Xe ngựa của Trường Bình Hầu phủ nghiền lên nền tuyết đọng thật dày, để lại vết bánh xe rất sâu.
Trong xe ngựa ấm áp tựa xuân, nhưng lòng Đào Thị lại như rơi xuống hầm băng.
Nhất là khi bà thấy Lâm Uyển cởϊ áσ choàng, lộ ra áo ngoài bị xé rách bên trong, càng cảm thấy sau lưng ớn lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi răng bà đánh vào nhau cầm cập.
"Hắn, hắn..."
"Thái thái yên tâm, hắn không thành công." Lâm Uyển cẩn thận sửa sang lại xiêm y, vừa chậm rãi trấn an nói: "Con nghĩ ra cách thoát thân, không để hắn thực hiện được."
Đào Thị thở mạnh một hơi, gần như liệt người tựa vào vách xe ngựa.
Bà xoa ngực cho bình tĩnh, rồi gắng gượng ngồi ngay ngắn lại, cũng vươn tay ra vội vàng giúp Lâm Uyển chỉnh lại xiêm y, gom lại búi tóc xõa ra một lần nữa.
"Giấu kín việc này ở trong lòng, từ nay về sau không được nói nửa chữ với người ngoài." Đào Thị giúp nàng thắt lại dây áo choàng, sắc mặt nghiêm trọng: "Dù là với phụ thân con, cũng đừng nói."
Trong lòng Lâm Uyển ấm áp, gật đầu đáp: "Con hiểu."
Đào Thị thương yêu xoa gò má vẫn cứ lạnh của nàng, đau lòng nói: "Con của ta, sao lại gặp phải tai họa thế này..."
Bà không thể nào tưởng tượng được, cô nương nhà bà thân thể yếu ớt, gặp cảnh bị công tử ca thân hình cường tráng như vậy bức ép, lúc đó phải kinh sợ và bất lực đến mức nào.
Nghĩ đến đây, bà không khỏi hận đến nghiến răng với kẻ đầu sỏ gây nên.
"Cầu thân không được thì làm ra chuyện vô liêm sỉ đến thế này, e là thối nát đến tận xương cốt rồi! Đó còn là hoàng thân quốc thích đấy! Nếu ai cũng hành sự như hắn ta, vậy thì hỏng rồi!"
Đào Thị căm tức đến run tay: "Hết kẻ này đến kẻ khác, tại sao những kẻ đổ đốn lòng dạ dơ bẩn hiểm độc này cứ để mắt đến nhà chúng ta thế!"
Đại nữ nhi của bà đã là nhân duyên không như ý, nếu tiểu nữ nhi cũng bước vào vết nhơ đó, vậy người làm mẫu thân như bà chi bằng chết đi cho xong.
Đào Thị không khỏi sợ hãi, siết chặt tay Lâm Uyển, thì thào: "Còn may, còn may..."
Còn may Uyển tỷ nhi kịp thời thoát thân, nếu không để Tấn thế tử thành công thật, vậy chỉ sợ Uyển tỷ nhi không gả cũng phải gả.
Đoạn, Đào Thị chợt nhớ tới chuyện nàng nôn ra máu, sắc mặt tái đi.
"Uyển tỷ nhi, thế nhưng con không khỏe ở đâu? Trong ngực khó chịu? Nhức đầu? Hay là đau ở chỗ nào?"
Lâm Uyển vội kéo Đào Thị đang lo sợ, giải thích: "Không sao đâu nương, là lúc trước để thoát thân, con cắn nát đầu lưỡi mà thôi."
Nói xong, nàng hé miệng cho bà xem.
"Đến giờ còn đau nữa."
Đào Thị cực kỳ đau lòng, luôn miệng mắng Tấn thế tử vài câu, rồi căn dặn nàng, thời gian này phải đặc biệt chú ý đến đồ ăn thức uống, chủ yếu là đồ thanh đạm ấm nóng.
Lâm Uyển dịu giọng đáp lại.
Chỉ là Đào Thị không chú ý đến cổ tay nàng lúc hơi cử động sẽ đau nhói.
Nàng vốn không chịu được đau, chỉ hơi đau đớn một chút thì sắc mặt trở nên trắng tái, cả người đổ mồ hôi. Lúc trước cổ tay đập vào cạnh bàn đá, lúc này vẫn còn âm ỉ đau, có lẽ là bị sưng xanh tím rồi, e là mười ngày nửa tháng cũng chưa tiêu được.
*
"Tâm địa tiểu cô nương này thật là ác độc."
Trong Trấn Nam vương phủ, Trấn Nam vương chống tay lên khung giường, rất là kinh ngạc nhìn quét từ đầu đến chân Tấn Trừ đang nằm ngửa trên giường một lần, sau đó ánh mắt cường điệu rơi lên vết sẹo trên khuôn mặt ủ rũ của hắn, cảm khái không thôi.
"Mặt bị thương, đầu cũng vỡ, đúng là đáng thương." Trấn Nam vương chậc chậc cảm thán, giơ một ngón tay chỉ vào vết xước trên mặt, quay sang Điền Hỉ đang rụt vai cúi đầu ở bên khác, tò mò hỏi: "Không phải là coi gương mặt này của Thế tử gia nhà ngươi thành bàn gãi đấy chứ?"
Điền Hỉ nào dám đáp lời, chỉ rụt cổ, hận không thể rụt hẳn vào trong vai mới tốt.
Tấn Trừ nghe vậy cũng không giận, chỉ mở to mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm đỉnh trướng, không ai biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì.
"Lên kế hoạch long trời lở đất một phen, cuối cùng lại mặt mày nhếch nhác quay về, chuyện như cái đinh cũng không hoàn thành. Hừ, không sợ thiên hạ chê cười sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nó một thân nam nhân cường tráng, uổng công còn ngày ngày tập võ luyện kiếm nữa, nhưng lại để người ta chạy thoát dưới tầm tay! Điền Hỉ, ngươi nói xem Thế tử gia nhà ngươi không phải là một kẻ bất lực chứ."
Trấn Nam vương nói năng độc địa, dù là Điền Hỉ đứng cách xa cũng cảm thấy ác ý tạt vào mặt, độc đến nỗi trên trán hắn ta túa mồ hôi lạnh.
Nét mặt Tấn Trừ không có biểu cảm nào dư thừa, chỉ nhắm mắt lại.
Trấn Nam vương hơi cáu giận, nện hai cái vào khung giường: "Uổng công ta còn viết xong cả tấu chương phế Thế tử rồi, nó lại làm không nên chuyện, ỉu xìu quay về, đúng là đáng trách! Nếu đổi lại là tướng sĩ trong quân ta, kẻ nhìn được mà không dùng được như thế này, nên gϊếŧ."
Nói xong, ông ghét bỏ liếc mắt nhìn mặt Tấn Trừ, lầm bầm hai câu "phế vật", tức giận quay người rời đi.
"Phụ vương."
Lúc này, Tấn Trừ mở mắt, vẫn nhìn chằm chằm đỉnh trướng như cũ.
Trấn Nam vương ngừng bước chân, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
Tấn Trừ nắm chặt bình sứ trắng trong lòng bàn tay, giọng nói không cao không thấp, hỏi: "Phụ vương, người nói xem, phải làm sao lòng người mới có thể không thay đổi?"
Ngày xưa nàng sưởi ấm tim hắn, hôm nay nàng lại làm giá lạnh tim hắn, nàng có thể là Phật, cũng có thể là ma.
Tại sao lòng người dễ thay đổi như vậy, tốc độ thay đổi làm người ta không kịp đề phòng như thế.
Trấn Nam vương chậc một tiếng, giơ tay sờ cằm lún phún râu.
"Vấn đề này của ngươi ta không trả lời được. Nhưng mà lòng người là thứ hư vô mờ ảo, cần nó làm cái gì? Cần là cần thứ thấy được sờ được, phải thực dụng."
Lúc này khuôn mặt tái nhợt của Tấn Trừ quay sang nhìn ông.
Trấn Nam vương giơ tay chỉ một vòng ra ngoài khoảng sân trống trải, rất khí khái nói: "Nói ví dụ những thứ bây giờ ta có được này, chính là thứ rất thực dụng. Ta cảm thấy, cuộc đời của ta, cũng coi như là không gì thay đổi được."
Nói đoạn, ông giơ tay lên vung một động tác chém gϊếŧ: "Bởi vì người có lá gan muốn động đến đồ của ta, tất cả đều làm vong hồn dưới đao ta."
Ông cười ha ha với Tấn Trừ, rồi xoay người rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài thì thấy ngự y trong cung mang theo một tiểu đồ đệ vội vã vào viện, bèn cất cao giọng, niềm nở gọi bọn họ vào phòng.
"Nhanh nhanh vào đi, mau xem vết thương cho cái thằng si tình nhà ta, mặt mày vàng vọt cả rồi!"
Qua mấy ngày sau, đợi vết thương trên trán Tấn Trừ đỡ hơn, Thánh thượng cố ý triệu hắn vào cung, hỏi thăm.
Tấn Trừ không giấu giếm, nói thẳng cho ông biết chuyện mình đã làm.
Thánh thượng tức giận đập lên ngự án.
"Sao ngươi có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế!"
Tấn Trừ rũ mí mắt, cằm căng ra, thấp giọng nói: "Hoàng cữu, thần biết sai rồi."
Thánh thượng tức giận trừng mắt lườm hắn, đến khi thấy mảnh vải quấn trên trán hắn hơi thấm máu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cũng bị cào xước, bộ dạng thật là thê thảm, tiếng trách cứ đến miệng lại thành một tiếng thở dài.
"Bá Kỳ, sau này hành động đừng lỗ mãng như vậy nữa. Lần này ngươi nên thấy may mắn, may là chưa gây ra sai lầm lớn, nếu không... nếu trẫm nhận được tấu chương phế Thế tử của triều thần tấu lên, ngươi nói xem, đến lúc đó bảo trẫm bảo vệ ngươi thế nào?"
Vẻ mặt Tấn Trừ không khỏi hơi xúc động, áy náy nói: "Là thần khiến hoàng cữu khó xử."
Vẻ mặt Thánh thượng giãn ra, giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
"Chỉ là một nữ tử mà thôi, không đáng để ngươi hủy hoại danh tiếng và địa vị. Những thế gia khác đều có khuê tú xinh đẹp, ngươi chọn xem, nhìn trúng ai, lúc đó trẫm nhất định đồng ý với ngươi."
Tấn Trừ lắc đầu: "Thần không cần."
"Ngươi..."
"Hoàng cữu chớ hiểu lầm, tình cảm của thần với tiểu thư Lâm gia đã phai nhạt từ lâu, lúc trước chỉ có phần không cam lòng nên quấy phá mà thôi." Tấn Trừ ngước mắt cười một tiếng, nói với vẻ thoải mái và phóng khoáng: "Sở dĩ thần không nhận lời với Thánh thượng là vì thần nghĩ thông suốt rồi, mỹ nhân trên đời muôn nghìn vạn tía, thần chưa vui chơi đủ, không muốn thành gia quá sớm."
Thánh thượng không đồng ý: "Ngươi đã thanh niên rồi, nên thành gia. Cho dù thành gia, cũng không làm lỡ dở việc nạp mỹ nhân của ngươi."
Tấn Trừ nhướn mày cười nói: "Vậy thì không được, thành gia rồi vẫn phải chịu trói buộc. Thánh thượng biết thần xưa nay phóng túng ngang ngạnh, đâu chịu quản thúc, thật là làm người ta không kiên nhẫn nổi."
"Xin hoàng cữu thương xót, đồng ý với thần đi."
*
Trấn Nam vương, chúa tể cà khịa, ông hoàng nói đểu, dành cả tuổi già nói kháy thằng con :v
Trong xe ngựa ấm áp tựa xuân, nhưng lòng Đào Thị lại như rơi xuống hầm băng.
Nhất là khi bà thấy Lâm Uyển cởϊ áσ choàng, lộ ra áo ngoài bị xé rách bên trong, càng cảm thấy sau lưng ớn lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi răng bà đánh vào nhau cầm cập.
"Hắn, hắn..."
"Thái thái yên tâm, hắn không thành công." Lâm Uyển cẩn thận sửa sang lại xiêm y, vừa chậm rãi trấn an nói: "Con nghĩ ra cách thoát thân, không để hắn thực hiện được."
Đào Thị thở mạnh một hơi, gần như liệt người tựa vào vách xe ngựa.
Bà xoa ngực cho bình tĩnh, rồi gắng gượng ngồi ngay ngắn lại, cũng vươn tay ra vội vàng giúp Lâm Uyển chỉnh lại xiêm y, gom lại búi tóc xõa ra một lần nữa.
"Giấu kín việc này ở trong lòng, từ nay về sau không được nói nửa chữ với người ngoài." Đào Thị giúp nàng thắt lại dây áo choàng, sắc mặt nghiêm trọng: "Dù là với phụ thân con, cũng đừng nói."
Trong lòng Lâm Uyển ấm áp, gật đầu đáp: "Con hiểu."
Đào Thị thương yêu xoa gò má vẫn cứ lạnh của nàng, đau lòng nói: "Con của ta, sao lại gặp phải tai họa thế này..."
Bà không thể nào tưởng tượng được, cô nương nhà bà thân thể yếu ớt, gặp cảnh bị công tử ca thân hình cường tráng như vậy bức ép, lúc đó phải kinh sợ và bất lực đến mức nào.
Nghĩ đến đây, bà không khỏi hận đến nghiến răng với kẻ đầu sỏ gây nên.
"Cầu thân không được thì làm ra chuyện vô liêm sỉ đến thế này, e là thối nát đến tận xương cốt rồi! Đó còn là hoàng thân quốc thích đấy! Nếu ai cũng hành sự như hắn ta, vậy thì hỏng rồi!"
Đào Thị căm tức đến run tay: "Hết kẻ này đến kẻ khác, tại sao những kẻ đổ đốn lòng dạ dơ bẩn hiểm độc này cứ để mắt đến nhà chúng ta thế!"
Đại nữ nhi của bà đã là nhân duyên không như ý, nếu tiểu nữ nhi cũng bước vào vết nhơ đó, vậy người làm mẫu thân như bà chi bằng chết đi cho xong.
Đào Thị không khỏi sợ hãi, siết chặt tay Lâm Uyển, thì thào: "Còn may, còn may..."
Còn may Uyển tỷ nhi kịp thời thoát thân, nếu không để Tấn thế tử thành công thật, vậy chỉ sợ Uyển tỷ nhi không gả cũng phải gả.
Đoạn, Đào Thị chợt nhớ tới chuyện nàng nôn ra máu, sắc mặt tái đi.
"Uyển tỷ nhi, thế nhưng con không khỏe ở đâu? Trong ngực khó chịu? Nhức đầu? Hay là đau ở chỗ nào?"
Lâm Uyển vội kéo Đào Thị đang lo sợ, giải thích: "Không sao đâu nương, là lúc trước để thoát thân, con cắn nát đầu lưỡi mà thôi."
Nói xong, nàng hé miệng cho bà xem.
"Đến giờ còn đau nữa."
Đào Thị cực kỳ đau lòng, luôn miệng mắng Tấn thế tử vài câu, rồi căn dặn nàng, thời gian này phải đặc biệt chú ý đến đồ ăn thức uống, chủ yếu là đồ thanh đạm ấm nóng.
Lâm Uyển dịu giọng đáp lại.
Chỉ là Đào Thị không chú ý đến cổ tay nàng lúc hơi cử động sẽ đau nhói.
Nàng vốn không chịu được đau, chỉ hơi đau đớn một chút thì sắc mặt trở nên trắng tái, cả người đổ mồ hôi. Lúc trước cổ tay đập vào cạnh bàn đá, lúc này vẫn còn âm ỉ đau, có lẽ là bị sưng xanh tím rồi, e là mười ngày nửa tháng cũng chưa tiêu được.
*
"Tâm địa tiểu cô nương này thật là ác độc."
Trong Trấn Nam vương phủ, Trấn Nam vương chống tay lên khung giường, rất là kinh ngạc nhìn quét từ đầu đến chân Tấn Trừ đang nằm ngửa trên giường một lần, sau đó ánh mắt cường điệu rơi lên vết sẹo trên khuôn mặt ủ rũ của hắn, cảm khái không thôi.
"Mặt bị thương, đầu cũng vỡ, đúng là đáng thương." Trấn Nam vương chậc chậc cảm thán, giơ một ngón tay chỉ vào vết xước trên mặt, quay sang Điền Hỉ đang rụt vai cúi đầu ở bên khác, tò mò hỏi: "Không phải là coi gương mặt này của Thế tử gia nhà ngươi thành bàn gãi đấy chứ?"
Điền Hỉ nào dám đáp lời, chỉ rụt cổ, hận không thể rụt hẳn vào trong vai mới tốt.
Tấn Trừ nghe vậy cũng không giận, chỉ mở to mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm đỉnh trướng, không ai biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì.
"Lên kế hoạch long trời lở đất một phen, cuối cùng lại mặt mày nhếch nhác quay về, chuyện như cái đinh cũng không hoàn thành. Hừ, không sợ thiên hạ chê cười sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nó một thân nam nhân cường tráng, uổng công còn ngày ngày tập võ luyện kiếm nữa, nhưng lại để người ta chạy thoát dưới tầm tay! Điền Hỉ, ngươi nói xem Thế tử gia nhà ngươi không phải là một kẻ bất lực chứ."
Trấn Nam vương nói năng độc địa, dù là Điền Hỉ đứng cách xa cũng cảm thấy ác ý tạt vào mặt, độc đến nỗi trên trán hắn ta túa mồ hôi lạnh.
Nét mặt Tấn Trừ không có biểu cảm nào dư thừa, chỉ nhắm mắt lại.
Trấn Nam vương hơi cáu giận, nện hai cái vào khung giường: "Uổng công ta còn viết xong cả tấu chương phế Thế tử rồi, nó lại làm không nên chuyện, ỉu xìu quay về, đúng là đáng trách! Nếu đổi lại là tướng sĩ trong quân ta, kẻ nhìn được mà không dùng được như thế này, nên gϊếŧ."
Nói xong, ông ghét bỏ liếc mắt nhìn mặt Tấn Trừ, lầm bầm hai câu "phế vật", tức giận quay người rời đi.
"Phụ vương."
Lúc này, Tấn Trừ mở mắt, vẫn nhìn chằm chằm đỉnh trướng như cũ.
Trấn Nam vương ngừng bước chân, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
Tấn Trừ nắm chặt bình sứ trắng trong lòng bàn tay, giọng nói không cao không thấp, hỏi: "Phụ vương, người nói xem, phải làm sao lòng người mới có thể không thay đổi?"
Ngày xưa nàng sưởi ấm tim hắn, hôm nay nàng lại làm giá lạnh tim hắn, nàng có thể là Phật, cũng có thể là ma.
Tại sao lòng người dễ thay đổi như vậy, tốc độ thay đổi làm người ta không kịp đề phòng như thế.
Trấn Nam vương chậc một tiếng, giơ tay sờ cằm lún phún râu.
"Vấn đề này của ngươi ta không trả lời được. Nhưng mà lòng người là thứ hư vô mờ ảo, cần nó làm cái gì? Cần là cần thứ thấy được sờ được, phải thực dụng."
Lúc này khuôn mặt tái nhợt của Tấn Trừ quay sang nhìn ông.
Trấn Nam vương giơ tay chỉ một vòng ra ngoài khoảng sân trống trải, rất khí khái nói: "Nói ví dụ những thứ bây giờ ta có được này, chính là thứ rất thực dụng. Ta cảm thấy, cuộc đời của ta, cũng coi như là không gì thay đổi được."
Nói đoạn, ông giơ tay lên vung một động tác chém gϊếŧ: "Bởi vì người có lá gan muốn động đến đồ của ta, tất cả đều làm vong hồn dưới đao ta."
Ông cười ha ha với Tấn Trừ, rồi xoay người rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài thì thấy ngự y trong cung mang theo một tiểu đồ đệ vội vã vào viện, bèn cất cao giọng, niềm nở gọi bọn họ vào phòng.
"Nhanh nhanh vào đi, mau xem vết thương cho cái thằng si tình nhà ta, mặt mày vàng vọt cả rồi!"
Qua mấy ngày sau, đợi vết thương trên trán Tấn Trừ đỡ hơn, Thánh thượng cố ý triệu hắn vào cung, hỏi thăm.
Tấn Trừ không giấu giếm, nói thẳng cho ông biết chuyện mình đã làm.
Thánh thượng tức giận đập lên ngự án.
"Sao ngươi có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế!"
Tấn Trừ rũ mí mắt, cằm căng ra, thấp giọng nói: "Hoàng cữu, thần biết sai rồi."
Thánh thượng tức giận trừng mắt lườm hắn, đến khi thấy mảnh vải quấn trên trán hắn hơi thấm máu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cũng bị cào xước, bộ dạng thật là thê thảm, tiếng trách cứ đến miệng lại thành một tiếng thở dài.
"Bá Kỳ, sau này hành động đừng lỗ mãng như vậy nữa. Lần này ngươi nên thấy may mắn, may là chưa gây ra sai lầm lớn, nếu không... nếu trẫm nhận được tấu chương phế Thế tử của triều thần tấu lên, ngươi nói xem, đến lúc đó bảo trẫm bảo vệ ngươi thế nào?"
Vẻ mặt Tấn Trừ không khỏi hơi xúc động, áy náy nói: "Là thần khiến hoàng cữu khó xử."
Vẻ mặt Thánh thượng giãn ra, giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
"Chỉ là một nữ tử mà thôi, không đáng để ngươi hủy hoại danh tiếng và địa vị. Những thế gia khác đều có khuê tú xinh đẹp, ngươi chọn xem, nhìn trúng ai, lúc đó trẫm nhất định đồng ý với ngươi."
Tấn Trừ lắc đầu: "Thần không cần."
"Ngươi..."
"Hoàng cữu chớ hiểu lầm, tình cảm của thần với tiểu thư Lâm gia đã phai nhạt từ lâu, lúc trước chỉ có phần không cam lòng nên quấy phá mà thôi." Tấn Trừ ngước mắt cười một tiếng, nói với vẻ thoải mái và phóng khoáng: "Sở dĩ thần không nhận lời với Thánh thượng là vì thần nghĩ thông suốt rồi, mỹ nhân trên đời muôn nghìn vạn tía, thần chưa vui chơi đủ, không muốn thành gia quá sớm."
Thánh thượng không đồng ý: "Ngươi đã thanh niên rồi, nên thành gia. Cho dù thành gia, cũng không làm lỡ dở việc nạp mỹ nhân của ngươi."
Tấn Trừ nhướn mày cười nói: "Vậy thì không được, thành gia rồi vẫn phải chịu trói buộc. Thánh thượng biết thần xưa nay phóng túng ngang ngạnh, đâu chịu quản thúc, thật là làm người ta không kiên nhẫn nổi."
"Xin hoàng cữu thương xót, đồng ý với thần đi."
*
Trấn Nam vương, chúa tể cà khịa, ông hoàng nói đểu, dành cả tuổi già nói kháy thằng con :v
/108
|