Ôm thân thể mềm mại trong ngực, làm cho người ta không xao động là chuyện không có khả năng.
Cô Ngự Hàn nâng khuôn mặt của nàng, từ từ cúi xuống, chuẩn bị tiếp tục hôn.
Bối Bối nhanh chóng để tay trên môi hắn, ngạo nghễ liếc hắn một cái:“Đừng làm mấy chuyện xấu với ta, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với chàng.”
Chuyện đứng đắn? Tiểu Bối Bối của hắn khó có được chuyện gì đứng đắn muốn nói cùng hắn chứ, a......
Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bộ dáng giống như trượng phu tốt: “Nương tử mời nói.”
Bối Bối đẩy hắn, ý bảo hắn để cho nàng đứng dậy.
Cô Ngự Hàn cắn cắn vành tai của nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng, ôn nhu lại săn sóc: “Ta thích ôm nàng nói chuyện, cứ như vậy nói đi.”
“Không được.”
Bối Bối giãy dụa đứng dậy, sau đó hướng ra cửa ngự thư phòng hô lớn: “Các ngươi đều vào cả đi.”
Cô Ngự Hàn nhíu mày, liếc về phía cửa, để xem là loại người nào đi vào?
Cửa bị đẩy ra, Huyên Trữ mang theo Anh Nhi đi đến.
Nhìn thấy Anh nhi xuất hiện, Cô Ngự Hàn liền có chút hiểu được, mặt hắn không biến sắc, bạc môi thoáng mím lại.
Xem ra, Tiểu Bối Bối của hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh Nhi lo sợ bất an cúi đầu, hạ thấp người hành lễ, sau đó im lặng không dám phát ra thanh âm nào, ngay cả hô hấp cũng thực khẩn trương
Huyên Trữ tiến lên vài bước, thần sắc có chút nghiêm nghị, tình hình này, làm cho mày kiếm của Cô Ngự Hàn phải giương lên thật cao, ngược lại Bối Bối lại đứng nghiêm nghị ở bên người hắn, xem ra thế trận này, hắn tựa hồ không có đường sống.
“Vương huynh, ta muốn......”
Cô Ngự Hàn gợi bạc môi lên, khoát tay áo ngăn Huyên Trữ tiếp tục nói.
Thấy thế, Bối Bối cùng Huyên Trữ đều nóng nảy, các nàng còn chưa kịp mở miệng, Cô Ngự Hàn liền thản nhiên từ từ nói chuyện.
“Các ngươi thích làm như thế nào liền làm như thế đó đi.”
Dát?
Bối Bối cùng Huyên Trữ bao gồm cả Anh Nhi đồng thời há mồm trợn mắt, các nàng cơ hồ cái gì đều chưa có nói, thế nhưng liền như vậy thuận lợi thông qua.
Ngẫm lại, vẫn là cảm thấy không thích hợp, Bối Bối nhịn không được đặt câu hỏi: “Cô Ngự Hàn, chàng biết chúng ta muốn nói gì sao? Chàng không phải vẫn không đồng ý......”
Nói còn chưa xong, Cô Ngự Hàn liền lại đem nàng một lần nữa ôm vào lòng, vững vàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn nàng, con ngươi đen mỉm cười nhu tình: “ hiện tại tâm trạng của ta tốt lắm, nàng nói cái gì ta đều đồng ý.”
Thật đúng là đâu có nói!
Bối Bối bật cười ha ha, sau đó chuyển hướng Huyên Trữ, nháy mắt với nàng ta một cái.
Huyên Trữ nở nụ cười: “Nếu Vương huynh đều đã đồng ý, vậy… Huyên Trữ sẽ không quấy rầy Vương huynh cùng tẩu tử ân ái, ta đi, các ngươi cứ tiếp tục.”
Rất sợ Cô Ngự Hàn xoay người lại đổi ý, Huyên Trữ mang theo Anh Nhi nhanh như bay rời đi, còn có lòng tốt giúp bọn họ đóng cửa lại.
......
Trong ngự thư phòng, lại chỉ có hai người bọn họ.
Cô Ngự Hàn thu hồi ánh mắt, cười dài nhìn nàng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tươi cười lại càng thêm tuyệt mỹ, làm cho Bối Bối thiếu chút nữa lại dao động.
Nàng xoa xoa hai má hắn, tim đập bang bang, nhịn không được nói thầm: “Chàng thật đúng là yêu nghiệt, khuôn mặt này thật sự là yêu nghiệt, có thể tùy ý dùng mỹ nhân kế ở bất kỳ chỗ.”
“Vậy nàng trúng kế rồi sao?” Hắn cười đến càng mị hoặc.
“Ta chính là trúng kế mới có thể ở trong này.” Bối Bối tuy rằng nói không cam lòng cũng không được, đuôi lông mày ý cười lại vừa xem không tiếc, rõ ràng hắn nhìn liền ra nàng căn bản chính là dùng mỹ nhân kế.
Nhìn mặt của nàng, hắn cười càng sâu.
Sau khi sinh đứa nhỏ, nàng càng ngày càng có thêm vẻ đẹp của nữ nhân, quyến rũ lại mang theo xinh đẹp, khẽ mỉm cười lại càng mềm mại.
Cứ như vậy nàng khiến cho trong lòng hắn tràn đầy tư vị, bởi vì...... chính hắn đã đem nàng từ một cô gái biến thành nữ nhân, lại từ nữ nhân biến thành mẫu thân, hắn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện gì đó, nhanh chóng cầm một quyển sách đặt vào trong tay nàng.
“Tiểu Bối Bối, đây là những thứ ta đã chuẩn bị cho ngày hôn lễ của chúng ta, nàng xem xem còn cần gì nữa không?”
Bối Bối tiếp nhận cuốn sách, mở ra xem, khóe miệng hạnh phúc mỉm cười: “Tất cả những thứ này đều là chàng tự mình chỉ thị sắp xếp sao?”
“Đương nhiên, hôn lễ của chúng ta, ta đương nhiên muốn đích thân giám sát, ta muốn nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất!” ngữ điệu của hắn như là tuyên thệ.
Nhìn đến danh sách khách mời, nàng nâng mắt nhìn hắn: “Chàng quên mời Hắc Khi Phong.”
Cô Ngự Hàn nhếch môi: “Ta không muốn mời hắn.”
Có lầm hay không, ai lại muốn mời tình địch tới tham gia hôn lễ chứ, nếu Hắc Khi Phong lại có ý gì với Bối Bối nữa, chắc hắn sẽ thật sự giết người mất.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc hắn cùng Tiểu Bối Bối cử hành hôn lễ, hắn tuyệt đối không để xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên...... người có khả năng đưa tới chuyện ngoài ý muốn kia, hắn nhất định phải ngăn chặn!
Bối Bối làm sao không hiểu ý của hắn, nàng buông quyển sách trong tay ra, ôm cổ hắn, thật dịu dàng nói: “Cô Ngự Hàn, không ai có thể phá hư hôn lễ của chúng ta, tin tưởng ta...... Hắc Khi Phong nói như thế nào cũng từng vô số lần đã cứu ta, chúng ta nên mời hắn.”
Không sai, để tay lên ngực tự hỏi, hắn biết Hắc Khi Phong đối với Tiểu Bối Bối của hắn xác thực rất tốt, nhưng mà, chính bởi vì như thế, hắn mới càng thêm khó chịu.
Tiểu Bối Bối của hắn chỉ cần có mình hắn là đủ rồi, những nam nhân khác đứng một bên hóng mát đi, nhất là Hắc Khi Phong, nam nhân so với hắn không hề thua kém kia!
Không tình nguyện đồng ý yêu cầu của nàng, hắn hôn lên môi của nàng, thương lượng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta liền nói cho hắn một tiếng là được rồi.”
Mặc dù sau khi trận chiến kết thúc, hắn từng ở vách đá cùng Hắc Khi Phong muốn đem thiếp cưới của hắn cùng Tiểu Bối Bối đưa cho Hắc Khi Phong, nhưng mà...... Hắn ngẫm lại vẫn là không muốn đưa.
Nói hắn đại trượng phu nói không giữ lời cũng tốt, nói hắn cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ[1] cũng được, dù sao vì Tiểu Bối Bối, hắn sẽ làm bất cứ việc gì.
Bối Bối suy nghĩ, sau đó mới thở dài: “Được rồi, vậy chàng nhất định phải nói cho hắn, về phần hắn muốn đến hay không vậy thì để cho chính hắn lựa chọn, được không?”
Con ngươi trong suốt chân thành thâm tình, cuối cùng, Cô Ngự Hàn vẫn là bị khuất phục: “...... Được rồi, tân nương tử lớn nhất.”
Nói xong, hắn hung hăng hôn nàng để trừng phạt:“Nàng đó, chính là định ăn ta.”
Gắn bó dây dưa, nàng mơ hồ đáp lại:“Chàng nguyện ý để cho ta ăn không?”
“Phi thường nguyện ý.” Hắn càng mềm mại hôn trụ môi của nàng, nụ hôn sâu sắc, làm cho nàng không còn có tâm tư dư thừa để suy nghĩ chuyện gì khác.
_____
[1] Cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ:
lòng dạ hẹp hòi
Cô Ngự Hàn nâng khuôn mặt của nàng, từ từ cúi xuống, chuẩn bị tiếp tục hôn.
Bối Bối nhanh chóng để tay trên môi hắn, ngạo nghễ liếc hắn một cái:“Đừng làm mấy chuyện xấu với ta, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với chàng.”
Chuyện đứng đắn? Tiểu Bối Bối của hắn khó có được chuyện gì đứng đắn muốn nói cùng hắn chứ, a......
Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, bộ dáng giống như trượng phu tốt: “Nương tử mời nói.”
Bối Bối đẩy hắn, ý bảo hắn để cho nàng đứng dậy.
Cô Ngự Hàn cắn cắn vành tai của nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng, ôn nhu lại săn sóc: “Ta thích ôm nàng nói chuyện, cứ như vậy nói đi.”
“Không được.”
Bối Bối giãy dụa đứng dậy, sau đó hướng ra cửa ngự thư phòng hô lớn: “Các ngươi đều vào cả đi.”
Cô Ngự Hàn nhíu mày, liếc về phía cửa, để xem là loại người nào đi vào?
Cửa bị đẩy ra, Huyên Trữ mang theo Anh Nhi đi đến.
Nhìn thấy Anh nhi xuất hiện, Cô Ngự Hàn liền có chút hiểu được, mặt hắn không biến sắc, bạc môi thoáng mím lại.
Xem ra, Tiểu Bối Bối của hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh Nhi lo sợ bất an cúi đầu, hạ thấp người hành lễ, sau đó im lặng không dám phát ra thanh âm nào, ngay cả hô hấp cũng thực khẩn trương
Huyên Trữ tiến lên vài bước, thần sắc có chút nghiêm nghị, tình hình này, làm cho mày kiếm của Cô Ngự Hàn phải giương lên thật cao, ngược lại Bối Bối lại đứng nghiêm nghị ở bên người hắn, xem ra thế trận này, hắn tựa hồ không có đường sống.
“Vương huynh, ta muốn......”
Cô Ngự Hàn gợi bạc môi lên, khoát tay áo ngăn Huyên Trữ tiếp tục nói.
Thấy thế, Bối Bối cùng Huyên Trữ đều nóng nảy, các nàng còn chưa kịp mở miệng, Cô Ngự Hàn liền thản nhiên từ từ nói chuyện.
“Các ngươi thích làm như thế nào liền làm như thế đó đi.”
Dát?
Bối Bối cùng Huyên Trữ bao gồm cả Anh Nhi đồng thời há mồm trợn mắt, các nàng cơ hồ cái gì đều chưa có nói, thế nhưng liền như vậy thuận lợi thông qua.
Ngẫm lại, vẫn là cảm thấy không thích hợp, Bối Bối nhịn không được đặt câu hỏi: “Cô Ngự Hàn, chàng biết chúng ta muốn nói gì sao? Chàng không phải vẫn không đồng ý......”
Nói còn chưa xong, Cô Ngự Hàn liền lại đem nàng một lần nữa ôm vào lòng, vững vàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn nhìn nàng, con ngươi đen mỉm cười nhu tình: “ hiện tại tâm trạng của ta tốt lắm, nàng nói cái gì ta đều đồng ý.”
Thật đúng là đâu có nói!
Bối Bối bật cười ha ha, sau đó chuyển hướng Huyên Trữ, nháy mắt với nàng ta một cái.
Huyên Trữ nở nụ cười: “Nếu Vương huynh đều đã đồng ý, vậy… Huyên Trữ sẽ không quấy rầy Vương huynh cùng tẩu tử ân ái, ta đi, các ngươi cứ tiếp tục.”
Rất sợ Cô Ngự Hàn xoay người lại đổi ý, Huyên Trữ mang theo Anh Nhi nhanh như bay rời đi, còn có lòng tốt giúp bọn họ đóng cửa lại.
......
Trong ngự thư phòng, lại chỉ có hai người bọn họ.
Cô Ngự Hàn thu hồi ánh mắt, cười dài nhìn nàng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ tươi cười lại càng thêm tuyệt mỹ, làm cho Bối Bối thiếu chút nữa lại dao động.
Nàng xoa xoa hai má hắn, tim đập bang bang, nhịn không được nói thầm: “Chàng thật đúng là yêu nghiệt, khuôn mặt này thật sự là yêu nghiệt, có thể tùy ý dùng mỹ nhân kế ở bất kỳ chỗ.”
“Vậy nàng trúng kế rồi sao?” Hắn cười đến càng mị hoặc.
“Ta chính là trúng kế mới có thể ở trong này.” Bối Bối tuy rằng nói không cam lòng cũng không được, đuôi lông mày ý cười lại vừa xem không tiếc, rõ ràng hắn nhìn liền ra nàng căn bản chính là dùng mỹ nhân kế.
Nhìn mặt của nàng, hắn cười càng sâu.
Sau khi sinh đứa nhỏ, nàng càng ngày càng có thêm vẻ đẹp của nữ nhân, quyến rũ lại mang theo xinh đẹp, khẽ mỉm cười lại càng mềm mại.
Cứ như vậy nàng khiến cho trong lòng hắn tràn đầy tư vị, bởi vì...... chính hắn đã đem nàng từ một cô gái biến thành nữ nhân, lại từ nữ nhân biến thành mẫu thân, hắn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một chuyện gì đó, nhanh chóng cầm một quyển sách đặt vào trong tay nàng.
“Tiểu Bối Bối, đây là những thứ ta đã chuẩn bị cho ngày hôn lễ của chúng ta, nàng xem xem còn cần gì nữa không?”
Bối Bối tiếp nhận cuốn sách, mở ra xem, khóe miệng hạnh phúc mỉm cười: “Tất cả những thứ này đều là chàng tự mình chỉ thị sắp xếp sao?”
“Đương nhiên, hôn lễ của chúng ta, ta đương nhiên muốn đích thân giám sát, ta muốn nàng trở thành tân nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất!” ngữ điệu của hắn như là tuyên thệ.
Nhìn đến danh sách khách mời, nàng nâng mắt nhìn hắn: “Chàng quên mời Hắc Khi Phong.”
Cô Ngự Hàn nhếch môi: “Ta không muốn mời hắn.”
Có lầm hay không, ai lại muốn mời tình địch tới tham gia hôn lễ chứ, nếu Hắc Khi Phong lại có ý gì với Bối Bối nữa, chắc hắn sẽ thật sự giết người mất.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc hắn cùng Tiểu Bối Bối cử hành hôn lễ, hắn tuyệt đối không để xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên...... người có khả năng đưa tới chuyện ngoài ý muốn kia, hắn nhất định phải ngăn chặn!
Bối Bối làm sao không hiểu ý của hắn, nàng buông quyển sách trong tay ra, ôm cổ hắn, thật dịu dàng nói: “Cô Ngự Hàn, không ai có thể phá hư hôn lễ của chúng ta, tin tưởng ta...... Hắc Khi Phong nói như thế nào cũng từng vô số lần đã cứu ta, chúng ta nên mời hắn.”
Không sai, để tay lên ngực tự hỏi, hắn biết Hắc Khi Phong đối với Tiểu Bối Bối của hắn xác thực rất tốt, nhưng mà, chính bởi vì như thế, hắn mới càng thêm khó chịu.
Tiểu Bối Bối của hắn chỉ cần có mình hắn là đủ rồi, những nam nhân khác đứng một bên hóng mát đi, nhất là Hắc Khi Phong, nam nhân so với hắn không hề thua kém kia!
Không tình nguyện đồng ý yêu cầu của nàng, hắn hôn lên môi của nàng, thương lượng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta liền nói cho hắn một tiếng là được rồi.”
Mặc dù sau khi trận chiến kết thúc, hắn từng ở vách đá cùng Hắc Khi Phong muốn đem thiếp cưới của hắn cùng Tiểu Bối Bối đưa cho Hắc Khi Phong, nhưng mà...... Hắn ngẫm lại vẫn là không muốn đưa.
Nói hắn đại trượng phu nói không giữ lời cũng tốt, nói hắn cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ[1] cũng được, dù sao vì Tiểu Bối Bối, hắn sẽ làm bất cứ việc gì.
Bối Bối suy nghĩ, sau đó mới thở dài: “Được rồi, vậy chàng nhất định phải nói cho hắn, về phần hắn muốn đến hay không vậy thì để cho chính hắn lựa chọn, được không?”
Con ngươi trong suốt chân thành thâm tình, cuối cùng, Cô Ngự Hàn vẫn là bị khuất phục: “...... Được rồi, tân nương tử lớn nhất.”
Nói xong, hắn hung hăng hôn nàng để trừng phạt:“Nàng đó, chính là định ăn ta.”
Gắn bó dây dưa, nàng mơ hồ đáp lại:“Chàng nguyện ý để cho ta ăn không?”
“Phi thường nguyện ý.” Hắn càng mềm mại hôn trụ môi của nàng, nụ hôn sâu sắc, làm cho nàng không còn có tâm tư dư thừa để suy nghĩ chuyện gì khác.
_____
[1] Cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ:
lòng dạ hẹp hòi
/395
|