Cô Ngự Hàn đứng ở ngoài cửa lớn của Huyền Thiên Tự, một thân áo trắng phất phơ trong gió tuyết lạnh như băng, lưa thưa vài hạt tuyết bắt đầu bay lả tả, nhẹ rơi trên mái tóc dài của hắn, càng tăng thêm vài phần hiu quạnh.
Hai thị vệ đã vội vàng chạy tới.
“Vương, thuộc hạ đáng chết, không ngăn được Bối Bối tiểu thư và công chúa.” Trong đó một gã thị vệ đột nhiên quỳ xuống.
Cô Ngự Hàn xoay người hạ tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía thị vệ đang quỳ:“Nói, ngươi vì sao để cho các nàng đi, bổn vương không phải hạ lệnh nói không có mệnh lệnh của bổn vương ai cũng không được tùy tiện rời khỏi Huyền Thiên Tự sao?”
Đầu thị vệ càng thêm hổ thẹn cúi xuống:“Thuộc hạ vô năng, vô ý để cho Huyên Trữ công chúa điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nhíu mày, Huyên Trữ nha đầu này......
“Khoảng lúc nào thì các nàng ra ngoài, đi cùng các nàng phải chăng còn có ai khác?”
“Thuộc hạ nhìn thấy Quan Hoa tiểu Hầu gia đi cùng các nàng.” Thị vệ trả lời chi tiết.
Lúc này có một thị vệ khác nói chen vào:“Vương, Quan Hoa tiểu Hầu gia nói là vào thăm công chúa, sau đó thuộc hạ liền dẫn tiểu Hầu gia đến chỗ công chúa, lúc ấy công chúa cùng Bối Bối tiểu thư dường như đang......đang luận võ.”
“Chết tiệt, hai người các nàng luận võ? Có nhìn thấy người nào trong các nàng bị thương hay không?” Khuôn mặt anh tuấn của Cô Ngự Hàn lập tức lại nổi lên lửa giận không thể khống chế được, dường như câu hỏi thoát qua kẽ răng nghiến chặt.
Hai nha đầu không biết trời cao đất rộng!
“Thuộc hạ không nhìn thấy có người bị thương, sau đó công chúa liền cho thuộc hạ lui xuống.
Cô Ngự Hàn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, đôi mắt đen khôi phục bảy phần bình tĩnh:“Các ngươi lui xuống tiếp tục tìm người.”
“Vâng.” Hai gã thị vệ vội vàng rời đi.
Thương Tuyệt Lệ từ bên kia con sư tử lớn bằng đá đi trở lại, mày rậm ngưng tụ lại:“Vương, nơi này không có dấu vết giãy dụa gì, căn cứ dấu chân nhìn thấy trên mặt đất, kẻ địch hẳn là ít nhất có hơn ba người, kẻ địch thân thủ bất phàm, nếu không Bối Bối tiểu thư và Huyên Trữ công chúa sẽ không thể nào không có cơ hội kêu cứu, hoặc là cũng có thể các nàng là bất ngờ bị người ta đánh bất tỉnh bắt đi.”
“Oành!” Một đạo hồng quang chói mắt đánh trúng vào khoảng trống cách đó không xa, cú đánh làm bay lên vô số tro bụi, những bông tuyết thưa thớt bay chầm chậm xuống pha lẫn vào đám bụi.
Vẫn đứng yên lặng bên cạnh, lúc này Khả Y bị tiếng nổ đột ngột làm hoảng sợ, nàng thật cẩn thận nâng mắt nhìn về phía Cô Ngự Hàn.
Giờ phút này khuôn mặt hắn bị mây mù che kín, đôi mắt lại âm trầm làm cho người ta sợ hãi, trong trí nhớ của nàng luôn là khuôn mặt thản nhiên tiêu sái tươi cười lúc này tất cả hoàn toàn đảo ngược, liền ngay cả dòng khí lưu động ở chung quanh hắn dường như cũng ngưng kết thành băng.
Cảm giác bao phủ ở quanh thân của Vương, rất hắc ám lạnh lẽo......
Tim của Khả Y không cách nào kìm chế mà co thắt lại.
Bối Bối, nàng nhất định phải không có việc gì, bằng không...... Vương sẽ điên mất.
Nếu bây giờ Vương mất đi lý trí, nên làm gì mới tốt bây giờ?
Thương Tuyệt Lệ không tiếng động đi đến bên người nàng, khi nàng phát hiện được hắn đã tiến gần, lo lắng nói nhỏ:“Thương công tử, Vương có thể......”
“Trước khi tìm được Bối Bối tiểu thư và công chúa, Vương sẽ không để cho mình mất đi lý trí.” Thương Tuyệt Lệ nhẹ giọng trấn an nỗi lòng bất an của nàng.
Cô Ngự Hàn ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở bàn tay ra, nhìn thấy mão hậu kim quang vẫn lấp lánh như trước, đôi mắt đen của hắn kiên định cuồn cuộn không thể lay chuyển.
Mão hậu này, chỉ có Bối Bối mới có thể đội, cũng nhất định phải đội.
Bất luận là tìm kiếm khắp mọi góc nhỏ trên thế giới này, hắn đều phải tìm các nàng về!
Hồi lâu, đôi mắt đen của hắn hiện lên hồng quang, mão hậu từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Tuyệt Lệ, điều tra rõ ràng hành tung gần nhất của tiểu Hầu gia, ta muốn xem xem hắn có bao nhiêu cái mạng dám giở trò lừa với Bổn Vương.”
“Vâng, thuộc hạ nhất định đem hết khả năng tra ra hướng đi của tiểu Hầu gia nội trong thời gian ngắn nhất.” Thương Tuyệt Lệ trịnh trọng trả lời.
Cô Ngự Hàn gật gật đầu, mặt khác hạ lệnh:“Người đâu.”
Một gã thị vệ bước nhanh tiến lên.
“Truyền lệnh đi xuống, phong tỏa cửa thành tiến hành kiểm tra, tất cả người xuất nhập cửa thành đều phải kiểm tra cẩn thận, một người cũng không cho phép bỏ sót.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Thị vệ trả lời rất mạnh mẽ.
......
Trong một gian phòng u ám, Bối Bối lờ mờ mở to mắt, có chút mê mang nhìn trướng mạn màu xám trên đỉnh đầu, trong khoảng thời gian ngắn đầu có thắc mắc.
“Ta làm sao ở trong này?” Nàng lắc lắc đầu, có ý làm cho tầm mắt rõ ràng một chút.
“Tiểu Bối, nàng đã tỉnh.”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên, giống như đã từng quen biết.
Bối Bối từ từ chuyển động đồng tử đen láy, nhìn thấy một bóng người cao ngất tựa lưng vào khung cử sổ sát cạnh giường, nàng trừng mắt nhìn, chờ tới lúc cuối cùng nàng thích ứng ánh sáng u ám, cũng thấy rõ ràng bóng dáng người đang đứng.
“Hắc Khi Phong?” Nàng kinh hô một tiếng vội ngồi mạnh dậy.
Nàng nhớ tới, nàng và Huyên Trữ công chúa bị hai huynh đệ bọn họ bắt đi từ trong Huyền Thiên Tự!
Khóe môi của Hắc Khi Phong hơi giương lên, đôi mắt đen lướt qua một chút tình cảm hoài niệm:“Tiểu Bối, ta còn thích nghe được nàng gọi ta Tiểu Ngoan, chúng ta từng quen thuộc như vậy không phải sao?”
Hơi mím môi, Bối Bối vén chăn lên xuống giường, trong khoảnh khắc xuống giường cảm giác cả người vô lực mềm nhũng.
Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt đưa tay nâng nàng dậy, bởi vì thuận thế, nàng dường như tựa vào trong lòng hắn.
Cảm giác bản thân mình thế nhưng trở nên yếu đuối như thế, ngay cả đẩy hắn ra cũng không có sức lực, Bối Bối vừa sợ vừa giận:“Hắc Khi Phong, ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với ta?”
“Tiểu Bối, đừng dùng sức giãy dụa, nếu không người của nàng chỉ biết càng thêm suy yếu.” Hắn giúp nàng ngồi xuống giường.
Cánh tay vừa mới buông ra vẫn còn mang hơi ấm của nàng, làm cho hắn quyến luyến, muốn ôm nàng mãi, nhưng vẫn là tự buộc mình buông tay ra, bởi vì không muốn nàng càng thêm tức giận.
“Trên người của nàng bị hạ Nhuyễn Cốt tán, nàng càng là dùng sức kháng cự, lại càng cảm thấy vô lực.”
Hắn thở dài một tiếng, kỳ thật, hắn không đồng ý đại ca hạ Nhuyễn Cốt tán đối với Tiểu Bối, nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, lòng của hắn cảm thấy không hợp lắm, nàng hẳn là có dáng vẻ tức giận bừng bừng rất có sức sống.
Nhưng, để bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi Xích Diễm quốc, đành phải tạm thời ủy khuất nàng.
Bối Bối giận trừng mắt hỏi hắn:“Huyên Trữ công chúa đâu, các ngươi tính làm gì với nàng?”
“Ta không biết.” Hắc Khi Phong không chút để ý trả lời.
Hắn dừng ở đôi mắt như đóm lửa của nàng, tâm trạng có chút vui lên, Tiểu Bối thở hổn hển như vậy ánh mắt thoạt nhìn có tinh thần hơn.
Vì để có thể tự mình chăm sóc nàng, hắn dường như đã tranh cãi với đại ca.
Đại ca cho rằng hắn sẽ xử trí theo cảm tính, không cho phép hắn trông coi Tiểu Bối, nhưng hắn biết rõ ân oán của đại ca và Tiểu Bối, hắn sợ đại ca sẽ làm khó nàng.
Về phần Huyên Trữ công chúa như thế nào, căn bản hắn không cần quan tâm.
Hai thị vệ đã vội vàng chạy tới.
“Vương, thuộc hạ đáng chết, không ngăn được Bối Bối tiểu thư và công chúa.” Trong đó một gã thị vệ đột nhiên quỳ xuống.
Cô Ngự Hàn xoay người hạ tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía thị vệ đang quỳ:“Nói, ngươi vì sao để cho các nàng đi, bổn vương không phải hạ lệnh nói không có mệnh lệnh của bổn vương ai cũng không được tùy tiện rời khỏi Huyền Thiên Tự sao?”
Đầu thị vệ càng thêm hổ thẹn cúi xuống:“Thuộc hạ vô năng, vô ý để cho Huyên Trữ công chúa điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nhíu mày, Huyên Trữ nha đầu này......
“Khoảng lúc nào thì các nàng ra ngoài, đi cùng các nàng phải chăng còn có ai khác?”
“Thuộc hạ nhìn thấy Quan Hoa tiểu Hầu gia đi cùng các nàng.” Thị vệ trả lời chi tiết.
Lúc này có một thị vệ khác nói chen vào:“Vương, Quan Hoa tiểu Hầu gia nói là vào thăm công chúa, sau đó thuộc hạ liền dẫn tiểu Hầu gia đến chỗ công chúa, lúc ấy công chúa cùng Bối Bối tiểu thư dường như đang......đang luận võ.”
“Chết tiệt, hai người các nàng luận võ? Có nhìn thấy người nào trong các nàng bị thương hay không?” Khuôn mặt anh tuấn của Cô Ngự Hàn lập tức lại nổi lên lửa giận không thể khống chế được, dường như câu hỏi thoát qua kẽ răng nghiến chặt.
Hai nha đầu không biết trời cao đất rộng!
“Thuộc hạ không nhìn thấy có người bị thương, sau đó công chúa liền cho thuộc hạ lui xuống.
Cô Ngự Hàn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, đôi mắt đen khôi phục bảy phần bình tĩnh:“Các ngươi lui xuống tiếp tục tìm người.”
“Vâng.” Hai gã thị vệ vội vàng rời đi.
Thương Tuyệt Lệ từ bên kia con sư tử lớn bằng đá đi trở lại, mày rậm ngưng tụ lại:“Vương, nơi này không có dấu vết giãy dụa gì, căn cứ dấu chân nhìn thấy trên mặt đất, kẻ địch hẳn là ít nhất có hơn ba người, kẻ địch thân thủ bất phàm, nếu không Bối Bối tiểu thư và Huyên Trữ công chúa sẽ không thể nào không có cơ hội kêu cứu, hoặc là cũng có thể các nàng là bất ngờ bị người ta đánh bất tỉnh bắt đi.”
“Oành!” Một đạo hồng quang chói mắt đánh trúng vào khoảng trống cách đó không xa, cú đánh làm bay lên vô số tro bụi, những bông tuyết thưa thớt bay chầm chậm xuống pha lẫn vào đám bụi.
Vẫn đứng yên lặng bên cạnh, lúc này Khả Y bị tiếng nổ đột ngột làm hoảng sợ, nàng thật cẩn thận nâng mắt nhìn về phía Cô Ngự Hàn.
Giờ phút này khuôn mặt hắn bị mây mù che kín, đôi mắt lại âm trầm làm cho người ta sợ hãi, trong trí nhớ của nàng luôn là khuôn mặt thản nhiên tiêu sái tươi cười lúc này tất cả hoàn toàn đảo ngược, liền ngay cả dòng khí lưu động ở chung quanh hắn dường như cũng ngưng kết thành băng.
Cảm giác bao phủ ở quanh thân của Vương, rất hắc ám lạnh lẽo......
Tim của Khả Y không cách nào kìm chế mà co thắt lại.
Bối Bối, nàng nhất định phải không có việc gì, bằng không...... Vương sẽ điên mất.
Nếu bây giờ Vương mất đi lý trí, nên làm gì mới tốt bây giờ?
Thương Tuyệt Lệ không tiếng động đi đến bên người nàng, khi nàng phát hiện được hắn đã tiến gần, lo lắng nói nhỏ:“Thương công tử, Vương có thể......”
“Trước khi tìm được Bối Bối tiểu thư và công chúa, Vương sẽ không để cho mình mất đi lý trí.” Thương Tuyệt Lệ nhẹ giọng trấn an nỗi lòng bất an của nàng.
Cô Ngự Hàn ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở bàn tay ra, nhìn thấy mão hậu kim quang vẫn lấp lánh như trước, đôi mắt đen của hắn kiên định cuồn cuộn không thể lay chuyển.
Mão hậu này, chỉ có Bối Bối mới có thể đội, cũng nhất định phải đội.
Bất luận là tìm kiếm khắp mọi góc nhỏ trên thế giới này, hắn đều phải tìm các nàng về!
Hồi lâu, đôi mắt đen của hắn hiện lên hồng quang, mão hậu từ từ biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Tuyệt Lệ, điều tra rõ ràng hành tung gần nhất của tiểu Hầu gia, ta muốn xem xem hắn có bao nhiêu cái mạng dám giở trò lừa với Bổn Vương.”
“Vâng, thuộc hạ nhất định đem hết khả năng tra ra hướng đi của tiểu Hầu gia nội trong thời gian ngắn nhất.” Thương Tuyệt Lệ trịnh trọng trả lời.
Cô Ngự Hàn gật gật đầu, mặt khác hạ lệnh:“Người đâu.”
Một gã thị vệ bước nhanh tiến lên.
“Truyền lệnh đi xuống, phong tỏa cửa thành tiến hành kiểm tra, tất cả người xuất nhập cửa thành đều phải kiểm tra cẩn thận, một người cũng không cho phép bỏ sót.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Thị vệ trả lời rất mạnh mẽ.
......
Trong một gian phòng u ám, Bối Bối lờ mờ mở to mắt, có chút mê mang nhìn trướng mạn màu xám trên đỉnh đầu, trong khoảng thời gian ngắn đầu có thắc mắc.
“Ta làm sao ở trong này?” Nàng lắc lắc đầu, có ý làm cho tầm mắt rõ ràng một chút.
“Tiểu Bối, nàng đã tỉnh.”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên, giống như đã từng quen biết.
Bối Bối từ từ chuyển động đồng tử đen láy, nhìn thấy một bóng người cao ngất tựa lưng vào khung cử sổ sát cạnh giường, nàng trừng mắt nhìn, chờ tới lúc cuối cùng nàng thích ứng ánh sáng u ám, cũng thấy rõ ràng bóng dáng người đang đứng.
“Hắc Khi Phong?” Nàng kinh hô một tiếng vội ngồi mạnh dậy.
Nàng nhớ tới, nàng và Huyên Trữ công chúa bị hai huynh đệ bọn họ bắt đi từ trong Huyền Thiên Tự!
Khóe môi của Hắc Khi Phong hơi giương lên, đôi mắt đen lướt qua một chút tình cảm hoài niệm:“Tiểu Bối, ta còn thích nghe được nàng gọi ta Tiểu Ngoan, chúng ta từng quen thuộc như vậy không phải sao?”
Hơi mím môi, Bối Bối vén chăn lên xuống giường, trong khoảnh khắc xuống giường cảm giác cả người vô lực mềm nhũng.
Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt đưa tay nâng nàng dậy, bởi vì thuận thế, nàng dường như tựa vào trong lòng hắn.
Cảm giác bản thân mình thế nhưng trở nên yếu đuối như thế, ngay cả đẩy hắn ra cũng không có sức lực, Bối Bối vừa sợ vừa giận:“Hắc Khi Phong, ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với ta?”
“Tiểu Bối, đừng dùng sức giãy dụa, nếu không người của nàng chỉ biết càng thêm suy yếu.” Hắn giúp nàng ngồi xuống giường.
Cánh tay vừa mới buông ra vẫn còn mang hơi ấm của nàng, làm cho hắn quyến luyến, muốn ôm nàng mãi, nhưng vẫn là tự buộc mình buông tay ra, bởi vì không muốn nàng càng thêm tức giận.
“Trên người của nàng bị hạ Nhuyễn Cốt tán, nàng càng là dùng sức kháng cự, lại càng cảm thấy vô lực.”
Hắn thở dài một tiếng, kỳ thật, hắn không đồng ý đại ca hạ Nhuyễn Cốt tán đối với Tiểu Bối, nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, lòng của hắn cảm thấy không hợp lắm, nàng hẳn là có dáng vẻ tức giận bừng bừng rất có sức sống.
Nhưng, để bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi Xích Diễm quốc, đành phải tạm thời ủy khuất nàng.
Bối Bối giận trừng mắt hỏi hắn:“Huyên Trữ công chúa đâu, các ngươi tính làm gì với nàng?”
“Ta không biết.” Hắc Khi Phong không chút để ý trả lời.
Hắn dừng ở đôi mắt như đóm lửa của nàng, tâm trạng có chút vui lên, Tiểu Bối thở hổn hển như vậy ánh mắt thoạt nhìn có tinh thần hơn.
Vì để có thể tự mình chăm sóc nàng, hắn dường như đã tranh cãi với đại ca.
Đại ca cho rằng hắn sẽ xử trí theo cảm tính, không cho phép hắn trông coi Tiểu Bối, nhưng hắn biết rõ ân oán của đại ca và Tiểu Bối, hắn sợ đại ca sẽ làm khó nàng.
Về phần Huyên Trữ công chúa như thế nào, căn bản hắn không cần quan tâm.
/395
|