Hai người bạn tốt lâu ngày mới gặp nhau, nằm trong chăn cùng nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Bất tri bất giác, đã rất khuya. Lại qua không lâu, giọng nói của Thương Tuyệt Lệ ở ngoài cửa vang lên:“Bối Bối tiểu thư, đêm đã khuya.”
Bối Bối ách xì một cái, cười hì hì nói:“Khả Y, Thương đầu gỗ đau lòng nàng nghỉ ngơi không tốt.”
Đợi một lát, không nghe thấy tiếng đáp lại, Bối Bối nghi hoặc quay đầu, lại thấy Khả Y đã đi vào giấc ngủ.Nhìn khuôn mặt Khả Y tái nhợt yếu đuối, Bối Bối nhỏ giọng nói:“Cám ơn nàng vì Xích Diễm quốc ổn định Thiên Ti Nghi, ngủ cho ngon đi.”
Nàng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, sau đó mở cửa, Thương Tuyệt Lệ đang đứng lặng ở ngoài cửa.
“Thương đầu gỗ, ngươi không phải lo lắng người mềm yếu trong lòng của ngươi mệt muốn chết rồi.”
Nàng xấu xa trừng mắt nhìn.
Nhìn ánh mắt nàng có điều ám chỉ, Thương Tuyệt Lệ kỳ lạ là không có xấu hổ, ngược lại thản nhiên chống lại đôi mắt của nàng:“Bối Bối tiểu thư, người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, thuộc hạ hộ tống Bối Bối tiểu thư trở về.”
Bối Bối ngẩn ra, thấy rõ trong mắt hắn quan tâm mình, nàng cười cười.“Vậy đi thôi.”
......
Trở lại Diễm cung, Bối Bối bước rất nhanh hướng tới trong phòng ngủ mà đi đến. Ánh nến mờ nhạt trong trời đêm rét lạnh, hương xông trong lò quanh quẩn, đuổi đi khí lạnh mà nàng mang từ bên ngoài vào.
Nàng vén trướng mạn lên, lại chỉ nhìn thấy giường trống rỗng. Ngây người một chút, nàng khẩn trương đem chăn toàn bộ xốc lên, không có? “Cô Ngự Hàn, chàng đi đâu rồi? Cô Ngự Hàn......”
Nàng kích động xoay quanh, ở trong phòng ngủ tìm kiếm bóng dáng cự hồng xà. Trời ạ, hắn sẽ không phải là đi ra ngoài chứ? Trễ như vậy hắn đi làm sao?
Tìm một lần không tìm được, nàng gấp đến độ chạy khỏi phòng ngủ, một mạch tìm kiếm. “Cô Ngự Hàn, chàng ở nơi nào? Mau ra đây a.”
Nàng lo lắng gọi nhỏ.
Nếu hắn lại đi ra ngoài công kích người......Sẽ không, trên đường trở về nàng không có nghe thấy âm thanh hỗn loạn gì, cho nên hắn hẳn là không có lại công kích loạn người khác.
Nhưng mà, hắn đã đi đâu?
Đi tới đi tới, nàng đi vào một chỗ hành lang trong cung.
Ánh đèn mờ nhạt trong cung chiếu lên một quang ảnh, bên ngoài bông tuyết rơi rơi, ánh tuyết lóng lánh rực rỡ chiếu rọi trên đèn lồng, lóe ra màu hồng xinh đẹp.
Nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong đầu của nàng bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh. Một bóng dáng tuấn dật cũng từng ở trong trời đêm tuyết rơi đứng dưới tán tùng trầm tư…
Đôi mắt của nàng sáng lên, chứa một tia hy vọng rất nhanh đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, nàng liền đi tới. Kinh hỉ, nàng nhìn cự xà đỏ bừng đang đứng dưới cây tùng, ngẩng lên nhìn nhìn về hướng nàng.
Nhìn thấy bóng dáng nàng trong nháy mắt nàng thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ. Lòng nhói đau một chút, nàng nhẹ nhàng tươi cười bước chân đi nhanh hơn, mà hắn, cũng rất nhanh đi lại đây.
Bối Bối tiến lên ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt nhịn không được ẩn một chút nước mắt. “Chàng ở chỗ này chờ ta sao?”
Lúc nàng nhìn thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi, sau đó nhìn thấy nàng đã đến, ánh mắt hắn sáng lên. Nàng biết, trong tiềm thức hắn muốn đi đến nơi này chờ nàng.
Hồng xà nhếch cái đuôi lên, nhẹ nhàng mà phủi đi hạt tuyết trên người nàng, sau đó quấn lấy nàng “Vèo” một cái đi vào trong hành lang, ngăn bông tuyết tiếp tục rơi xuống trên người nàng.
Bối Bối nhẹ nhàng lui lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt mắt của nàng tơi vào trong mù mịt. “Chàng ở chỗ này chờ thật lâu có phải không? Chàng xem, trên người chàng đều là tuyết, rất lạnh mà.”
Tay của nàng phủi đi tuyết trên người hắn, hắn phối hợp run thân hình, một chút liền làm rớt tuyết đọng trên người. Sau đó trợn tròn mắt nhìn nàng, thực chuyên chú, giống như chỉ cần trong nháy mắt, nàng liền lại biến mất.
Cảm giác được hàm ý trong ánh mắt của hắn, Bối Bối hít một hơi thật sâu, mới không cho nghẹn ngào trong cổ họng tràn ra. “Đứa ngốc, ta chỉ là đi ra ngoài một chút, chàng như thế nào liền khờ khạo chạy đến đây hứng lạnh.”
Nàng nhẹ nhàng trách cứ, trong mắt lại có đau lòng.
Hồng xà nhìn nàng, sau đó nghiêng người cọ cọ hai má của nàng, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Lúc này, đầu hắn lại áp lên bụng nàng, dịu dàng vuốt ve xuống. Bối Bối nhẹ nhàng cười nhẹ:“Chàng cảm giác được cục cưng tồn tại, đúng hay không? Vậy chàng phải nhanh chút tốt lên, sau đó chăm sóc cho tốt phụ nữ mang thai này biết không?”
Đầu của hắn ngừng lại, nâng đầu lên khỏi bụng nàng, ánh mắt lóe sáng nhìn nàng, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi của nàng.
Một loại bản năng làm ra hành động, như là một lời hứa hẹn.
Bối Bối lộ ra vẻ cảm động ôm lấy cổ hắn, yêu kiều cọ cọ thân thể mềm mại của hắn:“Chúng ta trở về ngủ đi, ta mệt rồi.”
Hắn lại liếm liếm hai má của nàng, sau đó dùng cái đuôi cuốn lấy lưng áo nàng, mang theo nàng bay nhanh trở lại trong phòng ngủ.
Đêm, rất sâu.
Tất cả đều rơi vào trong giấc mộng, chính còn có một ít quả trứng nghịch ngợm động đậy.
“Đại ca ca, phụ thân khi nào thì mới có thể khỏe lại nha?”
Hoàng kim đản be bé phát ra tiếng nói lo lắng.
“Muội muội không cần lo lắng, phụ thân rất nhanh sẽ khỏe lên.”
Hoàng kim đản to nhất cọ cọ tiểu đản, an ủi.
“Nhị ca ca, đừng ngủ, chúng ta thảo luận vấn đề của phụ thân đi.” Trứng nhỏ lăn lăn đụng một chút vào lão Nhị còn im lặng.
Giọng nói dễ thương buồn ngủ có chút bất mãn:“Muội muội, đừng ầm ỹ để ta ngủ, buồn ngủ quá, mẫu thân đều ngủ, chúng ta phải làm bé ngoan, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe mới tốt.”
“Không được, ta rất lo lắng cho mẫu thân nha, phụ thân không tốt lên, mẫu thân sẽ thực thương tâm, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác được lòng của mẫu thân đau khổ sao?”Lão Tam thực sầu lo.
“Muội muội ngoan, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, bằng không sẽ đánh thức mẫu thân.”Lão Đại rất hiểu chuyện khuyên nhủ.
Lão Nhị miễn cưỡng mà chấn động quả cầu ánh sáng của mình:“Đúng vậy, chuyện ngày mai để ngày mai lại lo, hiện tại lo lắng cũng vô dụng a, chỉ ảnh hưởng giấc ngủ, a...... Ta ngủ.”
Ngáp nhỏ một cái, lão Nhị lại tiến vào giấc ngủ.
“Muội muội, ngoan ngoãn ngủ mới có thể dưỡng tinh thần giúp mẫu thân nha.”
“Được rồi, ta ngoan ngoãn ngủ.”
Quả cầu ánh sáng Lão Tam lăn lộn một chút, nhanh chóng tiến sát lão Nhị, sau đó nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Bối Bối ách xì một cái, cười hì hì nói:“Khả Y, Thương đầu gỗ đau lòng nàng nghỉ ngơi không tốt.”
Đợi một lát, không nghe thấy tiếng đáp lại, Bối Bối nghi hoặc quay đầu, lại thấy Khả Y đã đi vào giấc ngủ.Nhìn khuôn mặt Khả Y tái nhợt yếu đuối, Bối Bối nhỏ giọng nói:“Cám ơn nàng vì Xích Diễm quốc ổn định Thiên Ti Nghi, ngủ cho ngon đi.”
Nàng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, sau đó mở cửa, Thương Tuyệt Lệ đang đứng lặng ở ngoài cửa.
“Thương đầu gỗ, ngươi không phải lo lắng người mềm yếu trong lòng của ngươi mệt muốn chết rồi.”
Nàng xấu xa trừng mắt nhìn.
Nhìn ánh mắt nàng có điều ám chỉ, Thương Tuyệt Lệ kỳ lạ là không có xấu hổ, ngược lại thản nhiên chống lại đôi mắt của nàng:“Bối Bối tiểu thư, người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, thuộc hạ hộ tống Bối Bối tiểu thư trở về.”
Bối Bối ngẩn ra, thấy rõ trong mắt hắn quan tâm mình, nàng cười cười.“Vậy đi thôi.”
......
Trở lại Diễm cung, Bối Bối bước rất nhanh hướng tới trong phòng ngủ mà đi đến. Ánh nến mờ nhạt trong trời đêm rét lạnh, hương xông trong lò quanh quẩn, đuổi đi khí lạnh mà nàng mang từ bên ngoài vào.
Nàng vén trướng mạn lên, lại chỉ nhìn thấy giường trống rỗng. Ngây người một chút, nàng khẩn trương đem chăn toàn bộ xốc lên, không có? “Cô Ngự Hàn, chàng đi đâu rồi? Cô Ngự Hàn......”
Nàng kích động xoay quanh, ở trong phòng ngủ tìm kiếm bóng dáng cự hồng xà. Trời ạ, hắn sẽ không phải là đi ra ngoài chứ? Trễ như vậy hắn đi làm sao?
Tìm một lần không tìm được, nàng gấp đến độ chạy khỏi phòng ngủ, một mạch tìm kiếm. “Cô Ngự Hàn, chàng ở nơi nào? Mau ra đây a.”
Nàng lo lắng gọi nhỏ.
Nếu hắn lại đi ra ngoài công kích người......Sẽ không, trên đường trở về nàng không có nghe thấy âm thanh hỗn loạn gì, cho nên hắn hẳn là không có lại công kích loạn người khác.
Nhưng mà, hắn đã đi đâu?
Đi tới đi tới, nàng đi vào một chỗ hành lang trong cung.
Ánh đèn mờ nhạt trong cung chiếu lên một quang ảnh, bên ngoài bông tuyết rơi rơi, ánh tuyết lóng lánh rực rỡ chiếu rọi trên đèn lồng, lóe ra màu hồng xinh đẹp.
Nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong đầu của nàng bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh. Một bóng dáng tuấn dật cũng từng ở trong trời đêm tuyết rơi đứng dưới tán tùng trầm tư…
Đôi mắt của nàng sáng lên, chứa một tia hy vọng rất nhanh đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, nàng liền đi tới. Kinh hỉ, nàng nhìn cự xà đỏ bừng đang đứng dưới cây tùng, ngẩng lên nhìn nhìn về hướng nàng.
Nhìn thấy bóng dáng nàng trong nháy mắt nàng thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ. Lòng nhói đau một chút, nàng nhẹ nhàng tươi cười bước chân đi nhanh hơn, mà hắn, cũng rất nhanh đi lại đây.
Bối Bối tiến lên ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt nhịn không được ẩn một chút nước mắt. “Chàng ở chỗ này chờ ta sao?”
Lúc nàng nhìn thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi, sau đó nhìn thấy nàng đã đến, ánh mắt hắn sáng lên. Nàng biết, trong tiềm thức hắn muốn đi đến nơi này chờ nàng.
Hồng xà nhếch cái đuôi lên, nhẹ nhàng mà phủi đi hạt tuyết trên người nàng, sau đó quấn lấy nàng “Vèo” một cái đi vào trong hành lang, ngăn bông tuyết tiếp tục rơi xuống trên người nàng.
Bối Bối nhẹ nhàng lui lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt mắt của nàng tơi vào trong mù mịt. “Chàng ở chỗ này chờ thật lâu có phải không? Chàng xem, trên người chàng đều là tuyết, rất lạnh mà.”
Tay của nàng phủi đi tuyết trên người hắn, hắn phối hợp run thân hình, một chút liền làm rớt tuyết đọng trên người. Sau đó trợn tròn mắt nhìn nàng, thực chuyên chú, giống như chỉ cần trong nháy mắt, nàng liền lại biến mất.
Cảm giác được hàm ý trong ánh mắt của hắn, Bối Bối hít một hơi thật sâu, mới không cho nghẹn ngào trong cổ họng tràn ra. “Đứa ngốc, ta chỉ là đi ra ngoài một chút, chàng như thế nào liền khờ khạo chạy đến đây hứng lạnh.”
Nàng nhẹ nhàng trách cứ, trong mắt lại có đau lòng.
Hồng xà nhìn nàng, sau đó nghiêng người cọ cọ hai má của nàng, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Lúc này, đầu hắn lại áp lên bụng nàng, dịu dàng vuốt ve xuống. Bối Bối nhẹ nhàng cười nhẹ:“Chàng cảm giác được cục cưng tồn tại, đúng hay không? Vậy chàng phải nhanh chút tốt lên, sau đó chăm sóc cho tốt phụ nữ mang thai này biết không?”
Đầu của hắn ngừng lại, nâng đầu lên khỏi bụng nàng, ánh mắt lóe sáng nhìn nàng, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi của nàng.
Một loại bản năng làm ra hành động, như là một lời hứa hẹn.
Bối Bối lộ ra vẻ cảm động ôm lấy cổ hắn, yêu kiều cọ cọ thân thể mềm mại của hắn:“Chúng ta trở về ngủ đi, ta mệt rồi.”
Hắn lại liếm liếm hai má của nàng, sau đó dùng cái đuôi cuốn lấy lưng áo nàng, mang theo nàng bay nhanh trở lại trong phòng ngủ.
Đêm, rất sâu.
Tất cả đều rơi vào trong giấc mộng, chính còn có một ít quả trứng nghịch ngợm động đậy.
“Đại ca ca, phụ thân khi nào thì mới có thể khỏe lại nha?”
Hoàng kim đản be bé phát ra tiếng nói lo lắng.
“Muội muội không cần lo lắng, phụ thân rất nhanh sẽ khỏe lên.”
Hoàng kim đản to nhất cọ cọ tiểu đản, an ủi.
“Nhị ca ca, đừng ngủ, chúng ta thảo luận vấn đề của phụ thân đi.” Trứng nhỏ lăn lăn đụng một chút vào lão Nhị còn im lặng.
Giọng nói dễ thương buồn ngủ có chút bất mãn:“Muội muội, đừng ầm ỹ để ta ngủ, buồn ngủ quá, mẫu thân đều ngủ, chúng ta phải làm bé ngoan, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe mới tốt.”
“Không được, ta rất lo lắng cho mẫu thân nha, phụ thân không tốt lên, mẫu thân sẽ thực thương tâm, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác được lòng của mẫu thân đau khổ sao?”Lão Tam thực sầu lo.
“Muội muội ngoan, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, bằng không sẽ đánh thức mẫu thân.”Lão Đại rất hiểu chuyện khuyên nhủ.
Lão Nhị miễn cưỡng mà chấn động quả cầu ánh sáng của mình:“Đúng vậy, chuyện ngày mai để ngày mai lại lo, hiện tại lo lắng cũng vô dụng a, chỉ ảnh hưởng giấc ngủ, a...... Ta ngủ.”
Ngáp nhỏ một cái, lão Nhị lại tiến vào giấc ngủ.
“Muội muội, ngoan ngoãn ngủ mới có thể dưỡng tinh thần giúp mẫu thân nha.”
“Được rồi, ta ngoan ngoãn ngủ.”
Quả cầu ánh sáng Lão Tam lăn lộn một chút, nhanh chóng tiến sát lão Nhị, sau đó nặng nề rơi vào giấc ngủ.
/395
|