Mây dần dần tản ra, bầu trời xuất hiện hào quang màu bạc chói lóa, ánh sáng màu trắng trong suốt cùng tuyết đọng trên mặt đất chiếu rọi lẫn nhau, hơi lạnh, có chút ấm.
“Aiz......”
Đột nhiên, nhẹ nhàng một tiếng than thở vang lên, làm cho đoàn người đều ngừng lại.
Bối Bối chỉ cảm thấy thân mình suy yếu, giống như khí lực đột nhiên bị lấy mất đi, giảm xuống từng chút một.
“Tẩu tử [ Tiểu Bối ]!”
Tiếng gọi hoảng hốt cùng lo lắng của Huyên Trữ cùng Hắc Khi Phong vọt ra khỏi miệng, bọn họ dường như cùng đưa tay ra nâng đỡ Bối Bối, mới làm cho nàng may mắn thoát khỏi bị té ngã.
Bối Bối vô lực lắc lắc đầu, lại dẫn đến một cảm giác chóng mặt khác:
“Đầu thật choáng váng......”
Một bàn tay ôn hoà hiền hậu đặt lên trán của nàng, cảm giác ấm áp làm cho nàng nhịn không được dùng sức chống đỡ mí mắt.
“Hắc Khi Phong......”
Giọng nói của nàng nghe qua có chút suy yếu.
“Tiểu Bối, nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp, nàng bệnh rồi, vì sao không nói sớm.”
Hắn lại lo lắng lại lo lắng, muốn trách cứ, nhưng lại không nỡ.
“Ta không sao...... Khụ khụ khụ...... Chúng ta tiếp tục đi, chúng ta rất nhanh là có thể tìm được Cô Ngự Hàn rồi.”
Bối Bối cố gắng muốn đứng thẳng thân mình, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể nửa dựa vào người Hắc Khi Phong.
“Tẩu tử, ngươi nhất định là cảm phong hàn, thảm thảm, nơi này trừ núi hoang chính là đường núi hoang vắng, phải đi đâu tìm đại phu a?”
Huyên Trữ công chúa lo lắng không thôi nhìn gương mặt tái nhợt của Bối Bối, trong lòng cực kỳ buồn bã, vì sao nàng cũng không có phát hiện tẩu tử bị bệnh.
“Huyên Trữ, ta không sao.”
Bối Bối muốn an ủi nàng.
“Còn nói không có việc gì, tẩu tử, ngươi có biết hiện tại sắc mặt của ngươi thoạt nhìn kém tới cực điểm hay không, hiện tại người của ngươi đứng cũng không nỗi a.”
Huyên Trữ cầm chặt tay của Bối Bối, càng không ngừng xoa xoa, muốn chà xát cho nàng ấm lên.
Nhìn khuôn mặt không hề có huyết sắc của Bối Bối, lòng của Hắc Khi Phong dường như muốn thắt chặt lại.
Huyên Trữ công chúa nói đúng, hiện tại sức khỏe của Tiểu Bối đứng cũng không nổi.
Nhưng mà, nơi này núi hoang thôn quê hẻo lánh, tìm không thấy đại phu......
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước một mảnh mờ mịt, trống trải vô ngần.
Hạ mắt, hắn lo lắng nhìn vẻ mặt dường như sắp mê man của Bối Bối, cầm tay nàng nắm thật chặt.
Hít một hơi thật sâu, hắn vẫn kiềm nén bối rối ở trong lòng, làm cho chính mình tỉnh táo lại.
“Huyên Trữ công chúa, trước hết phiền ngươi giúp đỡ Tiểu Bối, ta sẽ cõng nàng ta đi, nơi này phía trước không thôn xóm phía sau không quán trọ, chúng ta chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đến quan ngoại, chỉ cần gặp được Cô Ngự Hàn, còn có biện pháp cứu Tiểu Bối.”
“Vậy ngươi làm nhanh chút a.”
Huyên Trữ đem Bối Bối dỡ lên lưng Hắc Khi Phong.
Bối Bối cố gắng bắt lấy một chút ý thức cuối cùng, tiếng nói mỏng manh:“Hắc Khi Phong, ngươi như bây giờ, cõng ta rất vất vả, thả ta xuống dưới đi.”
Hắc Khi Phong giương lên một ý cười ấm áp, thoáng quay đầu nói với nàng.
“Tiểu Bối, nàng yên tâm, tuy rằng hiện tại ta không khác gì người bình thường, nhưng mà, ta tự tin còn có sức lực cõng nàng, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút, ta rất nhanh sẽ mang nàng đi gặp Cô Ngự Hàn.”
“Nhưng mà......”
Bối Bối mới muốn nói cái gì, lại bị Huyên Trữ công chúa cắt đứt.
“Tẩu tử, bây giờ sức khỏe của ngươi rất suy yếu, không cần nói nhiều lời.”
“Nhị điện hạ, ngài chịu đựng được không? Không bằng để nô tài......”
Từ công công có chút lo lắng, dù sao bây giờ nhị điện hạ không giống như trước đây.
“Từ công công, không cần nói nhiều lời, chúng ta đi thôi.”
Hắc Khi Phong thản nhiên cũng không mất uy nghiêm đánh gãy những lời còn chưa nói ra của Từ công công.
Có chút mất ý thức, Bối Bối cảm thấy buồn ngủ, ý thức có chút mơ hồ.
Bình tĩnh mà xem xét, bị Hắc Khi Phong cõng, từng trận ấm áp từ tấm lưng dày rộng của hắn truyền đến, nàng cảm giác thoải mái rất nhiều.
......
Huyên Trữ luôn thật cẩn thận lưu ý sắc mặt của Bối Bối, thấy đôi mắt của nàng suy yếu nhắm lại, nàng lo lắng gọi ra tiếng.
“Tẩu tử, tẩu tử...... Hắc Khi Phong, tẩu tử nàng ấy đang ngủ, nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải đánh thức nàng ấy không?”
Giờ phút này, Huyên Trữ cảm thấy không biết làm sao.
Ngủ trong loại thời tiết này, sẽ càng thêm dễ dàng cảm lạnh.
Hắc Khi Phong tạm dừng bước chân một chút, sau đó quay đầu nhìn Bối Bối đem khuôn mặt đặt trên vai hắn, choàng mũ áo lên trên người nàng dường như đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều bao lại.
Hô hấp của nàng có chút mỏng manh, hơn nữa hỗn loạn, thổi vào trên cổ hắn, không cảm giác được có bao nhiêu độ ấm, trái tim hắn co rút một chút.
“Chúng ta tiếp tục đi.”
Đôi mắt đen của hắn xẹt qua một chút lo lắng, rất nhanh lại trấn định xuống, chỉ là bước chân càng thêm nhanh.
......
Đội gió lạnh, cũng không biết đi rồi bao lâu.
Thời gian giống như qua thật mau, lại giống như qua thực chậm.
Không biết qua bao lâu, phía trước loáng thoáng lá cờ tung bay bỗng nhiên nhảy vào mi mắt của bọn họ.
“A! Các ngươi mau nhìn, phía trước có lá cờ đang bay, chúng ta tìm được rồi, tìm được quân doanh của Vương huynh!”
Huyên Trữ công chúa vui mừng nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn không được vui mừng quá độ mà khóc.
Tiếp theo, nàng quay đầu nói với Bối Bối đang ngủ say bên trong nhẹ nhàng mà không thể ngăn chặn vui sướng:
“Tẩu tử, rốt cục chúng ta tìm được Vương huynh rồi!”
Hắc Khi Phong ngẩng đầu, hí mắt nhìn ngay lá cờ đang bay cách mắt không xa lắm, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia không nỡ buông xuống.
Lộ trình cõng Tiểu Bối như vậy, dường như sắp đến cuối.
Lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng mất mát, nhưng mà, so với Tiểu Bối, cái khác cũng không quan trọng.
Đi thẳng về phía trước, một lát sau, phía trước bỗng nhiên có một tiểu đội ra nghênh đón, nhìn bọn hắn một thân võ trang nghiêm nghị, hiển nhiên còn chưa nhận ra bọn họ là ai.
Không bao lâu, đội ngũ binh lính liền ngăn ở trước mặt bọn họ, mâu thương thẳng tắp chỉ vào trước mặt bọn họ.
“Đứng lại, phía trước là trọng địa quân doanh, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Huyên Trữ công chúa đi về phía trước đứng lại:
“Làm càn, ta là Huyên Trữ công chúa, còn không mau mau tránh ra.”
Đám binh lính này chưa có gặp qua mặt của Huyên Trữ, vì thế có chút nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, từ đầu đến cuối không nói gì.
“Các ngươi tránh ra nhanh chút a.”
Huyên Trữ nóng nảy.
Hắc Khi Phong hơi nhíu mày, sau đó quay đầu ánh mắt hướng về Từ công công.
Từ công công hiểu rõ ý, cho dù có chút không muốn, lại vẫn là dựa theo ý tứ của Hắc Khi Phong lấy ra ngọc tỷ của Hắc Phong quốc.
Đám binh lính này nhìn thấy ngọc tỷ của Hắc Phong quốc, mặt đều biến sắc.
“Aiz......”
Đột nhiên, nhẹ nhàng một tiếng than thở vang lên, làm cho đoàn người đều ngừng lại.
Bối Bối chỉ cảm thấy thân mình suy yếu, giống như khí lực đột nhiên bị lấy mất đi, giảm xuống từng chút một.
“Tẩu tử [ Tiểu Bối ]!”
Tiếng gọi hoảng hốt cùng lo lắng của Huyên Trữ cùng Hắc Khi Phong vọt ra khỏi miệng, bọn họ dường như cùng đưa tay ra nâng đỡ Bối Bối, mới làm cho nàng may mắn thoát khỏi bị té ngã.
Bối Bối vô lực lắc lắc đầu, lại dẫn đến một cảm giác chóng mặt khác:
“Đầu thật choáng váng......”
Một bàn tay ôn hoà hiền hậu đặt lên trán của nàng, cảm giác ấm áp làm cho nàng nhịn không được dùng sức chống đỡ mí mắt.
“Hắc Khi Phong......”
Giọng nói của nàng nghe qua có chút suy yếu.
“Tiểu Bối, nhiệt độ cơ thể của nàng rất thấp, nàng bệnh rồi, vì sao không nói sớm.”
Hắn lại lo lắng lại lo lắng, muốn trách cứ, nhưng lại không nỡ.
“Ta không sao...... Khụ khụ khụ...... Chúng ta tiếp tục đi, chúng ta rất nhanh là có thể tìm được Cô Ngự Hàn rồi.”
Bối Bối cố gắng muốn đứng thẳng thân mình, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể nửa dựa vào người Hắc Khi Phong.
“Tẩu tử, ngươi nhất định là cảm phong hàn, thảm thảm, nơi này trừ núi hoang chính là đường núi hoang vắng, phải đi đâu tìm đại phu a?”
Huyên Trữ công chúa lo lắng không thôi nhìn gương mặt tái nhợt của Bối Bối, trong lòng cực kỳ buồn bã, vì sao nàng cũng không có phát hiện tẩu tử bị bệnh.
“Huyên Trữ, ta không sao.”
Bối Bối muốn an ủi nàng.
“Còn nói không có việc gì, tẩu tử, ngươi có biết hiện tại sắc mặt của ngươi thoạt nhìn kém tới cực điểm hay không, hiện tại người của ngươi đứng cũng không nỗi a.”
Huyên Trữ cầm chặt tay của Bối Bối, càng không ngừng xoa xoa, muốn chà xát cho nàng ấm lên.
Nhìn khuôn mặt không hề có huyết sắc của Bối Bối, lòng của Hắc Khi Phong dường như muốn thắt chặt lại.
Huyên Trữ công chúa nói đúng, hiện tại sức khỏe của Tiểu Bối đứng cũng không nổi.
Nhưng mà, nơi này núi hoang thôn quê hẻo lánh, tìm không thấy đại phu......
Hắn đưa mắt nhìn về phía trước một mảnh mờ mịt, trống trải vô ngần.
Hạ mắt, hắn lo lắng nhìn vẻ mặt dường như sắp mê man của Bối Bối, cầm tay nàng nắm thật chặt.
Hít một hơi thật sâu, hắn vẫn kiềm nén bối rối ở trong lòng, làm cho chính mình tỉnh táo lại.
“Huyên Trữ công chúa, trước hết phiền ngươi giúp đỡ Tiểu Bối, ta sẽ cõng nàng ta đi, nơi này phía trước không thôn xóm phía sau không quán trọ, chúng ta chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đến quan ngoại, chỉ cần gặp được Cô Ngự Hàn, còn có biện pháp cứu Tiểu Bối.”
“Vậy ngươi làm nhanh chút a.”
Huyên Trữ đem Bối Bối dỡ lên lưng Hắc Khi Phong.
Bối Bối cố gắng bắt lấy một chút ý thức cuối cùng, tiếng nói mỏng manh:“Hắc Khi Phong, ngươi như bây giờ, cõng ta rất vất vả, thả ta xuống dưới đi.”
Hắc Khi Phong giương lên một ý cười ấm áp, thoáng quay đầu nói với nàng.
“Tiểu Bối, nàng yên tâm, tuy rằng hiện tại ta không khác gì người bình thường, nhưng mà, ta tự tin còn có sức lực cõng nàng, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút, ta rất nhanh sẽ mang nàng đi gặp Cô Ngự Hàn.”
“Nhưng mà......”
Bối Bối mới muốn nói cái gì, lại bị Huyên Trữ công chúa cắt đứt.
“Tẩu tử, bây giờ sức khỏe của ngươi rất suy yếu, không cần nói nhiều lời.”
“Nhị điện hạ, ngài chịu đựng được không? Không bằng để nô tài......”
Từ công công có chút lo lắng, dù sao bây giờ nhị điện hạ không giống như trước đây.
“Từ công công, không cần nói nhiều lời, chúng ta đi thôi.”
Hắc Khi Phong thản nhiên cũng không mất uy nghiêm đánh gãy những lời còn chưa nói ra của Từ công công.
Có chút mất ý thức, Bối Bối cảm thấy buồn ngủ, ý thức có chút mơ hồ.
Bình tĩnh mà xem xét, bị Hắc Khi Phong cõng, từng trận ấm áp từ tấm lưng dày rộng của hắn truyền đến, nàng cảm giác thoải mái rất nhiều.
......
Huyên Trữ luôn thật cẩn thận lưu ý sắc mặt của Bối Bối, thấy đôi mắt của nàng suy yếu nhắm lại, nàng lo lắng gọi ra tiếng.
“Tẩu tử, tẩu tử...... Hắc Khi Phong, tẩu tử nàng ấy đang ngủ, nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải đánh thức nàng ấy không?”
Giờ phút này, Huyên Trữ cảm thấy không biết làm sao.
Ngủ trong loại thời tiết này, sẽ càng thêm dễ dàng cảm lạnh.
Hắc Khi Phong tạm dừng bước chân một chút, sau đó quay đầu nhìn Bối Bối đem khuôn mặt đặt trên vai hắn, choàng mũ áo lên trên người nàng dường như đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều bao lại.
Hô hấp của nàng có chút mỏng manh, hơn nữa hỗn loạn, thổi vào trên cổ hắn, không cảm giác được có bao nhiêu độ ấm, trái tim hắn co rút một chút.
“Chúng ta tiếp tục đi.”
Đôi mắt đen của hắn xẹt qua một chút lo lắng, rất nhanh lại trấn định xuống, chỉ là bước chân càng thêm nhanh.
......
Đội gió lạnh, cũng không biết đi rồi bao lâu.
Thời gian giống như qua thật mau, lại giống như qua thực chậm.
Không biết qua bao lâu, phía trước loáng thoáng lá cờ tung bay bỗng nhiên nhảy vào mi mắt của bọn họ.
“A! Các ngươi mau nhìn, phía trước có lá cờ đang bay, chúng ta tìm được rồi, tìm được quân doanh của Vương huynh!”
Huyên Trữ công chúa vui mừng nghẹn ngào ở cổ họng, nhịn không được vui mừng quá độ mà khóc.
Tiếp theo, nàng quay đầu nói với Bối Bối đang ngủ say bên trong nhẹ nhàng mà không thể ngăn chặn vui sướng:
“Tẩu tử, rốt cục chúng ta tìm được Vương huynh rồi!”
Hắc Khi Phong ngẩng đầu, hí mắt nhìn ngay lá cờ đang bay cách mắt không xa lắm, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia không nỡ buông xuống.
Lộ trình cõng Tiểu Bối như vậy, dường như sắp đến cuối.
Lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng mất mát, nhưng mà, so với Tiểu Bối, cái khác cũng không quan trọng.
Đi thẳng về phía trước, một lát sau, phía trước bỗng nhiên có một tiểu đội ra nghênh đón, nhìn bọn hắn một thân võ trang nghiêm nghị, hiển nhiên còn chưa nhận ra bọn họ là ai.
Không bao lâu, đội ngũ binh lính liền ngăn ở trước mặt bọn họ, mâu thương thẳng tắp chỉ vào trước mặt bọn họ.
“Đứng lại, phía trước là trọng địa quân doanh, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Huyên Trữ công chúa đi về phía trước đứng lại:
“Làm càn, ta là Huyên Trữ công chúa, còn không mau mau tránh ra.”
Đám binh lính này chưa có gặp qua mặt của Huyên Trữ, vì thế có chút nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, từ đầu đến cuối không nói gì.
“Các ngươi tránh ra nhanh chút a.”
Huyên Trữ nóng nảy.
Hắc Khi Phong hơi nhíu mày, sau đó quay đầu ánh mắt hướng về Từ công công.
Từ công công hiểu rõ ý, cho dù có chút không muốn, lại vẫn là dựa theo ý tứ của Hắc Khi Phong lấy ra ngọc tỷ của Hắc Phong quốc.
Đám binh lính này nhìn thấy ngọc tỷ của Hắc Phong quốc, mặt đều biến sắc.
/395
|