Đôi mắt lạnh lẽo của Cô Ngự Hàn nhìn đám hắc vụ trên người Bối Bối, đáy mắt dần dần trở nên nóng rực.
Chuyển mắt hướng về Bối Bối, chỉ thấy nàng trong trạng thái suy yếu gật gật đầu với hắn, tim hắn trầm mạnh xuống, con ngươi lạnh lẽo mà hung ác bắn về phía hắc vụ. “Ma Vương phải không! Ngươi thật đúng là âm hồn không tan!” Cô Ngự Hàn ra sức làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Đám hắc vụ kia xót xa cười rộ lên: “Ha ha... Không phải ta âm hồn không tan, là bản thân ta vốn đã có rất nhiều hồn, ngươi không phải đã sớm biết sao?” Tiếp theo, tròng mắt mơ hồ kia chuyển động tới gần trước mắt Bối Bối, hận ý thâm trầm nhìn nàng: “Mà tất cả... Đều do Thần Nữ ngươi, kẻ không biết sống chết ban tặng, là ngươi đánh ta, làm cho ta hồn phi phách tán, nhưng mà... Thân là Vương của ma tộc, ta không chỉ dựa vào thù hận mà sống, mắt thấy hồn phách của ta dường như đã được thu thập hoàn toàn, thế nhưng lại để ngươi đồ nữ nhân đáng chết phá hỏng một Ma Vương khác tại nhân giới, ngươi tưởng hủy đi nó là trấn áp được ta sao? Ha ha... Cho dù ta chỉ còn lại một chút hồn phách, cũng sẽ không suy yếu, "Ly hồn đại pháp" (thuật lìa hồn) khiến trời long đất lở của ta đã tu luyện thành công, hiện tại ta sẽ cho các ngươi nếm thử tư vị của hồn phi phách tán!” Đột nhiên, cảm giác khó thở trên người Bối Bối lại tăng thêm, nàng thở gấp gáp, sắc mặt cơ hồ hiện ra màu tím. Mắt thấy nàng sắp chống chọi không nổi, Cô Ngự Hàn không thể bình tĩnh được cơ hồ muốn xông lên.
Hắn buộc bản thân phải trấn tĩnh, ánh mắt chợt lóe, cúi đầu nhìn hắc xà đang vô lực nằm dưới chân mình, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đạo hồng quang chói mắt, dần dần bức gần đỉnh đầu hắc xà. “Mau thả thê nhi của ta, nếu không ta sẽ khiến cho hắn cũng giống ngươi năm đó, hồn phi phách tán!” Hắn uy hiếp nhìn chằm chằm hắc vụ. Ai ngờ, đám hắc vụ kia lại chuyển động càng thêm hùng hổ: “Ha ha ha... Các ngươi toàn bộ đều chết đi!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắc vụ xoay mình biến thành một bóng đen mơ hồ, ngửa mặt lên trời rít gào: “Long trời lở đất--” Thanh âm rào rống kia, chấn động khiến đất rung núi chuyển.
Trong phút chốc, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
“Ầm ầm...”
Theo tiếng vang càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ sơn cốc bắt đầu lâm vào quá trình rạn nứt sụp đổ.
Sắc mặt của Cô Ngự Hàn không thể ngụy trang bình tĩnh được nữa, hắn dùng lực tại gót chân làm cho bản thân đứng vững, đồng thời đưa tay giữ vững Tuyệt Lệ đang bị thương. “A...” Trong bóng đen, Bối Bối cử động thân dưới, lung lay không vững, đất dưới chân nàng lại bắt đầu xuất hiện vết nứt. Sắc mặt của Cô Ngự Hàn đại biến rống to: “Tiểu Bối Bối!”
Bối Bối còn không kịp đáp lại lời hắn, mặt đất liền trong nháy mắt sụp đổ, cùng lúc đó Ma Vương rút khỏi thân thể của nàng, mà nàng cả người liền như vậy theo khe hở của đất mà rơi xuống. “A...” Bối Bối hoảng sợ ý nghĩ muốn nắm lấy cái mép nào đó, nhưng chỉ nắm trúng vài bả bùn đất.
“Tiểu Bối Bối!” Cô Ngự Hàn tê tâm liệt phế sợ hãi rống.
Trong lúc đó “vèo” một cái, hồng quang lóe ra, Cô Ngự Hàn liền biến thành cự hồng xà tiến vào trong khe hở, khe nứt cực lớn tối không thấy đáy, nhìn không tới tận cùng. “Tiểu Bối Bối, đừng sợ, ta ở trong này.”
Cự hồng xà lo lắng vì nàng mà gào thét, dùng hết toàn lực khiến bản thân rất nhanh vượt qua tốc độ rơi xuống của nàng. Dư quang trong đuôi mắt của Bối Bối bắt gặp ở dưới một màn tối như mực không thấy đáy, sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy gọi to: “Cô Ngự Hàn...” Thử vài lần cũng không thể vượt qua nàng, Cô Ngự Hàn gấp đến độ muốn phát cuồng.
Hắn miễn cưỡng buộc bản thân trấn tĩnh lại, thong thả trấn an nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng nhìn phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn ta là được rồi.” Giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ dừng bên tai nàng, tựa như hắn đang nỉ non thâm tình, trấn an trái tim hoảng loạn của nàng. Thấy nàng phảng phất tiếp nhận sự an ủi của hắn thoáng bình tĩnh lại, hắn tiếp tục ôn nhu dời đi sự chú ý của nàng từ trong kinh hãi: “Tiểu Bối Bối, ngoan, nhìn ta.” Có lẽ thanh âm trấn tĩnh ôn nhu đã có tác dụng, ánh mắt của Bối Bối không còn gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới tối đen như mực nữa, ngược lại còn ngẩng đầu ngóng nhìn cự hồng xà đang đuổi theo nàng ở phía trên. Đôi mắt xà trong khe nứt tối như mực có vẻ rất sáng rất sáng, chiếu sáng cái vực không đáy kia trong trí óc của nàng. “Cô Ngự Hàn...” Nàng thử giơ tay lên, suy nghĩ trong lòng là muốn cho tốc độ của mình chậm lại.
Hai người tâm ý tựa như có thể tương thông, hắn cơ hồ lập tức cảm giác được suy nghĩ trong lòng nàng.
Lòng hắn vui vẻ, vì thế không ngừng cố gắng mở miệng, dịu dàng động viên nàng: “Tiểu Bối Bối, nhìn vào mắt ta, nhớ lại pháp lực của nàng, nàng có pháp lực nàng không nhớ sao? Chỉ cần nàng ngưng thần tĩnh khí, khởi động năng lượng của bản thân, nàng nhất định có thể làm chậm lại tốc độ rơi xuống của mình!” Nhìn trong mắt nàng thấy được sự tin cậy cùng kích động, hắn càng thêm phát ra tiếng nói dịu dàng: “Ngoan, nào, vì ta, vì con của chúng ta, thử một chút, chỉ cần nàng chậm một chút, ta sẽ có thể nắm được nàng.” Nhìn ánh mắt hắn ôn nhu cơ hồ có thể tích nước, Bối Bối cố gắng bình ổn lại trống ngực đang đập loạn của mình.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt chớp cũng không chớp, cảm thụ đáy mắt ôn nhu, cổ vũ của hắn, nàng hít sâu một hơi, từ từ khởi động năng lượng bên trong cơ thể. Tiếp tục rơi xuống, nhưng là tâm linh tương thông giữa bọn họ đang từng bước tăng mạnh.
Sự động viên của hắn thật kiên trì, nàng cảm thụ nó thật sâu trong tim.
“Cục cưng, giúp giúp mẫu thân.” Lúc Bối Bối khởi động niệm lực, ở sâu trong lòng lẩm bẩm.
Dần dần, nàng cảm giác cái bụng thường đau của mình đột nhiên không còn đau nữa, trong cơ thể bắt đầu nháo lên từng dòng nhiệt. Kim quang nhàn nhạt nhấp nháy, thân thể của nàng tựa hồ như đang bay, không, chính xác mà nói là từ từ phiêu phiêu dừng lại, không còn là rơi xuống với tốc độ cao nữa. Vào lúc này, cự hồng xà đã với tới nàng, hắn không chút do dự cuốn đuôi, cuốn quanh chặt thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nâng lên, nàng liền dừng trên lưng hắn. Động tác lưu loát, trống ngực của hai người đồng thời phản ảnh lẫn nhau.
“Tiểu Bối Bối, ta đón được nàng rồi!” Giọng nói của Cô Ngự Hàn bởi vì mất mát mà run rẩy.
Bối Bối ôm chặt lấy hắn thân thể trơn bóng của hắn, kích động vừa khóc vừa cười: “Cô Ngự Hàn, ta... Ta muốn ôm chàng.” Đầu rắn của hắn chuyển hướng nàng, ánh mắt tràn đầy vui mừng cười, mơ hồ mang theo lệ quang: “Được! Bây giờ chúng ta cùng nhau cố gắng để lên trên, ôm chặt ta biết không?”“Ừm, ta sẽ ôm chàng thật chặt.” Bối Bối nhìn hắn lộ ra khuôn mặt hoa lê tươi cười mà đẫm lệ, kiên định gật đầu.
Chuyển mắt hướng về Bối Bối, chỉ thấy nàng trong trạng thái suy yếu gật gật đầu với hắn, tim hắn trầm mạnh xuống, con ngươi lạnh lẽo mà hung ác bắn về phía hắc vụ. “Ma Vương phải không! Ngươi thật đúng là âm hồn không tan!” Cô Ngự Hàn ra sức làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Đám hắc vụ kia xót xa cười rộ lên: “Ha ha... Không phải ta âm hồn không tan, là bản thân ta vốn đã có rất nhiều hồn, ngươi không phải đã sớm biết sao?” Tiếp theo, tròng mắt mơ hồ kia chuyển động tới gần trước mắt Bối Bối, hận ý thâm trầm nhìn nàng: “Mà tất cả... Đều do Thần Nữ ngươi, kẻ không biết sống chết ban tặng, là ngươi đánh ta, làm cho ta hồn phi phách tán, nhưng mà... Thân là Vương của ma tộc, ta không chỉ dựa vào thù hận mà sống, mắt thấy hồn phách của ta dường như đã được thu thập hoàn toàn, thế nhưng lại để ngươi đồ nữ nhân đáng chết phá hỏng một Ma Vương khác tại nhân giới, ngươi tưởng hủy đi nó là trấn áp được ta sao? Ha ha... Cho dù ta chỉ còn lại một chút hồn phách, cũng sẽ không suy yếu, "Ly hồn đại pháp" (thuật lìa hồn) khiến trời long đất lở của ta đã tu luyện thành công, hiện tại ta sẽ cho các ngươi nếm thử tư vị của hồn phi phách tán!” Đột nhiên, cảm giác khó thở trên người Bối Bối lại tăng thêm, nàng thở gấp gáp, sắc mặt cơ hồ hiện ra màu tím. Mắt thấy nàng sắp chống chọi không nổi, Cô Ngự Hàn không thể bình tĩnh được cơ hồ muốn xông lên.
Hắn buộc bản thân phải trấn tĩnh, ánh mắt chợt lóe, cúi đầu nhìn hắc xà đang vô lực nằm dưới chân mình, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đạo hồng quang chói mắt, dần dần bức gần đỉnh đầu hắc xà. “Mau thả thê nhi của ta, nếu không ta sẽ khiến cho hắn cũng giống ngươi năm đó, hồn phi phách tán!” Hắn uy hiếp nhìn chằm chằm hắc vụ. Ai ngờ, đám hắc vụ kia lại chuyển động càng thêm hùng hổ: “Ha ha ha... Các ngươi toàn bộ đều chết đi!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắc vụ xoay mình biến thành một bóng đen mơ hồ, ngửa mặt lên trời rít gào: “Long trời lở đất--” Thanh âm rào rống kia, chấn động khiến đất rung núi chuyển.
Trong phút chốc, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
“Ầm ầm...”
Theo tiếng vang càng lúc càng lớn, cơ hồ toàn bộ sơn cốc bắt đầu lâm vào quá trình rạn nứt sụp đổ.
Sắc mặt của Cô Ngự Hàn không thể ngụy trang bình tĩnh được nữa, hắn dùng lực tại gót chân làm cho bản thân đứng vững, đồng thời đưa tay giữ vững Tuyệt Lệ đang bị thương. “A...” Trong bóng đen, Bối Bối cử động thân dưới, lung lay không vững, đất dưới chân nàng lại bắt đầu xuất hiện vết nứt. Sắc mặt của Cô Ngự Hàn đại biến rống to: “Tiểu Bối Bối!”
Bối Bối còn không kịp đáp lại lời hắn, mặt đất liền trong nháy mắt sụp đổ, cùng lúc đó Ma Vương rút khỏi thân thể của nàng, mà nàng cả người liền như vậy theo khe hở của đất mà rơi xuống. “A...” Bối Bối hoảng sợ ý nghĩ muốn nắm lấy cái mép nào đó, nhưng chỉ nắm trúng vài bả bùn đất.
“Tiểu Bối Bối!” Cô Ngự Hàn tê tâm liệt phế sợ hãi rống.
Trong lúc đó “vèo” một cái, hồng quang lóe ra, Cô Ngự Hàn liền biến thành cự hồng xà tiến vào trong khe hở, khe nứt cực lớn tối không thấy đáy, nhìn không tới tận cùng. “Tiểu Bối Bối, đừng sợ, ta ở trong này.”
Cự hồng xà lo lắng vì nàng mà gào thét, dùng hết toàn lực khiến bản thân rất nhanh vượt qua tốc độ rơi xuống của nàng. Dư quang trong đuôi mắt của Bối Bối bắt gặp ở dưới một màn tối như mực không thấy đáy, sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy gọi to: “Cô Ngự Hàn...” Thử vài lần cũng không thể vượt qua nàng, Cô Ngự Hàn gấp đến độ muốn phát cuồng.
Hắn miễn cưỡng buộc bản thân trấn tĩnh lại, thong thả trấn an nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng nhìn phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn ta là được rồi.” Giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ dừng bên tai nàng, tựa như hắn đang nỉ non thâm tình, trấn an trái tim hoảng loạn của nàng. Thấy nàng phảng phất tiếp nhận sự an ủi của hắn thoáng bình tĩnh lại, hắn tiếp tục ôn nhu dời đi sự chú ý của nàng từ trong kinh hãi: “Tiểu Bối Bối, ngoan, nhìn ta.” Có lẽ thanh âm trấn tĩnh ôn nhu đã có tác dụng, ánh mắt của Bối Bối không còn gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới tối đen như mực nữa, ngược lại còn ngẩng đầu ngóng nhìn cự hồng xà đang đuổi theo nàng ở phía trên. Đôi mắt xà trong khe nứt tối như mực có vẻ rất sáng rất sáng, chiếu sáng cái vực không đáy kia trong trí óc của nàng. “Cô Ngự Hàn...” Nàng thử giơ tay lên, suy nghĩ trong lòng là muốn cho tốc độ của mình chậm lại.
Hai người tâm ý tựa như có thể tương thông, hắn cơ hồ lập tức cảm giác được suy nghĩ trong lòng nàng.
Lòng hắn vui vẻ, vì thế không ngừng cố gắng mở miệng, dịu dàng động viên nàng: “Tiểu Bối Bối, nhìn vào mắt ta, nhớ lại pháp lực của nàng, nàng có pháp lực nàng không nhớ sao? Chỉ cần nàng ngưng thần tĩnh khí, khởi động năng lượng của bản thân, nàng nhất định có thể làm chậm lại tốc độ rơi xuống của mình!” Nhìn trong mắt nàng thấy được sự tin cậy cùng kích động, hắn càng thêm phát ra tiếng nói dịu dàng: “Ngoan, nào, vì ta, vì con của chúng ta, thử một chút, chỉ cần nàng chậm một chút, ta sẽ có thể nắm được nàng.” Nhìn ánh mắt hắn ôn nhu cơ hồ có thể tích nước, Bối Bối cố gắng bình ổn lại trống ngực đang đập loạn của mình.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt chớp cũng không chớp, cảm thụ đáy mắt ôn nhu, cổ vũ của hắn, nàng hít sâu một hơi, từ từ khởi động năng lượng bên trong cơ thể. Tiếp tục rơi xuống, nhưng là tâm linh tương thông giữa bọn họ đang từng bước tăng mạnh.
Sự động viên của hắn thật kiên trì, nàng cảm thụ nó thật sâu trong tim.
“Cục cưng, giúp giúp mẫu thân.” Lúc Bối Bối khởi động niệm lực, ở sâu trong lòng lẩm bẩm.
Dần dần, nàng cảm giác cái bụng thường đau của mình đột nhiên không còn đau nữa, trong cơ thể bắt đầu nháo lên từng dòng nhiệt. Kim quang nhàn nhạt nhấp nháy, thân thể của nàng tựa hồ như đang bay, không, chính xác mà nói là từ từ phiêu phiêu dừng lại, không còn là rơi xuống với tốc độ cao nữa. Vào lúc này, cự hồng xà đã với tới nàng, hắn không chút do dự cuốn đuôi, cuốn quanh chặt thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nâng lên, nàng liền dừng trên lưng hắn. Động tác lưu loát, trống ngực của hai người đồng thời phản ảnh lẫn nhau.
“Tiểu Bối Bối, ta đón được nàng rồi!” Giọng nói của Cô Ngự Hàn bởi vì mất mát mà run rẩy.
Bối Bối ôm chặt lấy hắn thân thể trơn bóng của hắn, kích động vừa khóc vừa cười: “Cô Ngự Hàn, ta... Ta muốn ôm chàng.” Đầu rắn của hắn chuyển hướng nàng, ánh mắt tràn đầy vui mừng cười, mơ hồ mang theo lệ quang: “Được! Bây giờ chúng ta cùng nhau cố gắng để lên trên, ôm chặt ta biết không?”“Ừm, ta sẽ ôm chàng thật chặt.” Bối Bối nhìn hắn lộ ra khuôn mặt hoa lê tươi cười mà đẫm lệ, kiên định gật đầu.
/395
|