Bối Bối nhào vào lòng của hắn, nắm lấy vạt áo của hắn, cố ý vô tình nhướng mày hỏi:
" Cô Ngự Hàn, chàng còn nhớ mọi chuyện lúc chàng bị thương hay không?"
Nghe vậy, thân mình hắn cứng đờ, cánh tay nắm chặt:
" Ta chỉ nhớ rõ thời điểm ở bên trong bát quái trận..........Ta làm nàng bị thương."
Cảm giác được hắn buồn bã, Bối Bối nhéo nhéo thắt lưng của hắn:
" Ta muốn báo thù."
Giọng nói của nàng mang theo ý cười.
" Được, tiểu Bối Bối của ta hẳn là nên báo thù."
Cô Ngự Hàn hôn hai má của nàng, trong mắt là tràn đầy sủng nịnh đối với nàng.
Bối Bối cọ cọ đầu trong lồng ngực hắn, tay bé nhỏ sửa cổ áo của hắn, nhìn ánh mắt không hề biết rõ mọi chuyện của hắn, nàng cúi đầu tự hỏi.
Hắn không nhớ rõ chuyện lúc đó, nói như vậy hắn đến bây giờ còn không biết nàng đã mang thai.
Đưa tay nâng khuôn mặt của nàng, hắn cười tủm tỉm nhướng mày:
" Tiểu Bối Bối suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy, chẳng lẽ là đang nghĩ đến ta sao?"
Bối Bối chớp chớp đôi mắt, nghiêng người ngồi trên đùi của hắn, kéo tay hắn qua nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của nàng, sau đó mỉm cười nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, ánh mắt nhìn mặt nàng rồi lại nhìn xuống bụng nàng một hồi.
Dần dần, hắn thấy tươi cười của nàng rốt cục cũng nhìn ra được một chút manh mối, sau đó...........Xác định.
Tim hắn đập bùm bùm cơ hồ muốn thoát ra khỏi cổ họng, khẽ đặt tay trên bụng nàng nhẹ nhàng vuốt sờ soạng một chút, đôi mắt đen nhảy lên khích động.
" Tiểu Bối Bối, ý của nàng...........Sẽ không phải là muốn nói cho ta biết.......nàng......mang thai?"
Một câu hỏi, hắn nói thật cẩn thận, nói lắp bắp.
Nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại như là trở tay không kịp của hắn, Bối Bối giả vờ không vui chu miệng lên:
" Không thích con của chúng ta sao?"
Chuyện này là sự thật, hắn xác định mình đã đoán đúng.
Đột nhiên nghe tin tức này làm cho hắn muốn từ ghế ngồi mà nhảy dựng lên, hắn thật cẩn thận vuốt bụng của nàng, khuôn mặt bàng hoàng như không thể tin được.
" Trời! Nàng thật sự.........thật sự mang thai! "
Bối Bối gật đầu, như trước mỉm cười nhìn hắn:
" Đúng vậy, ta thật sự thật sự mang thai, có mang Xà cục cưng của chàng, à không, là Xà đản đản, Hoàng Kim đản (trứng vàng)."
" Hoàng Kim đản?"
Cô Ngự Hàn ngẩn người lặp lại từ này, có chút nghi hoặc lại có chút buồn cười nhìn nàng.
Bối Bối lại gật đầu mạnh:
" Đúng vậy, chính là Hoàng Kim đản, không biết có bán được tiền không, hoàng kim có phải châu báu đâu."
Nàng cười hì hì cúi đầu nhìn bụng của mình ánh mắt khẽ cười lưu chuyển.
"Nàng làm sao mà biết được chính là Hoàng Kim đản, nhỡ đâu là trứng gà đỏ."
Hắn không biết nên khóc hay nên cười chỉ nhẹ vào cái mũi của nàng, sau đó nhéo nhéo.
" Ta chính là biết, cục cưng của chúng ta chính là Hoàng Kim đản."
Bối Bối vuốt ve cánh tay tác quái của hắn, đôi mắt hàm chứa ý cười thần bí.
Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ hôn nhẹ lên cái trán của nàng, trong lòng nghĩ là nàng chỉ muốn tranh cãi với hắn, cũng thuận theo nàng.
" Được được, nàng nói là hoàng kim thì chính là Hoàng kim đản, tiểu Bối Bối của ta nói cái gì cũng đúng."
Biết hắn không có tin tưởng lời nói của mình, nhưng mà nàng vốn là cũng không muốn nói cho hắn biết, bởi vì, đó là bí mật của nàng cùng cục cưng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được bản thân hình mình bay lên không.
Nàng phản ứng không kịp, kinh hô một tiếng, nhanh bám lấy cần cổ của hắn.
"Cô Ngự Hàn, chàng làm sao, đột nhiên ôm người ta mang đi, sẽ bị chàng hù chết."
Bước chân của hắn đi rất nhanh, đi như bay, trong mắt có vạn phần khẩn trương:
"Nàng cần nghỉ ngơi."
" Aiz aiz, đừng khẩn trương như vậy được không, ta còn chưa có mệt."
"Không được, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mới có thể dưỡng sức khỏe tốt."
"Chàng cũng không phải đại phu, làm sao biết phụ nữ có thai nên làm gì và không nên làm gì."
Nghe vậy, bước chân của Cô Ngự Hàn chậm lại một chút sau đó càng chạy nhanh.
Chính là trong nháy mắt, hắn liền ôm nàng đi vào phòng ngủ của Diễm cung, nhẹ nhàng mà đem nàng đặt lên giường.
Hắn ngồi ở mép giường, đôi mắt khoá trụ nàng, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm.
Bạc môi giơ lên một chút cười dịu dàng như nước, tuấn mỹ làm cho người ta hô hấp cũng muốn ngừng.
Nhưng mà, nụ cười này của hắn, lại làm cho nàng cảm thấy da đầu run lên.
" Chàng làm cái gì mà đem ánh mắt khủng bố đó nhìn ta?"
Nhìn nàng chớp chớp mắt, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy càng thêm nguy hiểm.
Rốt cục, hắn mở miệng, tiếng nói nhu tình như nước, loại nhu làm cho lòng người ta phát run:
" Tiểu Bối Bối, nàng thật là đã nhắc nhở ta, phụ nữ có thai nên làm gì không nên làm gì, nàng nói xem là nên làm cái gì?"
Không thích hợp!
Bối Bối trong đầu vang lên cảnh tỉnh, vì thế nàng quyết định mang vấn đề thôi không cần suy nghĩ.
" Ta......... Ta cũng không phải đại phu, ta làm sao mà biết."
" Đúng vậy, không biết phụ nữ có thai có nên hao phí năng lượng thật lớn hay không, hoặc có nên trong thời gian ngủ chạy tới ngự thư phòng xem tấu chương hay không, càng có nên mệt rồi ghé vào bàn ngủ, ngay cả quần áo cũng không mặc đủ ấm hay không!"
Hắn càng nói càng mau, ngữ điệu cũng càng ngày càng lớn lên, giống như muốn áp chế cơn giận, giống nhau ẩn nhẫn một cái gì đó.
Nhìn gương mặt không một chút thay đổi của hắn, con ngươi trong suốt không hề ôn nhu, mà là nặng nề làm cho nàng cảm thấy có chuyện hình như không thích hợp.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng vươn tay kéo ống tay áo của hắn lắc lắc.
"Cô Ngự Hàn, chàng đang tức giận sao?"
Hắn cầm tay nàng, hít một hơi thật sâu, nhưng không cách nào đè nén được trong lòng đang sôi trào.
Cánh tay xoa hai má của nàng, hắn khẽ cắn môi, buồn bã thét:
" Đúng vậy, ta thật tức giận, ta cực kỳ tức giận! Ta tức giận vì sao mà ta có thể để cho nàng phí sức mệt nhọc, ta tức giận chính mình thế nhưng trong thời điểm nàng cần ta nhất thì không có cách nào có thể chăm sóc cho nàng, cho nàng cái ôm ấm áp, ta tức giận ta thế nhưng còn muốn lúc nàng hoài thai tiêu hao năng lượng giúp ta chữa thương, ta tức giận........ "
" Hư......"
Nàng đưa tay để trên môi của hắn, không cho hắn tiếp tục nói.
Nàng kéo hắn nằm xuống, sau đó tiến sát vào lòng của hắn.
" Cô Ngự Hàn, đừng tức giận, nếu thật sự muốn giận mình, sao không chừa chút khí lực nói với ta những lời ngọt ngào, ta đã lâu lắm rồi không nghe được lời ngon tiếng ngọt của chàng, ta thật sự rất muốn nghe."
Nàng lấy tay quấn quanh tóc của hắn, chơi đùa, đôi mắt mang theo chờ mong nhìn hắn, má nàng nóng lên, có chút hồng.
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong mắt hắn rốt cục hiện lên nhu tình.
Nhẹ nhàng thở dài, cánh tay đem nàng ôm vào lòng, hôn lên vành tai nàng, tiếng nói từ tính khàn khàn:
" Ta yêu nàng, thật yêu, thật yêu."
" Cô Ngự Hàn, chàng còn nhớ mọi chuyện lúc chàng bị thương hay không?"
Nghe vậy, thân mình hắn cứng đờ, cánh tay nắm chặt:
" Ta chỉ nhớ rõ thời điểm ở bên trong bát quái trận..........Ta làm nàng bị thương."
Cảm giác được hắn buồn bã, Bối Bối nhéo nhéo thắt lưng của hắn:
" Ta muốn báo thù."
Giọng nói của nàng mang theo ý cười.
" Được, tiểu Bối Bối của ta hẳn là nên báo thù."
Cô Ngự Hàn hôn hai má của nàng, trong mắt là tràn đầy sủng nịnh đối với nàng.
Bối Bối cọ cọ đầu trong lồng ngực hắn, tay bé nhỏ sửa cổ áo của hắn, nhìn ánh mắt không hề biết rõ mọi chuyện của hắn, nàng cúi đầu tự hỏi.
Hắn không nhớ rõ chuyện lúc đó, nói như vậy hắn đến bây giờ còn không biết nàng đã mang thai.
Đưa tay nâng khuôn mặt của nàng, hắn cười tủm tỉm nhướng mày:
" Tiểu Bối Bối suy nghĩ cái gì mà xuất thần vậy, chẳng lẽ là đang nghĩ đến ta sao?"
Bối Bối chớp chớp đôi mắt, nghiêng người ngồi trên đùi của hắn, kéo tay hắn qua nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của nàng, sau đó mỉm cười nhìn hắn.
Hắn sửng sốt, ánh mắt nhìn mặt nàng rồi lại nhìn xuống bụng nàng một hồi.
Dần dần, hắn thấy tươi cười của nàng rốt cục cũng nhìn ra được một chút manh mối, sau đó...........Xác định.
Tim hắn đập bùm bùm cơ hồ muốn thoát ra khỏi cổ họng, khẽ đặt tay trên bụng nàng nhẹ nhàng vuốt sờ soạng một chút, đôi mắt đen nhảy lên khích động.
" Tiểu Bối Bối, ý của nàng...........Sẽ không phải là muốn nói cho ta biết.......nàng......mang thai?"
Một câu hỏi, hắn nói thật cẩn thận, nói lắp bắp.
Nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại như là trở tay không kịp của hắn, Bối Bối giả vờ không vui chu miệng lên:
" Không thích con của chúng ta sao?"
Chuyện này là sự thật, hắn xác định mình đã đoán đúng.
Đột nhiên nghe tin tức này làm cho hắn muốn từ ghế ngồi mà nhảy dựng lên, hắn thật cẩn thận vuốt bụng của nàng, khuôn mặt bàng hoàng như không thể tin được.
" Trời! Nàng thật sự.........thật sự mang thai! "
Bối Bối gật đầu, như trước mỉm cười nhìn hắn:
" Đúng vậy, ta thật sự thật sự mang thai, có mang Xà cục cưng của chàng, à không, là Xà đản đản, Hoàng Kim đản (trứng vàng)."
" Hoàng Kim đản?"
Cô Ngự Hàn ngẩn người lặp lại từ này, có chút nghi hoặc lại có chút buồn cười nhìn nàng.
Bối Bối lại gật đầu mạnh:
" Đúng vậy, chính là Hoàng Kim đản, không biết có bán được tiền không, hoàng kim có phải châu báu đâu."
Nàng cười hì hì cúi đầu nhìn bụng của mình ánh mắt khẽ cười lưu chuyển.
"Nàng làm sao mà biết được chính là Hoàng Kim đản, nhỡ đâu là trứng gà đỏ."
Hắn không biết nên khóc hay nên cười chỉ nhẹ vào cái mũi của nàng, sau đó nhéo nhéo.
" Ta chính là biết, cục cưng của chúng ta chính là Hoàng Kim đản."
Bối Bối vuốt ve cánh tay tác quái của hắn, đôi mắt hàm chứa ý cười thần bí.
Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ hôn nhẹ lên cái trán của nàng, trong lòng nghĩ là nàng chỉ muốn tranh cãi với hắn, cũng thuận theo nàng.
" Được được, nàng nói là hoàng kim thì chính là Hoàng kim đản, tiểu Bối Bối của ta nói cái gì cũng đúng."
Biết hắn không có tin tưởng lời nói của mình, nhưng mà nàng vốn là cũng không muốn nói cho hắn biết, bởi vì, đó là bí mật của nàng cùng cục cưng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được bản thân hình mình bay lên không.
Nàng phản ứng không kịp, kinh hô một tiếng, nhanh bám lấy cần cổ của hắn.
"Cô Ngự Hàn, chàng làm sao, đột nhiên ôm người ta mang đi, sẽ bị chàng hù chết."
Bước chân của hắn đi rất nhanh, đi như bay, trong mắt có vạn phần khẩn trương:
"Nàng cần nghỉ ngơi."
" Aiz aiz, đừng khẩn trương như vậy được không, ta còn chưa có mệt."
"Không được, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mới có thể dưỡng sức khỏe tốt."
"Chàng cũng không phải đại phu, làm sao biết phụ nữ có thai nên làm gì và không nên làm gì."
Nghe vậy, bước chân của Cô Ngự Hàn chậm lại một chút sau đó càng chạy nhanh.
Chính là trong nháy mắt, hắn liền ôm nàng đi vào phòng ngủ của Diễm cung, nhẹ nhàng mà đem nàng đặt lên giường.
Hắn ngồi ở mép giường, đôi mắt khoá trụ nàng, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm.
Bạc môi giơ lên một chút cười dịu dàng như nước, tuấn mỹ làm cho người ta hô hấp cũng muốn ngừng.
Nhưng mà, nụ cười này của hắn, lại làm cho nàng cảm thấy da đầu run lên.
" Chàng làm cái gì mà đem ánh mắt khủng bố đó nhìn ta?"
Nhìn nàng chớp chớp mắt, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy càng thêm nguy hiểm.
Rốt cục, hắn mở miệng, tiếng nói nhu tình như nước, loại nhu làm cho lòng người ta phát run:
" Tiểu Bối Bối, nàng thật là đã nhắc nhở ta, phụ nữ có thai nên làm gì không nên làm gì, nàng nói xem là nên làm cái gì?"
Không thích hợp!
Bối Bối trong đầu vang lên cảnh tỉnh, vì thế nàng quyết định mang vấn đề thôi không cần suy nghĩ.
" Ta......... Ta cũng không phải đại phu, ta làm sao mà biết."
" Đúng vậy, không biết phụ nữ có thai có nên hao phí năng lượng thật lớn hay không, hoặc có nên trong thời gian ngủ chạy tới ngự thư phòng xem tấu chương hay không, càng có nên mệt rồi ghé vào bàn ngủ, ngay cả quần áo cũng không mặc đủ ấm hay không!"
Hắn càng nói càng mau, ngữ điệu cũng càng ngày càng lớn lên, giống như muốn áp chế cơn giận, giống nhau ẩn nhẫn một cái gì đó.
Nhìn gương mặt không một chút thay đổi của hắn, con ngươi trong suốt không hề ôn nhu, mà là nặng nề làm cho nàng cảm thấy có chuyện hình như không thích hợp.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng vươn tay kéo ống tay áo của hắn lắc lắc.
"Cô Ngự Hàn, chàng đang tức giận sao?"
Hắn cầm tay nàng, hít một hơi thật sâu, nhưng không cách nào đè nén được trong lòng đang sôi trào.
Cánh tay xoa hai má của nàng, hắn khẽ cắn môi, buồn bã thét:
" Đúng vậy, ta thật tức giận, ta cực kỳ tức giận! Ta tức giận vì sao mà ta có thể để cho nàng phí sức mệt nhọc, ta tức giận chính mình thế nhưng trong thời điểm nàng cần ta nhất thì không có cách nào có thể chăm sóc cho nàng, cho nàng cái ôm ấm áp, ta tức giận ta thế nhưng còn muốn lúc nàng hoài thai tiêu hao năng lượng giúp ta chữa thương, ta tức giận........ "
" Hư......"
Nàng đưa tay để trên môi của hắn, không cho hắn tiếp tục nói.
Nàng kéo hắn nằm xuống, sau đó tiến sát vào lòng của hắn.
" Cô Ngự Hàn, đừng tức giận, nếu thật sự muốn giận mình, sao không chừa chút khí lực nói với ta những lời ngọt ngào, ta đã lâu lắm rồi không nghe được lời ngon tiếng ngọt của chàng, ta thật sự rất muốn nghe."
Nàng lấy tay quấn quanh tóc của hắn, chơi đùa, đôi mắt mang theo chờ mong nhìn hắn, má nàng nóng lên, có chút hồng.
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong mắt hắn rốt cục hiện lên nhu tình.
Nhẹ nhàng thở dài, cánh tay đem nàng ôm vào lòng, hôn lên vành tai nàng, tiếng nói từ tính khàn khàn:
" Ta yêu nàng, thật yêu, thật yêu."
/395
|