Tôi vẫn đứng chờ cô ta ngoài cửa,vì sớm biết rằng thế nào cô ta cũng cầu tôi giúp đỡ,miệng khẽ nhếch,đếm:
''Một..Hai...Ba''
''Cộc..cộc..Phong ơi,cậu còn ngoài đó không, tôi nhờ một chút...''
Thông Minh nói nhỏ hết sức có thể, trong giọng nói còn mang chút ngượng ngùng.
''Đây...Chuyện gì??''Tôi khẽ ngáp một cái,tay chống ngoài cửa
''Ừm...mình muốn nhờ...''
''Nói nhanh...không tôi đi đó''
Tôi khẽ cười,bản mặt thật đáng đánh đòn,cuộc sống cũng không quá nhàm chán khi bắt nạt người ngốc nghếch như cô ấy
''Đừng mà... Cậu mà bỏ tôi thì tôi biết sống sao...''
Có vẻ như khóc rồi,tôi cũng không muốn trêu cô ấy nữa, giọng cũng dịu dàng hẳn
''Được rồi...có phải muốn nhờ tôi mua hộ BVS không?''
tôi thản nhiên nói, dù sao trước đây tôi cũng dùng rồi, lời nói ra khỏi miệng tự nhiên, không lấy gì làm lạ.Nhưng Thông Minh nghe ra điểm không đúng ngay:
''Đúng rồi... sao cậu biết rõ thế...mà không nói nhiều, cậu mau đi mua giùm tôi đi''
''Biết rồi...nhớ chờ ở đây,tôi quay lại ngay''
Tôi chạy thật nhanh ra ngoài thì đâm phải một nam sinh,lập tức xin lỗi rồi chạy thẳng.Đâu biết rằng người đó nhìn theo bóng hình đang chạy đi kia với vẻ mặt ngỡ ngàng,đôi mắt dần trầm xuống,suy tư.
Trong trường không có bán BVS,nên tôi bèn bật tường ra ngoài mua.Có đôi chân dài đôi khi cũng khá tiện,dám cá rằng với đôi chân một mét bẻ đôi trước kia,thì dù có đến tết chưa chắc tôi đã trèo qua được ấy chứ.Đứng trước kệ hàng,tiện tay chọn loại mà mình hay dùng trước đây,lấy xong nhanh chóng bước ra quầy thu ngân tính tiền.
''Tính tiền''Tôi để bọc kia lên bàn, tay gõ gõ mặt kính, vô cùng sốt ruột,chỉ muốn phén khỏi chỗ này thật nhanh,không biết đồ ngốc kia có chờ tôi,hay cô ta lại đi linh tinh.
''Ừm..của cậu hết 16k...''Mặt cô thu ngân trẻ đỏ đến lạ, tôi nheo mắt nghi ngờ,tôi làm cái gì không minh bạch sao.Tại sao mấy người sau lưng cũng nhìn tôi thì thầm to nhỏ cơ chứ!!
''Cô nhìn xem....anh kia chu đáo quá,mua giúp cả bạn gái thứ đó..''Hai bà mẹ thì thầm,rủ rỉ, thỉnh thoảng còn nhìn tôi cười.
''Đấy...anh coi đi...người ta quan tâm,chu đáo người yêu đến thế...Còn cái mặt anh...nhờ đi mua cũng kêu ngại...chẳng bằng một góc người ta''Phía bên phải,cô gái tóc vàng hoe đang mắng xa xả vào mặt người yêu.
''Kyaa...ai là bạn gái anh ấy chắc hạnh phúc chết mất mày ơi...Người đâu vừa đẹp trai,vừa chu đáo...''
Ồ, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra vấn đề,mà thôi,cũng chắc quan trọng,về trường đã...
Trong phòng vệ sinh trường:
''Điều tra như thế nào rồi''Một giọng nữ sắc bén vang lên,Kiều Vy vừa soi gương trang điểm lại lớp trang điểm đã nhạt.
''Chị cả, em có tìm hiểu được một số thông tin.Triệu Kỳ Phong 16t, từng bị tai nạn giao thông,thành người thực vật,mới tỉnh dậy không lâu.Cha cậu ta bỏ mẹ con cậu ta chạy theo người đàn bà giàu có,giờ chưa thấy về.Mẹ cậu ta là Triệu Như Ý,nhà khoa học của viện nghiên cứu X.Đúng rồi, cậu ta có một người chị gái...Tên...Triệu Kỳ An''
Cô gái đang tô son tại thời điểm nghe đến tên người con gái kia, tay hơi run khiến thỏi son chệch một đường trên môi.Định thần lại, Kiều Vy quay ra hỏi:''Cô nói Triệu Kỳ An là chị gái của anh Phong?''Ánh mắt thiếu nữ khẽ ánh lên vẻ nghi hoặc.Không tin cũng phải, tôi và Kỳ Phong về bề ngoài đúng là không có điểm gì giống nhau.
''Đúng vậy,chị cả''Người kia khom người cung kính, gật đầu khẳng định.
''Trước đây,chị khiến chị gái người ta như vậy...liệu..??''
''Không phải lo, không ai biết đâu.Chỉ cần mày cùng Nhã Thư không nói,sẽ chẳng có ai biết,đúng không?''Kiều Vy tự tin cười trào phúng,cô sẽ không để anh Phong biết bất cứ mặt trái nào của cô.Cô sẽ cho anh Phong thấy cô là người con gái hoàn hảo thế nào.
Cô ta xoay gót bước đi,nào biết trong phòng vệ sinh đơn, có một người đã nghe thấy tất cả mọi chuyện...
Tôi lựa chọn thời điểm mấy nữ sinh rời khỏi nhà vệ sinh nữ,lén lẻn vào,người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là kẻ biến thái ấy chứ!!
''Cộc...cộc...Thông Minh...ra lấy đồ này''
''Cảm ơn cậu....Thật may có cậu,nếu không tôi độn thổ mất''Thông Minh cúi mặt thấp, khiến tôi không nhìn rõ tâm trạng cô ấy lúc này.Nếu tôi chịu quan sát sẽ thấy ánh mắt cô phiếm hồng như vừa mới khóc
Định quay người bước đi,thì thấy vạt áo bị níu lại,tôi quay ra trêu:
''Sao,muốn lấy thân báo đáp chứ gì,tôi...''Muốn đùa dai một chút,nhưng vẻ mặt Thông Minh vô cùng nghiêm túc,tôi cũng không nói nữa.
''Chút về...tôi gặp riêng cậu được không? Tôi muốn biết một chuyện''
''Được,vậy đợi cô ở gốc cây sau trường''
Lấy chiếc xe đạp từ bãi đỗ xe,tôi không quên đến nơi chúng tôi đã hẹn gặp nhau.Gió thu thổi đem theo những chiếc lá khô xoay tròn trong không trung.Chưa bao giờ tôi thấy Thông Minh như vậy,cô ngồi dưới gốc cây,mắt nhìn không thấy tiêu cự,dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.Dựng xe cạnh gốc cây,tôi lặng lẽ ngồi xuống bên canh,khẽ lên tiếng trước:
''Chuyện cô muốn hỏi tôi...''
''Cậu là gì của chị ấy?''Cô quay ra, ánh mắt đẫm lệ từ bao giờ.Lông mi cong vút khẽ quạt, che đậy những giọt lệ còn vương.
''Chị ấy?''tôi nghi hoặc hỏi lại.
''Triệu Kỳ An...cậu có quan hệ gì chị ấy?Triệu Kỳ Phong.''Không hẳn là một câu hỏi,dường như đó là một câu khẳng định.
Vấn đề này tôi muốn nó sẽ mãi bị vùi sâu vào quá khứ,Triệu Kỳ An ư? Nó đã chết rồi,trên thế giới này làm gì còn Triệu Kỳ An nữa cơ chứ??Trước đây, cứ nghĩ khi chết đi,sẽ chẳng còn ai nhớ tới một cô gái tên Kỳ An nữa,giờ vẫn còn người nhớ tới,tôi nên vui hay nên buồn đây??
''Tại sao cậu lại muốn biết? Cậu liên quan gì đến cô ấy?''Mắt tôi khẽ nhắm lại, kí ức về thân thể kia tôi không muốn nhớ lại chút nào, tất cả đều là nỗi đau đục khoét tận trái tim,tại sao còn muốn tôi nhớ lại?
''Lúc nãy trong phòng vệ sinh,có người đã nói cậu là em trai của Kỳ An,đúng vậy không? Trả lời tôi đi, có đúng như vậy không??''Thông Minh vừa khóc vừa túm cổ áo tôi lay lay,tôi chưa bao giờ từng thấy cô ấy đau khổ như vậy, như cái người đã chết kia quan trọng với cô ấy lắm.
''Đúng,tôi là em trai chị ấy,nhưng chị ấy đã chết rồi, cậu còn muốn hỏi tôi về một người đã chết ư?''Tôi để mặc cho cô ấy túm cổ áo,vì tôi biết cô ấy hẳn cũng đau đớn không kém gì tôi.
''Nói dối,chính tôi đã đưa chị cậu đi bệnh viện mà,chị cậu không có chết.Tôi muốn gặp chị ấy, nhưng không được,tại sao không cho tôi gặp,tại sao??''Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trái xoan.Khuôn mặt thật của cô gái luôn tỏ ra vui vẻ, lần đầu hiện rõ ra trước mắt tôi...
Thì ra là vậy,cô gái ôm tôi vào lòng hôm ấy,cô gái hô tên tôi,vội vàng gọi cấp cứu, là cô ấy.Cô gái hằng đêm túc trực ngoài phòng bệnh,là cô ấy.Dù trong vô thức, tôi cũng nghe được một giọng nói trong nước mắt,xin bác sĩ cho gặp tôi....
Tôi không hiểu,một kẻ luôn sống cô lập như tôi, từ lâu đã chẳng biết đến bạn bè là gì,trong giờ phút đó,tại sao cô ấy lại cứu tôi??
Hàng ngàn câu hỏi khiến đầu tôi đau như búa bổ,dường như đoạn ký ức phai nhạt nào đó dần được khắc hoạ rõ nét.Một người tôi từng quên,một người tôi từng coi là tất cả,những nỗi đau tôi từng chịu đựng....Tất cả như vòng xoáy cuốn sâu tâm trí tôi,không chịu được nỗi đau đớn đó, tôi bất tỉnh lúc nào không hay......
''Một..Hai...Ba''
''Cộc..cộc..Phong ơi,cậu còn ngoài đó không, tôi nhờ một chút...''
Thông Minh nói nhỏ hết sức có thể, trong giọng nói còn mang chút ngượng ngùng.
''Đây...Chuyện gì??''Tôi khẽ ngáp một cái,tay chống ngoài cửa
''Ừm...mình muốn nhờ...''
''Nói nhanh...không tôi đi đó''
Tôi khẽ cười,bản mặt thật đáng đánh đòn,cuộc sống cũng không quá nhàm chán khi bắt nạt người ngốc nghếch như cô ấy
''Đừng mà... Cậu mà bỏ tôi thì tôi biết sống sao...''
Có vẻ như khóc rồi,tôi cũng không muốn trêu cô ấy nữa, giọng cũng dịu dàng hẳn
''Được rồi...có phải muốn nhờ tôi mua hộ BVS không?''
tôi thản nhiên nói, dù sao trước đây tôi cũng dùng rồi, lời nói ra khỏi miệng tự nhiên, không lấy gì làm lạ.Nhưng Thông Minh nghe ra điểm không đúng ngay:
''Đúng rồi... sao cậu biết rõ thế...mà không nói nhiều, cậu mau đi mua giùm tôi đi''
''Biết rồi...nhớ chờ ở đây,tôi quay lại ngay''
Tôi chạy thật nhanh ra ngoài thì đâm phải một nam sinh,lập tức xin lỗi rồi chạy thẳng.Đâu biết rằng người đó nhìn theo bóng hình đang chạy đi kia với vẻ mặt ngỡ ngàng,đôi mắt dần trầm xuống,suy tư.
Trong trường không có bán BVS,nên tôi bèn bật tường ra ngoài mua.Có đôi chân dài đôi khi cũng khá tiện,dám cá rằng với đôi chân một mét bẻ đôi trước kia,thì dù có đến tết chưa chắc tôi đã trèo qua được ấy chứ.Đứng trước kệ hàng,tiện tay chọn loại mà mình hay dùng trước đây,lấy xong nhanh chóng bước ra quầy thu ngân tính tiền.
''Tính tiền''Tôi để bọc kia lên bàn, tay gõ gõ mặt kính, vô cùng sốt ruột,chỉ muốn phén khỏi chỗ này thật nhanh,không biết đồ ngốc kia có chờ tôi,hay cô ta lại đi linh tinh.
''Ừm..của cậu hết 16k...''Mặt cô thu ngân trẻ đỏ đến lạ, tôi nheo mắt nghi ngờ,tôi làm cái gì không minh bạch sao.Tại sao mấy người sau lưng cũng nhìn tôi thì thầm to nhỏ cơ chứ!!
''Cô nhìn xem....anh kia chu đáo quá,mua giúp cả bạn gái thứ đó..''Hai bà mẹ thì thầm,rủ rỉ, thỉnh thoảng còn nhìn tôi cười.
''Đấy...anh coi đi...người ta quan tâm,chu đáo người yêu đến thế...Còn cái mặt anh...nhờ đi mua cũng kêu ngại...chẳng bằng một góc người ta''Phía bên phải,cô gái tóc vàng hoe đang mắng xa xả vào mặt người yêu.
''Kyaa...ai là bạn gái anh ấy chắc hạnh phúc chết mất mày ơi...Người đâu vừa đẹp trai,vừa chu đáo...''
Ồ, rốt cuộc tôi cũng hiểu ra vấn đề,mà thôi,cũng chắc quan trọng,về trường đã...
Trong phòng vệ sinh trường:
''Điều tra như thế nào rồi''Một giọng nữ sắc bén vang lên,Kiều Vy vừa soi gương trang điểm lại lớp trang điểm đã nhạt.
''Chị cả, em có tìm hiểu được một số thông tin.Triệu Kỳ Phong 16t, từng bị tai nạn giao thông,thành người thực vật,mới tỉnh dậy không lâu.Cha cậu ta bỏ mẹ con cậu ta chạy theo người đàn bà giàu có,giờ chưa thấy về.Mẹ cậu ta là Triệu Như Ý,nhà khoa học của viện nghiên cứu X.Đúng rồi, cậu ta có một người chị gái...Tên...Triệu Kỳ An''
Cô gái đang tô son tại thời điểm nghe đến tên người con gái kia, tay hơi run khiến thỏi son chệch một đường trên môi.Định thần lại, Kiều Vy quay ra hỏi:''Cô nói Triệu Kỳ An là chị gái của anh Phong?''Ánh mắt thiếu nữ khẽ ánh lên vẻ nghi hoặc.Không tin cũng phải, tôi và Kỳ Phong về bề ngoài đúng là không có điểm gì giống nhau.
''Đúng vậy,chị cả''Người kia khom người cung kính, gật đầu khẳng định.
''Trước đây,chị khiến chị gái người ta như vậy...liệu..??''
''Không phải lo, không ai biết đâu.Chỉ cần mày cùng Nhã Thư không nói,sẽ chẳng có ai biết,đúng không?''Kiều Vy tự tin cười trào phúng,cô sẽ không để anh Phong biết bất cứ mặt trái nào của cô.Cô sẽ cho anh Phong thấy cô là người con gái hoàn hảo thế nào.
Cô ta xoay gót bước đi,nào biết trong phòng vệ sinh đơn, có một người đã nghe thấy tất cả mọi chuyện...
Tôi lựa chọn thời điểm mấy nữ sinh rời khỏi nhà vệ sinh nữ,lén lẻn vào,người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là kẻ biến thái ấy chứ!!
''Cộc...cộc...Thông Minh...ra lấy đồ này''
''Cảm ơn cậu....Thật may có cậu,nếu không tôi độn thổ mất''Thông Minh cúi mặt thấp, khiến tôi không nhìn rõ tâm trạng cô ấy lúc này.Nếu tôi chịu quan sát sẽ thấy ánh mắt cô phiếm hồng như vừa mới khóc
Định quay người bước đi,thì thấy vạt áo bị níu lại,tôi quay ra trêu:
''Sao,muốn lấy thân báo đáp chứ gì,tôi...''Muốn đùa dai một chút,nhưng vẻ mặt Thông Minh vô cùng nghiêm túc,tôi cũng không nói nữa.
''Chút về...tôi gặp riêng cậu được không? Tôi muốn biết một chuyện''
''Được,vậy đợi cô ở gốc cây sau trường''
Lấy chiếc xe đạp từ bãi đỗ xe,tôi không quên đến nơi chúng tôi đã hẹn gặp nhau.Gió thu thổi đem theo những chiếc lá khô xoay tròn trong không trung.Chưa bao giờ tôi thấy Thông Minh như vậy,cô ngồi dưới gốc cây,mắt nhìn không thấy tiêu cự,dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.Dựng xe cạnh gốc cây,tôi lặng lẽ ngồi xuống bên canh,khẽ lên tiếng trước:
''Chuyện cô muốn hỏi tôi...''
''Cậu là gì của chị ấy?''Cô quay ra, ánh mắt đẫm lệ từ bao giờ.Lông mi cong vút khẽ quạt, che đậy những giọt lệ còn vương.
''Chị ấy?''tôi nghi hoặc hỏi lại.
''Triệu Kỳ An...cậu có quan hệ gì chị ấy?Triệu Kỳ Phong.''Không hẳn là một câu hỏi,dường như đó là một câu khẳng định.
Vấn đề này tôi muốn nó sẽ mãi bị vùi sâu vào quá khứ,Triệu Kỳ An ư? Nó đã chết rồi,trên thế giới này làm gì còn Triệu Kỳ An nữa cơ chứ??Trước đây, cứ nghĩ khi chết đi,sẽ chẳng còn ai nhớ tới một cô gái tên Kỳ An nữa,giờ vẫn còn người nhớ tới,tôi nên vui hay nên buồn đây??
''Tại sao cậu lại muốn biết? Cậu liên quan gì đến cô ấy?''Mắt tôi khẽ nhắm lại, kí ức về thân thể kia tôi không muốn nhớ lại chút nào, tất cả đều là nỗi đau đục khoét tận trái tim,tại sao còn muốn tôi nhớ lại?
''Lúc nãy trong phòng vệ sinh,có người đã nói cậu là em trai của Kỳ An,đúng vậy không? Trả lời tôi đi, có đúng như vậy không??''Thông Minh vừa khóc vừa túm cổ áo tôi lay lay,tôi chưa bao giờ từng thấy cô ấy đau khổ như vậy, như cái người đã chết kia quan trọng với cô ấy lắm.
''Đúng,tôi là em trai chị ấy,nhưng chị ấy đã chết rồi, cậu còn muốn hỏi tôi về một người đã chết ư?''Tôi để mặc cho cô ấy túm cổ áo,vì tôi biết cô ấy hẳn cũng đau đớn không kém gì tôi.
''Nói dối,chính tôi đã đưa chị cậu đi bệnh viện mà,chị cậu không có chết.Tôi muốn gặp chị ấy, nhưng không được,tại sao không cho tôi gặp,tại sao??''Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trái xoan.Khuôn mặt thật của cô gái luôn tỏ ra vui vẻ, lần đầu hiện rõ ra trước mắt tôi...
Thì ra là vậy,cô gái ôm tôi vào lòng hôm ấy,cô gái hô tên tôi,vội vàng gọi cấp cứu, là cô ấy.Cô gái hằng đêm túc trực ngoài phòng bệnh,là cô ấy.Dù trong vô thức, tôi cũng nghe được một giọng nói trong nước mắt,xin bác sĩ cho gặp tôi....
Tôi không hiểu,một kẻ luôn sống cô lập như tôi, từ lâu đã chẳng biết đến bạn bè là gì,trong giờ phút đó,tại sao cô ấy lại cứu tôi??
Hàng ngàn câu hỏi khiến đầu tôi đau như búa bổ,dường như đoạn ký ức phai nhạt nào đó dần được khắc hoạ rõ nét.Một người tôi từng quên,một người tôi từng coi là tất cả,những nỗi đau tôi từng chịu đựng....Tất cả như vòng xoáy cuốn sâu tâm trí tôi,không chịu được nỗi đau đớn đó, tôi bất tỉnh lúc nào không hay......
/10
|