Vào đêm, Hắc Khi Phong mới chuẩn bị đi ngủ, liền nghe thông báo được truyền đến từ ngoài cửa.
“Nhị điện hạ, thái tử điện hạ tới.”
Đại ca trễ như vậy tìm hắn chuyện gì đây?
Hắc Khi Phong nghi hoặc đi ra ngoài, nhìn thấy hình bóng của đại ca dường như ẩn trong bóng đêm, tựa hồ bao phủ một tia thê lương.
Trong đầu không tự giác hiện lên tất cả những việc làm của Phụ Vương gần đây, hắn buồn rầu hít một hơi, bước nhẹ nhàng đi đến: “Đại ca.”
Hắc Khi Dạ xoay người, trong bóng đêm nhìn đệ đệ, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ lướt qua những tình cảm phức tạp giấu ở trong đêm tối.
Hồi lâu, ngay lúc Hắc Khi Phong nhịn không được lại muốn hỏi, hắn mới mở miệng.
“Phong đệ, không để ý đệ đã lớn như vậy, có thể cưới vợ, thời gian trôi đi thật nhanh.”
Tiếng nói của hắn, giống như một tiếng than thở.
Hắc Khi Phong mở miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không thể nói ra được điều gì.
Hắn nghiêng người mời: “Đại ca, chúng ta đi qua kia ngồi đi.”
Ánh nến mờ nhạt từ trong lồng đèn chiếu rọi xuống, chiếu sáng lương đình trong sân thêm vài phần rõ ràng.
“Phong đệ, đại ca có mang theo rượu nhiều năm cất ủ đến đây, đệ sẽ nhanh chóng thành thân, sau này muốn tìm đệ uống rượu có thể cũng không được tùy ý như vậy, đêm nay ta sẽ uống cho thoải mái một bữa.”
Nói xong, Hắc Khi Dạ đem rượu rót vào trong ly, đưa một ly đến trước mặt của Hắc Khi Phong.
Ly rượu lành lạnh phản chiếu lấp lánh ánh nến mờ nhạt, bập bềnh hơi gợn sóng.
Hắc Khi Phong cầm chén rượu, nâng mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đắn đo hồi lâu, hắn do dự mở miệng: “Đại ca, nghe nói phụ Vương ngày trước vì chuyện tuyển binh có nặng lời với huynh một chút, huynh...... đừng để ở trong lòng.”
Tay cầm chén rượu của Hắc Khi Dạ cứng đờ, đôi mắt đen lướt qua một chút gợn sóng, trong chớp mắt.
Hắn ra vẻ không để ý nhún vai: “Phụ Vương chính là quá lo lắng đối với suy của dân chúng, ta hiểu mà.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhìn sâu sắc Hắc Khi Dạ, mi tâm nhíu lại.
“Đại ca chẳng lẽ...... huynh không biết là những tân binh nhập ngũ lần này tuổi còn quá nhỏ, bọn họ ngay cả sức cầm thương kích cũng chưa có, vậy......”
Còn chưa nói xong, Hắc Khi Dạ liền có chút buồn bực đưa tay ngăn Hắc Khi Phong lại: “Đủ rồi, sở dĩ đại ca phải làm như vậy cũng là vì làm cho Hắc Phong quốc có được một quân đội tinh anh, chúng ta lúc nhỏ còn không phải giống vậy, tám tuổi đã bắt đầu tập võ, chịu được khổ mới hơn người (*), chỉ có quân đội lớn mạnh, mới có thể càng thêm dũng mãnh thiện chiến, giúp Hắc Phong quốc chúng ta mở rộng lãnh thổ.”
(*) Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân: chịu được khổ mới hơn người (thấy câu này hay nên ghi lại tiếng hán)
Mở rộng lãnh thổ?
Lòng của Hắc Khi Phong chấn động mạnh, mi tâm càng thêm nhíu chặt: “Đại ca là muốn muốn...... chinh chiến tứ phương?”
“Phong đệ, là một thái tử của Hắc Phong quốc, đương nhiên nên vì quốc gia tạo công lao hãn mã, mới có thể làm cho Hắc Phong quốc chúng ta lưu danh vạn cổ, độc chiếm vị trí đứng đầu trong các nước.”
“Nhưng là bây giờ bốn biển bình yên, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu chinh chiến sẽ......”
Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, giống như có chút buồn phiền nói: “Phong đệ, đêm nay chúng ta chỉ uống rượu thả lỏng, việc triều chính buồn chán này không nên nói tiếp, đệ không phải luôn không quản chuyện trong triều sao?”
Nói xong, ánh mắt của Hắc Khi Dạ không dấu vết lại tối đi vài phần.
Thấy sắc mặt của đại ca thay đổi, Hắc Khi Phong định mở miệng, lại lập tức im lặng.
Có lẽ...... lúc này không thích hợp nhắc tới chuyện trong triều với đại ca.
“Đại ca, chúng ta uống rượu đi, cũng lâu rồi chưa cùng đại ca uống rượu thỏa thích.”
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nhàn nhạt lướt qua ly rượu trong tay của Hắc Khi Phong, nhắm mắt, đáy mắt sâu tối lóe lên ánh sáng sắc bén rồi biến mất.
“Được, cụng ly!” Hắc Khi Dạ giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt đen hơi trốn tránh, khóe mắt lại lưu ý đến Hắc Khi Phong đang nâng ly uống cạn.
......
Ánh trăng dần dần biến mất, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời đêm đen tối, bên ngoài đình như hạt tuyết bay bay từ trời rơi xuống phủ quét trên mặt đất.
Hắc Khi Dạ đẩy đệ đệ đang say nằm sấp: “Phong đệ, đệ uống say rồi, đi vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Một chút tỉnh táo trong đầu của Hắc Khi Phong cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, cố gắng cầm lấy ly rượu nhưng không chắc trong tay.
“Đại ca, ta còn chưa say, chúng ta tiếp tục uống, ta còn muốn tiếp tục uống...... Đại ca, huynh biết không, ta muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nàng chính miệng đồng ý thành thân với ta, ta thực vui vẻ...... Thực vui vẻ......”
Hắc Khi Phong bỗng nhiên ha ha bật cười, trong nụ cười lại làm cho lòng người thêm chua xót bi thương: “Đại ca, ta thật sự muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nhưng...... Nàng không phải thiệt tình muốn cùng ta thành thân, ta biết, nàng chính là ở dỗ cho ta vui vẻ...... Nhưng ta vẫn rất vui, giống như đang nằm mơ, ta......giấc mộng này...... Đại ca, chúng ta tiếp tục uống...... Uống......”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hắc Khi Phong càng ngày càng nhỏ, ly rượu trong tay cũng từ từ xoay tròn rớt xuống, nhắm hai mắt mê man.
Hắc Khi Dạ vẫn im lặng, cho đến Hắc Khi Phong không hề có một tia tỉnh táo, hắn mới từ từ buông chén rượu.
Nhìn gương mặt say ngủ của đệ đệ, tay Hắc Khi Dạ nắm chặt thành quyền, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút yêu thương, xen lẫn một tia chua sót.
Hồi lâu, ánh mắt của hắn dần dần bao trùm bởi sự lạnh lùng......
Hắn đi đến mang theo Hắc Khi Phong tiến vào trong tẩm cung: “Phong đệ, thực xin lỗi.”
......
Yên tĩnh đêm, tiếng ho khan đột ngột vang lên.
“Khụ khụ khụ......”
Hắc Vương ngồi ở trước án thư, tay ôm ngực, ho đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tùy tùng hầu hạ bên cạnh đưa một ly trà nóng đến, khuyên nhủ: “Vương, trời đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi trước đi.”
Uống một ngụm trà, cổ họng thông nhuận, Hắc Vương thật vất vả mới hít thở dễ dàng.
“Ta còn chưa thể nghỉ, ta phải ở trước hôn lễ của Phong nhi đem số binh quyền này phân chia cho rõ, Từ công công nếu cảm thấy mệt mỏi liền thay người khác đến hầu hạ đi.”
Từ công công lo lắng lắc đầu: “Vương, ngài không nghỉ thuộc hạ ở cạnh bên ngài.”
Hắc Vương có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Ai...... Vì giang sơn xã tắc của Hắc Phong quốc, ta phải thực hiện quyết định cuối cùng này, Dạ nhi...... Không thích hợp làm Hắc Vương mới, dã tâm của hắn quá lớn, sẽ phá hỏng sự yên bình lâu dài từ trước đến giờ của Hắc Phong quốc chúng ta.”
“Vương thật sự quyết định?”
Hắc Vương gật đầu mạnh: “Ừ...... Không thể không quyết định, thời gian của ta đã không còn nhiều, sống lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi, làm Vương nhiều như vậy năm, Hắc Phong quốc vẫn bình an, ta cũng coi như có mặt đi gặp tổ tông, hy vọng...... đừng để lại tiếc nuối gì mới tốt, quyền ấn này ngươi cất giữ cho tốt, nếu ta không kịp đợi tới giờ khắc cuối cùng kia, ngươi liền thay ta giao cho Phong nhi, giúp ta trông chừng tốt Hắc Phong quốc.”
Từ công công hốc mắt đỏ sậm: “Thuộc hạ đến chết không từ nan.”
“Nhị điện hạ, thái tử điện hạ tới.”
Đại ca trễ như vậy tìm hắn chuyện gì đây?
Hắc Khi Phong nghi hoặc đi ra ngoài, nhìn thấy hình bóng của đại ca dường như ẩn trong bóng đêm, tựa hồ bao phủ một tia thê lương.
Trong đầu không tự giác hiện lên tất cả những việc làm của Phụ Vương gần đây, hắn buồn rầu hít một hơi, bước nhẹ nhàng đi đến: “Đại ca.”
Hắc Khi Dạ xoay người, trong bóng đêm nhìn đệ đệ, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ lướt qua những tình cảm phức tạp giấu ở trong đêm tối.
Hồi lâu, ngay lúc Hắc Khi Phong nhịn không được lại muốn hỏi, hắn mới mở miệng.
“Phong đệ, không để ý đệ đã lớn như vậy, có thể cưới vợ, thời gian trôi đi thật nhanh.”
Tiếng nói của hắn, giống như một tiếng than thở.
Hắc Khi Phong mở miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không thể nói ra được điều gì.
Hắn nghiêng người mời: “Đại ca, chúng ta đi qua kia ngồi đi.”
Ánh nến mờ nhạt từ trong lồng đèn chiếu rọi xuống, chiếu sáng lương đình trong sân thêm vài phần rõ ràng.
“Phong đệ, đại ca có mang theo rượu nhiều năm cất ủ đến đây, đệ sẽ nhanh chóng thành thân, sau này muốn tìm đệ uống rượu có thể cũng không được tùy ý như vậy, đêm nay ta sẽ uống cho thoải mái một bữa.”
Nói xong, Hắc Khi Dạ đem rượu rót vào trong ly, đưa một ly đến trước mặt của Hắc Khi Phong.
Ly rượu lành lạnh phản chiếu lấp lánh ánh nến mờ nhạt, bập bềnh hơi gợn sóng.
Hắc Khi Phong cầm chén rượu, nâng mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đắn đo hồi lâu, hắn do dự mở miệng: “Đại ca, nghe nói phụ Vương ngày trước vì chuyện tuyển binh có nặng lời với huynh một chút, huynh...... đừng để ở trong lòng.”
Tay cầm chén rượu của Hắc Khi Dạ cứng đờ, đôi mắt đen lướt qua một chút gợn sóng, trong chớp mắt.
Hắn ra vẻ không để ý nhún vai: “Phụ Vương chính là quá lo lắng đối với suy của dân chúng, ta hiểu mà.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhìn sâu sắc Hắc Khi Dạ, mi tâm nhíu lại.
“Đại ca chẳng lẽ...... huynh không biết là những tân binh nhập ngũ lần này tuổi còn quá nhỏ, bọn họ ngay cả sức cầm thương kích cũng chưa có, vậy......”
Còn chưa nói xong, Hắc Khi Dạ liền có chút buồn bực đưa tay ngăn Hắc Khi Phong lại: “Đủ rồi, sở dĩ đại ca phải làm như vậy cũng là vì làm cho Hắc Phong quốc có được một quân đội tinh anh, chúng ta lúc nhỏ còn không phải giống vậy, tám tuổi đã bắt đầu tập võ, chịu được khổ mới hơn người (*), chỉ có quân đội lớn mạnh, mới có thể càng thêm dũng mãnh thiện chiến, giúp Hắc Phong quốc chúng ta mở rộng lãnh thổ.”
(*) Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân: chịu được khổ mới hơn người (thấy câu này hay nên ghi lại tiếng hán)
Mở rộng lãnh thổ?
Lòng của Hắc Khi Phong chấn động mạnh, mi tâm càng thêm nhíu chặt: “Đại ca là muốn muốn...... chinh chiến tứ phương?”
“Phong đệ, là một thái tử của Hắc Phong quốc, đương nhiên nên vì quốc gia tạo công lao hãn mã, mới có thể làm cho Hắc Phong quốc chúng ta lưu danh vạn cổ, độc chiếm vị trí đứng đầu trong các nước.”
“Nhưng là bây giờ bốn biển bình yên, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu chinh chiến sẽ......”
Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, giống như có chút buồn phiền nói: “Phong đệ, đêm nay chúng ta chỉ uống rượu thả lỏng, việc triều chính buồn chán này không nên nói tiếp, đệ không phải luôn không quản chuyện trong triều sao?”
Nói xong, ánh mắt của Hắc Khi Dạ không dấu vết lại tối đi vài phần.
Thấy sắc mặt của đại ca thay đổi, Hắc Khi Phong định mở miệng, lại lập tức im lặng.
Có lẽ...... lúc này không thích hợp nhắc tới chuyện trong triều với đại ca.
“Đại ca, chúng ta uống rượu đi, cũng lâu rồi chưa cùng đại ca uống rượu thỏa thích.”
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nhàn nhạt lướt qua ly rượu trong tay của Hắc Khi Phong, nhắm mắt, đáy mắt sâu tối lóe lên ánh sáng sắc bén rồi biến mất.
“Được, cụng ly!” Hắc Khi Dạ giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, đôi mắt đen hơi trốn tránh, khóe mắt lại lưu ý đến Hắc Khi Phong đang nâng ly uống cạn.
......
Ánh trăng dần dần biến mất, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời đêm đen tối, bên ngoài đình như hạt tuyết bay bay từ trời rơi xuống phủ quét trên mặt đất.
Hắc Khi Dạ đẩy đệ đệ đang say nằm sấp: “Phong đệ, đệ uống say rồi, đi vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Một chút tỉnh táo trong đầu của Hắc Khi Phong cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, cố gắng cầm lấy ly rượu nhưng không chắc trong tay.
“Đại ca, ta còn chưa say, chúng ta tiếp tục uống, ta còn muốn tiếp tục uống...... Đại ca, huynh biết không, ta muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nàng chính miệng đồng ý thành thân với ta, ta thực vui vẻ...... Thực vui vẻ......”
Hắc Khi Phong bỗng nhiên ha ha bật cười, trong nụ cười lại làm cho lòng người thêm chua xót bi thương: “Đại ca, ta thật sự muốn cùng Tiểu Bối thành thân, nhưng...... Nàng không phải thiệt tình muốn cùng ta thành thân, ta biết, nàng chính là ở dỗ cho ta vui vẻ...... Nhưng ta vẫn rất vui, giống như đang nằm mơ, ta......giấc mộng này...... Đại ca, chúng ta tiếp tục uống...... Uống......”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Hắc Khi Phong càng ngày càng nhỏ, ly rượu trong tay cũng từ từ xoay tròn rớt xuống, nhắm hai mắt mê man.
Hắc Khi Dạ vẫn im lặng, cho đến Hắc Khi Phong không hề có một tia tỉnh táo, hắn mới từ từ buông chén rượu.
Nhìn gương mặt say ngủ của đệ đệ, tay Hắc Khi Dạ nắm chặt thành quyền, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút yêu thương, xen lẫn một tia chua sót.
Hồi lâu, ánh mắt của hắn dần dần bao trùm bởi sự lạnh lùng......
Hắn đi đến mang theo Hắc Khi Phong tiến vào trong tẩm cung: “Phong đệ, thực xin lỗi.”
......
Yên tĩnh đêm, tiếng ho khan đột ngột vang lên.
“Khụ khụ khụ......”
Hắc Vương ngồi ở trước án thư, tay ôm ngực, ho đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tùy tùng hầu hạ bên cạnh đưa một ly trà nóng đến, khuyên nhủ: “Vương, trời đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi trước đi.”
Uống một ngụm trà, cổ họng thông nhuận, Hắc Vương thật vất vả mới hít thở dễ dàng.
“Ta còn chưa thể nghỉ, ta phải ở trước hôn lễ của Phong nhi đem số binh quyền này phân chia cho rõ, Từ công công nếu cảm thấy mệt mỏi liền thay người khác đến hầu hạ đi.”
Từ công công lo lắng lắc đầu: “Vương, ngài không nghỉ thuộc hạ ở cạnh bên ngài.”
Hắc Vương có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Ai...... Vì giang sơn xã tắc của Hắc Phong quốc, ta phải thực hiện quyết định cuối cùng này, Dạ nhi...... Không thích hợp làm Hắc Vương mới, dã tâm của hắn quá lớn, sẽ phá hỏng sự yên bình lâu dài từ trước đến giờ của Hắc Phong quốc chúng ta.”
“Vương thật sự quyết định?”
Hắc Vương gật đầu mạnh: “Ừ...... Không thể không quyết định, thời gian của ta đã không còn nhiều, sống lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi, làm Vương nhiều như vậy năm, Hắc Phong quốc vẫn bình an, ta cũng coi như có mặt đi gặp tổ tông, hy vọng...... đừng để lại tiếc nuối gì mới tốt, quyền ấn này ngươi cất giữ cho tốt, nếu ta không kịp đợi tới giờ khắc cuối cùng kia, ngươi liền thay ta giao cho Phong nhi, giúp ta trông chừng tốt Hắc Phong quốc.”
Từ công công hốc mắt đỏ sậm: “Thuộc hạ đến chết không từ nan.”
/395
|