Ăn cơm cùng bà chủ và đồng nghiệp, từ lúc bắt đầu ngồi xuống bàn thì Hoán Hiểu Đan đã bị “tra khảo” về Giả Khinh Huân. Bản thân cô cũng chẳng có gì giấu giếm hay né tránh như ngày trước, thay vào đó là thật lòng tiết lộ.
“Bọn em là bạn học từ năm cấp ba, sống cùng khu, hẹn hò cũng đã được vài năm rồi.”
Khi nghe đến việc Hoán Hiểu Đan đã có bạn trai vài năm dù mới ra tù cách đây không lâu, người biết rõ lý lịch trong hồ sơ xin việc của cô là Dã Thường Nghi không giấu được sự kinh ngạc.
Tuy nhiên, Dã Thường Nghi không nói thẳng tránh lộ chuyện cá nhân của Hoán Hiểu Đan, cô chỉ cất lời cảm thán: “Nếu nói vậy, em với cậu ấy cũng đã trải qua khó khăn cùng với nhau. Hiểu Đan à, nếu cậu ấy là người tử tế, em nhất định phải trân trọng cậu ấy đó.”
Ngay khi Dã Thường Nghi vừa dứt lời, chị đồng nghiệp U30 tên Lý Lệ Mai lập tức lắc đầu phản đối: “Thôi thôi thôi, một mình em bị lừa là được rồi, còn xúi Hiểu Đan mới lớn đi vào vết xe đổ của em nữa hả?”
Nghe đến đây, Hoán Hiểu Đan có chút hoang mang khó hiểu.
Dã Thường Nghi lúc này như cũng nhận ra điều gì đó không nên, vội cho lại lời khuyên: “Cũng phải, Hiểu Đan, chị nói em nghe, dù yêu đến mức nào cũng không được tin hoàn toàn vào người đàn ông bên cạnh mình.”
Dừng lại một chút, Dã Thường Nghi thận trọng giải thích: “Như chị nè, khi mới gặp chồng chị, anh ấy nói thật chị nghĩ là giả, ai ngờ cưới rồi mới biết lời anh ấy nói là thật.”
Nhắc đến, Dã Thường Nghi chỉ biết thở dài, vừa bất lực lại vừa bức xúc: “Quá đáng hơn là sau khi đã thành vợ chồng, anh ấy lợi dụng việc chị yếu kém trong mảng kinh doanh mà lừa chị ký giấy vay vốn mở tiệm hoa này. Ký xong rồi chị mới biết, hợp đồng vay vốn đó là cho vay nặng lãi, cả đời này chị trả cho anh ấy cũng không bao giờ hết.”
“Thì đó!” Lý Lệ Mai tâm đắc lên cao giọng: “Nên có yêu thì yêu vừa vừa thôi, yêu quá là bị thao túng tâm lý đó.”
Nghe lời khuyên từ hai người có kinh nghiệm đi trước, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cười trừ trong im lặng. Bởi cô vốn đã chẳng có gì, ngay cả sự trong trắng của người con gái cũng đã trao cho Giả Khinh Huân từ sớm, bây giờ nếu nói hối hận thì cũng chẳng hợp lý nữa.
Có điều, nói đi nói lại một hồi, người có thành kiến trong việc yêu đương nhiều nhất là Lý Lệ Mai lại lên giọng than vãn: “Nhưng mà sao hai đứa tìm được người yêu với chồng vừa đẹp trai vừa chu đáo vậy? Chị mà quen được người đẹp trai... bị mắng có hiếu với trai chị cũng chịu.”
Hoán Hiểu Đan: “...”
Dã Thường Nghi: “...”
Tiệm hoa đóng cửa lúc bảy giờ tối, đến khoảng sáu giờ rưỡi sẽ bắt đầu dọn dẹp. Vào khoảng sáu giờ, trong lúc Hoán Hiểu Đan đang đếm lại số lượng hoa còn chưa bán hết, Dã Thường Nghi bỗng đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cô.
“Em chọn vài cành hoa cẩm tú cầu đi, chị dạy em gói.”
Hoán Hiểu Đan một tay cầm sổ, một tay cầm bút, xoay đầu nhìn Dã Thường Nghi bằng biểu cảm khó hiểu: “Để làm gì ạ?”
“Tặng cho bạn trai em.” Dã Thường Nghi nói với tông giọng nhỏ nhẹ vừa đủ nghe: “Cảm ơn cậu ấy vì đã cùng em trải qua khó khăn.”
Ngẫm nghĩ lời của Dã Thường Nghi, nơi giữa lồng ngực của Hoán Hiểu Đan bất giác dâng lên cảm giác nôn nao khi nhớ đến Giả Khinh Huân. Nghĩ ngợi một chút, cô cũng đi chọn ba cành hoa cẩm tú cầu màu xanh dương để tặng anh.
Vì để bó hoa trọn vẹn ý nghĩa, Dã Thường Nghi chỉ đứng ở bên cạnh hướng dẫn, từ đầu đến cuối công đoạn đều do tự tay Hoán Hiểu Đan làm lấy.
Bó hoa đầu tiên trong đời Hoán Hiểu Đan gói, tuy không hoàn hảo nhưng mang rất nhiều tâm tư đặt vào.
Đến đúng bảy giờ tối, ánh đèn trong tiệm hoa vụt tắt. Lúc Lý Lệ Mai vừa bước ra khỏi cửa để định ra về, chạm mặt bên phải trước cửa tiệm là bạn trai Hoán Hiểu Đan, bên trái là chồng Dã Thường Nghi, chị thoáng giật mình trong niềm vui sướng.
Lý Lệ Mai giơ tay che miệng cười xấu hổ, lẩm bẩm nói: “Cứ tưởng là cầu được ước thấy.”
Nói rồi Lý Lệ Mai tủm tỉm cười, chị gật đầu chào hỏi ông chủ là Phó Lăng Kỷ, sau đó vẫy tay chào những người còn lại rồi ra về trước.
Khóa cửa tiệm xong, Dã Thường Nghi cùng chồng đi trước, Hoán Hiểu Đan cùng Giả Khinh Huân đứng lại, dõi theo chiếc xe hơi đắt tiền dần khuất bóng.
Một người chồng vừa có ngoại hình, vừa đi xe sang, lại không ngại đứng chờ vợ tan làm. Cuối cùng Giả Khinh Huân cũng hiểu, Hoán Hiểu Đan ghen tị không phải không có cơ sở.
Chỉ tiếc là Giả Khinh Huân cũng có ngoại hình và không ngại chờ Hoán Hiểu Đan tan làm, nhưng anh lại không có siêu xe đưa đón cô ngày mưa nắng.
Dẫu vậy, trái ngược với suy nghĩ của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vào thời điểm hiện tại đã cảm thấy hạnh phúc với những gì đang có.
Bất chợt, cô giơ bó hoa về phía Giả Khinh Huân, mỉm cười mở lời: “Tặng anh. Mới lần đầu em học gói nên không đẹp lắm, quan trọng là tấm lòng em đã gói vào đó.”
“Gì vậy chứ.” Giả Khinh Huân vừa cười ngại ngùng vừa nhận lấy bó hoa, ánh mắt trầm ngâm của anh vừa rồi thoáng cái đã tràn ngập sự vui vẻ.
“Khinh Huân…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Hoán Hiểu Đan khẽ níu lại dòng cảm xúc đang trào dâng trong Giả Khinh Huân. Nghe thấy giọng điệu có hơi nghiêm túc của cô, anh tự động nảy sinh hồi hộp, có chút miễn cưỡng nhìn thẳng vào cô.
Biểu tình của Hoán Hiểu Đan lúc này vẫn rất bình thản, nụ cười mỉm vẫn luôn giữ trên môi, thế nhưng trong ánh mắt cô lại tràn ngập tình cảm.
“Cảm ơn anh đã không bỏ rơi em… vào thời điểm em tuyệt vọng nhất.”
“Bọn em là bạn học từ năm cấp ba, sống cùng khu, hẹn hò cũng đã được vài năm rồi.”
Khi nghe đến việc Hoán Hiểu Đan đã có bạn trai vài năm dù mới ra tù cách đây không lâu, người biết rõ lý lịch trong hồ sơ xin việc của cô là Dã Thường Nghi không giấu được sự kinh ngạc.
Tuy nhiên, Dã Thường Nghi không nói thẳng tránh lộ chuyện cá nhân của Hoán Hiểu Đan, cô chỉ cất lời cảm thán: “Nếu nói vậy, em với cậu ấy cũng đã trải qua khó khăn cùng với nhau. Hiểu Đan à, nếu cậu ấy là người tử tế, em nhất định phải trân trọng cậu ấy đó.”
Ngay khi Dã Thường Nghi vừa dứt lời, chị đồng nghiệp U30 tên Lý Lệ Mai lập tức lắc đầu phản đối: “Thôi thôi thôi, một mình em bị lừa là được rồi, còn xúi Hiểu Đan mới lớn đi vào vết xe đổ của em nữa hả?”
Nghe đến đây, Hoán Hiểu Đan có chút hoang mang khó hiểu.
Dã Thường Nghi lúc này như cũng nhận ra điều gì đó không nên, vội cho lại lời khuyên: “Cũng phải, Hiểu Đan, chị nói em nghe, dù yêu đến mức nào cũng không được tin hoàn toàn vào người đàn ông bên cạnh mình.”
Dừng lại một chút, Dã Thường Nghi thận trọng giải thích: “Như chị nè, khi mới gặp chồng chị, anh ấy nói thật chị nghĩ là giả, ai ngờ cưới rồi mới biết lời anh ấy nói là thật.”
Nhắc đến, Dã Thường Nghi chỉ biết thở dài, vừa bất lực lại vừa bức xúc: “Quá đáng hơn là sau khi đã thành vợ chồng, anh ấy lợi dụng việc chị yếu kém trong mảng kinh doanh mà lừa chị ký giấy vay vốn mở tiệm hoa này. Ký xong rồi chị mới biết, hợp đồng vay vốn đó là cho vay nặng lãi, cả đời này chị trả cho anh ấy cũng không bao giờ hết.”
“Thì đó!” Lý Lệ Mai tâm đắc lên cao giọng: “Nên có yêu thì yêu vừa vừa thôi, yêu quá là bị thao túng tâm lý đó.”
Nghe lời khuyên từ hai người có kinh nghiệm đi trước, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cười trừ trong im lặng. Bởi cô vốn đã chẳng có gì, ngay cả sự trong trắng của người con gái cũng đã trao cho Giả Khinh Huân từ sớm, bây giờ nếu nói hối hận thì cũng chẳng hợp lý nữa.
Có điều, nói đi nói lại một hồi, người có thành kiến trong việc yêu đương nhiều nhất là Lý Lệ Mai lại lên giọng than vãn: “Nhưng mà sao hai đứa tìm được người yêu với chồng vừa đẹp trai vừa chu đáo vậy? Chị mà quen được người đẹp trai... bị mắng có hiếu với trai chị cũng chịu.”
Hoán Hiểu Đan: “...”
Dã Thường Nghi: “...”
Tiệm hoa đóng cửa lúc bảy giờ tối, đến khoảng sáu giờ rưỡi sẽ bắt đầu dọn dẹp. Vào khoảng sáu giờ, trong lúc Hoán Hiểu Đan đang đếm lại số lượng hoa còn chưa bán hết, Dã Thường Nghi bỗng đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cô.
“Em chọn vài cành hoa cẩm tú cầu đi, chị dạy em gói.”
Hoán Hiểu Đan một tay cầm sổ, một tay cầm bút, xoay đầu nhìn Dã Thường Nghi bằng biểu cảm khó hiểu: “Để làm gì ạ?”
“Tặng cho bạn trai em.” Dã Thường Nghi nói với tông giọng nhỏ nhẹ vừa đủ nghe: “Cảm ơn cậu ấy vì đã cùng em trải qua khó khăn.”
Ngẫm nghĩ lời của Dã Thường Nghi, nơi giữa lồng ngực của Hoán Hiểu Đan bất giác dâng lên cảm giác nôn nao khi nhớ đến Giả Khinh Huân. Nghĩ ngợi một chút, cô cũng đi chọn ba cành hoa cẩm tú cầu màu xanh dương để tặng anh.
Vì để bó hoa trọn vẹn ý nghĩa, Dã Thường Nghi chỉ đứng ở bên cạnh hướng dẫn, từ đầu đến cuối công đoạn đều do tự tay Hoán Hiểu Đan làm lấy.
Bó hoa đầu tiên trong đời Hoán Hiểu Đan gói, tuy không hoàn hảo nhưng mang rất nhiều tâm tư đặt vào.
Đến đúng bảy giờ tối, ánh đèn trong tiệm hoa vụt tắt. Lúc Lý Lệ Mai vừa bước ra khỏi cửa để định ra về, chạm mặt bên phải trước cửa tiệm là bạn trai Hoán Hiểu Đan, bên trái là chồng Dã Thường Nghi, chị thoáng giật mình trong niềm vui sướng.
Lý Lệ Mai giơ tay che miệng cười xấu hổ, lẩm bẩm nói: “Cứ tưởng là cầu được ước thấy.”
Nói rồi Lý Lệ Mai tủm tỉm cười, chị gật đầu chào hỏi ông chủ là Phó Lăng Kỷ, sau đó vẫy tay chào những người còn lại rồi ra về trước.
Khóa cửa tiệm xong, Dã Thường Nghi cùng chồng đi trước, Hoán Hiểu Đan cùng Giả Khinh Huân đứng lại, dõi theo chiếc xe hơi đắt tiền dần khuất bóng.
Một người chồng vừa có ngoại hình, vừa đi xe sang, lại không ngại đứng chờ vợ tan làm. Cuối cùng Giả Khinh Huân cũng hiểu, Hoán Hiểu Đan ghen tị không phải không có cơ sở.
Chỉ tiếc là Giả Khinh Huân cũng có ngoại hình và không ngại chờ Hoán Hiểu Đan tan làm, nhưng anh lại không có siêu xe đưa đón cô ngày mưa nắng.
Dẫu vậy, trái ngược với suy nghĩ của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vào thời điểm hiện tại đã cảm thấy hạnh phúc với những gì đang có.
Bất chợt, cô giơ bó hoa về phía Giả Khinh Huân, mỉm cười mở lời: “Tặng anh. Mới lần đầu em học gói nên không đẹp lắm, quan trọng là tấm lòng em đã gói vào đó.”
“Gì vậy chứ.” Giả Khinh Huân vừa cười ngại ngùng vừa nhận lấy bó hoa, ánh mắt trầm ngâm của anh vừa rồi thoáng cái đã tràn ngập sự vui vẻ.
“Khinh Huân…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của Hoán Hiểu Đan khẽ níu lại dòng cảm xúc đang trào dâng trong Giả Khinh Huân. Nghe thấy giọng điệu có hơi nghiêm túc của cô, anh tự động nảy sinh hồi hộp, có chút miễn cưỡng nhìn thẳng vào cô.
Biểu tình của Hoán Hiểu Đan lúc này vẫn rất bình thản, nụ cười mỉm vẫn luôn giữ trên môi, thế nhưng trong ánh mắt cô lại tràn ngập tình cảm.
“Cảm ơn anh đã không bỏ rơi em… vào thời điểm em tuyệt vọng nhất.”
/34
|