Bối Bối cúi đầu nhìn bụng mình, không dám tin trừng lớn đôi mắt.
“Này...... Cô Ngự Hàn, bụng của ta tại sao lập tức lại lớn lên nhiều như vậy?”
Hắn cúi đầu bật cười, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bụng của nàng, con ngươi đen một mảnh nhu hòa.
“Con của chúng ta lớn lên, bụng của nàng đương nhiên cũng sẽ lớn lên theo, nàng đã gặp qua người nào phụ nữ mang thai nào mà bụng không to chưa?.”
“Nhưng mà...... Nhưng mà ta nhớ rõ không lâu trước đây còn không có lớn như vậy a, Hoàng kim đản lớn cũng quá nhanh đi! Xà loại bọn chàng đều lớn nhanh vậy sao?”
Nàng vỗ về bụng mình, vẫn cảm thấy có chút không phản ứng kịp.
Thấy vẻ mặt nàng nhìn trân trân không nói lên lời, biểu hiện rõ ràng hoảng sợ không nhỏ, Cô Ngự Hàn hôn lên hai má của nàng trấn an.
“Ha ha...... Xà loại cùng nhân loại không giống nhau, không có chu kì sinh sản cố định, khi nào lớn thì sẽ lớn, thân mình của nàng cùng cục cưng có liên quan, bụng nàng càng to nhanh, chứng minh con của chúng ta càng lợi hại, nói không chừng a...... ngày mai đứa nhỏ lại đột nhiên ra đời.”
Ngày mai?!
Bối Bối tròng mắt cơ hồ muốn lòi ra.
Nàng thất kinh kéo ống tay áo của hắn, đôi mắt có chút bất lực nhìn hắn:
“Cô Ngự Hàn, thật là làm sao bây giờ? Nếu ngày mai đứa nhỏ thật sự chào đời, thật là làm thế nào mới tốt?”
Hắn nhéo nhéo cái mũi của nàng, nhíu mày, bạc môi mỉm cười:
“Không cần làm gì hết, khi cục cưng chào đời bảo bọn chúng gọi chúng ta là phụ thân mẫu thân a.”
Bối Bối há mồm trợn mắt, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng thật loạn.
Nàng chưa từng nghĩ tới xà đản đản có thể sinh ra nhanh như vậy sẽ, cứ nghĩ sẽ mang thai 10 tháng, để cho nàng trong lòng có quá trình chuẩn bị.
Nhưng mà hiện tại......
Nàng muốn gõ trán mình mà rên rỉ.
Thấy nàng sầu khổ, bờ môi của Cô Ngự Hàn cong lên tươi cười, ghé sát nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng buồn cái gì? Nói cho vi phu, để cho vi phu chia sẻ nổi buồn giúp nàng.”
Đôi mắt đen của hắn thực dịu dàng, như là có ma lực có thể mê hoặc lòng nàng.
Dần dần, nhịp tim lộn xộn của nàng có xu hướng êm dịu lại, lo lắng trong lòng cũng dịu xuống.
“Ta chỉ là cảm thấy quá ngạc nhiên, nếu cục cưng nhanh như vậy liền sinh ra, mà ta lại một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, ta nên chăm sóc bọn chúng như thế nào đây.”
Nói xong lời cuối cùng, nàng buồn rầu nhìn hắn.
Nghe vậy, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia trêu chọc nàng:
“Chỉ cần cho bọn chúng ăn uống no là được.”
Ngay sau đó, tầm mắt hắn tà khí đảo qua phần trước ngực “no đủ “ của nàng, bên môi tươi cười càng thêm mở rộng.
Bối Bối chớp mắt, cảm giác được ánh mắt không có ý tốt của hắn, nàng rất nhanh nhìn lại trước ngực mình, nàng nhanh chóng đưa tay tre trước ngực tống tải không mãnh vải của mình dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng có thể đứng đắn một chút không, chúng ta đang thảo luận vấn đề của cục cưng, thu hồi ánh mắt mê đắm của chàng lại.”
Hắn đành buông tay, nhưng, ánh mắt vẫn tà ác như trước:
“Ta cũng đang nói chuyện với nàng một cách đứng đắn a, đứa trẻ nhỏ không phải đều là uống sữa mà lớn lên sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
“Đáng ghét.”
Bối Bối đánh hắn một cái, da mặt nóng hừng hực.
“Ha ha......”
Hắn một tay ôm lấy nàng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi rất nhanh liền mở hàm răng của nàng, bừa bãi xâm nhập vào miệng của nàng dây dưa.
Hắn hôn, thực đột nhiên, thực bá đạo, rất mạnh, làm cho nàng ngay cả khe hở để thở cũng không có.
“Ưhm......”
Nàng bị động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, môi bị hắn hôn có chút đau.
Kịch liệt dây dưa hồi lâu, hắn mới thoáng buông nàng ra, con ngươi đen thâm thúy dừng ở đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt nồng cháy.
Khuôn mặt nàng có chút mê say như trước, đầu choáng váng vui sướng, chỉ có thể thất thần nhìn khuôn mặt tà mĩ của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn xoa xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng dùng sức, đau đớn đem nàng trong mê say tỉnh lại.
“Cô Ngự Hàn, chàng hôn môi của ta đau quá.”
Nàng lên án nhìn hắn.
Nhìn cánh môi đỏ tươi ướt át của nàng, hắn nuốt nuốt nước miếng, cố gắng ngăn chận cảm xúc trong lòng cuồn cuộn.
Con ngươi đen của hắn nặng nề liếc nàng một cái:
“Nàng tự tiện từ trong cung chạy tới nơi này khiến ta sợ hãi, nàng nói, ta có nên trừng phạt nàng một chút hay không, hay là nói...... nàng cho rằng trừng phạt như vậy vẫn là rất nhẹ, hử?”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của hắn bỗng nhiên xoay chuyển rất nhẹ, lại thật sự nguy hiểm.
Bối Bối âm thầm kêu không xong, nàng nghĩ hắn sẽ không truy cứu nữa, ai biết hắn bây giờ còn nhớ rõ muốn tính sổ với nàng.
Ánh mắt lên án đột nhiên thay đổi, nàng lập tức mang một khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve trong ngực hắn, làm nũng cọ cọ:
“Cô Ngự Hàn, người ta đã bị chàng trừng phạt rồi a, chàng tạm tha cho ta đi, chàng xem xem môi người ta nhất định là lại sưng lên rồi, trừng phạt như vậy là đủ rồi a.”
Hắn lười biếng dựa vào ghế, khiến cho nàng nửa nằm nửa ngồi ở trong lòng hắn, hưởng thụ việc nàng đang dịu dàng lấy lòng hắn.
“Nàng cảm thấy như vậy thật sự là đủ sao? Nhớ kỹ đấy?”
Nàng liều mạng gật đầu, lại quên chính mình đang bị choáng váng.
Động tác gật đầu liên tục, làm cho nàng cảm thấy trước mắt có chút choáng váng hoa mắt.
Nàng theo phản xạ tính đỡ lấy cái trán, khó chịu than nhẹ:
“Ư......”
Thấy nàng sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt đùa cợt nàng của Cô Ngự Hàn vội vàng thay đổi.
Hắn nhíu chặt mày, đem nàng nằm xuống ghế.
“Trước hết nằm xuống đây đã, không được lộn xộn.”
Sau đó, ngón tay thon dài của hắn ấn ấn vào huyệt thái dương của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đầu ngón tay ấm áp tạo cho nàng cảm giác thực thoải mái, ánh mắt nàng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, giả bộ mệt nhọc.
“Cô Ngự Hàn, ta không thoải mái.”
Nàng chớp ánh mắt, tiếng nói yêu kiều.
“Biết không thoải mái còn làm cho chính mình sinh bệnh, tự mình chịu đựng đi.”
Hắn tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Cảm giác được hắn đang lo lắng cho mình, Bối Bối âm thầm thè lưỡi.
“Cô Ngự Hàn, người ta không được khỏe, chàng cũng đừng giận ta nữa, cũng đừng phạt người ta được không?”
Hắn tức giận dò xét nàng:
“Nàng ngoan ngoãn dưỡng khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Phong hắn......”
Nàng nói sang chuyện khác.
Hắn trầm xuống, uy hiếp nhìn nàng chằm chằm:
“Không cho phép nói nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.”
“Ta......”
Nàng còn muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt thâm trầm của hắn ngăn chận, đành phải không cam lòng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ say.
“Này...... Cô Ngự Hàn, bụng của ta tại sao lập tức lại lớn lên nhiều như vậy?”
Hắn cúi đầu bật cười, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bụng của nàng, con ngươi đen một mảnh nhu hòa.
“Con của chúng ta lớn lên, bụng của nàng đương nhiên cũng sẽ lớn lên theo, nàng đã gặp qua người nào phụ nữ mang thai nào mà bụng không to chưa?.”
“Nhưng mà...... Nhưng mà ta nhớ rõ không lâu trước đây còn không có lớn như vậy a, Hoàng kim đản lớn cũng quá nhanh đi! Xà loại bọn chàng đều lớn nhanh vậy sao?”
Nàng vỗ về bụng mình, vẫn cảm thấy có chút không phản ứng kịp.
Thấy vẻ mặt nàng nhìn trân trân không nói lên lời, biểu hiện rõ ràng hoảng sợ không nhỏ, Cô Ngự Hàn hôn lên hai má của nàng trấn an.
“Ha ha...... Xà loại cùng nhân loại không giống nhau, không có chu kì sinh sản cố định, khi nào lớn thì sẽ lớn, thân mình của nàng cùng cục cưng có liên quan, bụng nàng càng to nhanh, chứng minh con của chúng ta càng lợi hại, nói không chừng a...... ngày mai đứa nhỏ lại đột nhiên ra đời.”
Ngày mai?!
Bối Bối tròng mắt cơ hồ muốn lòi ra.
Nàng thất kinh kéo ống tay áo của hắn, đôi mắt có chút bất lực nhìn hắn:
“Cô Ngự Hàn, thật là làm sao bây giờ? Nếu ngày mai đứa nhỏ thật sự chào đời, thật là làm thế nào mới tốt?”
Hắn nhéo nhéo cái mũi của nàng, nhíu mày, bạc môi mỉm cười:
“Không cần làm gì hết, khi cục cưng chào đời bảo bọn chúng gọi chúng ta là phụ thân mẫu thân a.”
Bối Bối há mồm trợn mắt, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng thật loạn.
Nàng chưa từng nghĩ tới xà đản đản có thể sinh ra nhanh như vậy sẽ, cứ nghĩ sẽ mang thai 10 tháng, để cho nàng trong lòng có quá trình chuẩn bị.
Nhưng mà hiện tại......
Nàng muốn gõ trán mình mà rên rỉ.
Thấy nàng sầu khổ, bờ môi của Cô Ngự Hàn cong lên tươi cười, ghé sát nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng buồn cái gì? Nói cho vi phu, để cho vi phu chia sẻ nổi buồn giúp nàng.”
Đôi mắt đen của hắn thực dịu dàng, như là có ma lực có thể mê hoặc lòng nàng.
Dần dần, nhịp tim lộn xộn của nàng có xu hướng êm dịu lại, lo lắng trong lòng cũng dịu xuống.
“Ta chỉ là cảm thấy quá ngạc nhiên, nếu cục cưng nhanh như vậy liền sinh ra, mà ta lại một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, ta nên chăm sóc bọn chúng như thế nào đây.”
Nói xong lời cuối cùng, nàng buồn rầu nhìn hắn.
Nghe vậy, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia trêu chọc nàng:
“Chỉ cần cho bọn chúng ăn uống no là được.”
Ngay sau đó, tầm mắt hắn tà khí đảo qua phần trước ngực “no đủ “ của nàng, bên môi tươi cười càng thêm mở rộng.
Bối Bối chớp mắt, cảm giác được ánh mắt không có ý tốt của hắn, nàng rất nhanh nhìn lại trước ngực mình, nàng nhanh chóng đưa tay tre trước ngực tống tải không mãnh vải của mình dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng có thể đứng đắn một chút không, chúng ta đang thảo luận vấn đề của cục cưng, thu hồi ánh mắt mê đắm của chàng lại.”
Hắn đành buông tay, nhưng, ánh mắt vẫn tà ác như trước:
“Ta cũng đang nói chuyện với nàng một cách đứng đắn a, đứa trẻ nhỏ không phải đều là uống sữa mà lớn lên sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
“Đáng ghét.”
Bối Bối đánh hắn một cái, da mặt nóng hừng hực.
“Ha ha......”
Hắn một tay ôm lấy nàng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi rất nhanh liền mở hàm răng của nàng, bừa bãi xâm nhập vào miệng của nàng dây dưa.
Hắn hôn, thực đột nhiên, thực bá đạo, rất mạnh, làm cho nàng ngay cả khe hở để thở cũng không có.
“Ưhm......”
Nàng bị động đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, môi bị hắn hôn có chút đau.
Kịch liệt dây dưa hồi lâu, hắn mới thoáng buông nàng ra, con ngươi đen thâm thúy dừng ở đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt nồng cháy.
Khuôn mặt nàng có chút mê say như trước, đầu choáng váng vui sướng, chỉ có thể thất thần nhìn khuôn mặt tà mĩ của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn xoa xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng dùng sức, đau đớn đem nàng trong mê say tỉnh lại.
“Cô Ngự Hàn, chàng hôn môi của ta đau quá.”
Nàng lên án nhìn hắn.
Nhìn cánh môi đỏ tươi ướt át của nàng, hắn nuốt nuốt nước miếng, cố gắng ngăn chận cảm xúc trong lòng cuồn cuộn.
Con ngươi đen của hắn nặng nề liếc nàng một cái:
“Nàng tự tiện từ trong cung chạy tới nơi này khiến ta sợ hãi, nàng nói, ta có nên trừng phạt nàng một chút hay không, hay là nói...... nàng cho rằng trừng phạt như vậy vẫn là rất nhẹ, hử?”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của hắn bỗng nhiên xoay chuyển rất nhẹ, lại thật sự nguy hiểm.
Bối Bối âm thầm kêu không xong, nàng nghĩ hắn sẽ không truy cứu nữa, ai biết hắn bây giờ còn nhớ rõ muốn tính sổ với nàng.
Ánh mắt lên án đột nhiên thay đổi, nàng lập tức mang một khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve trong ngực hắn, làm nũng cọ cọ:
“Cô Ngự Hàn, người ta đã bị chàng trừng phạt rồi a, chàng tạm tha cho ta đi, chàng xem xem môi người ta nhất định là lại sưng lên rồi, trừng phạt như vậy là đủ rồi a.”
Hắn lười biếng dựa vào ghế, khiến cho nàng nửa nằm nửa ngồi ở trong lòng hắn, hưởng thụ việc nàng đang dịu dàng lấy lòng hắn.
“Nàng cảm thấy như vậy thật sự là đủ sao? Nhớ kỹ đấy?”
Nàng liều mạng gật đầu, lại quên chính mình đang bị choáng váng.
Động tác gật đầu liên tục, làm cho nàng cảm thấy trước mắt có chút choáng váng hoa mắt.
Nàng theo phản xạ tính đỡ lấy cái trán, khó chịu than nhẹ:
“Ư......”
Thấy nàng sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt đùa cợt nàng của Cô Ngự Hàn vội vàng thay đổi.
Hắn nhíu chặt mày, đem nàng nằm xuống ghế.
“Trước hết nằm xuống đây đã, không được lộn xộn.”
Sau đó, ngón tay thon dài của hắn ấn ấn vào huyệt thái dương của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đầu ngón tay ấm áp tạo cho nàng cảm giác thực thoải mái, ánh mắt nàng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, giả bộ mệt nhọc.
“Cô Ngự Hàn, ta không thoải mái.”
Nàng chớp ánh mắt, tiếng nói yêu kiều.
“Biết không thoải mái còn làm cho chính mình sinh bệnh, tự mình chịu đựng đi.”
Hắn tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Cảm giác được hắn đang lo lắng cho mình, Bối Bối âm thầm thè lưỡi.
“Cô Ngự Hàn, người ta không được khỏe, chàng cũng đừng giận ta nữa, cũng đừng phạt người ta được không?”
Hắn tức giận dò xét nàng:
“Nàng ngoan ngoãn dưỡng khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Phong hắn......”
Nàng nói sang chuyện khác.
Hắn trầm xuống, uy hiếp nhìn nàng chằm chằm:
“Không cho phép nói nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.”
“Ta......”
Nàng còn muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt thâm trầm của hắn ngăn chận, đành phải không cam lòng nhắm mắt lại, cố gắng ngủ say.
/395
|