất dùng sức túm giữ ống tay áo của hắn, thiếu chút nữa kéo rách cả ống tay áo của hắn.
Nàng thật không hiểu nổi hắn hiện tại là đang có cái tâm tình gì, giậm chân thật mạnh trên hành lang đi vòng đến trước mặt hắn, ngang ngẩng đầu lên, đối đầu liền hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Nhìn trong ánh mắt nàng nổi lên đầy lửa giận, hắn bạc môi khẽ nhếch lên, cho dù khuôn mặt tuấn tú vẫn như trước, âm trầm, tâm bổng nhiên thoáng chút an tâm, ít nhất nàng cũng vẫn chủ động đuổi theo hắn.
Hạ thấp ánh mắt xuống, nhìn tay nàng đang lôi kéo ống tay áo của hắn, hắn bạc môi âm thầm nâng lên, nhưng giọng nói chuyện lại ra vẻ rất cứng nhắc: “Ta đi thư phòng ngủ a, giờ ngươi ghét bỏ ta, bảo ta nhàm chán lại bát quái, ở bên cạnh ngươi sợ làm phiền ngươi.”
Mặc dù ngữ khí của hắn vẫn giống như thật là lạnh nhạt như cũ, nhưng nàng lại cảm giác được tâm tình của hắn có chút chuyển biến tốt đẹp, chớp chớp ánh mắt long lanh đáy nước, nàng bĩu môi.
Trời giá rét, đông lạnh, nàng không muốn ngủ một mình a, được rồi được rồi, trước mắt đành nhịn hắn một chút vậy.
Nghĩ xong, nàng nở nụ cười khả ái, hé môi anh đào, quơ quơ ống tay áo của hắn, ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn: “Giường ở thư phòng rất cứng, ngủ không ngon giấc đâu, chúng ta trở về phòng mình cùng ngủ đi.”
Vẻ mặt nàng cực kỳ giống như tiểu cô nương dễ thương, làm cho Cô Ngự Hàn muốn hung hăng ôm lấy nàng thương yêu một phen.
Tuy nhiên, hắn nhất định không chịu thỏa hiệp, lạnh lùng trả lời nàng: “Hai ta đâu thân nhau? Ngươi trở về phòng ngủ của ngươi, ta trở về thư phòng của ta.”
Rống, cái tên nam nhân này… Không thể sảo sảo nể tình cho nàng chút mặt mũi nào sao, nhất định phải bắt nàng trơ mặt ra đi cầu hắn trở về phòng a!
Buồn bực mím mím khóe môi, nàng buông ống tay áo hắn ra, Bối Bối đem thân đứng ở một bên, không nói lời nào.
Trong bóng tối, bả vai của nàng rung lên rung lên, mày kiếm của Cô Ngự Hàn cau lại, rốt cục nhịn không được chủ động tới gần nàng.
“Tiểu Bối Bối, ngươi… Đang khóc sao?” Hắn ôm bả vai của nàng tiến lại gần, xoay nàng đối diện mặt hắn, tuy nhiên, cũng nhìn không thấy được mặt của nàng, bởi vì nàng lại tự động xoay người, đồng thời bưng kín mặt.
“Bỏ đi, ta muốn khóc hay không khóc mắc mớ gì tới ngươi, dù sao ngươi cũng sẽ không quan tâm.” Thanh âm của nàng lại buồn bã vang lên, nghe không ra có phải đang khóc hay không.
Hắn đưa tay muốn gỡ bàn tay mềm mại đang che mặt của nàng xuống, đồng thời bất đắc dĩ lời nói thật mềm mại: “Tiểu Bối Bối…”
“Không cần gọi, ngươi muốn ngủ thư phòng thì cứ đi ngủ đi, ta không quấy rầy tôn giá ngươi.” Nàng vừa nói liền tránh thoát hắn, quay người muốn trở về phòng.
Đứng tại trên hành lang, nàng sảo sảo buông tay ra cố ý muốn bước đi, nhưng tai lại giương lên nghe động tĩnh ở phía sau, Cô Ngự Hàn, ngươi mau đuổi theo ta, nếu không…nếu không ta liền rùng mình giả khóc cho tới cùng!
Như nàng mong muốn, Cô Ngự Hàn quả thật đã đuổi tới.
Chỉ vài bước chân, thắt lưng nàng lập tức bị ôm chặt cứng, cả người bị cầm giữ trong một lồng ngực ấm áp.
“Tiểu Bối Bối, ta tới cùng phải làm sao với ngươi bây giờ?” Hắn thở dài, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu, đỡ cằm nàng lên, tinh tế vuốt ve vào xương quai xanh của nàng.
“Bị gạt rồi.” Nàng buông tay ra, le lưỡi, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, gian manh.
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra nàng, đánh giá ánh mắt nàng đang sáng lên trông suốt, mở to mắt: “Ngươi không khóc?”
“Ta đâu có nói qua là ta đang khóc, là ngươi bản thân tự cho là đúng.” Ánh mắt Bối Bối đảo liên tục suy nghĩ đồng thời đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt vui vẻ.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn cứng đờ, còn chưa tỉnh, nàng vội bước tới chiếm tiện nghi: “Cô Ngự Hàn, khí trời rất lạnh nha, ngươi xác định vẫn muốn đứng ở chỗ này hứng gió tây bắc mà lý luận sao? Đi nào đi nào, chúng ta trở về phòng nói tiếp, chậm rãi nói.”
Nàng không khỏi phân trần liền ôm lấy cánh tay hắn, thật sự hướng tới phòng ngủ của bọn họ.
Cho dù cảm thấy không được tự nhiên, hắn cũng theo nàng vô lực trở về đi, khụ… Kỳ thật hắn cũng không phải là muốn ngủ ở thư phòng, chỉ là muốn thử một chút ngươi cái tiểu nữ nhân này có phải chủ động theo lại đây hay không mà thôi.
Nàng nếu là không theo lại đây, hừ hừ, hắn lập tức nửa đêm bò lên trên giường nàng, ôm nàng hành hạ đến hừng đông, cho hết nỗi oán giận trong lòng.
Nàng một mạch lôi kéo hắn trở lại phòng ngủ rồi mới buông hắn ra, xoay người động tác nhanh chóng đóng cửa phòng lại, tốc độ phảng phất dường như sợ hắn chạy mất vậy.
Cô Ngự Hàn dù vậy vẫn ung dung đi đến bên bàn trà ngồi xuống, bạc môi hơi hơi nở rộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch.
“Hô, tốt lắm, đại công cáo thành!” Bối Bối vỗ vỗ tay, xoay người liền hướng bên giường đi tới, cởi giầy leo lên giường, giở chăn ra chui thật lẹ, chỉ ló ra khuôn mặt.
Vẫn chưa thấy đủ ấm áp, nàng vươn một tay hướng Cô Ngự Hàn vẫy vẫy: “Cô Ngự Hàn, mau lên đây ngủ, buồn ngủ quá a.”
Vừa nói, nàng lại ngáp một cái, ánh mắt hơi hơi khép lại, một bộ dạng thèm ngủ làm cho Cô Ngự Hàn há hốc mồm.
Như thế nào? Nàng không phải yêu cầu hắn trở về phòng để nói ngọt làm đẹp lòng hắn sao? Hiện tại là như thế nào, nàng đem hắn nửa bắt buộc, nửa lừa gạt lôi kéo trở về phòng, rồi cứ như vậy mà ngủ?
Nhìn ánh mắt nàng híp lại, một bộ dáng buồn ngủ, hắn nhịn không được mím môi, không biết là đang tức giận hay là vô ngữ vấn thương thiên
(không có được lời nào hỏi trời xanh!)
, nữ nhân này, căn bản là đã đem những chuyện họ nói trước đó quên sạch rồi!
“Cô Ngự Hàn, ngươi còn sững sờ ngồi ở đó làm gì vậy, rất lạnh nha, chăn không ấm, ngươi mau lên đây đi.” Bối Bối lại duỗi thân với tay hướng hắn quơ quơ, sau đó rất nhanh lại rụt vào trong chăn, ánh mắt sảo sảo mở ra, nhìn hắn chờ mong, là chờ mong hắn đem thân thể ấm áp của hắn làm ấm chăn.
Quấn thật chặt tấm chăn, nàng lộ ra một bộ dáng côn trùng cần ngủ đông, những chuyện khác để sau hãy tính đi, đệ nhất bây giờ là cần một giấc ngủ ngon a.
Nhìn nàng vẫn không hề tự giác thêm chút gì, Cô Ngự Hàn tức đến mức muốn phun hỏa, nữ nhân này… thật là khiến cho người ta tức chết mà!
“Tô Bối Bối, ngươi tới cùng có để ta ở trong lòng hay không!” Hắn lửa giận đại phát vèo một cái vọt đến trước giường, con ngươi đen hung tợn chìn chăm chú vào khuôn mặt mềm mại của nàng.
Tiếng nói của hắn như sấm nổ bên tai, Bối Bối mắt đã khép lại một nửa, giật mình mở ra nhìn hắn chăm chăm, nhìn thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nàng có chút vô tội, rụt cổ lại:
“Cô Ngự Hàn, ngươi…ngươi đang tức giận sao?”
Nghe vậy, hắn hoàn toàn vô lực, bả vai xụ xuống, hắn bực mình trợn mắt nhìn nàng: “Ta vốn vẫn đang còn tức giận!”
Thật tức chết mà, cái tiểu nữ nhân này một chút cũng không hiểu ý người, dĩ nhiên đến bây giờ còn hỏi hắn là đang tức giận sao, còn chỉ lo chuyện cái chăn của nàng không đủ ấm.
Tới gần chỗ rẽ vào gian phòng ngủ, hắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đi về hướng thư phòng, làm cho Bối Bối quả thực ngây ngẩn cả người, hắn… chiều nay không trở về phòng ngủ? Có nghiêm trọng như thế không?
Nhìn hắn không chút nào quay đầu lại rất nhanh đi về hướng ngược lại, ánh mắt Bối Bối phun lửa, tên xà này quả thật làm cho người ta tức giận đến nghiến răng!
“Cô Ngự Hàn, ngươi lại đi đâu!” Nàng đăng đăng đăng chạy đuổi theo, đưa tay rất dùng sức túm giữ ống tay áo của hắn, thiếu chút nữa kéo rách cả ống tay áo của hắn.
Nàng thật không hiểu nổi hắn hiện tại là đang có cái tâm tình gì, giậm chân thật mạnh trên hành lang đi vòng đến trước mặt hắn, ngang ngẩng đầu lên, đối đầu liền hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Nhìn trong ánh mắt nàng nổi lên đầy lửa giận, hắn bạc môi khẽ nhếch lên, cho dù khuôn mặt tuấn tú vẫn như trước, âm trầm, tâm bổng nhiên thoáng chút an tâm, ít nhất nàng cũng vẫn chủ động đuổi theo hắn.
Hạ thấp ánh mắt xuống, nhìn tay nàng đang lôi kéo ống tay áo của hắn, hắn bạc môi âm thầm nâng lên, nhưng giọng nói chuyện lại ra vẻ rất cứng nhắc: “Ta đi thư phòng ngủ a, giờ ngươi ghét bỏ ta, bảo ta nhàm chán lại bát quái, ở bên cạnh ngươi sợ làm phiền ngươi.”
Mặc dù ngữ khí của hắn vẫn giống như thật là lạnh nhạt như cũ, nhưng nàng lại cảm giác được tâm tình của hắn có chút chuyển biến tốt đẹp, chớp chớp ánh mắt long lanh đáy nước, nàng bĩu môi.
Trời giá rét, đông lạnh, nàng không muốn ngủ một mình a, được rồi được rồi, trước mắt đành nhịn hắn một chút vậy.
Nghĩ xong, nàng nở nụ cười khả ái, hé môi anh đào, quơ quơ ống tay áo của hắn, ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn: “Giường ở thư phòng rất cứng, ngủ không ngon giấc đâu, chúng ta trở về phòng mình cùng ngủ đi.”
Vẻ mặt nàng cực kỳ giống như tiểu cô nương dễ thương, làm cho Cô Ngự Hàn muốn hung hăng ôm lấy nàng thương yêu một phen.
Tuy nhiên, hắn nhất định không chịu thỏa hiệp, lạnh lùng trả lời nàng: “Hai ta đâu thân nhau? Ngươi trở về phòng ngủ của ngươi, ta trở về thư phòng của ta.”
Rống, cái tên nam nhân này… Không thể sảo sảo nể tình cho nàng chút mặt mũi nào sao, nhất định phải bắt nàng trơ mặt ra đi cầu hắn trở về phòng a!
Buồn bực mím mím khóe môi, nàng buông ống tay áo hắn ra, Bối Bối đem thân đứng ở một bên, không nói lời nào.
Trong bóng tối, bả vai của nàng rung lên rung lên, mày kiếm của Cô Ngự Hàn cau lại, rốt cục nhịn không được chủ động tới gần nàng.
“Tiểu Bối Bối, ngươi… Đang khóc sao?” Hắn ôm bả vai của nàng tiến lại gần, xoay nàng đối diện mặt hắn, tuy nhiên, cũng nhìn không thấy được mặt của nàng, bởi vì nàng lại tự động xoay người, đồng thời bưng kín mặt.
“Bỏ đi, ta muốn khóc hay không khóc mắc mớ gì tới ngươi, dù sao ngươi cũng sẽ không quan tâm.” Thanh âm của nàng lại buồn bã vang lên, nghe không ra có phải đang khóc hay không.
Hắn đưa tay muốn gỡ bàn tay mềm mại đang che mặt của nàng xuống, đồng thời bất đắc dĩ lời nói thật mềm mại: “Tiểu Bối Bối…”
“Không cần gọi, ngươi muốn ngủ thư phòng thì cứ đi ngủ đi, ta không quấy rầy tôn giá ngươi.” Nàng vừa nói liền tránh thoát hắn, quay người muốn trở về phòng.
Đứng tại trên hành lang, nàng sảo sảo buông tay ra cố ý muốn bước đi, nhưng tai lại giương lên nghe động tĩnh ở phía sau, Cô Ngự Hàn, ngươi mau đuổi theo ta, nếu không…nếu không ta liền rùng mình giả khóc cho tới cùng!
Như nàng mong muốn, Cô Ngự Hàn quả thật đã đuổi tới.
Chỉ vài bước chân, thắt lưng nàng lập tức bị ôm chặt cứng, cả người bị cầm giữ trong một lồng ngực ấm áp.
“Tiểu Bối Bối, ta tới cùng phải làm sao với ngươi bây giờ?” Hắn thở dài, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu, đỡ cằm nàng lên, tinh tế vuốt ve vào xương quai xanh của nàng.
“Bị gạt rồi.” Nàng buông tay ra, le lưỡi, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, gian manh.
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra nàng, đánh giá ánh mắt nàng đang sáng lên trông suốt, mở to mắt: “Ngươi không khóc?”
“Ta đâu có nói qua là ta đang khóc, là ngươi bản thân tự cho là đúng.” Ánh mắt Bối Bối đảo liên tục suy nghĩ đồng thời đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt vui vẻ.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn cứng đờ, còn chưa tỉnh, nàng vội bước tới chiếm tiện nghi: “Cô Ngự Hàn, khí trời rất lạnh nha, ngươi xác định vẫn muốn đứng ở chỗ này hứng gió tây bắc mà lý luận sao? Đi nào đi nào, chúng ta trở về phòng nói tiếp, chậm rãi nói.”
Nàng không khỏi phân trần liền ôm lấy cánh tay hắn, thật sự hướng tới phòng ngủ của bọn họ.
Cho dù cảm thấy không được tự nhiên, hắn cũng theo nàng vô lực trở về đi, khụ… Kỳ thật hắn cũng không phải là muốn ngủ ở thư phòng, chỉ là muốn thử một chút ngươi cái tiểu nữ nhân này có phải chủ động theo lại đây hay không mà thôi.
Nàng nếu là không theo lại đây, hừ hừ, hắn lập tức nửa đêm bò lên trên giường nàng, ôm nàng hành hạ đến hừng đông, cho hết nỗi oán giận trong lòng.
Nàng một mạch lôi kéo hắn trở lại phòng ngủ rồi mới buông hắn ra, xoay người động tác nhanh chóng đóng cửa phòng lại, tốc độ phảng phất dường như sợ hắn chạy mất vậy.
Cô Ngự Hàn dù vậy vẫn ung dung đi đến bên bàn trà ngồi xuống, bạc môi hơi hơi nở rộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch.
“Hô, tốt lắm, đại công cáo thành!” Bối Bối vỗ vỗ tay, xoay người liền hướng bên giường đi tới, cởi giầy leo lên giường, giở chăn ra chui thật lẹ, chỉ ló ra khuôn mặt.
Vẫn chưa thấy đủ ấm áp, nàng vươn một tay hướng Cô Ngự Hàn vẫy vẫy: “Cô Ngự Hàn, mau lên đây ngủ, buồn ngủ quá a.”
Vừa nói, nàng lại ngáp một cái, ánh mắt hơi hơi khép lại, một bộ dạng thèm ngủ làm cho Cô Ngự Hàn há hốc mồm.
Như thế nào? Nàng không phải yêu cầu hắn trở về phòng để nói ngọt làm đẹp lòng hắn sao? Hiện tại là như thế nào, nàng đem hắn nửa bắt buộc, nửa lừa gạt lôi kéo trở về phòng, rồi cứ như vậy mà ngủ?
Nhìn ánh mắt nàng híp lại, một bộ dáng buồn ngủ, hắn nhịn không được mím môi, không biết là đang tức giận hay là vô ngữ vấn thương thiên
(không có được lời nào hỏi trời xanh!)
, nữ nhân này, căn bản là đã đem những chuyện họ nói trước đó quên sạch rồi!
“Cô Ngự Hàn, ngươi còn sững sờ ngồi ở đó làm gì vậy, rất lạnh nha, chăn không ấm, ngươi mau lên đây đi.” Bối Bối lại duỗi thân với tay hướng hắn quơ quơ, sau đó rất nhanh lại rụt vào trong chăn, ánh mắt sảo sảo mở ra, nhìn hắn chờ mong, là chờ mong hắn đem thân thể ấm áp của hắn làm ấm chăn.
Quấn thật chặt tấm chăn, nàng lộ ra một bộ dáng côn trùng cần ngủ đông, những chuyện khác để sau hãy tính đi, đệ nhất bây giờ là cần một giấc ngủ ngon a.
Nhìn nàng vẫn không hề tự giác thêm chút gì, Cô Ngự Hàn tức đến mức muốn phun hỏa, nữ nhân này… thật là khiến cho người ta tức chết mà!
“Tô Bối Bối, ngươi tới cùng có để ta ở trong lòng hay không!” Hắn lửa giận đại phát vèo một cái vọt đến trước giường, con ngươi đen hung tợn chìn chăm chú vào khuôn mặt mềm mại của nàng.
Tiếng nói của hắn như sấm nổ bên tai, Bối Bối mắt đã khép lại một nửa, giật mình mở ra nhìn hắn chăm chăm, nhìn thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nàng có chút vô tội, rụt cổ lại:
“Cô Ngự Hàn, ngươi…ngươi đang tức giận sao?”
Nghe vậy, hắn hoàn toàn vô lực, bả vai xụ xuống, hắn bực mình trợn mắt nhìn nàng: “Ta vốn vẫn đang còn tức giận!”
Thật tức chết mà, cái tiểu nữ nhân này một chút cũng không hiểu ý người, dĩ nhiên đến bây giờ còn hỏi hắn là đang tức giận sao, còn chỉ lo chuyện cái chăn của nàng không đủ ấm.
/395
|