“Ha ha...... Tiểu Bối Bối, thì ra nàng yêu ta như vậy a.”
Mi mắt của Cô Ngự Hàn mở lên cũng tràn đầy ý cười, trên khuôn mặt tuấn tú cũng chứ đầy vẻ hưng phần, vẻ lo lắng vừa rồi kia trở thành hư không, không thấy một chút dấu vết.
Tiếp theo, hắn đưa cho nàng một ly trà:
“Đến, nói nhiều như vậy, khát nước rồi, uống chén trà thấm cổ họng.”
Bối Bối tiếp nhận ly trà uống một hơi cạn sạch:
“Thật đúng là có chút khát nước, không thể tưởng được ta có thể nói như vậy, ha ha......Tuyên ngôn tình yêu này của ta nghe hay chứ.”
Nàng biểu hiện vẻ mặt chờ mong khen ngợi đối với hắn.
Nhìn nhau trong chốc lát, hai người nhịn không được đồng thời xì cười ra.
Hắn sủng ái ôm chặt nàng một chút:
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là càng ngày càng đáng yêu.”
Nàng cười hớ hớ ôm lại hắn, bản thân ngây ngất:
“Đúng đó đúng đó, bằng không như thế nào mê hoặc được cực phẩm nam nhân anh tuấn tiêu sái như chàng đây.”
Chỉ nhẹ vào chiếc mũi thanh tú của nàng, hắn đối với sự ca ngợi của nàng cảm thấy thực thoải mái:
“Vừa rồi nàng mới lỗ mãng như vậy chạy vào đây tìm ta có chuyện gì?”
Nghe vậy, nàng mới nhớ tới mục đích mình tìm hắn.
Nghĩ đến vấn đề muốn hỏi, vẻ mặt của nàng dần dần ủ dột xuống.
“Cô Ngự Hàn, ta nghe nói chàng phải lĩnh binh đi đánh nhau với Hắc Phong quốc?”
Thấy đôi mày thanh tú của nàng nổi lên nếp uốn, khuôn mặt của hắn mở ra nụ cười như cây cỏ trong gió mùa xuân, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vuốt thuận theo mi tâm của nàng.
“Ngoan, đừng lo lắng, nàng ngoan ngoãn ở trong cung chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Nàng cầm tay hắn, ánh mắt khó nén lo lắng:
“Ta không thể ngăn cản chàng đi đánh giặc bảo vệ quốc gia, nhưng mà...... Chàng dẫn ta cùng đi có được không?”
“Không được.”
Hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Nhưng mà ta......”
Nàng mới mở miệng, liền bị hắn đưa tay đặt ở trên môi.
“Tiểu Bối Bối, ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù là dù một chút xíu cũng không được, cho nên, vì ta, vì con của chúng ta, nàng hãy nghe lời ta ở lại trong Vương cung.”
Nàng vội vàng lắc đầu, không chịu thỏa hiệp, thậm chí có chút khẩn cầu nhìn hắn.
“Ta không muốn, ta muốn đi theo chàng, ta cam đoan sẽ không xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, con của chúng ta cũng muốn cùng kề vai chiến đấu với chàng, Cô Ngự Hàn, tuy rằng bây giờ ta đã không có Hắc tinh ngọc bội, nhưng mà ta còn có pháp lực a, chỉ cần lúc cần thiết, cục cưng đều đã cho ta rất nhiều rất nhiều năng lượng, chàng cũng biết, không phải sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Cô Ngự Hàn dần dần thu lại, có chút buồn rầu nhìn nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là không thể không đi theo ta sao?”
Nàng gật đầu mạnh, thực kiên định nhìn hắn:
“Bất kể chàng đến nơi nào, ta đều phải đi cùng.”
Nghe vậy, bạc môi của hắn giương lên nhàn nhạt, tuy hứng thú nhưng lại nhíu mày:
“Ta đây đi nhà vệ sinh nàng cũng muốn đi cùng sao?”
“Đương nhiên......Á...... Cô Ngự Hàn!”
Nàng thở hổn hể trừng mắt, tức giận thét lên với hắn.
“Ha ha...... Tiểu Bối Bối, nàng thật giống như cái đuôi.”
Hắn xấu xa tiếp tục trêu tức.
Bối Bối bực mình nắm chặt tay, còn chưa có động tác gì, hắn cũng đã giành trước một bước chạy đi.
“Cứu mạng a!”
Hắn thực khoa trương la hét ầm ỉ.
“Cô Ngự Hàn, chàng...... Chàng khoa trương như vậy sao? Chàng đứng lại đó cho ta!”
Thấy hắn thật sự chạy đi cho nàng đuổi theo, nàng hung hăn thét lên với hắn, tiếng thét lại không giữ được hắn, nàng đành phải đuổi theo.
......
Hắc Phong quốc.
Trong một gian phòng của Tế ti điện, tế ti một thân hắc bào ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường đá vận công tu pháp.
Làn sương mù đen tối càng nồng đặc hơn từ đỉnh đầu dâng lên, dường như muốn làm cho không khí chung quanh hắn cũng vẫn đục.
Một lát sau, ngoài cửa thạch thất vang lên tiếng dẫn truyền vội vã:
“Tế ti, Hắc Vương đến đấy.”
Đôi mắt của Tế ti đột nhiên mở ra, ánh mắt hung ác nham hiểm lướt qua.
Hắn rất nhanh điều chỉnh chân khí, sau đó trầm giọng trả lời:
“Đã biết, nói với điện hạ ta lập tức đi ra.”
“Vâng.”
Ngoài thạch thất, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tế ti có chút không kiên nhẫn nhíu chặt mày:
“Rất nhanh ta sẽ không cần nhịn cái tên kia nữa, hừ, Hắc Vương? Thật đúng là còn cho rằng mình ngồi yên ổn được trên vị trí kia, đồ ngu không đầu óc.”
Đi ra thạch thất, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lập tức mất đi, giả vờ dáng vẻ lo lắng thật cẩn thận đi đến vài bước xa phía sau Hắc Khi Dạ.
“Thuộc hạ tham kiến Hắc Vương.”
Hắc Khi Dạ chợt xoay người, có chút không vui nhìn chằm chằm tế ti:
“Động tác như thế nào chậm như vậy, vừa rồi đi làm cái gì?”
Tế ti kinh sợ cúi đầu:
“Là thuộc hạ lớn tuổi bước chân chậm chạp, xin Hắc Vương thứ tội.”
Có chút hồ nghi nhìn chăm chú vào tế ti, Hắc Khi Dạ bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Tuổi của Tế ti tuy rằng không nhỏ, nhưng mà tuổi ấy cách tuổi già bước đi chậm chạp còn rất xa!
Dòng khí ngưng đọng lại ở giữa hai người bọn họ, khi Hắc Khi Dạ đang chăm chú nhìn xuống thăm dò hư thực, tế ti chỉ cúi đầu, duy trì dáng vẻ cung kính.
Sau một lát, Hắc Khi Dạ thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thản nhiên hỏi:
“Ta lệnh cho ngươi tính toán vận may trong trận chiến này của chúng ta là khoảng bao nhiêu, ngươi tính ra chưa?”
“Việc này...... Hồi Hắc Vương, kết quả tính toán là...... là vận thế song phương đều là một nửa một nửa, thành bại chỉ nhờ vào bày mưu nghĩ kế.”
“Như vậy sao.”
Một câu thực nhạt thực nhạt.
Hắc Khi Dạ nhíu chặt mày, lâm vào trong trầm tư.
Qua một hồi lâu, lúc không khí trong tế ti điện sắp ngưng trệ, Hắc Khi Dạ mới lại đảo mắt hướng tế ti.
“Tế ti, ngươi cho rằng bổn vương đối trận hắc linh châu của Xích Diễm Vương, ai có phần thắng lớn hơn?”
Nghe vậy, tế ti trầm ngâm một chút, có chút khó xử nhăn mày lại:
“Việc này...... Thuộc hạ không dám kết luận bừa, hắc linh châu vẫn là thần vật thượng cổ, nó đến tột cùng có năng lượng lớn bao nhiêu là một ẩn số, nhưng mà Hắc Vương ngài trong cơ thể có được nội đan của nhị điện hạ, nhị điện hạ trời sinh là võ học kỳ tài, nội đan của hắn có được tiềm năng vô hạn, hơn nữa tu vi của riêng ngài còn có...... công lực suốt đời Lão Hắc Vương, đối phó với hắc linh châu, thắng bại này thật sự rất khó định đoạn.”
“Nói như vậy lần này bổn vương là chưa nắm chắc có thể thắng Xích Diễm Vương.”
Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, khuôn mặt tuấn mị căng thẳng.
Nhìn bộ dáng u ám của hắn, tế ti càng thêm hạ thấp thắt lưng, không dám lên tiếng nữa.
Dàng vẻ của Tế ti, đã muốn nói rõ hết tất cả, Hắc Khi Dạ cho dù không nguyện ý, cũng chỉ có thể túc nghiêm chấp nhận đáp án khiến hắn bất mãn.
Mi mắt của Cô Ngự Hàn mở lên cũng tràn đầy ý cười, trên khuôn mặt tuấn tú cũng chứ đầy vẻ hưng phần, vẻ lo lắng vừa rồi kia trở thành hư không, không thấy một chút dấu vết.
Tiếp theo, hắn đưa cho nàng một ly trà:
“Đến, nói nhiều như vậy, khát nước rồi, uống chén trà thấm cổ họng.”
Bối Bối tiếp nhận ly trà uống một hơi cạn sạch:
“Thật đúng là có chút khát nước, không thể tưởng được ta có thể nói như vậy, ha ha......Tuyên ngôn tình yêu này của ta nghe hay chứ.”
Nàng biểu hiện vẻ mặt chờ mong khen ngợi đối với hắn.
Nhìn nhau trong chốc lát, hai người nhịn không được đồng thời xì cười ra.
Hắn sủng ái ôm chặt nàng một chút:
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là càng ngày càng đáng yêu.”
Nàng cười hớ hớ ôm lại hắn, bản thân ngây ngất:
“Đúng đó đúng đó, bằng không như thế nào mê hoặc được cực phẩm nam nhân anh tuấn tiêu sái như chàng đây.”
Chỉ nhẹ vào chiếc mũi thanh tú của nàng, hắn đối với sự ca ngợi của nàng cảm thấy thực thoải mái:
“Vừa rồi nàng mới lỗ mãng như vậy chạy vào đây tìm ta có chuyện gì?”
Nghe vậy, nàng mới nhớ tới mục đích mình tìm hắn.
Nghĩ đến vấn đề muốn hỏi, vẻ mặt của nàng dần dần ủ dột xuống.
“Cô Ngự Hàn, ta nghe nói chàng phải lĩnh binh đi đánh nhau với Hắc Phong quốc?”
Thấy đôi mày thanh tú của nàng nổi lên nếp uốn, khuôn mặt của hắn mở ra nụ cười như cây cỏ trong gió mùa xuân, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vuốt thuận theo mi tâm của nàng.
“Ngoan, đừng lo lắng, nàng ngoan ngoãn ở trong cung chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Nàng cầm tay hắn, ánh mắt khó nén lo lắng:
“Ta không thể ngăn cản chàng đi đánh giặc bảo vệ quốc gia, nhưng mà...... Chàng dẫn ta cùng đi có được không?”
“Không được.”
Hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Nhưng mà ta......”
Nàng mới mở miệng, liền bị hắn đưa tay đặt ở trên môi.
“Tiểu Bối Bối, ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù là dù một chút xíu cũng không được, cho nên, vì ta, vì con của chúng ta, nàng hãy nghe lời ta ở lại trong Vương cung.”
Nàng vội vàng lắc đầu, không chịu thỏa hiệp, thậm chí có chút khẩn cầu nhìn hắn.
“Ta không muốn, ta muốn đi theo chàng, ta cam đoan sẽ không xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, con của chúng ta cũng muốn cùng kề vai chiến đấu với chàng, Cô Ngự Hàn, tuy rằng bây giờ ta đã không có Hắc tinh ngọc bội, nhưng mà ta còn có pháp lực a, chỉ cần lúc cần thiết, cục cưng đều đã cho ta rất nhiều rất nhiều năng lượng, chàng cũng biết, không phải sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Cô Ngự Hàn dần dần thu lại, có chút buồn rầu nhìn nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là không thể không đi theo ta sao?”
Nàng gật đầu mạnh, thực kiên định nhìn hắn:
“Bất kể chàng đến nơi nào, ta đều phải đi cùng.”
Nghe vậy, bạc môi của hắn giương lên nhàn nhạt, tuy hứng thú nhưng lại nhíu mày:
“Ta đây đi nhà vệ sinh nàng cũng muốn đi cùng sao?”
“Đương nhiên......Á...... Cô Ngự Hàn!”
Nàng thở hổn hể trừng mắt, tức giận thét lên với hắn.
“Ha ha...... Tiểu Bối Bối, nàng thật giống như cái đuôi.”
Hắn xấu xa tiếp tục trêu tức.
Bối Bối bực mình nắm chặt tay, còn chưa có động tác gì, hắn cũng đã giành trước một bước chạy đi.
“Cứu mạng a!”
Hắn thực khoa trương la hét ầm ỉ.
“Cô Ngự Hàn, chàng...... Chàng khoa trương như vậy sao? Chàng đứng lại đó cho ta!”
Thấy hắn thật sự chạy đi cho nàng đuổi theo, nàng hung hăn thét lên với hắn, tiếng thét lại không giữ được hắn, nàng đành phải đuổi theo.
......
Hắc Phong quốc.
Trong một gian phòng của Tế ti điện, tế ti một thân hắc bào ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường đá vận công tu pháp.
Làn sương mù đen tối càng nồng đặc hơn từ đỉnh đầu dâng lên, dường như muốn làm cho không khí chung quanh hắn cũng vẫn đục.
Một lát sau, ngoài cửa thạch thất vang lên tiếng dẫn truyền vội vã:
“Tế ti, Hắc Vương đến đấy.”
Đôi mắt của Tế ti đột nhiên mở ra, ánh mắt hung ác nham hiểm lướt qua.
Hắn rất nhanh điều chỉnh chân khí, sau đó trầm giọng trả lời:
“Đã biết, nói với điện hạ ta lập tức đi ra.”
“Vâng.”
Ngoài thạch thất, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tế ti có chút không kiên nhẫn nhíu chặt mày:
“Rất nhanh ta sẽ không cần nhịn cái tên kia nữa, hừ, Hắc Vương? Thật đúng là còn cho rằng mình ngồi yên ổn được trên vị trí kia, đồ ngu không đầu óc.”
Đi ra thạch thất, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lập tức mất đi, giả vờ dáng vẻ lo lắng thật cẩn thận đi đến vài bước xa phía sau Hắc Khi Dạ.
“Thuộc hạ tham kiến Hắc Vương.”
Hắc Khi Dạ chợt xoay người, có chút không vui nhìn chằm chằm tế ti:
“Động tác như thế nào chậm như vậy, vừa rồi đi làm cái gì?”
Tế ti kinh sợ cúi đầu:
“Là thuộc hạ lớn tuổi bước chân chậm chạp, xin Hắc Vương thứ tội.”
Có chút hồ nghi nhìn chăm chú vào tế ti, Hắc Khi Dạ bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Tuổi của Tế ti tuy rằng không nhỏ, nhưng mà tuổi ấy cách tuổi già bước đi chậm chạp còn rất xa!
Dòng khí ngưng đọng lại ở giữa hai người bọn họ, khi Hắc Khi Dạ đang chăm chú nhìn xuống thăm dò hư thực, tế ti chỉ cúi đầu, duy trì dáng vẻ cung kính.
Sau một lát, Hắc Khi Dạ thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thản nhiên hỏi:
“Ta lệnh cho ngươi tính toán vận may trong trận chiến này của chúng ta là khoảng bao nhiêu, ngươi tính ra chưa?”
“Việc này...... Hồi Hắc Vương, kết quả tính toán là...... là vận thế song phương đều là một nửa một nửa, thành bại chỉ nhờ vào bày mưu nghĩ kế.”
“Như vậy sao.”
Một câu thực nhạt thực nhạt.
Hắc Khi Dạ nhíu chặt mày, lâm vào trong trầm tư.
Qua một hồi lâu, lúc không khí trong tế ti điện sắp ngưng trệ, Hắc Khi Dạ mới lại đảo mắt hướng tế ti.
“Tế ti, ngươi cho rằng bổn vương đối trận hắc linh châu của Xích Diễm Vương, ai có phần thắng lớn hơn?”
Nghe vậy, tế ti trầm ngâm một chút, có chút khó xử nhăn mày lại:
“Việc này...... Thuộc hạ không dám kết luận bừa, hắc linh châu vẫn là thần vật thượng cổ, nó đến tột cùng có năng lượng lớn bao nhiêu là một ẩn số, nhưng mà Hắc Vương ngài trong cơ thể có được nội đan của nhị điện hạ, nhị điện hạ trời sinh là võ học kỳ tài, nội đan của hắn có được tiềm năng vô hạn, hơn nữa tu vi của riêng ngài còn có...... công lực suốt đời Lão Hắc Vương, đối phó với hắc linh châu, thắng bại này thật sự rất khó định đoạn.”
“Nói như vậy lần này bổn vương là chưa nắm chắc có thể thắng Xích Diễm Vương.”
Mặt mày của Hắc Khi Dạ trầm xuống, khuôn mặt tuấn mị căng thẳng.
Nhìn bộ dáng u ám của hắn, tế ti càng thêm hạ thấp thắt lưng, không dám lên tiếng nữa.
Dàng vẻ của Tế ti, đã muốn nói rõ hết tất cả, Hắc Khi Dạ cho dù không nguyện ý, cũng chỉ có thể túc nghiêm chấp nhận đáp án khiến hắn bất mãn.
/395
|