Không bao lâu nữa Chi Linh sẽ thi đại học, vậy nên trước đó vài tháng, chú Trần đã nhờ Giả Khinh Huân dạy kèm cho con gái ông, bởi so với những người khác trong gara, trình độ học vấn của anh có thể xem là cao nhất.
Buổi tối như thường lệ, Giả Khinh Huân đến nhà chú Trần dạy kèm cho Chi Linh. Trước khi rời khỏi nhà, anh đã giặt giũ phơi quần áo, cơm tối cũng đã nấu nướng xong.
Kể từ lúc Giả Khinh Huân đưa Hoán Hiểu Đan về, Chi Linh không thể nào cư xử tự nhiên thân thiết như lúc trước. Bây giờ đối với cô ta mà nói, một cử chỉ nhỏ của anh cũng có cảm giác đều liên quan đến Hoán Hiểu Đan.
Cùng ngồi trong phòng khách nhà chú Trần, trong lúc Giả Khinh Huân hướng dẫn giải bài tập, tâm trí của Chi Linh lại mải mê nghĩ về chuyện tình cảm của anh.
Cho tới khi Giả Khinh Huân hướng dẫn xong, Chi Linh cầm bút viết vài chữ, không tập trung vào việc học mà tìm cớ dò hỏi chuyện riêng: “Em nghe mấy anh nói, anh với bạn gái hiện tại yêu nhau từ thời học sinh, nhưng sao hai người lại yêu xa vậy?”
Đáp lại, thái độ của Giả Khinh Huân có chút không thoải mái: “Chuyện riêng của bọn anh thôi.”
Không khai thác được chuyện tình cảm của Giả Khinh Huân, trong lòng Chi Linh càng bức bối khó chịu. Nhưng yên lặng không được bao lâu, cô ta lại tiếp tục thăm dò: “Bạn gái anh đang làm công việc gì vậy? Hình như chị ấy không còn đi học.”
Khi nghe Chi Linh nói đến đây, ánh mắt của Giả Khinh Huân nhìn thẳng vào cô ta tỏ rõ sự khó chịu. Chính vì có ý nghĩ Hoán Hiểu Đan đến làm gánh nặng cho Giả Khinh Huân, thế nên khi bị anh nhìn chằm chằm khiến Chi Linh không khỏi chột dạ.
Chi Linh lén nuốt khan nước bọt, giả vờ cúi đầu ghi ghi chép chép để tránh né. Qua một hồi im lặng, Giả Khinh Huân chợt thở ra một hơi, giọng nói trầm thấp có phần kìm nén vang lên vừa đủ nghe.
“Trước khi đưa cô ấy về đây, anh đã xin phép chú Trần, chú ấy cũng đã đồng ý. Vậy nên dù cho bạn gái anh như thế nào, cảm phiền em đừng tò mò quá nhiều.”
Đúng lúc này, chú Trần từ nhà dưới bước lên vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Giả Khinh Huân và Chi Linh. Biết con gái lại không thể kiểm soát được tình cảm, ông liền đi đến mở lời cắt ngang bầu không khí căng thẳng đang dâng trào.
“Khinh Huân à, chỉ cần hướng dẫn nó những bài nâng cao thôi rồi về sớm đi, còn lại để nó tự ôn cho nhớ lâu.”
Giả Khinh Huân không nghi ngờ “Dạ” một tiếng, riêng Chi Linh biết cha mình đang ám chỉ điều gì nên chỉ ngồi cúi đầu im lặng.
Lúc Hoán Hiểu Đan thức giấc, nhìn qua cửa sổ thông gió mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối. Trong căn phòng trên gác nhỏ chỉ bật một chiếc đèn ngủ màu vàng cam, lẫn trong không gian ấm nóng vẫn còn vương lại mùi hương của Giả Khinh Huân.
Hoán Hiểu Đan nằm ngửa nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không để ý đến cơ thể nhức mỏi của bản thân, bởi trong tiềm thức của cô giờ đây chỉ còn là một mảng trắng trống rỗng.
Cuộc chiến Hoán Hiểu Đan cố gắng trốn chạy, cuối cùng vẫn phải nổ ra.
Lúc Giả Khinh Huân trở về nhà, Hoán Hiểu Đan đang một mình ngồi ăn tối. So với lúc trưa, sắc mặt cô hiện tại càng thêm phần mệt mỏi.
Trong lòng Giả Khinh Huân thoáng dâng lên chút áy náy. Anh cẩn trọng bước đến gần, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Mắt liếc thấy Giả Khinh Huân rón rén, Hoán Hiểu Đan vừa bỏ đồ ăn vào miệng nhai, vừa cong môi hỏi: “Anh là nhân cách số một hay số hai của Khinh Huân vậy?”
Giả Khinh Huân xoay mặt nhìn sang Hoán Hiểu Đan, sau đó khẽ nở một nụ cười nịnh bợ: “Anh vẫn là anh mà.”
Hoán Hiểu Đan không nói mà ngước mắt nhìn lại, Giả Khinh Huân như chột dạ mà vòng tay ôm lấy người cô, anh tựa đầu lên vai cô giải thích: “Tại vì lúc đó trong đầu anh chỉ còn nghĩ đến mỗi việc giữ chân em, nên anh có chút mất khống chế.”
“Rượu mời không uống, anh chỉ toàn thích uống rượu phạt.”
“Anh còn muốn uống rượu giao bôi nữa.”
Vốn đang trách khéo Giả Khinh Huân, thế nhưng nghe anh nói xong câu này, Hoán Hiểu Đan chỉ biết bật cười trong bất lực.
Sau một hồi ăn uống xong xuôi, lúc này Hoán Hiểu Đan tạm dọn bát đũa gọn sang một bên. Tiếp đó, cô dùng khăn giấy lau miệng, cuối cùng là ngồi xoay người qua đối diện Giả Khinh Huân.
Trước dáng vẻ nghiêm túc của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân có hơi bất an thở không ra hơi.
Tuy nhiên trái với lo lắng của anh, Hoán Hiểu Đan đã hoàn toàn thay đổi quyết định.
“Em đã cho anh rất nhiều cơ hội để thoát khỏi cạm bẫy tệ hại mà em có thể làm tổn thương anh. Nhưng bây giờ muộn rồi, em sẽ không tìm cách rời xa anh nữa, thay vào đó, em sẽ cướp anh khỏi gia đình anh.”
Ngừng một chút, hai bên khóe môi của Hoán Hiểu Đan khẽ cong lên đầy ẩn ý, tông giọng của cô cũng thấp hơn mọi khi, mang theo chút nguy hiểm.
“Anh, không còn cơ hội để quay đầu. Chúng ta, sống cùng sống, chết cùng chết.”
Nghe được những lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Giả Khinh Huân cũng được hạ xuống. Có điều, trước lời cảnh báo của Hoán Hiểu Đan, anh lại như càng được tiếp thêm sức mạnh do tình yêu đem đến.
Giả Khinh Huân khẽ ôm lấy một bên xương mặt của Hoán Hiểu Đan, từ tốn đặt lên môi cô một nụ hôn, như một dấu đóng xác lập cho sự thỏa thuận.
Buổi tối như thường lệ, Giả Khinh Huân đến nhà chú Trần dạy kèm cho Chi Linh. Trước khi rời khỏi nhà, anh đã giặt giũ phơi quần áo, cơm tối cũng đã nấu nướng xong.
Kể từ lúc Giả Khinh Huân đưa Hoán Hiểu Đan về, Chi Linh không thể nào cư xử tự nhiên thân thiết như lúc trước. Bây giờ đối với cô ta mà nói, một cử chỉ nhỏ của anh cũng có cảm giác đều liên quan đến Hoán Hiểu Đan.
Cùng ngồi trong phòng khách nhà chú Trần, trong lúc Giả Khinh Huân hướng dẫn giải bài tập, tâm trí của Chi Linh lại mải mê nghĩ về chuyện tình cảm của anh.
Cho tới khi Giả Khinh Huân hướng dẫn xong, Chi Linh cầm bút viết vài chữ, không tập trung vào việc học mà tìm cớ dò hỏi chuyện riêng: “Em nghe mấy anh nói, anh với bạn gái hiện tại yêu nhau từ thời học sinh, nhưng sao hai người lại yêu xa vậy?”
Đáp lại, thái độ của Giả Khinh Huân có chút không thoải mái: “Chuyện riêng của bọn anh thôi.”
Không khai thác được chuyện tình cảm của Giả Khinh Huân, trong lòng Chi Linh càng bức bối khó chịu. Nhưng yên lặng không được bao lâu, cô ta lại tiếp tục thăm dò: “Bạn gái anh đang làm công việc gì vậy? Hình như chị ấy không còn đi học.”
Khi nghe Chi Linh nói đến đây, ánh mắt của Giả Khinh Huân nhìn thẳng vào cô ta tỏ rõ sự khó chịu. Chính vì có ý nghĩ Hoán Hiểu Đan đến làm gánh nặng cho Giả Khinh Huân, thế nên khi bị anh nhìn chằm chằm khiến Chi Linh không khỏi chột dạ.
Chi Linh lén nuốt khan nước bọt, giả vờ cúi đầu ghi ghi chép chép để tránh né. Qua một hồi im lặng, Giả Khinh Huân chợt thở ra một hơi, giọng nói trầm thấp có phần kìm nén vang lên vừa đủ nghe.
“Trước khi đưa cô ấy về đây, anh đã xin phép chú Trần, chú ấy cũng đã đồng ý. Vậy nên dù cho bạn gái anh như thế nào, cảm phiền em đừng tò mò quá nhiều.”
Đúng lúc này, chú Trần từ nhà dưới bước lên vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Giả Khinh Huân và Chi Linh. Biết con gái lại không thể kiểm soát được tình cảm, ông liền đi đến mở lời cắt ngang bầu không khí căng thẳng đang dâng trào.
“Khinh Huân à, chỉ cần hướng dẫn nó những bài nâng cao thôi rồi về sớm đi, còn lại để nó tự ôn cho nhớ lâu.”
Giả Khinh Huân không nghi ngờ “Dạ” một tiếng, riêng Chi Linh biết cha mình đang ám chỉ điều gì nên chỉ ngồi cúi đầu im lặng.
Lúc Hoán Hiểu Đan thức giấc, nhìn qua cửa sổ thông gió mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối. Trong căn phòng trên gác nhỏ chỉ bật một chiếc đèn ngủ màu vàng cam, lẫn trong không gian ấm nóng vẫn còn vương lại mùi hương của Giả Khinh Huân.
Hoán Hiểu Đan nằm ngửa nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không để ý đến cơ thể nhức mỏi của bản thân, bởi trong tiềm thức của cô giờ đây chỉ còn là một mảng trắng trống rỗng.
Cuộc chiến Hoán Hiểu Đan cố gắng trốn chạy, cuối cùng vẫn phải nổ ra.
Lúc Giả Khinh Huân trở về nhà, Hoán Hiểu Đan đang một mình ngồi ăn tối. So với lúc trưa, sắc mặt cô hiện tại càng thêm phần mệt mỏi.
Trong lòng Giả Khinh Huân thoáng dâng lên chút áy náy. Anh cẩn trọng bước đến gần, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Mắt liếc thấy Giả Khinh Huân rón rén, Hoán Hiểu Đan vừa bỏ đồ ăn vào miệng nhai, vừa cong môi hỏi: “Anh là nhân cách số một hay số hai của Khinh Huân vậy?”
Giả Khinh Huân xoay mặt nhìn sang Hoán Hiểu Đan, sau đó khẽ nở một nụ cười nịnh bợ: “Anh vẫn là anh mà.”
Hoán Hiểu Đan không nói mà ngước mắt nhìn lại, Giả Khinh Huân như chột dạ mà vòng tay ôm lấy người cô, anh tựa đầu lên vai cô giải thích: “Tại vì lúc đó trong đầu anh chỉ còn nghĩ đến mỗi việc giữ chân em, nên anh có chút mất khống chế.”
“Rượu mời không uống, anh chỉ toàn thích uống rượu phạt.”
“Anh còn muốn uống rượu giao bôi nữa.”
Vốn đang trách khéo Giả Khinh Huân, thế nhưng nghe anh nói xong câu này, Hoán Hiểu Đan chỉ biết bật cười trong bất lực.
Sau một hồi ăn uống xong xuôi, lúc này Hoán Hiểu Đan tạm dọn bát đũa gọn sang một bên. Tiếp đó, cô dùng khăn giấy lau miệng, cuối cùng là ngồi xoay người qua đối diện Giả Khinh Huân.
Trước dáng vẻ nghiêm túc của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân có hơi bất an thở không ra hơi.
Tuy nhiên trái với lo lắng của anh, Hoán Hiểu Đan đã hoàn toàn thay đổi quyết định.
“Em đã cho anh rất nhiều cơ hội để thoát khỏi cạm bẫy tệ hại mà em có thể làm tổn thương anh. Nhưng bây giờ muộn rồi, em sẽ không tìm cách rời xa anh nữa, thay vào đó, em sẽ cướp anh khỏi gia đình anh.”
Ngừng một chút, hai bên khóe môi của Hoán Hiểu Đan khẽ cong lên đầy ẩn ý, tông giọng của cô cũng thấp hơn mọi khi, mang theo chút nguy hiểm.
“Anh, không còn cơ hội để quay đầu. Chúng ta, sống cùng sống, chết cùng chết.”
Nghe được những lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Giả Khinh Huân cũng được hạ xuống. Có điều, trước lời cảnh báo của Hoán Hiểu Đan, anh lại như càng được tiếp thêm sức mạnh do tình yêu đem đến.
Giả Khinh Huân khẽ ôm lấy một bên xương mặt của Hoán Hiểu Đan, từ tốn đặt lên môi cô một nụ hôn, như một dấu đóng xác lập cho sự thỏa thuận.
/34
|