Hắc Phong quốc.
Tầng hầm âm u, im lặng như tờ, im lặng đến nỗi một tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe được
Im lặng như vậy, càng làm cho hầm ngầm thêm quỷ dị âm trầm.
Một bóng người nhỏ bé đi trên đường, chỉ chốc lát sau liền tiến lại một gian hầm đá.
Hắn đứng im cạnh cửa, sau đó đưa tay xoay cơ quan.
" Cạch cạch."
Cánh cửa đá từ từ mở ra.
Bóng người bé nhỏ nhìn trái nhìn phải, không thấy ai mới yên tâm đi vào bên trong.
Nhìn bóng người đưa lưng về phía mình, bóng dáng nhỏ bé kích động run run.
" Nhị điện hạ."
Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại.
" Từ công công?"
Hắn kinh ngạc nhìn người mới tới.
Vẻ mặt Từ công công kích động đi lên trước, tròng mắt thậm chí đỏ lên.
" Nhị điện hạ, lão nô rốt cục cũng tìm được ngài. Nhanh, nhanh cùng nô tài rời đi nơi này."
" Rời đi?"
Hắc Khi Phong nhướng mắt, có chút không tin hỏi lại.
" Đúng vậy, thái tử điện hạ mang theo tế ti đi ra ngoài tấn công Xích Diễm quốc, hiện giờ trong cung phòng bị có chút nới lỏng, nô tài thật vất vả mới tìm được nhị điện hạ, ngài mau cùng nô tài đi thôi."
Từ công công nói xong, cũng bất chấp lễ nghi, giữ chặt tay Hắc Khi Phong chạy chối chết ra bên ngoài.
.........
Ở trong đường hầm lờ mờ, không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên hiện ra một luồng ánh sáng.
Từ công công cao hứng kêu lên:
" Nhị điện hạ, mau, phía trước là lối ra, chỉ cần rời khỏi nơi này, chúng ta liền an toàn."
Nhìn đến cửa động, Hắc Khi Phong trong thời gian ngắn không thích ứng được, mắt có chút đau.
Hắn lấy tay che mắt, nhắm chặt lại, một lúc sau mới từ từ mở ra.
" Phù phù."
Từ công công quỳ xuống.
" Từ công công, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên."
Hắc Khi Phong cúi xuống muốn nâng hắn dậy.
" Nô cứu giá chậm trễ, thỉnh Hắc Vương thứ tội."
Nói xong, dập đầu một cái cộp.
" Ta không phải là Hắc Vương."
Hắc Khi Phong thản nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua trăm ngàn cảm xúc.
Vì cái danh hiệu này, thật sự mất đi nhiều lắm, đáng giá sao? Đại ca.
Từ công công lấy ra ở trong lòng một bọc giấy được gói kĩ càng, mở ra, chỉ thấy ngọc tỷ bằng bạch ngọc trong suốt, một vài quyền ấn ở dưới ánh mặt trời tỏa hào quang lóng lánh.
Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của Hắc Khi Phong, là một phong thư bằng da dê, hắn nhận được trên mặt da là chữ viết của phụ Vương.
Từ công công trình lên:
" Nhị điện hạ, thánh thượng đã sớm đoán được thái tử có mưu đồ gây rối, cho nên mang ngọc tỷ cùng phong ấn binh quyền đều giao cho nô tài giấu đi, đợi thời cơ tốt sẽ giao lại cho nhị điện hạ."
Hắc Khi Phong run run vươn tay cầm lấy da dê, mở ra nhìn.
Nhìn chữ viết, hắn ủ dột, con ngươi đen lạnh lùng có một chút mong manh lệ quang.
" Phụ Vương......"
Hắn nghẹn ngào kêu lên, tiếng nói thương cảm hoang vắng.
.........
Đứng ở trên đỉnh núi hoang dã, Từ công công hỏi:
" Nhị điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hắc Khi Phong đem tâm tư thu hồi, nhắm mắt lại, dần dần cũng khôi phục lại bình tĩnh, tâm tình lắng đọng lại xuống dưới, chỉ còn cơ trí trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhìn phương xa cỏ dại mọc thê lương, Hắc Khi Phong một chữ một chữ chậm rãi nói:
" Chúng ta.......Đi tìm Xích Diễm vương."
" Đi tìm Xích Diễm Vương, nhị điện hạ.......à,à, ngài là muốn mượn sức của Xích Diễm Vương để đối phó với thái tử?"
Hắc Khi Phong không đáp, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
" Nhưng mà.......Có khi nào Xích Diễm Vương nhân cơ hội lợi dụng ngài, tới đánh chiếm Hắc Phong quốc, thì làm sao.....?"
" Cô Ngự Hàn không phải là người như vậy, bằng không.......Nàng cũng sẽ không đi theo hắn."
Câu cuối cùng, ngữ điệu rất nhỏ, làm cho Từ công công không nghe rõ.
Giọng nói kia, cơ hồ là lẩm bẩm trong miệng hắn, sau đó theo gió bay đi.
Gió lạnh vù vù thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vạt áo xanh đen của hắn, lúc ta áo lay động đó, làm cho hắn thêm vài phần cô đơn.
"Đi thôi.”
..........
Cỏ hoang mọc um tùm, gió lạnh gào thét.
Bối Bối nhìn xung quanh mênh mông bát ngát đồng cỏ khô, gió lạnh thổi tới, vờn qua hai má, nhìn rất hiu quạnh.
Nàng kéo nhanh vạt áo thắt chặt xiêm y, nhịn không được nói thầm:
" Đây là chỗ nào, ngẩng đầu không thấy chim bay, cúi đầu không thấy con kiến, giống như một thành trì chết, không không không, ta nói bậy cái gì a, nơi này nếu là thành trì chết, ta chẳng phải là......"
" Tẩu tử, ngươi nói nhỏ niệm chú cái gì vậy?"
Huyền Trữ ngược đầu gió đi tới, ánh mắt cũng bị gió lớn làm cho không mở ra được.
Bối Bối lấy ống tay áo cản gió:
"Huyền Trữ, ngươi xác định là mình đi đúng hướng?"
" Đúng vậy, chỉ cần đi xuyên qua bãi cỏ hoang này, ra ngoài biên cương, là chúng ta có thể nhìn thấy Vương huynh."
Bối Bối nhìn nhìn xung quanh, có thể nói chim không làm ổ để hình dung.
" Hy vọng là ngươi chỉ đúng phương hướng."
" Tẩu tử,ngươi nên tin tưởng ta, đi một đường dài như vậy, ngươi đã nghi ngờ ta không dưới một trăm lần, tuyệt không nể mặt ta, suốt ngày hoài nghi, ta......Ta liền tức giận."
" Ngươi nghĩ rằng ta không tin tưởng ngươi sao, ngươi nhìn xung quanh xem, chim cũng không đẻ trứng, ngay cả một gốc cây xanh cũng không có, chúng ta cũng sắp hết lương thực nha, nếu không tìm thấy Cô Ngự Hàn, chúng ta sẽ thành ma đói!"
Nghe vậy, Huyền Trữ công chúa bắt đầu lo lắng.
Nàng không kìm chế được sờ túi đồ ăn bên hông:
" Hình như thật sự sắp hết đồ ăn rồi, phương hướng này chắc là....... Chắc là không có sai chứ."
Tai nghe được Huyền Trữ lầm bầm làu bàu, Bối Bối thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
" Cái gì? Ngươi không phải là rất chắc chắn sao? Vì sao bây giờ lại là không xác định, Cô Ngự Huyền Trữ, ngươi nếu mà để ta đi sai hướng, ta thứ nhất sẽ mang ngươi đem nướng cho no bụng."
Nàng hung dữ nhìn thẳng Huyền Trữ, nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn đôi tay trước mặt không ngừng vung lên, ánh mắt của Huyền Trữ không nhịn được co rụt lại.
Ô.......tẩu tử thật là hung dữ nha, so với nàng còn dữ hơn!
" Tẩu tử, ngươi đừng kích động, dọa tới cục cưng bây giờ."
Huyền Trữ cười làm lành trấn an Bối Bối đang như hung thần ác sát.
Bối Bối hít một hơi thật dài, chậm rãi áp chế lửa giận trong lòng.
" Dưỡng thai, dưỡng thai, ta cần chú ý dưỡng thai......"
Thì thào đọc vài lần, nàng mới bình tĩnh lại.
Tầng hầm âm u, im lặng như tờ, im lặng đến nỗi một tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe được
Im lặng như vậy, càng làm cho hầm ngầm thêm quỷ dị âm trầm.
Một bóng người nhỏ bé đi trên đường, chỉ chốc lát sau liền tiến lại một gian hầm đá.
Hắn đứng im cạnh cửa, sau đó đưa tay xoay cơ quan.
" Cạch cạch."
Cánh cửa đá từ từ mở ra.
Bóng người bé nhỏ nhìn trái nhìn phải, không thấy ai mới yên tâm đi vào bên trong.
Nhìn bóng người đưa lưng về phía mình, bóng dáng nhỏ bé kích động run run.
" Nhị điện hạ."
Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, nhanh chóng quay đầu lại.
" Từ công công?"
Hắn kinh ngạc nhìn người mới tới.
Vẻ mặt Từ công công kích động đi lên trước, tròng mắt thậm chí đỏ lên.
" Nhị điện hạ, lão nô rốt cục cũng tìm được ngài. Nhanh, nhanh cùng nô tài rời đi nơi này."
" Rời đi?"
Hắc Khi Phong nhướng mắt, có chút không tin hỏi lại.
" Đúng vậy, thái tử điện hạ mang theo tế ti đi ra ngoài tấn công Xích Diễm quốc, hiện giờ trong cung phòng bị có chút nới lỏng, nô tài thật vất vả mới tìm được nhị điện hạ, ngài mau cùng nô tài đi thôi."
Từ công công nói xong, cũng bất chấp lễ nghi, giữ chặt tay Hắc Khi Phong chạy chối chết ra bên ngoài.
.........
Ở trong đường hầm lờ mờ, không biết đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên hiện ra một luồng ánh sáng.
Từ công công cao hứng kêu lên:
" Nhị điện hạ, mau, phía trước là lối ra, chỉ cần rời khỏi nơi này, chúng ta liền an toàn."
Nhìn đến cửa động, Hắc Khi Phong trong thời gian ngắn không thích ứng được, mắt có chút đau.
Hắn lấy tay che mắt, nhắm chặt lại, một lúc sau mới từ từ mở ra.
" Phù phù."
Từ công công quỳ xuống.
" Từ công công, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên."
Hắc Khi Phong cúi xuống muốn nâng hắn dậy.
" Nô cứu giá chậm trễ, thỉnh Hắc Vương thứ tội."
Nói xong, dập đầu một cái cộp.
" Ta không phải là Hắc Vương."
Hắc Khi Phong thản nhiên nói, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua trăm ngàn cảm xúc.
Vì cái danh hiệu này, thật sự mất đi nhiều lắm, đáng giá sao? Đại ca.
Từ công công lấy ra ở trong lòng một bọc giấy được gói kĩ càng, mở ra, chỉ thấy ngọc tỷ bằng bạch ngọc trong suốt, một vài quyền ấn ở dưới ánh mặt trời tỏa hào quang lóng lánh.
Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của Hắc Khi Phong, là một phong thư bằng da dê, hắn nhận được trên mặt da là chữ viết của phụ Vương.
Từ công công trình lên:
" Nhị điện hạ, thánh thượng đã sớm đoán được thái tử có mưu đồ gây rối, cho nên mang ngọc tỷ cùng phong ấn binh quyền đều giao cho nô tài giấu đi, đợi thời cơ tốt sẽ giao lại cho nhị điện hạ."
Hắc Khi Phong run run vươn tay cầm lấy da dê, mở ra nhìn.
Nhìn chữ viết, hắn ủ dột, con ngươi đen lạnh lùng có một chút mong manh lệ quang.
" Phụ Vương......"
Hắn nghẹn ngào kêu lên, tiếng nói thương cảm hoang vắng.
.........
Đứng ở trên đỉnh núi hoang dã, Từ công công hỏi:
" Nhị điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hắc Khi Phong đem tâm tư thu hồi, nhắm mắt lại, dần dần cũng khôi phục lại bình tĩnh, tâm tình lắng đọng lại xuống dưới, chỉ còn cơ trí trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhìn phương xa cỏ dại mọc thê lương, Hắc Khi Phong một chữ một chữ chậm rãi nói:
" Chúng ta.......Đi tìm Xích Diễm vương."
" Đi tìm Xích Diễm Vương, nhị điện hạ.......à,à, ngài là muốn mượn sức của Xích Diễm Vương để đối phó với thái tử?"
Hắc Khi Phong không đáp, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
" Nhưng mà.......Có khi nào Xích Diễm Vương nhân cơ hội lợi dụng ngài, tới đánh chiếm Hắc Phong quốc, thì làm sao.....?"
" Cô Ngự Hàn không phải là người như vậy, bằng không.......Nàng cũng sẽ không đi theo hắn."
Câu cuối cùng, ngữ điệu rất nhỏ, làm cho Từ công công không nghe rõ.
Giọng nói kia, cơ hồ là lẩm bẩm trong miệng hắn, sau đó theo gió bay đi.
Gió lạnh vù vù thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vạt áo xanh đen của hắn, lúc ta áo lay động đó, làm cho hắn thêm vài phần cô đơn.
"Đi thôi.”
..........
Cỏ hoang mọc um tùm, gió lạnh gào thét.
Bối Bối nhìn xung quanh mênh mông bát ngát đồng cỏ khô, gió lạnh thổi tới, vờn qua hai má, nhìn rất hiu quạnh.
Nàng kéo nhanh vạt áo thắt chặt xiêm y, nhịn không được nói thầm:
" Đây là chỗ nào, ngẩng đầu không thấy chim bay, cúi đầu không thấy con kiến, giống như một thành trì chết, không không không, ta nói bậy cái gì a, nơi này nếu là thành trì chết, ta chẳng phải là......"
" Tẩu tử, ngươi nói nhỏ niệm chú cái gì vậy?"
Huyền Trữ ngược đầu gió đi tới, ánh mắt cũng bị gió lớn làm cho không mở ra được.
Bối Bối lấy ống tay áo cản gió:
"Huyền Trữ, ngươi xác định là mình đi đúng hướng?"
" Đúng vậy, chỉ cần đi xuyên qua bãi cỏ hoang này, ra ngoài biên cương, là chúng ta có thể nhìn thấy Vương huynh."
Bối Bối nhìn nhìn xung quanh, có thể nói chim không làm ổ để hình dung.
" Hy vọng là ngươi chỉ đúng phương hướng."
" Tẩu tử,ngươi nên tin tưởng ta, đi một đường dài như vậy, ngươi đã nghi ngờ ta không dưới một trăm lần, tuyệt không nể mặt ta, suốt ngày hoài nghi, ta......Ta liền tức giận."
" Ngươi nghĩ rằng ta không tin tưởng ngươi sao, ngươi nhìn xung quanh xem, chim cũng không đẻ trứng, ngay cả một gốc cây xanh cũng không có, chúng ta cũng sắp hết lương thực nha, nếu không tìm thấy Cô Ngự Hàn, chúng ta sẽ thành ma đói!"
Nghe vậy, Huyền Trữ công chúa bắt đầu lo lắng.
Nàng không kìm chế được sờ túi đồ ăn bên hông:
" Hình như thật sự sắp hết đồ ăn rồi, phương hướng này chắc là....... Chắc là không có sai chứ."
Tai nghe được Huyền Trữ lầm bầm làu bàu, Bối Bối thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
" Cái gì? Ngươi không phải là rất chắc chắn sao? Vì sao bây giờ lại là không xác định, Cô Ngự Huyền Trữ, ngươi nếu mà để ta đi sai hướng, ta thứ nhất sẽ mang ngươi đem nướng cho no bụng."
Nàng hung dữ nhìn thẳng Huyền Trữ, nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn đôi tay trước mặt không ngừng vung lên, ánh mắt của Huyền Trữ không nhịn được co rụt lại.
Ô.......tẩu tử thật là hung dữ nha, so với nàng còn dữ hơn!
" Tẩu tử, ngươi đừng kích động, dọa tới cục cưng bây giờ."
Huyền Trữ cười làm lành trấn an Bối Bối đang như hung thần ác sát.
Bối Bối hít một hơi thật dài, chậm rãi áp chế lửa giận trong lòng.
" Dưỡng thai, dưỡng thai, ta cần chú ý dưỡng thai......"
Thì thào đọc vài lần, nàng mới bình tĩnh lại.
/395
|