Trong điện, không có kết cục cho mình, những người khác thất vọng dần dần tản đi.
Huyên Trữ rúc vào lòng Hắc Khi Phong, hấp thụ hơi thở thuộc về hắn, cảm thấy rất uất ức.
Hắn vươn tay, lúc nàng tưởng hắn muốn vạch khăn che mặt nàng ra, hắn lại đột nhiên dừng lại.
“Phong?” Nàng có chút nghi hoặc.
Hắc Khi Phong mím môi, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi căng lại, đôi mắt không dấu vết quét sang Cô Ngự Hàn đang đứng ở bên kia xem diễn, sau đó lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Cảm giác được chuyển biến của hắn, Huyên Trữ cảm thấy có chút hoảng hốt.
Hắc Khi Phong nhìn nàng hồi lâu, sau đó giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Huyên nhi, ta vẫn còn giận nàng.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Huyên Trữ ngây người một chút, lập tức chạy đuổi theo.
Cô Ngự Hàn lắc mình đi đến trước mặt nàng: “Huyên Trữ, hắn giận thì bỏ hắn, Vương huynh tuyển người khác… ”
“Vương huynh! Muội chỉ cần hắn, trừ hắn ai muội cũng không cần!” Huyên Trữ có chút tức giận dương cao giọng, thêm vào một tia ai oán.
Nhìn ánh mắt nàng kiên quyết lại tức giận với mình, Cô Ngự Hàn cấm khẩu.
Huyên Trữ cắn cắn môi, vòng qua hắn tiếp tục chạy ra ngoài.
Bối Bối đã đi tới, cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn: “Rốt cuộc cũng bị oán, đã nói với chàng là đừng lấy tình cảm của nữ nhân ra mà âm thầm đùa giỡn, chàng lại không nghe.”
Hắn khom người bế lấy nàng, có chút giận của trẻ con bĩu bĩu bạc môi: “Không chơi thì không chơi, nương tử, chúng ta trở về tự chơi.”
…
Bước chân của Huyên Trữ vội vàng đi qua hành lang, ngay tại một chỗ rẽ, bỗng nhiên có người vươn tay kéo nàng, nàng kinh hô một tiếng đồng thời bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, xúc cảm quen thuộc khiến trái tim bắt đầu đập nhanh của nàng bình tĩnh lại.
“Phong, chàng còn chưa đi?” Nàng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, có chút vui mừng.
Hắc Khi Phong ôm nàng, áp nàng vào trong góc, cúi đầu, hôn trán nàng, cười giảo hoạt: “Đương nhiên không đi, tân nương của ta còn chưa đến, ta làm sao có thể đi.”
“Ta… Ta tưởng chàng… Thật sự tức giận mà đi rồi.” Đôi mắt Huyên Trữ ủy khuất, lệ lưng tròng nhìn hắn.
Điểm điểm mũi nàng, hắn thương tiếc than nhẹ, sau đó cũng thực ủy khuất trả lời nàng: “Ai bảo nàng nghe lời Cô Ngự Hàn còn hơn ta, hơn nữa… nếu ta không đi ra, hắn phỏng chừng còn không biết sẽ giở chiêu gì.”
Nghe lời hắn nói, nhìn vẻ mặt ăn dấm chua của hắn, Huyên Trữ có chút hiểu được.
“Chàng là vì muốn ta phản kháng Vương huynh mới đột nhiên đẩy ta ra.”
“Hừ!” Hắn rầu rĩ hừ.
Huyên Trữ dần dần cười tươi, trong mắt lóe ra ánh sáng xảo quyệt: “Hơn nữa… Chàng ăn dấm chua với Vương huynh, ha ha… ”Khuôn mặt tuấn tú của hắn bất giác ửng hồng, dung túng lại trừng phạt nhéo nhéo mũi nàng: “Ở đâu lại có nương tử nào đi chê cười tướng công.”
“Người ta nào dám chê cười chàng a.” Nàng vẫn còn cười, hơn nữa cười càng thêm rõ rệt.
“Không dám sao? Thật sự không dám sao?” Đôi mắt của Hắc Khi Phong rõ ràng mang theo nghi ngờ, hắn hạ giọng nói.
Kìm lòng không được, bạc môi của hắn dần dần kề sát lúm đồng tiền của nàng, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Nàng thẹn thùng đẩy hắn ra: “Phong, nơi này sẽ có người đi qua, sẽ bị người ta thấy… ”
“Huyên nhi của ta không phải luôn rất to gan sao?” Hắn nhíu mày, trong đôi mắt mang ý cười nhìn nàng.
Câu trả lời của nàng là đấm nhẹ hắn một cái.
Hắn dịu dàng cười nhẹ, thỏa mãn ôm nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng ma sát.
“Huyên nhi, theo ta về nhà đi.”
“Được.” Huyên Trữ ngọt ngào nhẹ nhàng đáp ứng.
Về nhà, từ này nghe hạnh phúc cỡ nào.
Nàng ngẩng đầu, quyến luyến khẽ hôn môi hắn.
Hắn mỉm cười, cùng nàng nùng tình gắn bó, từng cái hôn sâu xẹt qua ngũ quan trên mặt nàng.
Nàng mê say khi bờ môi hắn rơi trên mặt nàng, hơi hơi nghiêng thân càng thêm kề sát hắn.
Thấy nàng dựa vào hắn như chim nhỏ nép vào người, Hắc Khi Phong nhịn không được cúi đầu bật cười, kề vào tai nàng: “Huyên nhi, nàng quyến luyến ta như vậy, ta cảm thấy thực hạnh phúc!”
Hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong của cằm nàng, ánh mắt nhu tình chân thành.
Ngay tại lúc bọn họ đang tâm tình, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng ngây thơ thanh thúy.
“Cô cô, người đang cùng hắn yêu đương phải không, ta nhìn thấy các ngươi vừa rồi hôn rất thâm tình nha.” Cô Ngự Nguyệt như trộm mà chớp chớp đôi mắt to, nói chuyện một cách quái lạ.
Khuôn mặt Huyên Trữ đỏ lên, vội vàng từ trong lồng ngực của Hắc Khi Phong thoái lui ra một khoảng cách nhỏ, giả vờ không có xấu hổ gõ vào trán của Cô Ngự Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ lệch lạc, cái gì hôn rất thâm tình, ngươi ở đâu học được danh từ này?”
“Cái này không cần học, nam theo đuổi nữ, loại kịch này của phụ thân cùng mẫu thân ta xem nhiều rồi.” Cô Ngự Nguyệt khoát khoát tay, nhếch nhếch môi, một bộ dạng không có gì to tát lắm.
Thấy Cô Ngự Nguyệt một bộ dạng lão đạo, Huyên Trữ cười khổ, cố ý nghiệm mặt, xuất ra tư thế của cô cô: “Nguyệt Nguyệt, phi lễ chớ nhìn, sau này ngươi không thể nhìn lén người lớn đang làm gì nữa biết không?”
Cau cau mũi, Cô Ngự Nguyệt liếc mắt vẻ xem thường: “Cô cô, ta cũng không muốn nhìn, là các ngươi những người phóng khoáng không biết tránh tình nghi, luôn ở trước mặt tiểu hài tử làm những chuyện tổn hại đến phong hóa (phong tục và giáo hóa).”
Huyên Trữ xấu hổ nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Hắc Khi Phong cầu cứu.
Hắc Khi Phong vuốt nhẹ mái tóc của nàng, cúi đầu nhìn Cô Ngự Nguyệt.
“Mẫu thân là vì cô cô gả cho ta đang cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi tiểu hài tử ngoan thông minh không đi khuyên bảo bọn họ sao?”
“A? Cãi nhau a? Ta đi xem thử!” Cô Ngự Nguyệt lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Ta muốn đi xem phụ thân bị mẫu thân chỉnh như thế nào, hì hì, nhất định rất hay, phải kêu ca ca và muội muội cùng đi xem kịch.”
Sau thân ảnh nho nhỏ mơ hồ truyền đến giọng nói trẻ con hưng trí bừng bừng của Cô Ngự Nguyệt.
Huyên Trữ kinh ngạc nhìn bóng dáng Cô Ngự Nguyệt chạy như bay, sau đó ngơ ngác quay đầu nhìn Hắc Khi Phong.
“Phong, chàng… lừa tiểu hài tử?”
Hắc Khi Phong một chút cũng không áy náy nhướng mày, một lần nữa ôm nàng: “Không phải gạt, chỉ là dùng đúng phương pháp mà thôi.”
Tiếp theo, giọng nói hắn chuyển ôn nhu: “Huyên nhi, chúng ta về nhà sinh cục cưng.”
Hai má Huyên Trữ thoáng đỏ lên, nàng ôm lấy thắt lưng hắn: “Được, chúng ta cũng trở về sinh một cục cưng đáng yêu.”
Nắm tay hắn, mười ngón tay của hắn cùng với nàng đan chặt nhau, mang nàng chậm rãi đi về phía trước.
Tương lai hạnh phúc, kéo dài đến vô hạn…
********************************************************************************
[1] Ngự án: bàn để tấu chương
[2] Tẩm thất: phòng ngủ
[3] Nhật hành nhất thiện: mỗi ngày làm một việc tốt
[4] Điểu nhi: chim chóc - ta thấy từ Hán Việt nghe văn chương hơn nên để lại
[5] Nghiên lệ: đẹp
[6] Công chúa chi tôn: thân phận cao quý của công chúa
[7] Diệc bộ diệc xu: nhắm mắt theo đuôi
[8] Giá y: áo cưới
[9] Sét đánh không kịp bưng tai:nhanh như chớp, đột ngột
[10] Thổ khí như lan (吐气如兰): mô tả một phụ nữ cao quý, tựa hoa lan. Ngoài ra còn đề cập đến hương thơm trên người phụ nữ.
[11] Tội khôi họa thủ: thủ phạm, kẻ đầu sỏ.
[12] Nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi (男子汉大丈夫有所为有所不为): có thể xem là 1 câu toàn văn - làm đàn ông có những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm. Ở đây HT tỷ đang nói Phong ca ko nên đả thương tỷ ấy:)
[13] Lục thần vô chủ: mất đi chủ ý, bối rối đến không thể làm chủ được lục thần (tim, gan, phổi, tỳ, mật, thận). Tổng kết lại là hoảng sợ cực độ.
[14] Phương giá: cách xưng hô tôn trọng dành cho đối phương
[15] Kinh cung chi điểu: thành ngữ - chim sợ cành cong, thấy ma ắt sợ tối (xuất xứ Quảng Đông)
[16] Trữ vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn: chết vinh còn hơn sống nhục.
[17] Động thiên: động tiên, bồng lai, nơi thần tiên ở
[18] Canh hai: 9 giờ tối đến 11 giờ tối
[19] Một canh giờ: một ngày = 12 canh giờ (thời thần), 1 thời thần = 2 giờ
[20] Hùng xà: xà đực
[21] Tệ: Tiếng khiêm nhường khi nói về những thứ gì của mình.
[22] Thân tâm: thể xác lẫn tinh thần.
[23] Một phó dược: thuộc Trung Y, bao gồm nhiều loại thảo dược trộn vào nhau, cân lượng mỗi loại không giống nhau (tùy bệnh mà bốc dược). Một phó dược chia làm 6 lần dùng, mỗi ngày 3 lần.
[24] Tuyết thượng gia sương: tuyết lạnh còn thêm sương (bỏ đá xuống giếng).
[25] Đồng cam cộng khổ: "khổ" còn có nghĩa là "đắng", vì vậy mà HT liên hệ ngay từ đắng chuyển sang khổ.
[26] Lãi thượng vãng lai: có qua có lại.
[27] Thần vận: phong vận, sức hấp dẫn.
[28] Khẩn thu: bị thắt chặt, vắt cạn, như vắt khăn.
[29] Tu trường: tu luyện trường kỳ (lâu năm).
[30] Nhân uân [thuộc về khói hay sương mù]: dày đặc, phủ kín, mờ mịt...
[31] Phản phệ: phản ngược tác dụng, hơi giống gậy ông đập lưng ông.
[32] Tẩu cẩu: ẩn dụ cho những người trung thành với chủ, mà chủ là kẻ địch với người nói.
[33] Lão hoa: chứng viễn thị.
[34] Cung vi: màn che trong cung.
[35] Lục thần vô chủ: hoảng sợ cực độ (chi tiết xem lại chap 14)
[36] Đổ mục thương hoài: thương tâm, đau buồn bởi những gì bản thân nhìn thấy.
[37] Bàng: gương mặt.
[38] Trùng kiến: xây dựng lại.
[39] Thủ túc tương tàn: Anh em tàn sát lẫn nhau.
[40] Thu thủy: nước mùa thu, chuyên dùng để ví đôi mắt của phụ nữ.
[41] Thất linh bát lạc: kẻ đây người đó, nằm rải rác.
[42] Nan dĩ kỳ nhân: không được tốt đẹp, khó bày ra.
[43] Nghênh thú: lấy vợ một cách trang trọng.
[44] Bảo đả bất bình [thành ngữ]: gặp chuyện bất bình trong thiên hạ, ra mặt giúp đỡ.
[45] Môn thuyên: thanh gỗ chắn cửa.
[46] Sinh mệnh cộng đồng thể: nhiều nghĩa trên nhiều phương diên, nôm na là cùng một thể
[47] Sơn hồng: cơn hồng thủy chảy từ núi.
[48] Thập ác bất xá: 10 chuyện ác không thể tha thứ, theo thứ tự từ tội nặng nhất trở xuống: phản vua, giết vua, phản quan, giết trưởng bối, bất đạo, bất kính (xúc phạm hoàng gia), bất hiếu, bất mục (giết họ hàng hoặc chồng đánh vợ, vợ kiện chồng), bất nghĩa, nội loạn (năm thê bảy thiếp, ngoại tình...).
[49] Hỏa chiết: giống hộp quẹt thời nay (thường thấy trong các bộ phim cổ trang nhá), thành phần là giấy cuộn được đốt cháy sau đó thổi tắt chứa trong một ống tre dài bằng cây bút, lúc đó sẽ có 1 điểm cháy đỏ nhạt duy trì được trong 1 thời gian dài. Khi dùng chỉ cần thổi lên.
[50] Nghịch thiên nhi hành: đi ngược với ý trời, xem trời bằng vung.
[51] Khí huyết lưỡng hư: thiếu máu, giảm bạch cầu.
[52] Tay hình ấm trà: hình dung hai tay chống nạnh, cong ra tựa ấm trà.
[53] Tiểu cô: em chồng
[54] Tú tài gặp binh: Tú tài chỉ nói chuyện bằng văn chương, binh thì nói chuyện bằng tay chân => Nước đổ lá khoai.
[55] Giải linh hoàn tu hệ linh nhân: muốn gỡ chuông thì phải nhờ người làm chuông (ai làm thì người đó giải quyết)
[56] Kim ti điểu: Chim hoàng yến (đẹp đẽ, cao quý)
[57] Trù mã: thẻ đánh bạc dùng thay cho tiền (trong casino) hoặc đồng xu (trong các trung tâm vui chơi)
[58] Vô thố: không cách nào đối phó.
[59] Chó ăn phân: rơi vào tình trạng xấu hổ, lúng túng.
[60] Phàn thân đái cố: có quan hệ họ hàng hoặc bạn bè
[61] Triêu Tần mộ Sở: thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người phản phúc vô thường
[62] Bàn tay bát trảo: quấn quít không rời như bạch tuột.
~ * ~ TOÀN VĂN HOÀN ~ * ~
Huyên Trữ rúc vào lòng Hắc Khi Phong, hấp thụ hơi thở thuộc về hắn, cảm thấy rất uất ức.
Hắn vươn tay, lúc nàng tưởng hắn muốn vạch khăn che mặt nàng ra, hắn lại đột nhiên dừng lại.
“Phong?” Nàng có chút nghi hoặc.
Hắc Khi Phong mím môi, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi căng lại, đôi mắt không dấu vết quét sang Cô Ngự Hàn đang đứng ở bên kia xem diễn, sau đó lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Cảm giác được chuyển biến của hắn, Huyên Trữ cảm thấy có chút hoảng hốt.
Hắc Khi Phong nhìn nàng hồi lâu, sau đó giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Huyên nhi, ta vẫn còn giận nàng.”
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Huyên Trữ ngây người một chút, lập tức chạy đuổi theo.
Cô Ngự Hàn lắc mình đi đến trước mặt nàng: “Huyên Trữ, hắn giận thì bỏ hắn, Vương huynh tuyển người khác… ”
“Vương huynh! Muội chỉ cần hắn, trừ hắn ai muội cũng không cần!” Huyên Trữ có chút tức giận dương cao giọng, thêm vào một tia ai oán.
Nhìn ánh mắt nàng kiên quyết lại tức giận với mình, Cô Ngự Hàn cấm khẩu.
Huyên Trữ cắn cắn môi, vòng qua hắn tiếp tục chạy ra ngoài.
Bối Bối đã đi tới, cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn: “Rốt cuộc cũng bị oán, đã nói với chàng là đừng lấy tình cảm của nữ nhân ra mà âm thầm đùa giỡn, chàng lại không nghe.”
Hắn khom người bế lấy nàng, có chút giận của trẻ con bĩu bĩu bạc môi: “Không chơi thì không chơi, nương tử, chúng ta trở về tự chơi.”
…
Bước chân của Huyên Trữ vội vàng đi qua hành lang, ngay tại một chỗ rẽ, bỗng nhiên có người vươn tay kéo nàng, nàng kinh hô một tiếng đồng thời bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, xúc cảm quen thuộc khiến trái tim bắt đầu đập nhanh của nàng bình tĩnh lại.
“Phong, chàng còn chưa đi?” Nàng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, có chút vui mừng.
Hắc Khi Phong ôm nàng, áp nàng vào trong góc, cúi đầu, hôn trán nàng, cười giảo hoạt: “Đương nhiên không đi, tân nương của ta còn chưa đến, ta làm sao có thể đi.”
“Ta… Ta tưởng chàng… Thật sự tức giận mà đi rồi.” Đôi mắt Huyên Trữ ủy khuất, lệ lưng tròng nhìn hắn.
Điểm điểm mũi nàng, hắn thương tiếc than nhẹ, sau đó cũng thực ủy khuất trả lời nàng: “Ai bảo nàng nghe lời Cô Ngự Hàn còn hơn ta, hơn nữa… nếu ta không đi ra, hắn phỏng chừng còn không biết sẽ giở chiêu gì.”
Nghe lời hắn nói, nhìn vẻ mặt ăn dấm chua của hắn, Huyên Trữ có chút hiểu được.
“Chàng là vì muốn ta phản kháng Vương huynh mới đột nhiên đẩy ta ra.”
“Hừ!” Hắn rầu rĩ hừ.
Huyên Trữ dần dần cười tươi, trong mắt lóe ra ánh sáng xảo quyệt: “Hơn nữa… Chàng ăn dấm chua với Vương huynh, ha ha… ”Khuôn mặt tuấn tú của hắn bất giác ửng hồng, dung túng lại trừng phạt nhéo nhéo mũi nàng: “Ở đâu lại có nương tử nào đi chê cười tướng công.”
“Người ta nào dám chê cười chàng a.” Nàng vẫn còn cười, hơn nữa cười càng thêm rõ rệt.
“Không dám sao? Thật sự không dám sao?” Đôi mắt của Hắc Khi Phong rõ ràng mang theo nghi ngờ, hắn hạ giọng nói.
Kìm lòng không được, bạc môi của hắn dần dần kề sát lúm đồng tiền của nàng, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Nàng thẹn thùng đẩy hắn ra: “Phong, nơi này sẽ có người đi qua, sẽ bị người ta thấy… ”
“Huyên nhi của ta không phải luôn rất to gan sao?” Hắn nhíu mày, trong đôi mắt mang ý cười nhìn nàng.
Câu trả lời của nàng là đấm nhẹ hắn một cái.
Hắn dịu dàng cười nhẹ, thỏa mãn ôm nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng ma sát.
“Huyên nhi, theo ta về nhà đi.”
“Được.” Huyên Trữ ngọt ngào nhẹ nhàng đáp ứng.
Về nhà, từ này nghe hạnh phúc cỡ nào.
Nàng ngẩng đầu, quyến luyến khẽ hôn môi hắn.
Hắn mỉm cười, cùng nàng nùng tình gắn bó, từng cái hôn sâu xẹt qua ngũ quan trên mặt nàng.
Nàng mê say khi bờ môi hắn rơi trên mặt nàng, hơi hơi nghiêng thân càng thêm kề sát hắn.
Thấy nàng dựa vào hắn như chim nhỏ nép vào người, Hắc Khi Phong nhịn không được cúi đầu bật cười, kề vào tai nàng: “Huyên nhi, nàng quyến luyến ta như vậy, ta cảm thấy thực hạnh phúc!”
Hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong của cằm nàng, ánh mắt nhu tình chân thành.
Ngay tại lúc bọn họ đang tâm tình, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng ngây thơ thanh thúy.
“Cô cô, người đang cùng hắn yêu đương phải không, ta nhìn thấy các ngươi vừa rồi hôn rất thâm tình nha.” Cô Ngự Nguyệt như trộm mà chớp chớp đôi mắt to, nói chuyện một cách quái lạ.
Khuôn mặt Huyên Trữ đỏ lên, vội vàng từ trong lồng ngực của Hắc Khi Phong thoái lui ra một khoảng cách nhỏ, giả vờ không có xấu hổ gõ vào trán của Cô Ngự Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ lệch lạc, cái gì hôn rất thâm tình, ngươi ở đâu học được danh từ này?”
“Cái này không cần học, nam theo đuổi nữ, loại kịch này của phụ thân cùng mẫu thân ta xem nhiều rồi.” Cô Ngự Nguyệt khoát khoát tay, nhếch nhếch môi, một bộ dạng không có gì to tát lắm.
Thấy Cô Ngự Nguyệt một bộ dạng lão đạo, Huyên Trữ cười khổ, cố ý nghiệm mặt, xuất ra tư thế của cô cô: “Nguyệt Nguyệt, phi lễ chớ nhìn, sau này ngươi không thể nhìn lén người lớn đang làm gì nữa biết không?”
Cau cau mũi, Cô Ngự Nguyệt liếc mắt vẻ xem thường: “Cô cô, ta cũng không muốn nhìn, là các ngươi những người phóng khoáng không biết tránh tình nghi, luôn ở trước mặt tiểu hài tử làm những chuyện tổn hại đến phong hóa (phong tục và giáo hóa).”
Huyên Trữ xấu hổ nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Hắc Khi Phong cầu cứu.
Hắc Khi Phong vuốt nhẹ mái tóc của nàng, cúi đầu nhìn Cô Ngự Nguyệt.
“Mẫu thân là vì cô cô gả cho ta đang cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi tiểu hài tử ngoan thông minh không đi khuyên bảo bọn họ sao?”
“A? Cãi nhau a? Ta đi xem thử!” Cô Ngự Nguyệt lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Ta muốn đi xem phụ thân bị mẫu thân chỉnh như thế nào, hì hì, nhất định rất hay, phải kêu ca ca và muội muội cùng đi xem kịch.”
Sau thân ảnh nho nhỏ mơ hồ truyền đến giọng nói trẻ con hưng trí bừng bừng của Cô Ngự Nguyệt.
Huyên Trữ kinh ngạc nhìn bóng dáng Cô Ngự Nguyệt chạy như bay, sau đó ngơ ngác quay đầu nhìn Hắc Khi Phong.
“Phong, chàng… lừa tiểu hài tử?”
Hắc Khi Phong một chút cũng không áy náy nhướng mày, một lần nữa ôm nàng: “Không phải gạt, chỉ là dùng đúng phương pháp mà thôi.”
Tiếp theo, giọng nói hắn chuyển ôn nhu: “Huyên nhi, chúng ta về nhà sinh cục cưng.”
Hai má Huyên Trữ thoáng đỏ lên, nàng ôm lấy thắt lưng hắn: “Được, chúng ta cũng trở về sinh một cục cưng đáng yêu.”
Nắm tay hắn, mười ngón tay của hắn cùng với nàng đan chặt nhau, mang nàng chậm rãi đi về phía trước.
Tương lai hạnh phúc, kéo dài đến vô hạn…
********************************************************************************
[1] Ngự án: bàn để tấu chương
[2] Tẩm thất: phòng ngủ
[3] Nhật hành nhất thiện: mỗi ngày làm một việc tốt
[4] Điểu nhi: chim chóc - ta thấy từ Hán Việt nghe văn chương hơn nên để lại
[5] Nghiên lệ: đẹp
[6] Công chúa chi tôn: thân phận cao quý của công chúa
[7] Diệc bộ diệc xu: nhắm mắt theo đuôi
[8] Giá y: áo cưới
[9] Sét đánh không kịp bưng tai:nhanh như chớp, đột ngột
[10] Thổ khí như lan (吐气如兰): mô tả một phụ nữ cao quý, tựa hoa lan. Ngoài ra còn đề cập đến hương thơm trên người phụ nữ.
[11] Tội khôi họa thủ: thủ phạm, kẻ đầu sỏ.
[12] Nam tử hán đại trượng phu hữu sở vi hữu sở bất vi (男子汉大丈夫有所为有所不为): có thể xem là 1 câu toàn văn - làm đàn ông có những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm. Ở đây HT tỷ đang nói Phong ca ko nên đả thương tỷ ấy:)
[13] Lục thần vô chủ: mất đi chủ ý, bối rối đến không thể làm chủ được lục thần (tim, gan, phổi, tỳ, mật, thận). Tổng kết lại là hoảng sợ cực độ.
[14] Phương giá: cách xưng hô tôn trọng dành cho đối phương
[15] Kinh cung chi điểu: thành ngữ - chim sợ cành cong, thấy ma ắt sợ tối (xuất xứ Quảng Đông)
[16] Trữ vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn: chết vinh còn hơn sống nhục.
[17] Động thiên: động tiên, bồng lai, nơi thần tiên ở
[18] Canh hai: 9 giờ tối đến 11 giờ tối
[19] Một canh giờ: một ngày = 12 canh giờ (thời thần), 1 thời thần = 2 giờ
[20] Hùng xà: xà đực
[21] Tệ: Tiếng khiêm nhường khi nói về những thứ gì của mình.
[22] Thân tâm: thể xác lẫn tinh thần.
[23] Một phó dược: thuộc Trung Y, bao gồm nhiều loại thảo dược trộn vào nhau, cân lượng mỗi loại không giống nhau (tùy bệnh mà bốc dược). Một phó dược chia làm 6 lần dùng, mỗi ngày 3 lần.
[24] Tuyết thượng gia sương: tuyết lạnh còn thêm sương (bỏ đá xuống giếng).
[25] Đồng cam cộng khổ: "khổ" còn có nghĩa là "đắng", vì vậy mà HT liên hệ ngay từ đắng chuyển sang khổ.
[26] Lãi thượng vãng lai: có qua có lại.
[27] Thần vận: phong vận, sức hấp dẫn.
[28] Khẩn thu: bị thắt chặt, vắt cạn, như vắt khăn.
[29] Tu trường: tu luyện trường kỳ (lâu năm).
[30] Nhân uân [thuộc về khói hay sương mù]: dày đặc, phủ kín, mờ mịt...
[31] Phản phệ: phản ngược tác dụng, hơi giống gậy ông đập lưng ông.
[32] Tẩu cẩu: ẩn dụ cho những người trung thành với chủ, mà chủ là kẻ địch với người nói.
[33] Lão hoa: chứng viễn thị.
[34] Cung vi: màn che trong cung.
[35] Lục thần vô chủ: hoảng sợ cực độ (chi tiết xem lại chap 14)
[36] Đổ mục thương hoài: thương tâm, đau buồn bởi những gì bản thân nhìn thấy.
[37] Bàng: gương mặt.
[38] Trùng kiến: xây dựng lại.
[39] Thủ túc tương tàn: Anh em tàn sát lẫn nhau.
[40] Thu thủy: nước mùa thu, chuyên dùng để ví đôi mắt của phụ nữ.
[41] Thất linh bát lạc: kẻ đây người đó, nằm rải rác.
[42] Nan dĩ kỳ nhân: không được tốt đẹp, khó bày ra.
[43] Nghênh thú: lấy vợ một cách trang trọng.
[44] Bảo đả bất bình [thành ngữ]: gặp chuyện bất bình trong thiên hạ, ra mặt giúp đỡ.
[45] Môn thuyên: thanh gỗ chắn cửa.
[46] Sinh mệnh cộng đồng thể: nhiều nghĩa trên nhiều phương diên, nôm na là cùng một thể
[47] Sơn hồng: cơn hồng thủy chảy từ núi.
[48] Thập ác bất xá: 10 chuyện ác không thể tha thứ, theo thứ tự từ tội nặng nhất trở xuống: phản vua, giết vua, phản quan, giết trưởng bối, bất đạo, bất kính (xúc phạm hoàng gia), bất hiếu, bất mục (giết họ hàng hoặc chồng đánh vợ, vợ kiện chồng), bất nghĩa, nội loạn (năm thê bảy thiếp, ngoại tình...).
[49] Hỏa chiết: giống hộp quẹt thời nay (thường thấy trong các bộ phim cổ trang nhá), thành phần là giấy cuộn được đốt cháy sau đó thổi tắt chứa trong một ống tre dài bằng cây bút, lúc đó sẽ có 1 điểm cháy đỏ nhạt duy trì được trong 1 thời gian dài. Khi dùng chỉ cần thổi lên.
[50] Nghịch thiên nhi hành: đi ngược với ý trời, xem trời bằng vung.
[51] Khí huyết lưỡng hư: thiếu máu, giảm bạch cầu.
[52] Tay hình ấm trà: hình dung hai tay chống nạnh, cong ra tựa ấm trà.
[53] Tiểu cô: em chồng
[54] Tú tài gặp binh: Tú tài chỉ nói chuyện bằng văn chương, binh thì nói chuyện bằng tay chân => Nước đổ lá khoai.
[55] Giải linh hoàn tu hệ linh nhân: muốn gỡ chuông thì phải nhờ người làm chuông (ai làm thì người đó giải quyết)
[56] Kim ti điểu: Chim hoàng yến (đẹp đẽ, cao quý)
[57] Trù mã: thẻ đánh bạc dùng thay cho tiền (trong casino) hoặc đồng xu (trong các trung tâm vui chơi)
[58] Vô thố: không cách nào đối phó.
[59] Chó ăn phân: rơi vào tình trạng xấu hổ, lúng túng.
[60] Phàn thân đái cố: có quan hệ họ hàng hoặc bạn bè
[61] Triêu Tần mộ Sở: thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người phản phúc vô thường
[62] Bàn tay bát trảo: quấn quít không rời như bạch tuột.
~ * ~ TOÀN VĂN HOÀN ~ * ~
/395
|