Bối Bối thật vất vả mới hoàn hồn sau chưởng kia, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của Hắc Khi Phong, kéo kéo.
“Hắc Khi Phong, đừng giết nàng ta.”
Thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng, Hắc Khi Phong từ từ thu hồi cơn lốc trong lòng bàn tay, không đồng ý nhíu mày:“Tiểu Bối, nàng ta khi dễ nàng hủy danh dự của nàng như vậy, quả thực chính là một nữ nhân điêu ngoa khiến cho người ta không chịu được, vì sao nàng còn muốn che chở cho nàng ta?”
Bối Bối còn chưa kịp nói, liền bị Huyên Trữ công chúa đánh gãy lời nói.
“Ha, thì ra các ngươi biết nhau, ta đã biết, Tô Bối Bối, ngươi là một tiểu nhân bỉ ổi, nhất định là ngươi cố ý liên hợp với bọn họ đối phó Xích Diễm quốc có không phải, ngươi thế nhưng lừa gạt Vương huynh ta như vậy, ta...... Ta muốn giết ngươi!”
Nàng chật vật giãy dụa muốn đứng lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ trừng mắt nhìn Bối Bối.
Bối Bối bất đắc dĩ trừng mắt:“Ta nói công chúa, ngươi rất độc đoán có phải không, ngươi thế nào chỉ dùng mắt mà nhìn thấy ta và bọn họ thông đồng, muốn nói thông đồng cũng là ngươi cùng tiểu Hầu gia thông đồng đó, nếu không phải đường huynh tốt của ngươi cùng ngươi diễn một vở kịch, ta làm sao có thể rơi vào tình trạng này.”
“Ngươi nói bậy, ta mới không có thông đồng với đường huynh, bây giờ ta ước gì giết chết hắn.” Huyên Trữ công chúa gào thét, nhớ tới đường huynh Quan Hoa, nàng vừa tức vừa hận.
Như thế nào cũng nghĩ không đến, đường huynh thế nhưng lập kế với nàng như vậy!
Nhìn Huyên Trữ công chúa giãy dụa trên mặt đất lại sững sờ không đứng dậy được, Bối Bối lập tức xuống giường nghĩ muốn giúp nàng.
Nhưng mà, nàng lại quên giờ phút này thân thể mình còn suy yếu, đột nhiên động tác xuống giường của nàng lại rất nhanh, Hắc Khi Phong không kịp đỡ lấy nàng, cứ như vậy nàng ngã ngồi xuống.
Mông ngã ngồi ở trên sàn lạnh như băng, đau đớn vô cùng còn lạnh nữa, theo bản năng nàng thốt ra:“Ai, đau......”
Hắc Khi Phong vội vàng ôm lấy nàng, kéo chăn phủ lên giường sau đó đặt nàng ngồi ở trên đệm mềm, tình cảm quan tâm dào dạt, tiếng nói lo lắng không mất đi sự dịu dàng:“Tiểu Bối, nàng ngã đau lắm à, có bị thương ở đâu hay không?”
“Ta không có việc gì, nếu ngươi chịu thả ta, ta sẽ càng thêm không có việc gì.” Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Nhìn đến ánh mắt đáng thương của nàng, Hắc Khi Phong khó xử quay mặt đi:“Tiểu Bối, ta không thể thả nàng đi.”
Về công về tư, hắn cũng không thể cũng không nghĩ lại thả nàng đi.
Bối Bối cúi đầu thất vọng rũ bả vai, sau đó nhìn một thân thảm hại của Huyên Trữ công chúa:“Ngươi có thể giúp nàng ta đứng lên không?”
“Được.” Hắc Khi Phong xoay người đi về phía Huyên Trữ công chúa.
Huyên Trữ công chúa phòng bị nhìn từng bước chân đi đến của Hắc Khi Phong:“Ngươi muốn làm gì?”
“Hừ.” Hắc Khi Phong hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng lại ở gần nàng, thoáng cúi người đưa tay nâng nàng đứng lên.
“A...... Ngươi muốn làm gì, buông buông, nếu ngươi dám giết ta Vương huynh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, buông tay buông tay, cứu mạng a......” Huyên Trữ công chúa kinh sợ nhắm mắt lại hét loạn lên, sợ hãi trong lòng không thể nào kiềm chế được.
Chết, ai mà không sợ, nhất là biết rõ mình sẽ chết, lại bất lực không làm gì được, cảm giác này quả thực bức điên người ta.
Tiếng kêu với cường độ cao làm cho Hắc Khi Phong nhíu mày, hắn không kiên nhẫn đem nàng đẩy lên trên ghế ngồi:“Câm miệng, ngươi lại kêu một tiếng ta liền hạ độc cho ngươi câm.”
Nghe được giọng nói trầm trầm của hắn, Huyên Trữ công chúa lập tức ngậm miệng lại, không dám lại la to, đôi mắt thận trọng từ từ mở ra.
Nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt mình, không có làm gì, cũng không có gì giận dữ thô bạo, mà nàng lại còn bình yên ngồi ở ghế trên.
Hắn không phải muốn giết nàng......
Sau khi ý nghĩ này tiến nhập vào trong đầu nàng, nhịp tim đập dồn dập của Huyên Trữ công chúa mới từ từ chậm dần, trong khoảng cách gần, nàng cũng thấy rõ ràng nam nhân trước mắt.
Nàng cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, nàng thừa nhận sau Vương huynh người này là mỹ nam tử đứng hàng thứ hai.
Dáng vẻ hắn và Vương huynh là có nét tuấn tú hoàn toàn không giống nhau, Vương huynh tuấn mỹ thật sự tà khí, là loại phong lưu phóng khoáng không chút để ý.
Mà nam nhân này đẹp thật sự trong sáng, thiên về dạng thân thiết hiền hòa, mày thanh mắt sáng, trong vẻ mặt thoáng mang theo cảm giác tươi mát ôn hòa.
Hắn thoạt nhìn tuyệt không giống bọn cướp, ngược lại giống như một công tử tôn quý nho nhã, không giống nam nhân trước kia bóp chặt yết hầu của nàng cả người bao phủ luồng khí âm lạnh, quan sát đáy lòng sợ hãi của nàng.
Hắc Khi Phong lãnh đạm đánh gãy đánh giá của nàng:“ Công chúa tôn quý kiêu ngạo thế nhưng cũng mở to mắt nhìn chằm chằm một nam nhân khác như vậy, được giáo dưỡng đúng thật là tốt nhỉ.”
Bỏ xuống một câu mang ý châm biếm, Hắc Khi Phong xoay người đi trở về bên giường, tà áo xanh ôn nhã thoáng bay lên theo bước chân của hắn, tiêu sái lại tao nhã.
Huyên Trữ công chúa trừng mắt với bóng lưng của hắn, vừa thẹn vừa giận:“Ai thích nhìn chằm chằm ngươi, ta chỉ là muốn nhớ kỹ này tướng mạo bọn cướp ngươi, để sau này ta trả thù!”
Nhưng mà, kêu gào của nàng không được đáp lại.
Hắc Khi Phong nghiêng người nhìn Bối Bối, bạc môi mỉm cười:“Tiểu Bối, ta đã nâng nàng ta dậy rồi, nàng an tâm đi?”
Thấy biểu hiện của hắn muốn lấy lòng mình, ngẩn ngơ một lúc, giống như nhớ lại những ngày hắn ngây ngốc trước kia, khi đó, hắn cũng luôn như vậy gương mặt thiện lương luôn đi theo bên cạnh nàng.
Vì lấy lòng nàng, hắn có thể đem tiền tài của mình đều giao cho nàng bảo quản, vì chờ nàng, hắn có thể ngồi ở đầu đường đợi cho đến khi mặt trời xuống núi, cho dù bị người ta đánh cũng không đánh trả......
Chuyện trước kia tái hiện lại trong đầu nàng, làm cho tâm trạng của nàng nặng trịch.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nhìn sâu vào mắt hắn:“Hắc Khi Phong, ngươi bắt ta là vì Hắc tinh ngọc bội đúng không? Ngươi biết rõ ta sẽ không đem ngọc bội cho các ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không cho.”
Hắn nghiêm mắt lại, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm, lắng đọng lại trong thoáng chốc, hắn chân thành nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc rơi xuống bờ má nàng.
“Ta sẽ không giết nàng.”Giọng nói của hắn, mang theo lời thề hứa hẹn.
Im lặng trong trong chốc lát, hắn mới có nói tiếp:“Đúng là ta thật sự cần Hắc tinh ngọc bội, nhưng...... Không phải giống như tưởng tượng của nàng. Tóm lại...... Ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may, nàng an tâm theo ta đi một chuyến về Hắc Phong quốc, coi như đi Hắc Phong quốc để mở mang kiến thức có được không?”
“Ta có thể nói không sao.” Bối Bối vô lực thở dài.
Trong mơ hồ, nàng dường như thấy được ánh mắt hàm chứa một chút thật không biết làm sao của hắn, là nàng nhìn lầm rồi sao, vì sao đột nhiên cảm thấy hắn giống như cũng là thân bất do kỷ (*)
_____
(*) Thân bất do kỷ:
không thể tự mình quyết định
.
“Hắc Khi Phong, đừng giết nàng ta.”
Thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng, Hắc Khi Phong từ từ thu hồi cơn lốc trong lòng bàn tay, không đồng ý nhíu mày:“Tiểu Bối, nàng ta khi dễ nàng hủy danh dự của nàng như vậy, quả thực chính là một nữ nhân điêu ngoa khiến cho người ta không chịu được, vì sao nàng còn muốn che chở cho nàng ta?”
Bối Bối còn chưa kịp nói, liền bị Huyên Trữ công chúa đánh gãy lời nói.
“Ha, thì ra các ngươi biết nhau, ta đã biết, Tô Bối Bối, ngươi là một tiểu nhân bỉ ổi, nhất định là ngươi cố ý liên hợp với bọn họ đối phó Xích Diễm quốc có không phải, ngươi thế nhưng lừa gạt Vương huynh ta như vậy, ta...... Ta muốn giết ngươi!”
Nàng chật vật giãy dụa muốn đứng lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ trừng mắt nhìn Bối Bối.
Bối Bối bất đắc dĩ trừng mắt:“Ta nói công chúa, ngươi rất độc đoán có phải không, ngươi thế nào chỉ dùng mắt mà nhìn thấy ta và bọn họ thông đồng, muốn nói thông đồng cũng là ngươi cùng tiểu Hầu gia thông đồng đó, nếu không phải đường huynh tốt của ngươi cùng ngươi diễn một vở kịch, ta làm sao có thể rơi vào tình trạng này.”
“Ngươi nói bậy, ta mới không có thông đồng với đường huynh, bây giờ ta ước gì giết chết hắn.” Huyên Trữ công chúa gào thét, nhớ tới đường huynh Quan Hoa, nàng vừa tức vừa hận.
Như thế nào cũng nghĩ không đến, đường huynh thế nhưng lập kế với nàng như vậy!
Nhìn Huyên Trữ công chúa giãy dụa trên mặt đất lại sững sờ không đứng dậy được, Bối Bối lập tức xuống giường nghĩ muốn giúp nàng.
Nhưng mà, nàng lại quên giờ phút này thân thể mình còn suy yếu, đột nhiên động tác xuống giường của nàng lại rất nhanh, Hắc Khi Phong không kịp đỡ lấy nàng, cứ như vậy nàng ngã ngồi xuống.
Mông ngã ngồi ở trên sàn lạnh như băng, đau đớn vô cùng còn lạnh nữa, theo bản năng nàng thốt ra:“Ai, đau......”
Hắc Khi Phong vội vàng ôm lấy nàng, kéo chăn phủ lên giường sau đó đặt nàng ngồi ở trên đệm mềm, tình cảm quan tâm dào dạt, tiếng nói lo lắng không mất đi sự dịu dàng:“Tiểu Bối, nàng ngã đau lắm à, có bị thương ở đâu hay không?”
“Ta không có việc gì, nếu ngươi chịu thả ta, ta sẽ càng thêm không có việc gì.” Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Nhìn đến ánh mắt đáng thương của nàng, Hắc Khi Phong khó xử quay mặt đi:“Tiểu Bối, ta không thể thả nàng đi.”
Về công về tư, hắn cũng không thể cũng không nghĩ lại thả nàng đi.
Bối Bối cúi đầu thất vọng rũ bả vai, sau đó nhìn một thân thảm hại của Huyên Trữ công chúa:“Ngươi có thể giúp nàng ta đứng lên không?”
“Được.” Hắc Khi Phong xoay người đi về phía Huyên Trữ công chúa.
Huyên Trữ công chúa phòng bị nhìn từng bước chân đi đến của Hắc Khi Phong:“Ngươi muốn làm gì?”
“Hừ.” Hắc Khi Phong hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng lại ở gần nàng, thoáng cúi người đưa tay nâng nàng đứng lên.
“A...... Ngươi muốn làm gì, buông buông, nếu ngươi dám giết ta Vương huynh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, buông tay buông tay, cứu mạng a......” Huyên Trữ công chúa kinh sợ nhắm mắt lại hét loạn lên, sợ hãi trong lòng không thể nào kiềm chế được.
Chết, ai mà không sợ, nhất là biết rõ mình sẽ chết, lại bất lực không làm gì được, cảm giác này quả thực bức điên người ta.
Tiếng kêu với cường độ cao làm cho Hắc Khi Phong nhíu mày, hắn không kiên nhẫn đem nàng đẩy lên trên ghế ngồi:“Câm miệng, ngươi lại kêu một tiếng ta liền hạ độc cho ngươi câm.”
Nghe được giọng nói trầm trầm của hắn, Huyên Trữ công chúa lập tức ngậm miệng lại, không dám lại la to, đôi mắt thận trọng từ từ mở ra.
Nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt mình, không có làm gì, cũng không có gì giận dữ thô bạo, mà nàng lại còn bình yên ngồi ở ghế trên.
Hắn không phải muốn giết nàng......
Sau khi ý nghĩ này tiến nhập vào trong đầu nàng, nhịp tim đập dồn dập của Huyên Trữ công chúa mới từ từ chậm dần, trong khoảng cách gần, nàng cũng thấy rõ ràng nam nhân trước mắt.
Nàng cảm thấy hơi hơi kinh ngạc, nàng thừa nhận sau Vương huynh người này là mỹ nam tử đứng hàng thứ hai.
Dáng vẻ hắn và Vương huynh là có nét tuấn tú hoàn toàn không giống nhau, Vương huynh tuấn mỹ thật sự tà khí, là loại phong lưu phóng khoáng không chút để ý.
Mà nam nhân này đẹp thật sự trong sáng, thiên về dạng thân thiết hiền hòa, mày thanh mắt sáng, trong vẻ mặt thoáng mang theo cảm giác tươi mát ôn hòa.
Hắn thoạt nhìn tuyệt không giống bọn cướp, ngược lại giống như một công tử tôn quý nho nhã, không giống nam nhân trước kia bóp chặt yết hầu của nàng cả người bao phủ luồng khí âm lạnh, quan sát đáy lòng sợ hãi của nàng.
Hắc Khi Phong lãnh đạm đánh gãy đánh giá của nàng:“ Công chúa tôn quý kiêu ngạo thế nhưng cũng mở to mắt nhìn chằm chằm một nam nhân khác như vậy, được giáo dưỡng đúng thật là tốt nhỉ.”
Bỏ xuống một câu mang ý châm biếm, Hắc Khi Phong xoay người đi trở về bên giường, tà áo xanh ôn nhã thoáng bay lên theo bước chân của hắn, tiêu sái lại tao nhã.
Huyên Trữ công chúa trừng mắt với bóng lưng của hắn, vừa thẹn vừa giận:“Ai thích nhìn chằm chằm ngươi, ta chỉ là muốn nhớ kỹ này tướng mạo bọn cướp ngươi, để sau này ta trả thù!”
Nhưng mà, kêu gào của nàng không được đáp lại.
Hắc Khi Phong nghiêng người nhìn Bối Bối, bạc môi mỉm cười:“Tiểu Bối, ta đã nâng nàng ta dậy rồi, nàng an tâm đi?”
Thấy biểu hiện của hắn muốn lấy lòng mình, ngẩn ngơ một lúc, giống như nhớ lại những ngày hắn ngây ngốc trước kia, khi đó, hắn cũng luôn như vậy gương mặt thiện lương luôn đi theo bên cạnh nàng.
Vì lấy lòng nàng, hắn có thể đem tiền tài của mình đều giao cho nàng bảo quản, vì chờ nàng, hắn có thể ngồi ở đầu đường đợi cho đến khi mặt trời xuống núi, cho dù bị người ta đánh cũng không đánh trả......
Chuyện trước kia tái hiện lại trong đầu nàng, làm cho tâm trạng của nàng nặng trịch.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nhìn sâu vào mắt hắn:“Hắc Khi Phong, ngươi bắt ta là vì Hắc tinh ngọc bội đúng không? Ngươi biết rõ ta sẽ không đem ngọc bội cho các ngươi, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không cho.”
Hắn nghiêm mắt lại, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm, lắng đọng lại trong thoáng chốc, hắn chân thành nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc rơi xuống bờ má nàng.
“Ta sẽ không giết nàng.”Giọng nói của hắn, mang theo lời thề hứa hẹn.
Im lặng trong trong chốc lát, hắn mới có nói tiếp:“Đúng là ta thật sự cần Hắc tinh ngọc bội, nhưng...... Không phải giống như tưởng tượng của nàng. Tóm lại...... Ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may, nàng an tâm theo ta đi một chuyến về Hắc Phong quốc, coi như đi Hắc Phong quốc để mở mang kiến thức có được không?”
“Ta có thể nói không sao.” Bối Bối vô lực thở dài.
Trong mơ hồ, nàng dường như thấy được ánh mắt hàm chứa một chút thật không biết làm sao của hắn, là nàng nhìn lầm rồi sao, vì sao đột nhiên cảm thấy hắn giống như cũng là thân bất do kỷ (*)
_____
(*) Thân bất do kỷ:
không thể tự mình quyết định
.
/395
|