Bối Bối dời tay hướng ống tay áo của hắn, đồng thời liếc ngang hắn một cái, tuy rằng biết hắn nói bậy, nhưng vẫn là nhịn không được mặt có chút nóng và đỏ.
Nàng quay đầu nhìn về phía Huyên Trữ, nhưng không thấy người vốn đứng tại đó: “Ối? Huyên Trữ đâu? Vừa rồi nàng rõ ràng còn ở đây mà.”
“Không biết.” Cô Ngự Hàn nhún nhún vai thực rõ ràng mà trả lời, ánh mắt không rời nàng, trong mắt chỉ nhìn thấy vẻ thâm tình của nàng.
Bối Bối buồn bực liếc hắn: “Vậy chàng vừa rồi kêu loạn cái gì mà ta đối với chàng "Phách vương ngạnh thượng cung" a, thật sự là muốn đánh mà... Vết thương của chàng ở đâu, mau đưa ta xem.”
Nhớ tới vết thương, nàng cũng không thể nào cùng hắn tranh cãi nữa, một lòng chỉ muốn xem một chút vết thương của hắn rốt cuộc ra sao?
Cô Ngự Hàn thực hợp tác kéo tay áo của mình, lộ ra một dải băng, nhìn không ra vết thương sâu bao nhiêu, nhưng là lại có thể nhìn được lúc ấy nhất định chảy rất nhiều máu.
Bắt lấy tay hắn, nàng lại phát hiện trên tay áo màu đen một vết đã khô có cảm giác dính dính, là máu!
Mũi nàng cảm thấy đau, nhẹ nhàng chạm vào xung quanh vết thương, đầu ngón tay chạm tới khô vết máu, chóp mũi nàng bắt đầu đỏ rồi, nước mắt trong hốc mắt bắt đầu trào ra.
“Chàng... Chàng chảy nhiều máu như vậy, Hắc Khi Dạ thế nhưng lại thương tổn chàng, cái tên gia hỏa chết tiệt, ta phải đi tìm hắn báo thù!”
Một bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, giọt lệ mang theo ít hơi ấm làm bỏng đầu ngón tay hắn, làm tim hắn đau.
Nhìn vẻ mặt nàng tức giận, hắn cười hì hì hôn lên hai má đẫm lệ của nàng: “Ta chỉ biết nương tử sẽ đau lòng vì ta, được, chúng ta cùng đi đánh tên Hắc Khi Dạ kia, giúp ta báo thù!”
Sớm biết thì sẽ không nói cho nàng biết, nàng quả nhiên khóc, khóc làm hắn đau lòng muốn chết!
Nàng nhịn không được vừa khóc vừa cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Đã bị thương thành như vậy, còn cợt nhả, không chút đứng đắn.”
“Ha...” Hắn vẫn hé ra cười đến rất đẹp mà đối diện với nàng.
Ngón tay thon dài ở trước mặt nàng vẫy vẫy, hắn thản nhiên nhìn lướt qua vết thương cánh tay.
“Tiểu Bối Bối, cái này gọi là khổ nhục kế, nếu không chịu một vết thương nhỏ, Hắc Khi Dạ làm sao có thể ngoan ngoãn rơi vào bẫy của ta, hơn nữa miệng vết thương không sâu, chỗ máu này... là ta cố ý bức ra, không còn biện pháp, vì diễn trò, ta chỉ có thể hy sinh một chút máu, dù sao về sau nương tử sẽ bổ dưỡng cho ta đúng hay không?”
Hắn nháy đôi phượng mâu với nàng, ý cười lưu chuyển, cúi đầu không đứng đắn hôn trộm môi nàng.
“Được, chờ sau khi chúng ta đánh đổ tên Hắc Khi Dạ chết tiệt, ta mỗi ngày sẽ bổ dưỡng cho chàng!” Bối Bối kiên định sáng quắc nhìn hắn, không buông tay xoa lên cái cằm mọc đầy râu ria kia.
Nghĩ vì để dụ Hắc Khi Dạ mắc mưu, hắn mất không ít khí lực.
“Ta biết nương tử là tốt nhất mà.”
“Đó là đương nhiên rồi... Ai da...” Bối Bối một câu còn chưa nói xong, liền ôm bụng cúi người lại.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Tiểu Bối Bối, nàng không khỏe ở đâu?” Cô Ngự Hàn gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn rõ ràng là hoảng hốt một phen bế nàng: “Ta phải đi tìm quân y...”
Động tác hắn quá nhanh, làm Bối Bối không kịp phản ứng.
Chờ khi nàng hoàn hồn, hắn đã bế nàng chạy như bay rồi, nâng mắt, vẻ mặt siêu cấp lo lắng của hắn rơi vào đáy mắt, nàng kéo kéo vạt áo hắn.
“Cô Ngự Hàn, không cần tìm đại phu, ta không sao, chỉ là bị động thai khí, phản ứng bình thường của phụ nữ mang thai thôi.”
Động thai khí?
Khi ba từ đó như sét đánh thẳng tai của Cô Ngự Hàn, cước bộ của hắn cứng rắn mà ngừng lại.
Nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn thật cẩn thận vỗ về bụng nàng, vẫn như cũ không thể tin được mà hỏi: “Thật sự chính là động thai khí sao?”
Bối Bối thực khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, ta lấy thân phận mẫu thân của cục cưng thực xác định nói cho cái tên daddy(*) chàng nghe, vừa rồi đích thật là động thai khí!”
Tinh tế đánh giá nàng trên dưới đều một lượt, phát hiện không có chỗ nào không đúng, hắn mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo, lòng bàn tay hắn ở bụng nàng qua qua lại lại, thậm chí hạ thấp thân thể tò mò dán tại bụng nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng mau kêu con lại động thai một chút cho ta cảm giác, cảm giác có được không?”
Ha?
Bối Bối cười khoái trá, người làm daddy này thật đúng là làm cha làm đến ngốc.
“Con ở trong bụng, ta như thế nào có thể nói chuyện cùng con được? Chàng nói thử ta xem nào.” Nàng hờn dỗi bĩu môi.
“Ha ha...” Cô Ngự Hàn bây giờ mới phát hiện chính mình vừa nói cái gì ngốc nghếch, lần đầu tiên thật ngốc mà cười gượng với nàng.
Sau đó, hắn rõ ràng nửa quỳ ở trước mặt nàng, đem lỗ tai dán tại bụng nàng, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vỗ về bụng to của nàng.
“Cục cưng, ta là phụ thân, lại động thai khí một lần nữa để phụ thân cảm giác một chút được không?”
Tiếng nói hắn tràn ngập vẻ trìu mến nhu hòa, rất khó đem hắn của bây giờ cùng một mỹ nam tử luôn bất cần đời phong lưu phóng khoáng kết hợp lại với nhau.
Nghe hắn nói, Bối Bối chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, theo thói quen muốn trêu hắn: “con căn bản còn không hiểu... Ai da...”
Nói đến một nửa, nàng lại cảm giác được bụng bị cục cưng đạp một phát.
Cái này, Cô Ngự Hàn chân chân thật thật thực cảm giác được, hắn vui mừng cười híp mắt, hai má ở bụng nàng cọ tới cọ lui không muốn xa rời.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi thỏa mãn, hắn mới đứng lên mặt mày hớn hở ôm mặt của nàng rất lớn tiếng mà nói.
“Tiểu Bối Bối, ta có dự cảm con của chúng ta cũng sắp được sinh ra rồi, cũng sắp muốn đi ra kêu ta một tiếng phụ thân, ha ha... Ta rất vui con của Cô Ngự Hàn ta, ha ha...”
Bối Bối mới đầu còn cười theo hắn, lại bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh giờ phút này của bọn họ, nàng thu lại khuôn mặt tươi cười, đưa tay vắt thắt lưng hắn một cái (vắt là mạnh hơn cả nhéo).
“Ai, Tiểu Bối Bối, làm sao vậy?” Bỗng nhiên bị đau, Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị nàng làm cho bực tức.
Bối Bối đưa mắt nhìn chung quanh một lần, sau đó thầm oán hắn: “Ta mới không muốn cục cưng sinh ra nhanh như vậy, hiện tại là đang ở trong núi non hiểm trở nha, chẳng lẽ muốn ta ở đây sinh con hay sao, hơn nữa quân địch còn chưa có thoái lui, đối mặt với một kẻ địch lớn, nếu cục cưng của ta sinh đến một nửa chừng lại bị dọa trở vào thì làm sao!”
Cô Ngự Hàn bây giờ mới nhớ tới chính mình thật sự quá đắc ý mà quên mất tình hình hiện tại, tuấn mỹ tươi cười vừa thu lại, hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Chúng ta lập tức đi giúp Hắc Khi Phong, sau khi lật đổ Hắc Khi Dạ chúng ta mau mau hồi cung.”
Hắn vội vàng nhưng thật cẩn thận ôm lấy nàng, thi pháp bay lên, hướng nơi cần đến mà lướt.
_____
(*) Daddy:
Bản gốc là
爹地
, phát âm giống daddy, người TQ hay dùng chữ Hoa để mô phỏng các từ tiếng Anh
Nàng quay đầu nhìn về phía Huyên Trữ, nhưng không thấy người vốn đứng tại đó: “Ối? Huyên Trữ đâu? Vừa rồi nàng rõ ràng còn ở đây mà.”
“Không biết.” Cô Ngự Hàn nhún nhún vai thực rõ ràng mà trả lời, ánh mắt không rời nàng, trong mắt chỉ nhìn thấy vẻ thâm tình của nàng.
Bối Bối buồn bực liếc hắn: “Vậy chàng vừa rồi kêu loạn cái gì mà ta đối với chàng "Phách vương ngạnh thượng cung" a, thật sự là muốn đánh mà... Vết thương của chàng ở đâu, mau đưa ta xem.”
Nhớ tới vết thương, nàng cũng không thể nào cùng hắn tranh cãi nữa, một lòng chỉ muốn xem một chút vết thương của hắn rốt cuộc ra sao?
Cô Ngự Hàn thực hợp tác kéo tay áo của mình, lộ ra một dải băng, nhìn không ra vết thương sâu bao nhiêu, nhưng là lại có thể nhìn được lúc ấy nhất định chảy rất nhiều máu.
Bắt lấy tay hắn, nàng lại phát hiện trên tay áo màu đen một vết đã khô có cảm giác dính dính, là máu!
Mũi nàng cảm thấy đau, nhẹ nhàng chạm vào xung quanh vết thương, đầu ngón tay chạm tới khô vết máu, chóp mũi nàng bắt đầu đỏ rồi, nước mắt trong hốc mắt bắt đầu trào ra.
“Chàng... Chàng chảy nhiều máu như vậy, Hắc Khi Dạ thế nhưng lại thương tổn chàng, cái tên gia hỏa chết tiệt, ta phải đi tìm hắn báo thù!”
Một bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, giọt lệ mang theo ít hơi ấm làm bỏng đầu ngón tay hắn, làm tim hắn đau.
Nhìn vẻ mặt nàng tức giận, hắn cười hì hì hôn lên hai má đẫm lệ của nàng: “Ta chỉ biết nương tử sẽ đau lòng vì ta, được, chúng ta cùng đi đánh tên Hắc Khi Dạ kia, giúp ta báo thù!”
Sớm biết thì sẽ không nói cho nàng biết, nàng quả nhiên khóc, khóc làm hắn đau lòng muốn chết!
Nàng nhịn không được vừa khóc vừa cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Đã bị thương thành như vậy, còn cợt nhả, không chút đứng đắn.”
“Ha...” Hắn vẫn hé ra cười đến rất đẹp mà đối diện với nàng.
Ngón tay thon dài ở trước mặt nàng vẫy vẫy, hắn thản nhiên nhìn lướt qua vết thương cánh tay.
“Tiểu Bối Bối, cái này gọi là khổ nhục kế, nếu không chịu một vết thương nhỏ, Hắc Khi Dạ làm sao có thể ngoan ngoãn rơi vào bẫy của ta, hơn nữa miệng vết thương không sâu, chỗ máu này... là ta cố ý bức ra, không còn biện pháp, vì diễn trò, ta chỉ có thể hy sinh một chút máu, dù sao về sau nương tử sẽ bổ dưỡng cho ta đúng hay không?”
Hắn nháy đôi phượng mâu với nàng, ý cười lưu chuyển, cúi đầu không đứng đắn hôn trộm môi nàng.
“Được, chờ sau khi chúng ta đánh đổ tên Hắc Khi Dạ chết tiệt, ta mỗi ngày sẽ bổ dưỡng cho chàng!” Bối Bối kiên định sáng quắc nhìn hắn, không buông tay xoa lên cái cằm mọc đầy râu ria kia.
Nghĩ vì để dụ Hắc Khi Dạ mắc mưu, hắn mất không ít khí lực.
“Ta biết nương tử là tốt nhất mà.”
“Đó là đương nhiên rồi... Ai da...” Bối Bối một câu còn chưa nói xong, liền ôm bụng cúi người lại.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Tiểu Bối Bối, nàng không khỏe ở đâu?” Cô Ngự Hàn gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn rõ ràng là hoảng hốt một phen bế nàng: “Ta phải đi tìm quân y...”
Động tác hắn quá nhanh, làm Bối Bối không kịp phản ứng.
Chờ khi nàng hoàn hồn, hắn đã bế nàng chạy như bay rồi, nâng mắt, vẻ mặt siêu cấp lo lắng của hắn rơi vào đáy mắt, nàng kéo kéo vạt áo hắn.
“Cô Ngự Hàn, không cần tìm đại phu, ta không sao, chỉ là bị động thai khí, phản ứng bình thường của phụ nữ mang thai thôi.”
Động thai khí?
Khi ba từ đó như sét đánh thẳng tai của Cô Ngự Hàn, cước bộ của hắn cứng rắn mà ngừng lại.
Nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn thật cẩn thận vỗ về bụng nàng, vẫn như cũ không thể tin được mà hỏi: “Thật sự chính là động thai khí sao?”
Bối Bối thực khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, ta lấy thân phận mẫu thân của cục cưng thực xác định nói cho cái tên daddy(*) chàng nghe, vừa rồi đích thật là động thai khí!”
Tinh tế đánh giá nàng trên dưới đều một lượt, phát hiện không có chỗ nào không đúng, hắn mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp theo, lòng bàn tay hắn ở bụng nàng qua qua lại lại, thậm chí hạ thấp thân thể tò mò dán tại bụng nàng.
“Tiểu Bối Bối, nàng mau kêu con lại động thai một chút cho ta cảm giác, cảm giác có được không?”
Ha?
Bối Bối cười khoái trá, người làm daddy này thật đúng là làm cha làm đến ngốc.
“Con ở trong bụng, ta như thế nào có thể nói chuyện cùng con được? Chàng nói thử ta xem nào.” Nàng hờn dỗi bĩu môi.
“Ha ha...” Cô Ngự Hàn bây giờ mới phát hiện chính mình vừa nói cái gì ngốc nghếch, lần đầu tiên thật ngốc mà cười gượng với nàng.
Sau đó, hắn rõ ràng nửa quỳ ở trước mặt nàng, đem lỗ tai dán tại bụng nàng, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vỗ về bụng to của nàng.
“Cục cưng, ta là phụ thân, lại động thai khí một lần nữa để phụ thân cảm giác một chút được không?”
Tiếng nói hắn tràn ngập vẻ trìu mến nhu hòa, rất khó đem hắn của bây giờ cùng một mỹ nam tử luôn bất cần đời phong lưu phóng khoáng kết hợp lại với nhau.
Nghe hắn nói, Bối Bối chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, theo thói quen muốn trêu hắn: “con căn bản còn không hiểu... Ai da...”
Nói đến một nửa, nàng lại cảm giác được bụng bị cục cưng đạp một phát.
Cái này, Cô Ngự Hàn chân chân thật thật thực cảm giác được, hắn vui mừng cười híp mắt, hai má ở bụng nàng cọ tới cọ lui không muốn xa rời.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi thỏa mãn, hắn mới đứng lên mặt mày hớn hở ôm mặt của nàng rất lớn tiếng mà nói.
“Tiểu Bối Bối, ta có dự cảm con của chúng ta cũng sắp được sinh ra rồi, cũng sắp muốn đi ra kêu ta một tiếng phụ thân, ha ha... Ta rất vui con của Cô Ngự Hàn ta, ha ha...”
Bối Bối mới đầu còn cười theo hắn, lại bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh giờ phút này của bọn họ, nàng thu lại khuôn mặt tươi cười, đưa tay vắt thắt lưng hắn một cái (vắt là mạnh hơn cả nhéo).
“Ai, Tiểu Bối Bối, làm sao vậy?” Bỗng nhiên bị đau, Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị nàng làm cho bực tức.
Bối Bối đưa mắt nhìn chung quanh một lần, sau đó thầm oán hắn: “Ta mới không muốn cục cưng sinh ra nhanh như vậy, hiện tại là đang ở trong núi non hiểm trở nha, chẳng lẽ muốn ta ở đây sinh con hay sao, hơn nữa quân địch còn chưa có thoái lui, đối mặt với một kẻ địch lớn, nếu cục cưng của ta sinh đến một nửa chừng lại bị dọa trở vào thì làm sao!”
Cô Ngự Hàn bây giờ mới nhớ tới chính mình thật sự quá đắc ý mà quên mất tình hình hiện tại, tuấn mỹ tươi cười vừa thu lại, hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Chúng ta lập tức đi giúp Hắc Khi Phong, sau khi lật đổ Hắc Khi Dạ chúng ta mau mau hồi cung.”
Hắn vội vàng nhưng thật cẩn thận ôm lấy nàng, thi pháp bay lên, hướng nơi cần đến mà lướt.
_____
(*) Daddy:
Bản gốc là
爹地
, phát âm giống daddy, người TQ hay dùng chữ Hoa để mô phỏng các từ tiếng Anh
/395
|