Ngoài cửa, tuyết bay tán loạn.
Bối Bối nhịn không được kinh hỉ:
“Huyên Trữ, ngươi xem, chúng ta đã tìm được nơi để tránh tuyết rồi.”
Huyên Trữ lạnh run gắt gao dựa vào thân mình của Bối Bối, khuôn mặt đông cứng cố gắng mỉm cười.
“Tẩu tử, ngươi xem ta không phải là rất lợi hại sao, ta chỉ đúng hướng như vậy đúng không?”
Lời nói này, không có khí thế cao ngạo mọi khi nữa, chỉ có một loại tình cảm khổ tẫn cam lai*.
“Tẩu tử, ngươi có khỏe không? Cục cưng không có việc gì chứ?”
Tiếng nói của nàng đột nhiên có chút khẩn trương.
Bối Bối mỉm cười, trên mặt cũng vì rét lạnh mà trở nên xanh trắng, tươi cười vui mừng.
Huyên Trữ giống như đã thật sự trưởng thành, biết quan tâm người khác.
Ngay khi nàng muốn mở miệng khen ngợi Huyên Trữ, cửa đột nhiên mở ra.
Các nàng đồng thời ngẩng đầu, lại đồng thời kinh ngạc trừng lớn mắt.
Đáy mắt của Hắc Khi Phong cũng tràn đầy kinh ngạc, thêm nữa là rất vui mừng, kích động, còn cố che dấu lệ quang.
“Tiểu Bối, đúng là nàng! Vậy nàng chưa......chưa......”
Lời cuối cùng, hắn không thể nói ra, cũng không muốn nói ra.
Nhìn gương mặt của nàng, vẫn quen thuộc như vậy, khắc sâu ở trong lòng hắn.
Động tác của hắn nhanh chóng vươn tay muốn chạm vào nàng, lại bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn cản.
Huyên Trữ che chắn trước mặt Bối Bối, đề phòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.
“Hắc Khi Phong, ta không cho phép ngươi đụng đến tẩu tử của ta, bằng không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Nhìn ánh mắt phòng bị của Huyên Trữ công chúa, lại nhìn hướng Bối Bối, ánh mắt của các nàng giống như có rất nhiều loại cảm xúc, hắn không rõ nàng hiện tại đang nghĩ gì.
Nhưng mà, hắn có thể xác định, Tiểu Bối giờ phút này cũng không có ý đề phòng hắn.
Vì thế, ánh mắt của hắn càng trở nên nhu hòa.
Chỉ cần Tiểu Bối tin tưởng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn nàng, vậy là đủ rồi.
Ổn định lại cảm xúc của chính mình, hắn cố gắng ép chính mình bình tĩnh trở lại.
Hắn nghiêng người, ánh mắt thủy chung dừng ở trên người Bối Bối, đối với Huyên Trữ công chúa như là không thấy.
“Tiểu Bối, bên ngoài rất lạnh, mau vào trong phòng đi.”
Hắn dịu dàng nói.
“Đồ giả mù sa mưa**.” Huyên Trữ công chúa không chịu buông lỏng phòng bị.
Bối Bối lẳng lặng nhìn Hắc Khi Phong, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tái nhợt của hắn, không còn thần thái như xưa nữa, làm cho nàng nhịn không được muốn thở dài, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mất đi nội đan, hắn còn sống, như vậy là quá tốt rồi......
Tiếp theo, nàng trấn an vỗ vỗ vai Huyên Trữ.
“Huyên Trữ, đừng như vậy, hắn không có ác ý, chúng ta vào thôi.
“Nhưng mà tẩu tử...... Hắn là kẻ địch a.”
Huyên Trữ không thể làm cho chính mình thả lỏng.
Chính là, khi không ai lưu ý đến, nàng đang nói ra “kẻ địch”, thời điểm đó, ánh mắt có chút khó hiểu.
Bối Bối lắc lắc đầu:
“Huyên Trữ, nghe lời ta, chúng ta vào thôi, ngươi sắp đông cứng rồi, hơn nữa, ngươi cũng không muốn cục cưng của ta sẽ bị lạnh sao?”
Nhắc tới cục cưng, vẻ mặt đề phòng của Huyên Trữ công chúa dần dần thoái nhượng.
Nàng nhanh nhẹn đỡ lấy Bối Bối:
“Tẩu tử, không thể để cục cưng bị lạnh, bằng không Vương huynh nhất định sẽ trách phạt ta, chúng ta đi vào, nhưng mà tẩu tử ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ngay sau đó, nàng liếc Hắc Khi Phong một cái, đánh giá một chút, mới nói:
“ bây giờ hắn cũng không phải là đối thủ của ta.”
Hắc Khi Phong có chút ngây người, tâm tính thiện lương giống như bị điều gì đó vây kín, thực khó chịu, thực khổ sở.
Nàng có đứa nhỏ? đứa nhỏ của nàng và Cô Ngự Hàn......
Nhìn các nàng đi vào trong phòng, hắn thật vất vả mới áp chế chua sót trong lòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản gió tuyết bên ngoài.
Huyên Trữ chọn một vị trí cách xa hai người kia và cũng không xa đống lửa trong phòng.
“Tẩu tử, ngươi ngồi ở đây đi, sẽ rất ấm áp.”
Nàng giúp Bối Bối ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên người Bối Bối, ánh mắt kín đáo quét về phía hai nam nhân đối diện, mím môi không lên tiếng.
Hắc Khi Phong ánh mắt xẹt qua bụng Bối Bối.
“Tiểu Bối, nàng có con rồi, chúc mừng nàng.”
Hắn cố gắng làm cho chính mình lộ ra một chút tươi cười.
Chỉ là, độ cong tươi cười thực nhạt, rất nhỏ.
Hắn muốn tươi cười thật lớn, giống như trước đây tươi cười ấm áp nhìn nàng.
Nhưng mà, hắn phát hiện thật khó, trong lòng, thật đau, cảm giác này không giống như nỗi đau bình thường, giống như trong nháy mắt lấy đi toàn bộ sinh lực của hắn.
Cho đến giờ phút này, hắn mới biết được, thì ra có đôi khi, cười...... cũng cần sức lực.
Không phải không nhìn thấy nỗi đau trong mắt hắn, Bối Bối lại chỉ có thể buộc chính mình không để ý đến.
Cũng mỉm cười đáp lễ:
“Cám ơn lời chúc phúc của ngươi, đứa con của ta và Cô Ngự Hàn tốt lắm.”
Nhắc tới Cô Ngự Hàn, ánh mắt của nàng không khỏi mềm mại, bàn tay mềm cũng không tự giác xoa xoa bụng mình, vẻ yêu mến dịu dàng tràn ngập trên khuôn mặt.
Biểu hiện yêu thương này của nàng, dường như làm hắn đau nhói.
Hắn chỉ có thể giả bộ bình thản, giả bộ trong lòng cảm giác gì cũng đều không có.
Trong gian nhà tranh, không khí đột nhiên trở nên rất quái dị, không ai nói chuyện, chỉ có củi lửa cháy vang lên vài tiếng lép bép.
Hồi lâu, Bối Bối vẫn là nhịn không được mở miệng.
“Hắc Khi Phong, ngươi...... Nghe nói đại ca ngươi đã lấy đi nội đan của ngươi, ngươi...... Sẽ không sao chứ?”
Nàng có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, thân hình gầy yếu, ánh mắt u buồn làm cho nàng không đành lòng.
Trước đây, ở trước mặt nàng, hắn luôn ấm áp, thần sắc tuấn nhã, hiện tại lại......
Nhìn hắn như vậy, khác rất xa so với trí nhớ của nàng, rất xa, xa đến nỗi nàng cơ hồ không nhận ra được.
Ánh mắt quan tâm của nàng, làm cho con ngươi đen của hắn ngập tràn vui sướng.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, tình cảm trong mắt rất khó che giấu.
“Tiểu Bối, ta tốt lắm, không có việc gì, cám ơn nàng quan tâm.”
Nhìn hắn trong chốc lát, Bối Bối chỉ có thể bất đắc dĩ tránh đi ánh mắt nhiệt tình của hắn, thản nhiên lên tiếng:
“Ừ.”
Giống như...... Rất nhiều việc đều không thể trở lại trước đây.
“Đúng rồi, Tiểu Bối, nàng làm sao có thể tới nơi này?”
Hắc Khi Phong nghi hoặc hỏi, có chút suy nghĩ cẩn thận.
“Ta đến tìm Cô Ngự Hàn, hắn đi đánh giặc, không mang ta theo, ta liền tự mình theo tới.”
Quả nhiên là như thế này.
Con ngươi đen của Hắc Khi Phong u uẩn một chút bất đắc dĩ, chuyện này mới đúng là thật là phong cách của Tiểu Bối, muốn nàng ngoan ngoãn chờ đợi, e là rất khó.
____
Khổ tẫn cam lai*
: trải qua gian khổ cùng nhau
Giả mù sa mưa**:
vờ vĩnh, giả bộ
Bối Bối nhịn không được kinh hỉ:
“Huyên Trữ, ngươi xem, chúng ta đã tìm được nơi để tránh tuyết rồi.”
Huyên Trữ lạnh run gắt gao dựa vào thân mình của Bối Bối, khuôn mặt đông cứng cố gắng mỉm cười.
“Tẩu tử, ngươi xem ta không phải là rất lợi hại sao, ta chỉ đúng hướng như vậy đúng không?”
Lời nói này, không có khí thế cao ngạo mọi khi nữa, chỉ có một loại tình cảm khổ tẫn cam lai*.
“Tẩu tử, ngươi có khỏe không? Cục cưng không có việc gì chứ?”
Tiếng nói của nàng đột nhiên có chút khẩn trương.
Bối Bối mỉm cười, trên mặt cũng vì rét lạnh mà trở nên xanh trắng, tươi cười vui mừng.
Huyên Trữ giống như đã thật sự trưởng thành, biết quan tâm người khác.
Ngay khi nàng muốn mở miệng khen ngợi Huyên Trữ, cửa đột nhiên mở ra.
Các nàng đồng thời ngẩng đầu, lại đồng thời kinh ngạc trừng lớn mắt.
Đáy mắt của Hắc Khi Phong cũng tràn đầy kinh ngạc, thêm nữa là rất vui mừng, kích động, còn cố che dấu lệ quang.
“Tiểu Bối, đúng là nàng! Vậy nàng chưa......chưa......”
Lời cuối cùng, hắn không thể nói ra, cũng không muốn nói ra.
Nhìn gương mặt của nàng, vẫn quen thuộc như vậy, khắc sâu ở trong lòng hắn.
Động tác của hắn nhanh chóng vươn tay muốn chạm vào nàng, lại bị Huyên Trữ nhanh chóng ngăn cản.
Huyên Trữ che chắn trước mặt Bối Bối, đề phòng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.
“Hắc Khi Phong, ta không cho phép ngươi đụng đến tẩu tử của ta, bằng không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Nhìn ánh mắt phòng bị của Huyên Trữ công chúa, lại nhìn hướng Bối Bối, ánh mắt của các nàng giống như có rất nhiều loại cảm xúc, hắn không rõ nàng hiện tại đang nghĩ gì.
Nhưng mà, hắn có thể xác định, Tiểu Bối giờ phút này cũng không có ý đề phòng hắn.
Vì thế, ánh mắt của hắn càng trở nên nhu hòa.
Chỉ cần Tiểu Bối tin tưởng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn nàng, vậy là đủ rồi.
Ổn định lại cảm xúc của chính mình, hắn cố gắng ép chính mình bình tĩnh trở lại.
Hắn nghiêng người, ánh mắt thủy chung dừng ở trên người Bối Bối, đối với Huyên Trữ công chúa như là không thấy.
“Tiểu Bối, bên ngoài rất lạnh, mau vào trong phòng đi.”
Hắn dịu dàng nói.
“Đồ giả mù sa mưa**.” Huyên Trữ công chúa không chịu buông lỏng phòng bị.
Bối Bối lẳng lặng nhìn Hắc Khi Phong, ánh mắt dừng ở khuôn mặt tái nhợt của hắn, không còn thần thái như xưa nữa, làm cho nàng nhịn không được muốn thở dài, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mất đi nội đan, hắn còn sống, như vậy là quá tốt rồi......
Tiếp theo, nàng trấn an vỗ vỗ vai Huyên Trữ.
“Huyên Trữ, đừng như vậy, hắn không có ác ý, chúng ta vào thôi.
“Nhưng mà tẩu tử...... Hắn là kẻ địch a.”
Huyên Trữ không thể làm cho chính mình thả lỏng.
Chính là, khi không ai lưu ý đến, nàng đang nói ra “kẻ địch”, thời điểm đó, ánh mắt có chút khó hiểu.
Bối Bối lắc lắc đầu:
“Huyên Trữ, nghe lời ta, chúng ta vào thôi, ngươi sắp đông cứng rồi, hơn nữa, ngươi cũng không muốn cục cưng của ta sẽ bị lạnh sao?”
Nhắc tới cục cưng, vẻ mặt đề phòng của Huyên Trữ công chúa dần dần thoái nhượng.
Nàng nhanh nhẹn đỡ lấy Bối Bối:
“Tẩu tử, không thể để cục cưng bị lạnh, bằng không Vương huynh nhất định sẽ trách phạt ta, chúng ta đi vào, nhưng mà tẩu tử ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ngay sau đó, nàng liếc Hắc Khi Phong một cái, đánh giá một chút, mới nói:
“ bây giờ hắn cũng không phải là đối thủ của ta.”
Hắc Khi Phong có chút ngây người, tâm tính thiện lương giống như bị điều gì đó vây kín, thực khó chịu, thực khổ sở.
Nàng có đứa nhỏ? đứa nhỏ của nàng và Cô Ngự Hàn......
Nhìn các nàng đi vào trong phòng, hắn thật vất vả mới áp chế chua sót trong lòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản gió tuyết bên ngoài.
Huyên Trữ chọn một vị trí cách xa hai người kia và cũng không xa đống lửa trong phòng.
“Tẩu tử, ngươi ngồi ở đây đi, sẽ rất ấm áp.”
Nàng giúp Bối Bối ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên người Bối Bối, ánh mắt kín đáo quét về phía hai nam nhân đối diện, mím môi không lên tiếng.
Hắc Khi Phong ánh mắt xẹt qua bụng Bối Bối.
“Tiểu Bối, nàng có con rồi, chúc mừng nàng.”
Hắn cố gắng làm cho chính mình lộ ra một chút tươi cười.
Chỉ là, độ cong tươi cười thực nhạt, rất nhỏ.
Hắn muốn tươi cười thật lớn, giống như trước đây tươi cười ấm áp nhìn nàng.
Nhưng mà, hắn phát hiện thật khó, trong lòng, thật đau, cảm giác này không giống như nỗi đau bình thường, giống như trong nháy mắt lấy đi toàn bộ sinh lực của hắn.
Cho đến giờ phút này, hắn mới biết được, thì ra có đôi khi, cười...... cũng cần sức lực.
Không phải không nhìn thấy nỗi đau trong mắt hắn, Bối Bối lại chỉ có thể buộc chính mình không để ý đến.
Cũng mỉm cười đáp lễ:
“Cám ơn lời chúc phúc của ngươi, đứa con của ta và Cô Ngự Hàn tốt lắm.”
Nhắc tới Cô Ngự Hàn, ánh mắt của nàng không khỏi mềm mại, bàn tay mềm cũng không tự giác xoa xoa bụng mình, vẻ yêu mến dịu dàng tràn ngập trên khuôn mặt.
Biểu hiện yêu thương này của nàng, dường như làm hắn đau nhói.
Hắn chỉ có thể giả bộ bình thản, giả bộ trong lòng cảm giác gì cũng đều không có.
Trong gian nhà tranh, không khí đột nhiên trở nên rất quái dị, không ai nói chuyện, chỉ có củi lửa cháy vang lên vài tiếng lép bép.
Hồi lâu, Bối Bối vẫn là nhịn không được mở miệng.
“Hắc Khi Phong, ngươi...... Nghe nói đại ca ngươi đã lấy đi nội đan của ngươi, ngươi...... Sẽ không sao chứ?”
Nàng có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, thân hình gầy yếu, ánh mắt u buồn làm cho nàng không đành lòng.
Trước đây, ở trước mặt nàng, hắn luôn ấm áp, thần sắc tuấn nhã, hiện tại lại......
Nhìn hắn như vậy, khác rất xa so với trí nhớ của nàng, rất xa, xa đến nỗi nàng cơ hồ không nhận ra được.
Ánh mắt quan tâm của nàng, làm cho con ngươi đen của hắn ngập tràn vui sướng.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, tình cảm trong mắt rất khó che giấu.
“Tiểu Bối, ta tốt lắm, không có việc gì, cám ơn nàng quan tâm.”
Nhìn hắn trong chốc lát, Bối Bối chỉ có thể bất đắc dĩ tránh đi ánh mắt nhiệt tình của hắn, thản nhiên lên tiếng:
“Ừ.”
Giống như...... Rất nhiều việc đều không thể trở lại trước đây.
“Đúng rồi, Tiểu Bối, nàng làm sao có thể tới nơi này?”
Hắc Khi Phong nghi hoặc hỏi, có chút suy nghĩ cẩn thận.
“Ta đến tìm Cô Ngự Hàn, hắn đi đánh giặc, không mang ta theo, ta liền tự mình theo tới.”
Quả nhiên là như thế này.
Con ngươi đen của Hắc Khi Phong u uẩn một chút bất đắc dĩ, chuyện này mới đúng là thật là phong cách của Tiểu Bối, muốn nàng ngoan ngoãn chờ đợi, e là rất khó.
____
Khổ tẫn cam lai*
: trải qua gian khổ cùng nhau
Giả mù sa mưa**:
vờ vĩnh, giả bộ
/395
|