“Tẩu tử, ngươi nếm món này xem.”
Huyên Trữ công chúa thực ân cần đem từng loại điểm tâm để trước mặt Bối Bối.
Bối Bối cười tủm tỉm hưởng thụ đồ ăn, đuôi mắt liếc về phía nam nhân vẫn im lặng kia, thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào, nàng nhún nhún vai, tiếp tục nhấm nháp điểm tâm.
Dù sao huynh muội bọn họ muốn thử sức chịu đựng của nhau thì cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng vừa hóng mát vừa xem diễn.
Thao thao bất tuyệt nói rất nhiều nói, Huyên Trữ cảm thấy miệng mình khô cả vào, nhưng vẫn không thấy Vương huynh mở miệng nói cái gì, nàng bực mình cầm lấy tách trà một ngụm uống cạn.
Nhưng mà, nước trà vừa mới xuống đến yết hầu, không cẩn thận lại bị sặc:
“Khụ khụ khụ......”
Bối Bối thấy Cô Ngự Hàn khẩn trương đi tới, nàng đảo mắt một chút, giành trước hắn từng bước xoa lưng cho Huyên Trữ.
“Sao uống chén trà cũng không cẩn thận vậy.”
Nàng vừa nhẹ nhàng vỗ vừa nói.
Huyên Trữ vừa không ngừng ho khan vừa liếc Cô Ngự Hàn, oán hắn không giấu vào đâu được, Bối Bối đem của nàng động tác nhỏ nhét vào đáy mắt, khóe miệng lại vụng trộm giương lên.
Ha ha...... Lại tiếp tục đấu đi, nàng mừng thầm.
Đôi mày thanh tú của Cô Ngự Hàn nhướng lên, nhìn thấy biểu hiện của Bối Bối một cái.
Cô gái nhỏ này, nghĩ hắn không biết nàng cố ý ngăn trở hắn sao? Thật sự là sợ thiên hạ không loạn sao.
Lòng bàn tay hắn thi pháp một chút, một cái khăn tay liền xuất hiện ở trong tay hắn.
“Huyên Trữ, lau miệng đi, lần sau đừng uống vội như vậy.”
Hắn đưa cho nàng chiếc khăn.
“Cám ơn Vương huynh.”
Huyên Trữ công chúa động tác rất nhanh cầm lấy khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước trà nơi khóe miệng, cười đến ngọt ngào.
Chiến tranh lạnh kết thúc!
Bối Bối ngượng ngùng buông tay, chậc, nhanh như vậy a, nàng vốn đang nghĩ đến chuyện kéo dài thêm một chút nha.
Không nghĩ tới Cô Ngự Hàn mới cho nàng một cái bậc thang, nàng cũng rất mau đăng đăng đăng chạy xuống.
Đang tiếc trò chơi kết thúc sớm, đầu nàng bị người ta gõ một cái:
“Aiz, đau.”
Cô Ngự Hàn cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng nàng:
“Bỏ ngay cái ý tưởng bất lương trong đấu nàng đi.”
“Người ta nào có ý tưởng bất lương nào đâu.”
Bối Bối nhấm nuốt điểm tâm, mồm miệng mơ hồ không rõ phản bác.
“Vương huynh, uống trà đi.”
Lúc này, đối tượng được Huyên Trữ ân cần lập tức thay đổi, trong chốc lát đem điểm tâm cùng nước trà “phụng dưỡng”
Cô Ngự Hàn, Bối Bối quả muốn kêu lên lòng người dễ thay đổi.
Đem nàng lợi dụng xong rồi liền đá sang một bên, nàng mệnh khổ, ô......
Huyên Trữ hoàn toàn xem nhẹ ai oán của nàng, nhưng Cô Ngự Hàn thấy bộ dáng nhìn điểm tâm và nước trà trong tay hắn đến nỗi chảy cả nước miếng của nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Bị ánh mắt ai oán của nàng nhìn, bất đắc dĩ, hắn cầm lấy chén trà hướng đến bên miệng của nàng:
“Há miệng”.
Bối Bối lập tức tươi cười rạng rỡ uống một ngụm.
Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, Huyên Trữ công chúa nhịn không được trợn tròn mắt.
Thực không hay ho, nàng tự nhiên lại bị biến thành kẻ phá đám!
......
Bọn họ ba người đang nói nói cười cười, ngoài cửa truyền đến giọng nói:
“Vương, trưởng lão mời người đến triều đình nghị sự.”
“Đã biết.”
Cô Ngự Hàn đáp lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng cùng Huyên Trữ ở trong này tán gẫu, ta đi một chút.”
“Được, chàng đi lo việc chính sự của chàng đi, nhanh đi nhanh đi.”
Bối Bối vẫy vẫy tay, rõ ràng hơi đẩy hắn một chút.
Bây giờ nàng nghe thấy chuyện triều chính đã muốn phun!
Hiểu được phản ứng của nàng, Cô Ngự Hàn gạt sợi tóc lơ đãng ở giữa trán của nàng.
Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, sau đó nói chuyện với bụng của nàng:
“Cục cưng, ngoan ngoãn không cho phép làm cho mẫu thân khổ sở, bằng không phụ thân liền đánh pp.”
Vội vàng tạm biệt nhau hai người không có chú ý tới sắc mặt của Huyên Trữ công chúa có chút không thích hợp.
Cô Ngự Hàn rời đi, Bối Bối nhìn về phía Huyên Trữ, phát hiện vẻ mặt của nàng tựa hồ có chút hoảng hốt.
Bối Bối nghi hoặc phe phẩy ở trước mặt Huyên Trữ, cũng không thấy có phản ứng gì, nàng nhịn không được lên tiếng:
“Huyên Trữ, ngươi làm sao vậy? Huyên Trữ......”
Gọi vài tiếng, Huyên Trữ mới đột nhiên hoàn hồn:
“A? Nha, tẩu tử, ngươi nói gì sao, ta…?”
“Ngươi làm sao vậy?”
Bối Bối cảm thấy nghi vấn, không phải vừa nãy vẫn ổn sao?
Huyên Trữ nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt, cúi đầu tránh đi ánh mắt thăm dò của Bối Bối:
“Không...... Không có việc gì a.”
Vương huynh đến chính điện, hẳn là vì chuyện của Hắc Phong quốc.
Hắc Phong quốc......
Nàng cắn cắn môi, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt anh tuấn trong sáng của một nam nhân, ánh mắt luôn luôn nhẹ nhàng, phiêu du, lại rất ôn hòa khi nhìn tẩu tử.
Hắc Khi Phong......
......
Trên chính điện, chúng đại thần đang ở dưới thảo luận.
Cô Ngự Hàn ngồi trên ngai vàng, bạc môi có một chút ý cười, đôi mày thanh tú cong lên, ánh mắt nhàn nhạt.
Khuôn mặt tà mĩ tạo nên khí phách rất mê người, rõ ràng là cảnh đẹp ý vui nhưng lại làm cho người ta không dám lỗ mãng quả quyết.
“Thế nào? Đã bàn luận xong chưa? Kết quả thế nào? Chuyện Hắc Phong quốc đang âm mưu tấn công chúng ta một lần nữa, các ngươi cho rằng nên xử lý như thế nào?”
Hắn vừa đặt câu hỏi xong, đại thần bên dưới lập tức im lặng, Chính viện khôi phục một mảnh im lặng.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đem ánh mắt chuyển đến trên người Thương Tuyệt Lệ.
Cô Ngự Hàn thay đổi tư thế, miễn cưỡng nâng tầm mắt, tóc đen như mực lơ đãng rơi xuống trước trán, nổi bật trên y phục trắng như tuyết..
Thật đẹp, thật mị hoặc......
Cuối cùng, hắn từ từ mở miệng:
“Tuyệt Lệ, mọi người đều chờ nghe ý kiến của ngươi, vậy ngươi nói xem, nên đối phó Hắc Phong quốc như thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ chắp tay thi lễ, sau đó thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
“Vương, nếu Hắc Phong quốc muốn sử dụng kế sách đánh từ trong đánh ra, tạo ra nội loạn, làm suy yếu lực lượng của chúng ta từ bên trong, vậy tại sao chúng ta không làm như vậy, gậy ông đập lưng ông, trả lại bọn chúng một đòn, làm cho bọn họ biết Xích Diễm quốc chúng ta cũng không phải dễ bị khi dễ!”
Nghe vậy, các đại thần khác có người đồng ý, có người ánh mắt lại có chút quái dị.
Bởi vì, có nghe sơ qua chuyện Vương bị thương, muốn khống chế Thiên Ti Nghi nói thì dễ làm mới khó.
“Kế sách này rất hay, bổn vương liền cùng Hắc Vương của Hắc Phong quốc chơi trò này.”
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn mỉm cười, dáng vẻ nhàn nhã, giống như căn bản không đem chuyện này để vào mắt.
Nhìn dáng vẻ của Vương, ánh mắt của các đại thần dần dần khôi phục niềm tin tưởng.
Huyên Trữ công chúa thực ân cần đem từng loại điểm tâm để trước mặt Bối Bối.
Bối Bối cười tủm tỉm hưởng thụ đồ ăn, đuôi mắt liếc về phía nam nhân vẫn im lặng kia, thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào, nàng nhún nhún vai, tiếp tục nhấm nháp điểm tâm.
Dù sao huynh muội bọn họ muốn thử sức chịu đựng của nhau thì cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng vừa hóng mát vừa xem diễn.
Thao thao bất tuyệt nói rất nhiều nói, Huyên Trữ cảm thấy miệng mình khô cả vào, nhưng vẫn không thấy Vương huynh mở miệng nói cái gì, nàng bực mình cầm lấy tách trà một ngụm uống cạn.
Nhưng mà, nước trà vừa mới xuống đến yết hầu, không cẩn thận lại bị sặc:
“Khụ khụ khụ......”
Bối Bối thấy Cô Ngự Hàn khẩn trương đi tới, nàng đảo mắt một chút, giành trước hắn từng bước xoa lưng cho Huyên Trữ.
“Sao uống chén trà cũng không cẩn thận vậy.”
Nàng vừa nhẹ nhàng vỗ vừa nói.
Huyên Trữ vừa không ngừng ho khan vừa liếc Cô Ngự Hàn, oán hắn không giấu vào đâu được, Bối Bối đem của nàng động tác nhỏ nhét vào đáy mắt, khóe miệng lại vụng trộm giương lên.
Ha ha...... Lại tiếp tục đấu đi, nàng mừng thầm.
Đôi mày thanh tú của Cô Ngự Hàn nhướng lên, nhìn thấy biểu hiện của Bối Bối một cái.
Cô gái nhỏ này, nghĩ hắn không biết nàng cố ý ngăn trở hắn sao? Thật sự là sợ thiên hạ không loạn sao.
Lòng bàn tay hắn thi pháp một chút, một cái khăn tay liền xuất hiện ở trong tay hắn.
“Huyên Trữ, lau miệng đi, lần sau đừng uống vội như vậy.”
Hắn đưa cho nàng chiếc khăn.
“Cám ơn Vương huynh.”
Huyên Trữ công chúa động tác rất nhanh cầm lấy khăn lụa, nhẹ nhàng lau nước trà nơi khóe miệng, cười đến ngọt ngào.
Chiến tranh lạnh kết thúc!
Bối Bối ngượng ngùng buông tay, chậc, nhanh như vậy a, nàng vốn đang nghĩ đến chuyện kéo dài thêm một chút nha.
Không nghĩ tới Cô Ngự Hàn mới cho nàng một cái bậc thang, nàng cũng rất mau đăng đăng đăng chạy xuống.
Đang tiếc trò chơi kết thúc sớm, đầu nàng bị người ta gõ một cái:
“Aiz, đau.”
Cô Ngự Hàn cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng nàng:
“Bỏ ngay cái ý tưởng bất lương trong đấu nàng đi.”
“Người ta nào có ý tưởng bất lương nào đâu.”
Bối Bối nhấm nuốt điểm tâm, mồm miệng mơ hồ không rõ phản bác.
“Vương huynh, uống trà đi.”
Lúc này, đối tượng được Huyên Trữ ân cần lập tức thay đổi, trong chốc lát đem điểm tâm cùng nước trà “phụng dưỡng”
Cô Ngự Hàn, Bối Bối quả muốn kêu lên lòng người dễ thay đổi.
Đem nàng lợi dụng xong rồi liền đá sang một bên, nàng mệnh khổ, ô......
Huyên Trữ hoàn toàn xem nhẹ ai oán của nàng, nhưng Cô Ngự Hàn thấy bộ dáng nhìn điểm tâm và nước trà trong tay hắn đến nỗi chảy cả nước miếng của nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Bị ánh mắt ai oán của nàng nhìn, bất đắc dĩ, hắn cầm lấy chén trà hướng đến bên miệng của nàng:
“Há miệng”.
Bối Bối lập tức tươi cười rạng rỡ uống một ngụm.
Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, Huyên Trữ công chúa nhịn không được trợn tròn mắt.
Thực không hay ho, nàng tự nhiên lại bị biến thành kẻ phá đám!
......
Bọn họ ba người đang nói nói cười cười, ngoài cửa truyền đến giọng nói:
“Vương, trưởng lão mời người đến triều đình nghị sự.”
“Đã biết.”
Cô Ngự Hàn đáp lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng cùng Huyên Trữ ở trong này tán gẫu, ta đi một chút.”
“Được, chàng đi lo việc chính sự của chàng đi, nhanh đi nhanh đi.”
Bối Bối vẫy vẫy tay, rõ ràng hơi đẩy hắn một chút.
Bây giờ nàng nghe thấy chuyện triều chính đã muốn phun!
Hiểu được phản ứng của nàng, Cô Ngự Hàn gạt sợi tóc lơ đãng ở giữa trán của nàng.
Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, sau đó nói chuyện với bụng của nàng:
“Cục cưng, ngoan ngoãn không cho phép làm cho mẫu thân khổ sở, bằng không phụ thân liền đánh pp.”
Vội vàng tạm biệt nhau hai người không có chú ý tới sắc mặt của Huyên Trữ công chúa có chút không thích hợp.
Cô Ngự Hàn rời đi, Bối Bối nhìn về phía Huyên Trữ, phát hiện vẻ mặt của nàng tựa hồ có chút hoảng hốt.
Bối Bối nghi hoặc phe phẩy ở trước mặt Huyên Trữ, cũng không thấy có phản ứng gì, nàng nhịn không được lên tiếng:
“Huyên Trữ, ngươi làm sao vậy? Huyên Trữ......”
Gọi vài tiếng, Huyên Trữ mới đột nhiên hoàn hồn:
“A? Nha, tẩu tử, ngươi nói gì sao, ta…?”
“Ngươi làm sao vậy?”
Bối Bối cảm thấy nghi vấn, không phải vừa nãy vẫn ổn sao?
Huyên Trữ nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt, cúi đầu tránh đi ánh mắt thăm dò của Bối Bối:
“Không...... Không có việc gì a.”
Vương huynh đến chính điện, hẳn là vì chuyện của Hắc Phong quốc.
Hắc Phong quốc......
Nàng cắn cắn môi, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt anh tuấn trong sáng của một nam nhân, ánh mắt luôn luôn nhẹ nhàng, phiêu du, lại rất ôn hòa khi nhìn tẩu tử.
Hắc Khi Phong......
......
Trên chính điện, chúng đại thần đang ở dưới thảo luận.
Cô Ngự Hàn ngồi trên ngai vàng, bạc môi có một chút ý cười, đôi mày thanh tú cong lên, ánh mắt nhàn nhạt.
Khuôn mặt tà mĩ tạo nên khí phách rất mê người, rõ ràng là cảnh đẹp ý vui nhưng lại làm cho người ta không dám lỗ mãng quả quyết.
“Thế nào? Đã bàn luận xong chưa? Kết quả thế nào? Chuyện Hắc Phong quốc đang âm mưu tấn công chúng ta một lần nữa, các ngươi cho rằng nên xử lý như thế nào?”
Hắn vừa đặt câu hỏi xong, đại thần bên dưới lập tức im lặng, Chính viện khôi phục một mảnh im lặng.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đem ánh mắt chuyển đến trên người Thương Tuyệt Lệ.
Cô Ngự Hàn thay đổi tư thế, miễn cưỡng nâng tầm mắt, tóc đen như mực lơ đãng rơi xuống trước trán, nổi bật trên y phục trắng như tuyết..
Thật đẹp, thật mị hoặc......
Cuối cùng, hắn từ từ mở miệng:
“Tuyệt Lệ, mọi người đều chờ nghe ý kiến của ngươi, vậy ngươi nói xem, nên đối phó Hắc Phong quốc như thế nào?”
Thương Tuyệt Lệ chắp tay thi lễ, sau đó thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
“Vương, nếu Hắc Phong quốc muốn sử dụng kế sách đánh từ trong đánh ra, tạo ra nội loạn, làm suy yếu lực lượng của chúng ta từ bên trong, vậy tại sao chúng ta không làm như vậy, gậy ông đập lưng ông, trả lại bọn chúng một đòn, làm cho bọn họ biết Xích Diễm quốc chúng ta cũng không phải dễ bị khi dễ!”
Nghe vậy, các đại thần khác có người đồng ý, có người ánh mắt lại có chút quái dị.
Bởi vì, có nghe sơ qua chuyện Vương bị thương, muốn khống chế Thiên Ti Nghi nói thì dễ làm mới khó.
“Kế sách này rất hay, bổn vương liền cùng Hắc Vương của Hắc Phong quốc chơi trò này.”
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn mỉm cười, dáng vẻ nhàn nhã, giống như căn bản không đem chuyện này để vào mắt.
Nhìn dáng vẻ của Vương, ánh mắt của các đại thần dần dần khôi phục niềm tin tưởng.
/395
|