Đêm càng sâu, mọi người tản đi.
Lôi Mông đi theo Thái y ra khỏi tẩm thất.
“Thái y, tình trạng của Vương thế nào?”
Thái y cười híp mắt: “Thân thể Vương đã không còn trở ngại.”
“Nói như vậy... Vương thật sự là không sao rồi?” Lôi Mông thì thào, không biết là đang nói với thái y hay là nói với bản thân.
“Đúng vậy, thân thể Vương khỏe mạnh...”
Lôi Mông nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng: “Nhưng mà...”
Nhưng mà, khi lời nói đến cổ họng rồi lại ráng áp chế.
Nếu Vương đã quên Huyên Trữ công chúa, vậy hắn có nên tiếp tục kích động Vương hay không, Vương tận mắt thấy công chúa biến mắt, nhất định là tạm thời chịu không nổi đả kích mới lựa chọn quên đi.
Hắn hà tất phải vạch vết sẹo của Vương chứ...
Thái y thấy hắn hồi lâu cũng không nói tiếp, có chút bực mình.
“Nhưng mà cái gì?”
Lôi Mông hoàn hồn, cười cười cho coi: “Không có gì, Vương tỉnh lại ta rất vui mừng, có chút choáng váng mà thôi.”
“Ha ha ha... Vất vả cho ngươi, vậy lão phu đi trước.”
Thái y vừa đi, bên trong tẩm thất liền truyền ra thanh âm của Hắc Khi Phong: “Lôi Mông, ngươi vào đây.”
Lôi Mông cả người cứng đờ, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Hắn nên giải thích cho Vương chuyện công chúa không ở trong Vương cung như thế nào đây?
Trong lúc mãi suy nghĩ, hắn đã vào đến tẩm thất.
“Vương, Người tìm thuộc hạ?” Hắn cung kính hành lễ.
Hắc Khi Phong tay chắp sau lưng đứng bên cửa sổ, ánh trăng sáng trong chiếu vào, làm nửa bên mặt lãnh tuấn của hắn trở nên thanh tịnh tuyệt trần.
Hắn thở nhẹ nhàng, hơi trong khí đêm lành lạnh ngưng tụ thành sương mù nhàn nhạt.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới xoay người.
Mấp máy bạc môi, hắn cau mày, con ngươi đen lợi hại nhìn về phía Lôi Mông.
“Lôi Mông, ngươi nói công chúa đã đi khỏi Hắc Phong quốc là có ý gì?”
Cảm giác được ánh mắt của Hắc Khi Phong tinh duệ bức người, Lôi Mông chịu đựng áp lực của ánh mắt đó, cố gắng duy trì thản nhiên để đối diện.
“Vương, ý của thuộc hạ chính là công chúa đã không ở Hắc Phong quốc, trước kia Vương không phải đã làm cho công chúa rời khỏi sao? Cho nên công chúa đã đi rồi.”
Hắn không nói sai, Huyên Trữ công chúa đích thực đã rời khỏi, chỉ là... là một loại rời khỏi khác.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong lại lẳng lặng nhìn Lôi Mông hồi lâu, cuối cùng hắn rũ mắt xuống.
Không biết vì sao, thời điểm hắn nghe được Lôi Mông nói công chúa rời khỏi, tim cư nhiên cảm thấy rất nghẹn, rất nghẹn.
Cau mày, hắn lại quay lưng lại, nhìn về phía chân trời, cúi đầu nhẹ than: “Ta nên viết lá thư cho Tiểu Bối để tạ lỗi vì chiếu cố công chúa không chu toàn.”
Tim của Lôi Mông nhảy dựng, ấp a ấp úng: “Vương... Thuộc hạ nghĩ... nghĩ... hay là không cần viết đi?”
“Vì sao?” Hắc Khi Phong xoay người, mím môi nhìn Lôi Mông, hắc mâu sâu thẳm không thấy đáy.
“Thuộc hạ cảm thấy... cảm thấy nếu Huyên Trữ công chúa đã chết tâm mà rời Hắc Phong quốc, nếu Vương lại viết thư qua để Huyên Trữ công chúa nhìn thấy, chẳng phải lại đổ mục thương hoài[36]sao, Vương biết Huyên Trữ công chúa đối với Người... đối với Người...”
Nói xong lời cuối cùng, hắn cố ý kéo dài.
Không cần nói nữa, Vương tự nhiên sẽ hiểu ý của hắn.
Hắc Khi Phong phảng phất bị lời nói của Lôi Mông thuyết phục, hắn có chút thất thần nhìn về vầng trăng sáng trên cành cây ngoài cửa sổ, tuấn bàng[37] tựa hồ có chút mông lung.
“Đúng vậy, ta không thể lại tổn thương nàng...” Hắn bất tri bất giác thì thầm.
Khi hắn ý thức được mình nói cái gì, hắn ngây cả người.
Lôi Mông cũng nghe thấy, hắn âm thầm gạt mồ hôi lạnh, thật cẩn thận nhìn động tĩnh của Hắc Khi Phong.
Tuy rằng Vương quên đã từng cùng công chúa ở bên nhau, nhưng... hình như Vương không phải hoàn toàn không có cảm giác với công chúa.
Cảm giác được ánh mắt của Lôi Mông, lầm nghĩ lời nói của mình lảm Lôi Mông cảm thấy quái dị, Hắc Khi Phong có chút không tự tại dời mặt lãnh đạm đi nói: “Chuyện này đến đây chấm dứt, đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Lôi Mông âm thầm thở ra, sau đó mau mau rời khỏi.
Thẳng đến khi trong tẩm thất chỉ còn lại một mình Hắc Khi Phong, hắn mới bỏ mặc gánh nặng của bản thân mà giương mày lên.
Cất bước đến bên giường, nhìn chiếc giường to như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy giường rất lớn.
Đưa tay vuốt vuốt mi tâm, lại vuốt không đi cổ hư không trong lòng.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vẫn treo cao như trước, ánh sáng trắng trong xua tan đi tầng mây ở xung quanh, lại xua không tan nỗi hoang mang nặng trĩu trong lòng hắn.
...
Thời gian trôi qua, tất cả đều khôi phục lại an tĩnh như trước.
Sau khi thiết triều, Hắc Khi Phong đi đến ngự hoa viên, ánh mắt không khỏi dừng trong lương đình, trong đầu nháy mắt xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Huyên Trữ.
Hắn nhắm mắt lại.
Gần đây hắn làm sao vậy, tại sao luôn nghĩ đến vị công chúa khiến hắn sợ hãi lẩn tránh cũng không kịp kia?
Mỗi một lần nghĩ đến nàng, trong tim lúc nào cũng ẩn ẩn đau đớn.
Loại cảm giác đau lòng này... Rất giống cảm giác hắn đã từng nghĩ đến Tiểu Bối.
Đã từng?
Hắn làm sao có thể dùng "đã từng" để hình dung cảm giác nhung nhớ Tiểu Bối?
Phảng phất bị dọa bởi suy nghĩ của mình, hắn nắm tay đập vào cây cột bên cạnh.
Lắc lắc đầu, hắn cực lực thuyết phục bản thân: “Người ta yêu là Tiểu Bối, là Tiểu Bối...”
Đúng vào lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng gọi.
“Vương, Người... khó chịu sao?”
Hắc Khi Phong vội sửa lại tâm tình hỗn loạn của mình, xoay người, nhìn thấy người đang tới, hắn đàm đạm nhấc lên bạc môi: “Tả thừa tướng.”
Tả thừa tướng tiến lên hành lễ, sau đó ân cần nói: “Vương có việc phiền lòng?”
“Không có. Ngươi tìm bổn vương có việc sao?”
Tả thừa tướng vừa nghĩ vừa cười: “Vâng, từ lần trước cùng Xích Diễm quốc đối chiến sau khi Xích Diễm vương phóng hỏa đốt đỉnh Hắc Sơn của chúng ta, kỳ trân dị thú của chúng ta bị hủy diệt mà trước đây chưa từng có, chúng đại thần vẫn luôn vì chuyện này mà hao tổn tâm trí. Cho đến nay, kỷ trân dị bảo thuộc Lăng Nguyệt quốc là phong phú nhất, nếu có thể có được tiếp tế của Lăng Nguyệt quốc, Hắc Sơn của đất nước chúng ta có hy vọng trùng kiến[38] rồi.”
Nói tới đây, tả thừa tướng dừng một chút, nhìn thần sắc của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong mím môi: “Tiếp tục nói tiếp.”
“Vâng, vi thần nhận được tin tức từ Lăng Nguyệt quốc, nói Lăng Nguyệt công chúa sẽ đại diện cho Lăng Nguyệt quốc đến Hắc Phong quốc chúng ta làm khách, hy vọng hai quốc có thể kết thành quan hệ thông gia.”
Tả thừa tướng vừa nói xong, thở mạnh cũng không dám lộ ra.
Ôi, đám đại thần này quả thật khiến hắn tự mình tìm vất vả cho mình.
Ai chẳng biết Vương vẫn nhớ thương không thôi Vương hậu nương nương của Xích Diễm quốc, bây giờ muốn Vương nạp phi tử, không biết Vương có chịu hay không
Lôi Mông đi theo Thái y ra khỏi tẩm thất.
“Thái y, tình trạng của Vương thế nào?”
Thái y cười híp mắt: “Thân thể Vương đã không còn trở ngại.”
“Nói như vậy... Vương thật sự là không sao rồi?” Lôi Mông thì thào, không biết là đang nói với thái y hay là nói với bản thân.
“Đúng vậy, thân thể Vương khỏe mạnh...”
Lôi Mông nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định mở miệng: “Nhưng mà...”
Nhưng mà, khi lời nói đến cổ họng rồi lại ráng áp chế.
Nếu Vương đã quên Huyên Trữ công chúa, vậy hắn có nên tiếp tục kích động Vương hay không, Vương tận mắt thấy công chúa biến mắt, nhất định là tạm thời chịu không nổi đả kích mới lựa chọn quên đi.
Hắn hà tất phải vạch vết sẹo của Vương chứ...
Thái y thấy hắn hồi lâu cũng không nói tiếp, có chút bực mình.
“Nhưng mà cái gì?”
Lôi Mông hoàn hồn, cười cười cho coi: “Không có gì, Vương tỉnh lại ta rất vui mừng, có chút choáng váng mà thôi.”
“Ha ha ha... Vất vả cho ngươi, vậy lão phu đi trước.”
Thái y vừa đi, bên trong tẩm thất liền truyền ra thanh âm của Hắc Khi Phong: “Lôi Mông, ngươi vào đây.”
Lôi Mông cả người cứng đờ, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Hắn nên giải thích cho Vương chuyện công chúa không ở trong Vương cung như thế nào đây?
Trong lúc mãi suy nghĩ, hắn đã vào đến tẩm thất.
“Vương, Người tìm thuộc hạ?” Hắn cung kính hành lễ.
Hắc Khi Phong tay chắp sau lưng đứng bên cửa sổ, ánh trăng sáng trong chiếu vào, làm nửa bên mặt lãnh tuấn của hắn trở nên thanh tịnh tuyệt trần.
Hắn thở nhẹ nhàng, hơi trong khí đêm lành lạnh ngưng tụ thành sương mù nhàn nhạt.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới xoay người.
Mấp máy bạc môi, hắn cau mày, con ngươi đen lợi hại nhìn về phía Lôi Mông.
“Lôi Mông, ngươi nói công chúa đã đi khỏi Hắc Phong quốc là có ý gì?”
Cảm giác được ánh mắt của Hắc Khi Phong tinh duệ bức người, Lôi Mông chịu đựng áp lực của ánh mắt đó, cố gắng duy trì thản nhiên để đối diện.
“Vương, ý của thuộc hạ chính là công chúa đã không ở Hắc Phong quốc, trước kia Vương không phải đã làm cho công chúa rời khỏi sao? Cho nên công chúa đã đi rồi.”
Hắn không nói sai, Huyên Trữ công chúa đích thực đã rời khỏi, chỉ là... là một loại rời khỏi khác.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong lại lẳng lặng nhìn Lôi Mông hồi lâu, cuối cùng hắn rũ mắt xuống.
Không biết vì sao, thời điểm hắn nghe được Lôi Mông nói công chúa rời khỏi, tim cư nhiên cảm thấy rất nghẹn, rất nghẹn.
Cau mày, hắn lại quay lưng lại, nhìn về phía chân trời, cúi đầu nhẹ than: “Ta nên viết lá thư cho Tiểu Bối để tạ lỗi vì chiếu cố công chúa không chu toàn.”
Tim của Lôi Mông nhảy dựng, ấp a ấp úng: “Vương... Thuộc hạ nghĩ... nghĩ... hay là không cần viết đi?”
“Vì sao?” Hắc Khi Phong xoay người, mím môi nhìn Lôi Mông, hắc mâu sâu thẳm không thấy đáy.
“Thuộc hạ cảm thấy... cảm thấy nếu Huyên Trữ công chúa đã chết tâm mà rời Hắc Phong quốc, nếu Vương lại viết thư qua để Huyên Trữ công chúa nhìn thấy, chẳng phải lại đổ mục thương hoài[36]sao, Vương biết Huyên Trữ công chúa đối với Người... đối với Người...”
Nói xong lời cuối cùng, hắn cố ý kéo dài.
Không cần nói nữa, Vương tự nhiên sẽ hiểu ý của hắn.
Hắc Khi Phong phảng phất bị lời nói của Lôi Mông thuyết phục, hắn có chút thất thần nhìn về vầng trăng sáng trên cành cây ngoài cửa sổ, tuấn bàng[37] tựa hồ có chút mông lung.
“Đúng vậy, ta không thể lại tổn thương nàng...” Hắn bất tri bất giác thì thầm.
Khi hắn ý thức được mình nói cái gì, hắn ngây cả người.
Lôi Mông cũng nghe thấy, hắn âm thầm gạt mồ hôi lạnh, thật cẩn thận nhìn động tĩnh của Hắc Khi Phong.
Tuy rằng Vương quên đã từng cùng công chúa ở bên nhau, nhưng... hình như Vương không phải hoàn toàn không có cảm giác với công chúa.
Cảm giác được ánh mắt của Lôi Mông, lầm nghĩ lời nói của mình lảm Lôi Mông cảm thấy quái dị, Hắc Khi Phong có chút không tự tại dời mặt lãnh đạm đi nói: “Chuyện này đến đây chấm dứt, đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Lôi Mông âm thầm thở ra, sau đó mau mau rời khỏi.
Thẳng đến khi trong tẩm thất chỉ còn lại một mình Hắc Khi Phong, hắn mới bỏ mặc gánh nặng của bản thân mà giương mày lên.
Cất bước đến bên giường, nhìn chiếc giường to như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy giường rất lớn.
Đưa tay vuốt vuốt mi tâm, lại vuốt không đi cổ hư không trong lòng.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vẫn treo cao như trước, ánh sáng trắng trong xua tan đi tầng mây ở xung quanh, lại xua không tan nỗi hoang mang nặng trĩu trong lòng hắn.
...
Thời gian trôi qua, tất cả đều khôi phục lại an tĩnh như trước.
Sau khi thiết triều, Hắc Khi Phong đi đến ngự hoa viên, ánh mắt không khỏi dừng trong lương đình, trong đầu nháy mắt xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Huyên Trữ.
Hắn nhắm mắt lại.
Gần đây hắn làm sao vậy, tại sao luôn nghĩ đến vị công chúa khiến hắn sợ hãi lẩn tránh cũng không kịp kia?
Mỗi một lần nghĩ đến nàng, trong tim lúc nào cũng ẩn ẩn đau đớn.
Loại cảm giác đau lòng này... Rất giống cảm giác hắn đã từng nghĩ đến Tiểu Bối.
Đã từng?
Hắn làm sao có thể dùng "đã từng" để hình dung cảm giác nhung nhớ Tiểu Bối?
Phảng phất bị dọa bởi suy nghĩ của mình, hắn nắm tay đập vào cây cột bên cạnh.
Lắc lắc đầu, hắn cực lực thuyết phục bản thân: “Người ta yêu là Tiểu Bối, là Tiểu Bối...”
Đúng vào lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng gọi.
“Vương, Người... khó chịu sao?”
Hắc Khi Phong vội sửa lại tâm tình hỗn loạn của mình, xoay người, nhìn thấy người đang tới, hắn đàm đạm nhấc lên bạc môi: “Tả thừa tướng.”
Tả thừa tướng tiến lên hành lễ, sau đó ân cần nói: “Vương có việc phiền lòng?”
“Không có. Ngươi tìm bổn vương có việc sao?”
Tả thừa tướng vừa nghĩ vừa cười: “Vâng, từ lần trước cùng Xích Diễm quốc đối chiến sau khi Xích Diễm vương phóng hỏa đốt đỉnh Hắc Sơn của chúng ta, kỳ trân dị thú của chúng ta bị hủy diệt mà trước đây chưa từng có, chúng đại thần vẫn luôn vì chuyện này mà hao tổn tâm trí. Cho đến nay, kỷ trân dị bảo thuộc Lăng Nguyệt quốc là phong phú nhất, nếu có thể có được tiếp tế của Lăng Nguyệt quốc, Hắc Sơn của đất nước chúng ta có hy vọng trùng kiến[38] rồi.”
Nói tới đây, tả thừa tướng dừng một chút, nhìn thần sắc của Hắc Khi Phong.
Hắc Khi Phong mím môi: “Tiếp tục nói tiếp.”
“Vâng, vi thần nhận được tin tức từ Lăng Nguyệt quốc, nói Lăng Nguyệt công chúa sẽ đại diện cho Lăng Nguyệt quốc đến Hắc Phong quốc chúng ta làm khách, hy vọng hai quốc có thể kết thành quan hệ thông gia.”
Tả thừa tướng vừa nói xong, thở mạnh cũng không dám lộ ra.
Ôi, đám đại thần này quả thật khiến hắn tự mình tìm vất vả cho mình.
Ai chẳng biết Vương vẫn nhớ thương không thôi Vương hậu nương nương của Xích Diễm quốc, bây giờ muốn Vương nạp phi tử, không biết Vương có chịu hay không
/395
|