Edit: ss gau5555
Cốc Nhược Vũ rất rỗi rãnh, rỗi rãnh đến nỗi làm cho nàng hốt hoảng. Vào ban ngày, Phượng hiên phải lên triều, thiếu đi phu quân rất thích ở bên người nàng đùa giỡn, cuộc sống bỗng nhiên trở nên thanh tịnh rất nhiều. Vợ chồng Cốc thị vội vàng xã giao, từ sau ngày người một nhà đoàn tụ ăn cơm nói chuyện phiếm, Cốc Nhược Vũ cũng chưa gặp lại cha mẹ nàng, hiển nhiên, nàng đã không cẩn thận bị quên lãng. Ngay cả nhi tử Tiểu Cốc Lượng cũng bề bộn nhiều việc, nhật trình bị cha của bé sắp xếp dày đặc, buổi sáng phải dậy sớm, dưới sự chỉ đạo giám sát của Phượng tiêu luyện các kỹ năng cơ bản, ban ngày có người dạy bé đọc sách viết chữ, chạng vạng còn bị Phượng hiên bắt đến trong thư phòng học khẩu quyết võ công, thiên hạ nho nhỏ tuy rằng làm việc này thành thạo, nhưng lại không có cơ hội giống như trước được kề cận mẫu thân.
Về phần những người khác, như là Phượng thúy, sẽ cùng Cốc Nhược Vũ nói chuyện phiếm, nói chuyện về muội tử Phượng Vũ của Phượng Hiên. Chỉ là một khi Cốc Nhược Vũ muốn chơi cờ, không có ai chơi cùng, muốn thêu, được cho biết sẽ làm tổn thương mắt của nàng, muốn lấy miếng vải, hỗ trợ lau bàn, chỉ thấy Phượng thúy quá sợ hãi, muốn ra ngoài đi dạo, lập tức còn có một đôi mắt thất kinh, đáng thương nhìn nàng, mềm lòng nàng đành phải tiếp tục nghiệp lớn làm một con sâu gạo, thuận tiện ấp quả trứng còn chưa thành hình này.
Cũng bởi vì như thế, Cốc Nhược Vũ đặc biệt thích Phượng Thiếu Liên đến chơi, không chỉ có thể nói chuyện với nàng, còn có thể cùng nàng chơi cờ, làm xua tan cuộc sống nhàm chán, còn có chút cô đơn.
“Thiếu Liên lại tới nữa sao? Vậy còn không mau mời nàng lại đây. Không phải đã nói, nàng đến không cần thông báo, trực tiếp lại đây sao?” Vừa nghe thấy Phượng Thiếu Liên đến đây, nguyên bản đang suy nghĩ làm thế nào vượt qua ngày hôm nay Cốc Nhược Vũ nhãn tình sáng lên, thật là vui vẻ.
“Bởi vì tiểu thư Thiếu Liên còn dẫn theo vài người đến đây, muốn trước hết bẩm báo qua với phu nhân xem có muốn gặp bọn họ hay không, sau đó sẽ đến đây, lúc này nàng đang cùng với những người đó đợi ở chính sảnh!” Phượng thúy chuyển đạt lời của quản gia Phượng Tường.
“Người nàng mang đến, thì cứ mời lại đây a!” Cốc Nhược Vũ không có nghĩ nhiều.
“Là người nhà chồng tiểu thư Thiếu Liên.” Phượng Thúy bổ sung một câu.
“. . . . . .” Cốc Nhược Vũ lập tức nhíu mày, cùng nói chuyện phiếm với Phượng Thiếu Liên thấy nàng đã từng đề cập qua người nhà chồng, lại phát hiện hoá ra là một nhà biểu tỷ. Không muốn báo thù, nhưng cũng không có nghĩa là muốn gặp bọn họ. Hiện tại cuộc sống của mình rất hạnh phúc, cảm thấy dính dáng tới các nàng, sẽ không hay ho! “Đi nói ta không gặp người ngoài, kêu bọn họ trở về đi!”
“Vậy tiểu thư Thiếu Liên thì sao?”
“Nàng chính là người trong nhà, không tính người ngoài, nếu nàng nguyện ý, có thể cho những người đó trở về, còn nàng quay lại đây là tốt rồi.”
“Dạ” Phượng thúy cúi thân khẽ chào, đi thông báo cho quản gia Phượng Tường chờ ở bên ngoài.
Thiên hạ nho nhỏ rung đùi đắc ý, đi theo phu tử ( thầy giáo) học đọc thơ, đầu óc thông minh nên đã gặp qua là không quên được, chỉ nghe vẻn vẹn một lần, liền không cần đọc lại lần thứ hai, bởi vì đã nhớ được rồi. Có đệ tử như vậy, phu tử dạy cũng thoải mái vui vẻ, nên vô cùng thích bé.
“Tốt lắm, đi ra ngoài, nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta lại tiếp tục.” Lao dật ( giống như học đi đôi với hành) kết hợp mới có thể học tốt được, phu tử đặt quyển sách trên tay xuống, yêu thương nhìn Tiểu Cốc Lượng.
“Tạ ơn sư phụ!” Tiểu Cốc Lượng sau khi buông quyển sách cầm trên tay, nhảy xuống ghế dựa, chạy ra ngoài cửa, nghĩ muốn tấn công vào Phượng Tiêu đang nhàm chán đến ngủ gà ngủ gật ở nơi nào đấy, dọa hắn nhảy dựng.
“Đông”, bé vừa chạy ra cửa, liền chạm vào một người cũng đang đi tới, thân hình nho nhỏ lúc này bùm ngồi xuống trên mặt đất.
Bị va chạm người kia cúi đầu nhìn, phát hiện đụng vào mình là bé con đang mặc hoa phục, sắc mặt chợt đại biến, liền kêu lên: “Thiếu tông chủ của ta, người ngã có làm sao hay không!” Trời ạ, ông lại làm cho Thiếu Tông chủ ngã rồi, nếu bị thương mà nói…, ông có mười cái mạng cũng không đền được, quản gia Phượng Tường sốt ruột vừa kêu vừa xoay người muốn đỡ Tiểu Cốc Lượng lên.
Một tiếng kêu kia của Phượng Tường đem Phượng Tiêu nguyên bản ở ngoài cửa nghe, chi, hồ, giả, dã ( giống như câu được câu không) mà ngủ gật, thanh tỉnh lại hắn thấy tiểu oa nhi ngồi dưới đất, trong lòng cả kinh, nhanh chóng đến bên cạnh Tiểu Cốc Lượng, cũng muốn dìu bé.
Bé đưa tay ngăn lại, ý bảo không cần bọn họ đến đỡ, tự mình từ trên mặt đất trở mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, không khóc cũng không tức giận .
“Ông vội vội vàng vàng, là có chuyện gì sao?” Tiểu Cốc Lượng phủi bụi xong, đứng vững, chắp tay sau lưng, ngửa đầu hỏi Phượng Tường.
Tuy nói tiểu oa nhi ba tuổi đang hỏi chuyện, nhưng dù sao cũng là chủ tử, Phượng Tường báo cáo chi tiết cho biết là phu nhân không tiếp khách, ông đang đi ra chính sảnh trả lời cho Phượng Thiếu Liên.
“Ông vừa nói đến chính là cô họ?” Bé chớp ánh mắt ra xa.
“Là tiểu thư Thiếu Liên, mẹ chồng, và đám người em gái của chồng.” A? Biểu tình của Thiếu tông chủ có phải cười đến mức quá sáng lạn rồi hay không?
“Ông chờ đấy, ta đi cùng ông!” Tiểu Cốc Lượng sau khi nói những lời này, bỏ chạy trở về phòng, bảo phụ tử chờ trong chốc lát, ra phòng, lại vẫy vẫy tay nhỏ, ra hiệu cho Phượng tiêu cúi xuống nghe bé nói.
Liến thoắng một lúc, lời của bé thành công làm cho khóe miệng của Phượng tiêu co giật, trong lòng kêu lên: hắn về sau tuyệt đối sẽ không cần đắc tội với Thiếu tông chủ, ba tuổi đã như thế, thì lớn lên chẳng phải kinh khủng hơn! Đồng tình với mấy người xui xẻo kia một chút, lại đưa tới cửa để bị người chỉnh.
Phượng tiêu gật đầu lên tiếng trả lời, nhận lệnh mà đi, một lát sau, hắn dẫn theo người, tay bê đồ gì đó mà Tiểu Cốc Lượng muốn trở lại. Lúc này, Tiểu Cốc Lượng mới ngẩng đầu nói với Phượng Tường: “Được rồi, chúng ta đi thôi!” Nói xong, đầu nhỏ ngẩng lên, hai tay để sau lưng, nện bước chân ngắn, đi thu thập người!
Vẫn chờ ở chính sảnh Phượng Thiếu Liên nhìn Mai phương, Tề Hiểu Nhã còn có mẫu thân Mai Hiển Diệu, ba người giống như nông dân, nhìn cái này, sờ cái kia, cầm lấy vật gì đó trong sảnh yêu thích không buông tay, như là hận không thể đem những đồ trong phòng này chuyển hết về. Phượng Thiếu Liên trong lòng cảm thấy không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Đêm đó sau khi ngủ lại Phượng phủ, thì nàng thường xuyên đến đây thăm Cốc Nhược Vũ, thứ nhất là Phượng hiên sợ Cốc Nhược Vũ cô đơn tịch mịch, tìm một người đến chơi với nàng, thứ hai là để Phượng Thiếu Liên đến báo cáo nhất cử nhất động của Tề gia, thứ ba là có thể làm cho người Tề gia cảm thấy nàng rất được phu nhân tông chủ Phượng thị yêu thích, làm cho gia đình nào đó cho rằng như vậy sẽ được ưu đãi nhiều hơn.
Phượng Thiếu Liên đến Phượng phủ nhiều, thì trong mắt Tề Hiểu Nhã xem ra, là trợ giúp lớn cho tiền đồ của Tề Hiểu Hổ, lúc này phu quân Mai Hiển Diệu của mình chỉ có thể dính chút sáng, nhưng nếu như mình có thể quan hệ tốt với phu nhân tông chủ Phượng thị, trở thành tỷ muội tri tâm của nàng, thì đến lúc đó, chuyện tốt sẽ đến với biểu ca Hiển Diệu của nàng trước, và lợi tích nhiều nhất cũng là Tề Hiểu Nhã nàng! Vì thế, nàng nghĩ hết biện pháp thuyết phục mẫu thân, yêu cầu Phượng Thiếu Liên dẫn bọn họ tới thăm hỏi Cốc Nhược Vũ.
Phượng Thiếu Liên có thể đoán ra Tề Hiểu Nhã bàn tính cái gì, nhưng, từ chuyện chúa thượng muốn hủy Tề gia xem ra, cả nhà bọn họ coi như cao hứng hụt rồi, mà từng nhắc đến người nhà chồng, sau khi nói đến tên của họ, sắc mặt của đường tẩu Cốc Nhược Vũ liền thay đổi. Tuy nói không biết nguyên nhân gì, nhưng tuyệt đối là đem Tề gia liệt vào danh sách không muốn nhắc đến, có quan hệ đến cách làm của Chúa thượng, cho nên nàng không cần nghĩ mang Tề Hiểu Nhã bọn họ đến thì sẽ như thế nào, tám phần sẽ bị Cốc Nhược Vũ cự tuyệt không cho vào cửa.
Tề gia thảm như thế nào, Phượng Thiếu Liên nàng không quan tâm, may mắn bọn họ lại đắc tội với chúa thượng, nếu không thì mình còn không có biện pháp thoát khỏi bọn họ. Không nghĩ tới vận may của mình lại được chúa thượng đáp ứng, ở cùng một chỗ với Thuần ca không còn là mộng tưởng, cũng may mắn Thuần ca là một trong những tâm phúc của chúa thượng, nếu là người khác, Phượng Thiếu Liên nàng đừng nói có thể ở cùng một chỗ với người yêu, mà chỉ sợ còn phải chết theo Tề gia, bởi vì đối với chúa thượng mà nói, nàng em họ này thật ra là có cũng được mà không có cũng không sao, thật sự là dựa vào Thuần ca hết, nhớ tới người trong lòng, hai má Phượng Thiếu Liên hơi hơi hiện hồng, trong lòng ngọt ngào như mật .
Ngay lúc mẫu thân của Mai Hiển Diệu cùng Mai Phương đang oán giận người làm sao còn chưa tới, còn Tề Hiểu Nhã đang suy tính xem sau khi gặp Phượng phu nhân thì nên lấy lòng nàng như thế nào, Phượng Thiếu Liên nghĩ đến Thuần ca ca của mình thì một tiểu thiếu gia mặc trang phục trắng bạc, thân hình vẫn còn nhỏ, bé rất khí thế cố sức vượt qua bậc cửa nhà cao, tiến vào chính sảnh, nhất nhất nhìn quét qua người trong phòng, sau đó đi đến chỗ chủ vị, dưới sự trợ giúp của Phượng Tường, ngồi xuống trên ghế rộng thùng thình .
“Thiếu tông chủ!” Khóe mắt thoáng nhìn bé, không nghĩ tới tiểu oa nhi sẽ xuất hiện ở trong này, Phượng Thiếu Liên vội vàng kêu lên, cung kính đứng lên, làm cho ba người khác cũng cuống quít theo.
Bộ dạng tiểu oa nhi này thật khá! Chưa thấy qua Phượng hiên, trong lòng Mai phương các bà kinh ngạc nói, mà từ Mai Hiển Diệu biết được Phượng hiên chính là người năm đó gặp ở Ti Đô, Tề Hiểu Nhã lại thán phục mà kêu bé con này bộ dạng giống cha nó như đúc, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với nữ tử có thể có được Phượng hiên.
“Miễn lễ đi! Mời ngồi!” Tiểu Cốc Lượng sau khi bốn người bọn họ đều ngồi xuống, mới tiếp tục nói chuyện, “ Cô họ, không giới thiệu một chút sao?”
Không rõ chuyện gì xảy ra Phượng Thiếu Liên đành phải dựa theo yêu cầu của bé giới thiệu đám người Mai phương, cũng đồng thời nói lại cho bọn họ biết thân phận bé con này.
Hừ! Hoá ra bộ dạng bọn họ là như thế này a! Vừa thấy cũng không phải người tốt! Sau khi Cốc Nhược Vũ biết được nhà chồng Phượng Thiếu Liên là người của Tề gia, liền từng ôm Tiểu Cốc Lượng, đối với bé dặn đi dặn lại, sau này người nhà dượng không thể lui tới, sợ ngày nào đó người Tề gia bụng xấu lại hại đến bảo bối của nàng. Cũng bởi vậy, Tiểu Cốc Lượng đã biết kẻ thù ở nơi nào, khi nghe thấy là đám người mẹ chồng Phượng Thiếu Liên đến, lúc này, cân não vừa chuyển, kẻ thù tới cửa, bắt được cơ hội mà không báo thù, bé sẽ không xứng là nhi tử của cha mình!
“Hoá ra là Thiếu tông chủ, trách không được bộ dạng. . . . . .” Những lời ca ngợi thao thao bất tuyệt còn chưa kịp bày ra một chút, thì Mai phương đã bị thanh âm non nớt cắt đứt.
“Mẹ ta trời sanh tính ngượng ngùng, sợ gặp người lạ, hơn nữa quá nhiều người, làm cho không khí vẩn đục, bà sẽ không thoải mái, cho nên đành phải ủy khuất các vị trưởng bối đi trở về, tâm ý của các người mẹ nói mẹ sẽ nhận!”
Cái gì? ba người Mai Phương nghe thấy không thể gặp Phượng phu nhân, cảm thấy lời kia đúng là lời thoái thức, trong lòng rất không cam lòng, sắc mặt hơi thay đổi.
“Nhưng người tới là khác, lại là thân thích nhà mình, mẹ đã chuẩn bị riêng lễ vật cho các ngươi. Người đâu, đem đồ vật mang lên!” Tay nhỏ vung lên, ra hiệu cho Phượng Tường đi gọi ngoài cửa kêu Phượng tiêu đem đồ vật đi vào.
Đợi Phượng tiêu mang người cầm theo đồ mang vào, Tiểu Cốc Lượng mới tiếp tục nói: “Cái này là son phấn thượng đẳng cha ta đã đặc biệt sai người mua tới, vốn là tặng cho mẹ ta, đối với chuyện này mẹ nói tuy rằng là đồ đắt tiền, nhưng các ngươi đã là người nhà của cô họ ta, nên muốn cùng các ngươi chia xẻ một chút. Các ngươi cứ việc cầm dùng đi!” Bé vừa nói, Phượng tiêu liền sai người đem son phấn đắt tiền đưa đến trong tay Tề Hiểu Nhã bọn họ.
“Còn có nước thơm này, trước khi ngủ bôi vào, sáng ngày thứ hai, làn da sẽ trắng noãn mềm mại, giống như mẹ ta như vậy, cũng nhận lấy đi!” Tiểu oa nhi vừa lòng nhìn Tề Hiểu Nhã các nàng tiếp nhận, kỳ thật đây là thuốc nước mà Hồng Hi Nghiêu thí nghiệm, tiếp tục giới thiệu lễ vật cuối cùng “Cái này là hương đốt hiếm có, là cha ta đặc biệt sai người mua từ tha quốc về, có trợ giúp cho giấc ngủ, làm cho người ta tinh thần sảng khoái, cha mẹ ta mỗi đêm trước khi ngủ đều đốt một chút, còn có thể làm cho không khí trong phòng thoải mái hơn.” Bé nói dối không hề có bản thảo sẵn.
Mai phương và ba người vừa nghe là vật phẩm thượng đẳng, đến một chuyến có có thể được nhiều đồ tốt như vậy, càng không ngừng nói lời cảm tạ, làm cho Phượng tiêu trở lại đứng bên người Tiểu Cốc Lượng vụng trộm liếc mắt xem thường.
Như thế nào là cảnh giới cao nhất của báo thù? Một trong số đó tuyệt đối là giống như tiểu chủ tử nhà hắn hại đối phương còn có thể được người bị hại cảm tạ như vậy! Phượng tiêu trong lòng cảm khái, sau đó nhìn về phía khuôn mặt hoạ thuỷ kia của Thiếu tông chủ nhà hắn, tươi cười hồn nhiên, bộ dáng súc vật vô hại, ai nhìn đến biểu tình này, với lại hình dáng nhỏ như kia, làm sao có thể nghĩ đến tâm cơ dưới nụ cười kia cơ chứ?
Hoá ra, Phượng hiên muốn Hồng Hi Nghiêu điều dưỡng xương cốt của nương tử thân ái, liền thường xuyên mời ông lại đây. Một lần nào đó, Tiểu Cốc Lượng tò mò chạm vào hòm thuốc của Hồng Hi Nghiêu, bị Hồng Hi Nghiêu vội vàng ngăn cản, bởi vậy, Hồng Hi Nghiêu mới nói cho tiểu oa nhi nguyên nhân không thể động lộn xộn vào hòm thuốc. Thuốc bên trong tuy nói đều là thuốc hay trị bệnh cho người, nhưng nếu như vô ý đem thuốc dùng lẫn với nhau, thì chính là độc dược .
Lúc này, bé ngẩng đầu nhỏ, mở to mắt tròn, hỏi Hồng Hi Nghiêu nếu như muốn làm cho mặt người ta biến dạng, kì quái gì đó, gặp người đều kêu xấu, có thể đạt tới hiệu quả như vậy thì phương pháp đơn giản nhất là cái gì?
Y thuật cao siêu Hồng Hi Nghiêu không hề nghĩ ngợi nói phương pháp có thể làm cho mặt xuất hiện những vết đen, là dùng hai loại vô cùng dễ tìm, son của mẹ bé cùng với hương đốt trong nhà vệ sinh, loại thứ ba là thuốc nước Hồng Hi Nghiêu đặc chế. Vừa nghe lời này, Tiểu Cốc Lượng đã nghĩ muốn đem thuốc nước kia chiếm để mình dùng, nhưng bị Hồng Hi Nghiêu cầm trở về, nói là cha bé Phượng hiên đã có rất nhiều bình. Lúc này, trong lòng Tiểu Cốc Lượng đã có quyết định, một ngày kia, bé muốn đem toàn bộ những thứ này dùng trên người đã từng hại mẹ bé bị chửi thành người quái dị.
Không nghĩ tới nhanh như vậy bé đã được như nguyện, Tiểu Cốc Lượng cười dài, lấy được lễ vật không bao lâu đám người Mai phương liền cáo từ, mà Phượng Thiếu Liên lại bị thiên hạ nho nhỏ giữ lại. Tuy nói bé trở về Phượng phủ không lâu, nhưng đã được cha giáo dục, sớm hiểu được thân phận của mình, hành vi cử chỉ rất nhanh liền phù hợp với thân phận Thiếu tông chủ của bé, biết mẫu thân thích Phượng Thiếu Liên, liền không khách khí ra lệnh cho Phượng Thiếu Liên lưu lại.
Sau đó, Tiểu Cốc Lượng tâm tình tốt đi đến phòng học tập, mà Phượng Thiếu Liên đi đến chỗ Cốc Nhược Vũ, Phượng tiêu có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu, trăm ngàn đừng có dùng cái gì mà Thiếu tông chủ đưa! Lúc này nàng hiểu được cảm giác quái dị vừa rồi của mình không có sai, Thiếu tông chủ nhà nàng giống như cha của bé là một người đáng sợ.
Tối hôm đó, dùng xong cơm Phượng hiên một nhà ba người nói chuyện phiếm chuyện hôm nay phát sinh, lúc Phượng hiên nghe nói toàn bộ son phấn thượng đẳng của nương tử thân ái đa bị nhi tử đưa cho nhóm Mai phương, nháy mắt nổi giận đùng đùng nắm áo Tiểu Cốc Lượng, xách bé lên để nhìn thẳng vào vị trí của mình, cả giận nói: “Con thật to gan, dám tự mình đem son phấn cha tặng cho mẫu thân con đưa cho người Tề gia!” Phượng hiên rất tức giận, tặng người coi như xong, nhưng lại đưa cho kẻ thù, tiểu tử này chẳng phân biệt được địch ta!
“Cha.” Bé gầy yếu quơ quơ, ý bảo cha đưa lỗ tai để sát vào, sau đó thấp giọng giải thích một phen.
A? Hắn làm sao lại không biết có cách dùng như vậy, nếu biết mà nói…, hắn đã sớm làm! Phượng hiên nghe xong nhãn tình sáng lên, đang từ xách áo nhi tử sửa thành ôm bé vào trong lòng, tán thưởng nói : “Tốt, tặng thật tốt! Thật sự là nhi tử ngoan của cha!” thay đổi 180° làm cho Cốc Nhược Vũ một bên lo lắng nhi tử sẽ bị đánh lại không hiểu ra sao, không biết hai phụ tử này rốt cuộc làm chuyện gì.
“Ha ha.” Khuôn mặt vô tội của Tiểu Cốc lượng cười rất vui vẻ, bé cũng hiểu mình làm rất tốt!
“Lượng nhi, làm tốt lắm! Tất nhiên như vậy, Con muốn cha thưởng cho con cái gì không?” Làm cha phải yêu thương con, chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng!
“Có thưởng? Cái gì cũng có thể sao?” Bé con mắt lấp lánh, chờ đợi nhìn Phượng hiên.
“Dĩ nhiên!” Phượng hiên trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy Lượng nhi tối nay muốn được ngủ cùng mẹ!” Ô ô, bé đã thật lâu không được ngủ cùng mẹ, bé muốn được mẫu thân ôm. Tiểu oa nhi vươn tay, muốn mẫu thân ôm, đôi mắt tròn cong cong, cười vui vẻ!
Lời vừa nói ra, Phượng hiên biến sắc, lập tức đem tiểu oa nhi đang quấn trong lòng vứt xuống, làm như không nghe thấy những lời này tới gần bên người nương tử thân ái, cúi người dùng miệng ngăn chặn môi nàng có thể đang muốn nói, trong lòng kêu lên: muốn cùng nương tử thấn ái của hắn ngủ, hừ, không có cửa đâu! Tiểu quỷ, đã ba tuổi rồi, vẫn là thành thành thật thật ngủ phòng của mình đi! Thời gian quý giá của Hắn Phượng hiên với nương tử thân ái quyết không cho phép bất luận kẻ nào đến náo, loạn!
Ô ô, tiểu oa nhi ai oán nhìn cha mẹ, cha của bé là bá Vương ( người ngang ngược), chiếm lấy mẫu thân từ nay về sau không chia cho đứa con trai này rồi!
Cốc Nhược Vũ rất rỗi rãnh, rỗi rãnh đến nỗi làm cho nàng hốt hoảng. Vào ban ngày, Phượng hiên phải lên triều, thiếu đi phu quân rất thích ở bên người nàng đùa giỡn, cuộc sống bỗng nhiên trở nên thanh tịnh rất nhiều. Vợ chồng Cốc thị vội vàng xã giao, từ sau ngày người một nhà đoàn tụ ăn cơm nói chuyện phiếm, Cốc Nhược Vũ cũng chưa gặp lại cha mẹ nàng, hiển nhiên, nàng đã không cẩn thận bị quên lãng. Ngay cả nhi tử Tiểu Cốc Lượng cũng bề bộn nhiều việc, nhật trình bị cha của bé sắp xếp dày đặc, buổi sáng phải dậy sớm, dưới sự chỉ đạo giám sát của Phượng tiêu luyện các kỹ năng cơ bản, ban ngày có người dạy bé đọc sách viết chữ, chạng vạng còn bị Phượng hiên bắt đến trong thư phòng học khẩu quyết võ công, thiên hạ nho nhỏ tuy rằng làm việc này thành thạo, nhưng lại không có cơ hội giống như trước được kề cận mẫu thân.
Về phần những người khác, như là Phượng thúy, sẽ cùng Cốc Nhược Vũ nói chuyện phiếm, nói chuyện về muội tử Phượng Vũ của Phượng Hiên. Chỉ là một khi Cốc Nhược Vũ muốn chơi cờ, không có ai chơi cùng, muốn thêu, được cho biết sẽ làm tổn thương mắt của nàng, muốn lấy miếng vải, hỗ trợ lau bàn, chỉ thấy Phượng thúy quá sợ hãi, muốn ra ngoài đi dạo, lập tức còn có một đôi mắt thất kinh, đáng thương nhìn nàng, mềm lòng nàng đành phải tiếp tục nghiệp lớn làm một con sâu gạo, thuận tiện ấp quả trứng còn chưa thành hình này.
Cũng bởi vì như thế, Cốc Nhược Vũ đặc biệt thích Phượng Thiếu Liên đến chơi, không chỉ có thể nói chuyện với nàng, còn có thể cùng nàng chơi cờ, làm xua tan cuộc sống nhàm chán, còn có chút cô đơn.
“Thiếu Liên lại tới nữa sao? Vậy còn không mau mời nàng lại đây. Không phải đã nói, nàng đến không cần thông báo, trực tiếp lại đây sao?” Vừa nghe thấy Phượng Thiếu Liên đến đây, nguyên bản đang suy nghĩ làm thế nào vượt qua ngày hôm nay Cốc Nhược Vũ nhãn tình sáng lên, thật là vui vẻ.
“Bởi vì tiểu thư Thiếu Liên còn dẫn theo vài người đến đây, muốn trước hết bẩm báo qua với phu nhân xem có muốn gặp bọn họ hay không, sau đó sẽ đến đây, lúc này nàng đang cùng với những người đó đợi ở chính sảnh!” Phượng thúy chuyển đạt lời của quản gia Phượng Tường.
“Người nàng mang đến, thì cứ mời lại đây a!” Cốc Nhược Vũ không có nghĩ nhiều.
“Là người nhà chồng tiểu thư Thiếu Liên.” Phượng Thúy bổ sung một câu.
“. . . . . .” Cốc Nhược Vũ lập tức nhíu mày, cùng nói chuyện phiếm với Phượng Thiếu Liên thấy nàng đã từng đề cập qua người nhà chồng, lại phát hiện hoá ra là một nhà biểu tỷ. Không muốn báo thù, nhưng cũng không có nghĩa là muốn gặp bọn họ. Hiện tại cuộc sống của mình rất hạnh phúc, cảm thấy dính dáng tới các nàng, sẽ không hay ho! “Đi nói ta không gặp người ngoài, kêu bọn họ trở về đi!”
“Vậy tiểu thư Thiếu Liên thì sao?”
“Nàng chính là người trong nhà, không tính người ngoài, nếu nàng nguyện ý, có thể cho những người đó trở về, còn nàng quay lại đây là tốt rồi.”
“Dạ” Phượng thúy cúi thân khẽ chào, đi thông báo cho quản gia Phượng Tường chờ ở bên ngoài.
Thiên hạ nho nhỏ rung đùi đắc ý, đi theo phu tử ( thầy giáo) học đọc thơ, đầu óc thông minh nên đã gặp qua là không quên được, chỉ nghe vẻn vẹn một lần, liền không cần đọc lại lần thứ hai, bởi vì đã nhớ được rồi. Có đệ tử như vậy, phu tử dạy cũng thoải mái vui vẻ, nên vô cùng thích bé.
“Tốt lắm, đi ra ngoài, nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta lại tiếp tục.” Lao dật ( giống như học đi đôi với hành) kết hợp mới có thể học tốt được, phu tử đặt quyển sách trên tay xuống, yêu thương nhìn Tiểu Cốc Lượng.
“Tạ ơn sư phụ!” Tiểu Cốc Lượng sau khi buông quyển sách cầm trên tay, nhảy xuống ghế dựa, chạy ra ngoài cửa, nghĩ muốn tấn công vào Phượng Tiêu đang nhàm chán đến ngủ gà ngủ gật ở nơi nào đấy, dọa hắn nhảy dựng.
“Đông”, bé vừa chạy ra cửa, liền chạm vào một người cũng đang đi tới, thân hình nho nhỏ lúc này bùm ngồi xuống trên mặt đất.
Bị va chạm người kia cúi đầu nhìn, phát hiện đụng vào mình là bé con đang mặc hoa phục, sắc mặt chợt đại biến, liền kêu lên: “Thiếu tông chủ của ta, người ngã có làm sao hay không!” Trời ạ, ông lại làm cho Thiếu Tông chủ ngã rồi, nếu bị thương mà nói…, ông có mười cái mạng cũng không đền được, quản gia Phượng Tường sốt ruột vừa kêu vừa xoay người muốn đỡ Tiểu Cốc Lượng lên.
Một tiếng kêu kia của Phượng Tường đem Phượng Tiêu nguyên bản ở ngoài cửa nghe, chi, hồ, giả, dã ( giống như câu được câu không) mà ngủ gật, thanh tỉnh lại hắn thấy tiểu oa nhi ngồi dưới đất, trong lòng cả kinh, nhanh chóng đến bên cạnh Tiểu Cốc Lượng, cũng muốn dìu bé.
Bé đưa tay ngăn lại, ý bảo không cần bọn họ đến đỡ, tự mình từ trên mặt đất trở mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, không khóc cũng không tức giận .
“Ông vội vội vàng vàng, là có chuyện gì sao?” Tiểu Cốc Lượng phủi bụi xong, đứng vững, chắp tay sau lưng, ngửa đầu hỏi Phượng Tường.
Tuy nói tiểu oa nhi ba tuổi đang hỏi chuyện, nhưng dù sao cũng là chủ tử, Phượng Tường báo cáo chi tiết cho biết là phu nhân không tiếp khách, ông đang đi ra chính sảnh trả lời cho Phượng Thiếu Liên.
“Ông vừa nói đến chính là cô họ?” Bé chớp ánh mắt ra xa.
“Là tiểu thư Thiếu Liên, mẹ chồng, và đám người em gái của chồng.” A? Biểu tình của Thiếu tông chủ có phải cười đến mức quá sáng lạn rồi hay không?
“Ông chờ đấy, ta đi cùng ông!” Tiểu Cốc Lượng sau khi nói những lời này, bỏ chạy trở về phòng, bảo phụ tử chờ trong chốc lát, ra phòng, lại vẫy vẫy tay nhỏ, ra hiệu cho Phượng tiêu cúi xuống nghe bé nói.
Liến thoắng một lúc, lời của bé thành công làm cho khóe miệng của Phượng tiêu co giật, trong lòng kêu lên: hắn về sau tuyệt đối sẽ không cần đắc tội với Thiếu tông chủ, ba tuổi đã như thế, thì lớn lên chẳng phải kinh khủng hơn! Đồng tình với mấy người xui xẻo kia một chút, lại đưa tới cửa để bị người chỉnh.
Phượng tiêu gật đầu lên tiếng trả lời, nhận lệnh mà đi, một lát sau, hắn dẫn theo người, tay bê đồ gì đó mà Tiểu Cốc Lượng muốn trở lại. Lúc này, Tiểu Cốc Lượng mới ngẩng đầu nói với Phượng Tường: “Được rồi, chúng ta đi thôi!” Nói xong, đầu nhỏ ngẩng lên, hai tay để sau lưng, nện bước chân ngắn, đi thu thập người!
Vẫn chờ ở chính sảnh Phượng Thiếu Liên nhìn Mai phương, Tề Hiểu Nhã còn có mẫu thân Mai Hiển Diệu, ba người giống như nông dân, nhìn cái này, sờ cái kia, cầm lấy vật gì đó trong sảnh yêu thích không buông tay, như là hận không thể đem những đồ trong phòng này chuyển hết về. Phượng Thiếu Liên trong lòng cảm thấy không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Đêm đó sau khi ngủ lại Phượng phủ, thì nàng thường xuyên đến đây thăm Cốc Nhược Vũ, thứ nhất là Phượng hiên sợ Cốc Nhược Vũ cô đơn tịch mịch, tìm một người đến chơi với nàng, thứ hai là để Phượng Thiếu Liên đến báo cáo nhất cử nhất động của Tề gia, thứ ba là có thể làm cho người Tề gia cảm thấy nàng rất được phu nhân tông chủ Phượng thị yêu thích, làm cho gia đình nào đó cho rằng như vậy sẽ được ưu đãi nhiều hơn.
Phượng Thiếu Liên đến Phượng phủ nhiều, thì trong mắt Tề Hiểu Nhã xem ra, là trợ giúp lớn cho tiền đồ của Tề Hiểu Hổ, lúc này phu quân Mai Hiển Diệu của mình chỉ có thể dính chút sáng, nhưng nếu như mình có thể quan hệ tốt với phu nhân tông chủ Phượng thị, trở thành tỷ muội tri tâm của nàng, thì đến lúc đó, chuyện tốt sẽ đến với biểu ca Hiển Diệu của nàng trước, và lợi tích nhiều nhất cũng là Tề Hiểu Nhã nàng! Vì thế, nàng nghĩ hết biện pháp thuyết phục mẫu thân, yêu cầu Phượng Thiếu Liên dẫn bọn họ tới thăm hỏi Cốc Nhược Vũ.
Phượng Thiếu Liên có thể đoán ra Tề Hiểu Nhã bàn tính cái gì, nhưng, từ chuyện chúa thượng muốn hủy Tề gia xem ra, cả nhà bọn họ coi như cao hứng hụt rồi, mà từng nhắc đến người nhà chồng, sau khi nói đến tên của họ, sắc mặt của đường tẩu Cốc Nhược Vũ liền thay đổi. Tuy nói không biết nguyên nhân gì, nhưng tuyệt đối là đem Tề gia liệt vào danh sách không muốn nhắc đến, có quan hệ đến cách làm của Chúa thượng, cho nên nàng không cần nghĩ mang Tề Hiểu Nhã bọn họ đến thì sẽ như thế nào, tám phần sẽ bị Cốc Nhược Vũ cự tuyệt không cho vào cửa.
Tề gia thảm như thế nào, Phượng Thiếu Liên nàng không quan tâm, may mắn bọn họ lại đắc tội với chúa thượng, nếu không thì mình còn không có biện pháp thoát khỏi bọn họ. Không nghĩ tới vận may của mình lại được chúa thượng đáp ứng, ở cùng một chỗ với Thuần ca không còn là mộng tưởng, cũng may mắn Thuần ca là một trong những tâm phúc của chúa thượng, nếu là người khác, Phượng Thiếu Liên nàng đừng nói có thể ở cùng một chỗ với người yêu, mà chỉ sợ còn phải chết theo Tề gia, bởi vì đối với chúa thượng mà nói, nàng em họ này thật ra là có cũng được mà không có cũng không sao, thật sự là dựa vào Thuần ca hết, nhớ tới người trong lòng, hai má Phượng Thiếu Liên hơi hơi hiện hồng, trong lòng ngọt ngào như mật .
Ngay lúc mẫu thân của Mai Hiển Diệu cùng Mai Phương đang oán giận người làm sao còn chưa tới, còn Tề Hiểu Nhã đang suy tính xem sau khi gặp Phượng phu nhân thì nên lấy lòng nàng như thế nào, Phượng Thiếu Liên nghĩ đến Thuần ca ca của mình thì một tiểu thiếu gia mặc trang phục trắng bạc, thân hình vẫn còn nhỏ, bé rất khí thế cố sức vượt qua bậc cửa nhà cao, tiến vào chính sảnh, nhất nhất nhìn quét qua người trong phòng, sau đó đi đến chỗ chủ vị, dưới sự trợ giúp của Phượng Tường, ngồi xuống trên ghế rộng thùng thình .
“Thiếu tông chủ!” Khóe mắt thoáng nhìn bé, không nghĩ tới tiểu oa nhi sẽ xuất hiện ở trong này, Phượng Thiếu Liên vội vàng kêu lên, cung kính đứng lên, làm cho ba người khác cũng cuống quít theo.
Bộ dạng tiểu oa nhi này thật khá! Chưa thấy qua Phượng hiên, trong lòng Mai phương các bà kinh ngạc nói, mà từ Mai Hiển Diệu biết được Phượng hiên chính là người năm đó gặp ở Ti Đô, Tề Hiểu Nhã lại thán phục mà kêu bé con này bộ dạng giống cha nó như đúc, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với nữ tử có thể có được Phượng hiên.
“Miễn lễ đi! Mời ngồi!” Tiểu Cốc Lượng sau khi bốn người bọn họ đều ngồi xuống, mới tiếp tục nói chuyện, “ Cô họ, không giới thiệu một chút sao?”
Không rõ chuyện gì xảy ra Phượng Thiếu Liên đành phải dựa theo yêu cầu của bé giới thiệu đám người Mai phương, cũng đồng thời nói lại cho bọn họ biết thân phận bé con này.
Hừ! Hoá ra bộ dạng bọn họ là như thế này a! Vừa thấy cũng không phải người tốt! Sau khi Cốc Nhược Vũ biết được nhà chồng Phượng Thiếu Liên là người của Tề gia, liền từng ôm Tiểu Cốc Lượng, đối với bé dặn đi dặn lại, sau này người nhà dượng không thể lui tới, sợ ngày nào đó người Tề gia bụng xấu lại hại đến bảo bối của nàng. Cũng bởi vậy, Tiểu Cốc Lượng đã biết kẻ thù ở nơi nào, khi nghe thấy là đám người mẹ chồng Phượng Thiếu Liên đến, lúc này, cân não vừa chuyển, kẻ thù tới cửa, bắt được cơ hội mà không báo thù, bé sẽ không xứng là nhi tử của cha mình!
“Hoá ra là Thiếu tông chủ, trách không được bộ dạng. . . . . .” Những lời ca ngợi thao thao bất tuyệt còn chưa kịp bày ra một chút, thì Mai phương đã bị thanh âm non nớt cắt đứt.
“Mẹ ta trời sanh tính ngượng ngùng, sợ gặp người lạ, hơn nữa quá nhiều người, làm cho không khí vẩn đục, bà sẽ không thoải mái, cho nên đành phải ủy khuất các vị trưởng bối đi trở về, tâm ý của các người mẹ nói mẹ sẽ nhận!”
Cái gì? ba người Mai Phương nghe thấy không thể gặp Phượng phu nhân, cảm thấy lời kia đúng là lời thoái thức, trong lòng rất không cam lòng, sắc mặt hơi thay đổi.
“Nhưng người tới là khác, lại là thân thích nhà mình, mẹ đã chuẩn bị riêng lễ vật cho các ngươi. Người đâu, đem đồ vật mang lên!” Tay nhỏ vung lên, ra hiệu cho Phượng Tường đi gọi ngoài cửa kêu Phượng tiêu đem đồ vật đi vào.
Đợi Phượng tiêu mang người cầm theo đồ mang vào, Tiểu Cốc Lượng mới tiếp tục nói: “Cái này là son phấn thượng đẳng cha ta đã đặc biệt sai người mua tới, vốn là tặng cho mẹ ta, đối với chuyện này mẹ nói tuy rằng là đồ đắt tiền, nhưng các ngươi đã là người nhà của cô họ ta, nên muốn cùng các ngươi chia xẻ một chút. Các ngươi cứ việc cầm dùng đi!” Bé vừa nói, Phượng tiêu liền sai người đem son phấn đắt tiền đưa đến trong tay Tề Hiểu Nhã bọn họ.
“Còn có nước thơm này, trước khi ngủ bôi vào, sáng ngày thứ hai, làn da sẽ trắng noãn mềm mại, giống như mẹ ta như vậy, cũng nhận lấy đi!” Tiểu oa nhi vừa lòng nhìn Tề Hiểu Nhã các nàng tiếp nhận, kỳ thật đây là thuốc nước mà Hồng Hi Nghiêu thí nghiệm, tiếp tục giới thiệu lễ vật cuối cùng “Cái này là hương đốt hiếm có, là cha ta đặc biệt sai người mua từ tha quốc về, có trợ giúp cho giấc ngủ, làm cho người ta tinh thần sảng khoái, cha mẹ ta mỗi đêm trước khi ngủ đều đốt một chút, còn có thể làm cho không khí trong phòng thoải mái hơn.” Bé nói dối không hề có bản thảo sẵn.
Mai phương và ba người vừa nghe là vật phẩm thượng đẳng, đến một chuyến có có thể được nhiều đồ tốt như vậy, càng không ngừng nói lời cảm tạ, làm cho Phượng tiêu trở lại đứng bên người Tiểu Cốc Lượng vụng trộm liếc mắt xem thường.
Như thế nào là cảnh giới cao nhất của báo thù? Một trong số đó tuyệt đối là giống như tiểu chủ tử nhà hắn hại đối phương còn có thể được người bị hại cảm tạ như vậy! Phượng tiêu trong lòng cảm khái, sau đó nhìn về phía khuôn mặt hoạ thuỷ kia của Thiếu tông chủ nhà hắn, tươi cười hồn nhiên, bộ dáng súc vật vô hại, ai nhìn đến biểu tình này, với lại hình dáng nhỏ như kia, làm sao có thể nghĩ đến tâm cơ dưới nụ cười kia cơ chứ?
Hoá ra, Phượng hiên muốn Hồng Hi Nghiêu điều dưỡng xương cốt của nương tử thân ái, liền thường xuyên mời ông lại đây. Một lần nào đó, Tiểu Cốc Lượng tò mò chạm vào hòm thuốc của Hồng Hi Nghiêu, bị Hồng Hi Nghiêu vội vàng ngăn cản, bởi vậy, Hồng Hi Nghiêu mới nói cho tiểu oa nhi nguyên nhân không thể động lộn xộn vào hòm thuốc. Thuốc bên trong tuy nói đều là thuốc hay trị bệnh cho người, nhưng nếu như vô ý đem thuốc dùng lẫn với nhau, thì chính là độc dược .
Lúc này, bé ngẩng đầu nhỏ, mở to mắt tròn, hỏi Hồng Hi Nghiêu nếu như muốn làm cho mặt người ta biến dạng, kì quái gì đó, gặp người đều kêu xấu, có thể đạt tới hiệu quả như vậy thì phương pháp đơn giản nhất là cái gì?
Y thuật cao siêu Hồng Hi Nghiêu không hề nghĩ ngợi nói phương pháp có thể làm cho mặt xuất hiện những vết đen, là dùng hai loại vô cùng dễ tìm, son của mẹ bé cùng với hương đốt trong nhà vệ sinh, loại thứ ba là thuốc nước Hồng Hi Nghiêu đặc chế. Vừa nghe lời này, Tiểu Cốc Lượng đã nghĩ muốn đem thuốc nước kia chiếm để mình dùng, nhưng bị Hồng Hi Nghiêu cầm trở về, nói là cha bé Phượng hiên đã có rất nhiều bình. Lúc này, trong lòng Tiểu Cốc Lượng đã có quyết định, một ngày kia, bé muốn đem toàn bộ những thứ này dùng trên người đã từng hại mẹ bé bị chửi thành người quái dị.
Không nghĩ tới nhanh như vậy bé đã được như nguyện, Tiểu Cốc Lượng cười dài, lấy được lễ vật không bao lâu đám người Mai phương liền cáo từ, mà Phượng Thiếu Liên lại bị thiên hạ nho nhỏ giữ lại. Tuy nói bé trở về Phượng phủ không lâu, nhưng đã được cha giáo dục, sớm hiểu được thân phận của mình, hành vi cử chỉ rất nhanh liền phù hợp với thân phận Thiếu tông chủ của bé, biết mẫu thân thích Phượng Thiếu Liên, liền không khách khí ra lệnh cho Phượng Thiếu Liên lưu lại.
Sau đó, Tiểu Cốc Lượng tâm tình tốt đi đến phòng học tập, mà Phượng Thiếu Liên đi đến chỗ Cốc Nhược Vũ, Phượng tiêu có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu, trăm ngàn đừng có dùng cái gì mà Thiếu tông chủ đưa! Lúc này nàng hiểu được cảm giác quái dị vừa rồi của mình không có sai, Thiếu tông chủ nhà nàng giống như cha của bé là một người đáng sợ.
Tối hôm đó, dùng xong cơm Phượng hiên một nhà ba người nói chuyện phiếm chuyện hôm nay phát sinh, lúc Phượng hiên nghe nói toàn bộ son phấn thượng đẳng của nương tử thân ái đa bị nhi tử đưa cho nhóm Mai phương, nháy mắt nổi giận đùng đùng nắm áo Tiểu Cốc Lượng, xách bé lên để nhìn thẳng vào vị trí của mình, cả giận nói: “Con thật to gan, dám tự mình đem son phấn cha tặng cho mẫu thân con đưa cho người Tề gia!” Phượng hiên rất tức giận, tặng người coi như xong, nhưng lại đưa cho kẻ thù, tiểu tử này chẳng phân biệt được địch ta!
“Cha.” Bé gầy yếu quơ quơ, ý bảo cha đưa lỗ tai để sát vào, sau đó thấp giọng giải thích một phen.
A? Hắn làm sao lại không biết có cách dùng như vậy, nếu biết mà nói…, hắn đã sớm làm! Phượng hiên nghe xong nhãn tình sáng lên, đang từ xách áo nhi tử sửa thành ôm bé vào trong lòng, tán thưởng nói : “Tốt, tặng thật tốt! Thật sự là nhi tử ngoan của cha!” thay đổi 180° làm cho Cốc Nhược Vũ một bên lo lắng nhi tử sẽ bị đánh lại không hiểu ra sao, không biết hai phụ tử này rốt cuộc làm chuyện gì.
“Ha ha.” Khuôn mặt vô tội của Tiểu Cốc lượng cười rất vui vẻ, bé cũng hiểu mình làm rất tốt!
“Lượng nhi, làm tốt lắm! Tất nhiên như vậy, Con muốn cha thưởng cho con cái gì không?” Làm cha phải yêu thương con, chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng!
“Có thưởng? Cái gì cũng có thể sao?” Bé con mắt lấp lánh, chờ đợi nhìn Phượng hiên.
“Dĩ nhiên!” Phượng hiên trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy Lượng nhi tối nay muốn được ngủ cùng mẹ!” Ô ô, bé đã thật lâu không được ngủ cùng mẹ, bé muốn được mẫu thân ôm. Tiểu oa nhi vươn tay, muốn mẫu thân ôm, đôi mắt tròn cong cong, cười vui vẻ!
Lời vừa nói ra, Phượng hiên biến sắc, lập tức đem tiểu oa nhi đang quấn trong lòng vứt xuống, làm như không nghe thấy những lời này tới gần bên người nương tử thân ái, cúi người dùng miệng ngăn chặn môi nàng có thể đang muốn nói, trong lòng kêu lên: muốn cùng nương tử thấn ái của hắn ngủ, hừ, không có cửa đâu! Tiểu quỷ, đã ba tuổi rồi, vẫn là thành thành thật thật ngủ phòng của mình đi! Thời gian quý giá của Hắn Phượng hiên với nương tử thân ái quyết không cho phép bất luận kẻ nào đến náo, loạn!
Ô ô, tiểu oa nhi ai oán nhìn cha mẹ, cha của bé là bá Vương ( người ngang ngược), chiếm lấy mẫu thân từ nay về sau không chia cho đứa con trai này rồi!
/116
|