Một cảm giác có lẽ chỉ mình em ....
Dưới ánh nắng chan hòa của mùa hè cùng những cơn gió hạ mát rượi, có một đôi nam nữ nắm tay nhau, bước đi trên nền cát biển mịn. Hai người họ không ai khác chính là cô và anh đẹp trai. Anh mang một quần lửng xám, chiếc áo thun màu trắng tinh khôi và choàng qua vai anh là chiếc áo khoác mỏng cùng màu với quần lửng, trông anh cứ như hoàng tử lạc vào chốn trần thế vậy. Còn cô gái nhỏ cũng mặc chiếc áo thun trắng, nhưng lại phối với quần bí trẻ trung màu xám như anh. Hai người cùng ngồi xuống một phiến đá nhỏ rồi cười đùa rất hạnh phúc. Nhưng cô thấy xa xa đã thấp thoáng hình bóng một con tàu màu trắng đang từ từ tiến đến chỗ hai người. Từ trong tàu, một cô gái có mái tóc dài óng ả, điệu đà cùng với một chiếc đầm trắng sứ. Cô ấy thật sự rất đẹp, mắt to và long lanh hơn cô, mũi thanh thoát hơn cô, môi đỏ hơn cô, da trắng hơn cô và dáng cũng đẹp hơn cô nốt. Thiên thần !! Cô ấy nở một nụ cười thật quyến rũ rồi hướng mắt nhìn đến chỗ cô và anh, từ từ bước đến, giọng nói nhẹ nhàng cất lên :
- Chúng ta về thôi!
Cô bất ngờ trước câu nói ngắn gọn súc tích của thiên thần, nhưng lại ngạc nhiên hơn là anh đẹp trai không phản đối mà nắm tay thiên thần, bước đi trong im lặng, không ngoảnh đầu nhìn cô. Cô rất muốn hỏi anh tại sao lại như thế và cô muốn chạy theo để kéo anh về phía mình nhưng chân cô lại cứng đơ, không nhấc lên nổi. Nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Cô không hiểu. Tại sao mình lại khóc? Có thể anh đẹp trai sẽ quay về thế giới tốt đẹp của anh, tại sao mình lại khóc? Mình và anh đâu là gì của nhau, tại sao mình lại khóc?
Nước mắt cứ lăn mãi, miệng cô nói không thành lời, không gian xung quanh cô chỉ là một mảng màu đen tối. Cô cảm thấy sợ. Và ... ĐOÀNG. Một tiếng sấm xé trời xuyên qua tai, cô nhóc bật dậy, tim đập mạnh bất thường, mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô sờ tay lên má, cô khóc thật. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô đang ở phòng mình mà. Mơ sao? May quá! Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rồi đưa mắt tìm anh. Anh đang nằm, đúng hơn là ngồi bên cạnh cô, mắt anh lại nhắm lại, anh ngủ. Anh khi ngủ trông thật hiền, hiền khô luôn. Lúc này, anh không những là hoàng tử mà còn là một đứa trẻ say sưa đắm chìm trong giấc ngủ . Một dòng nước ( dãi ) tự nhiên chảy ra từ khoang miệng và cô nhóc phải nuốt vào cổ họng mình. Và nó cũng được gọi là một phản xạ có điều kiện, giống như khi ta nhìn thấy thức ăn thì chảy .... vậy.
Nhưng cô mới nhìn anh được một tí thì anh đã tỉnh vì cú bật dậy của cô. Thấy cô đang nhìn mình mà mồ hôi ướt đẫm, môi không có tí máu thì anh lo lắng :
- Nhóc không sao chứ? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi
Lúc này, cô chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh, cổ họng cô hơi rát và khô. Anh ra ngoài rồi lấy một chiếc khăn để lau mồ hôi cho cô. Anh vừa đưa khăn đến gần mặt cô thì cô đã chộp lấy, khó khăn nói :
- Để em tự lau
Anh gật đầu, mang cho cô một cốc trà gừng ấm, bảo cô uống cho đỡ khan họng. Cô cầm cốc bằng hai tay, hít hà hương gừng một lúc rồi mới uống. Thấy lạ lạ, cô hỏi anh :
- Bà bà với chú em đâu rồi ?
- À ... Nhóc sốt những hai ngày liền, bà với chú tìm đủ thuốc ở đây cho em uống mà nhóc vẫn không tỉnh, hơn nữa lại còn sốt cao hơn. Nên bà với chú mới đi tàu vào đất liền mua thuốc khác cho nhóc, họ mới đi lúc sáng thôi, giờ cũng gần xế chiều rồi. Chắc là gần về rồi. Thấy nhóc tỉnh chắc bà phát hỏa quá. Hôm qua cứ cuống lên vì nhóc đấy. Sốt gì mà nặng đô dữ !!
Anh chậm rãi nói luôn một làu. Cô sốt đến hai ngày luôn sao? Lúc này cô cảm thấy thương bà thương chú thương anh đẹp trai nữa. Cô lí nhí :
- Em xin lỗi! Mọi người vất vả rồi.
- Thôi không có gì đâu! Coi như đây cũng là kinh nghiệm cho anh chăm sóc người bệnh! Mà sau này đừng có giấu diếm như vậy nữa đấy! Đề kháng của nhóc có vẻ hơi yếu nên phải chú ý đó. Ngủ đi.
Lời nói anh cứ như vừa đánh vừa xoa, làm cô nhóc sướng rân. Anh quan tâm cô nhiều đến như vậy sao? Nhưng cô không nhìn thẳng vào mắt anh, cô vờ nhắm mắt. Cạch. Anh đã ra khỏi phòng. Cô mở mắt, bật dậy, tim đập thình thịch, hai tay áp má. Không phải đâu, là do mình sốt thôi! Cô vỗ má tự nhủ. Nằm xuống, nghĩ là sẽ đánh một giấc thật dài nhưng cô không thể, cô mãi nghĩ về anh, suy tư về cái cảm giác khi nãy, cô ... yêu sao ? Vội gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Cô còn nhỏ mà, yêu đương gì giờ này. Hơn thế, có lẽ cô nhóc nghĩ mình và anh .... không cùng một thế giới.
Dưới ánh nắng chan hòa của mùa hè cùng những cơn gió hạ mát rượi, có một đôi nam nữ nắm tay nhau, bước đi trên nền cát biển mịn. Hai người họ không ai khác chính là cô và anh đẹp trai. Anh mang một quần lửng xám, chiếc áo thun màu trắng tinh khôi và choàng qua vai anh là chiếc áo khoác mỏng cùng màu với quần lửng, trông anh cứ như hoàng tử lạc vào chốn trần thế vậy. Còn cô gái nhỏ cũng mặc chiếc áo thun trắng, nhưng lại phối với quần bí trẻ trung màu xám như anh. Hai người cùng ngồi xuống một phiến đá nhỏ rồi cười đùa rất hạnh phúc. Nhưng cô thấy xa xa đã thấp thoáng hình bóng một con tàu màu trắng đang từ từ tiến đến chỗ hai người. Từ trong tàu, một cô gái có mái tóc dài óng ả, điệu đà cùng với một chiếc đầm trắng sứ. Cô ấy thật sự rất đẹp, mắt to và long lanh hơn cô, mũi thanh thoát hơn cô, môi đỏ hơn cô, da trắng hơn cô và dáng cũng đẹp hơn cô nốt. Thiên thần !! Cô ấy nở một nụ cười thật quyến rũ rồi hướng mắt nhìn đến chỗ cô và anh, từ từ bước đến, giọng nói nhẹ nhàng cất lên :
- Chúng ta về thôi!
Cô bất ngờ trước câu nói ngắn gọn súc tích của thiên thần, nhưng lại ngạc nhiên hơn là anh đẹp trai không phản đối mà nắm tay thiên thần, bước đi trong im lặng, không ngoảnh đầu nhìn cô. Cô rất muốn hỏi anh tại sao lại như thế và cô muốn chạy theo để kéo anh về phía mình nhưng chân cô lại cứng đơ, không nhấc lên nổi. Nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Cô không hiểu. Tại sao mình lại khóc? Có thể anh đẹp trai sẽ quay về thế giới tốt đẹp của anh, tại sao mình lại khóc? Mình và anh đâu là gì của nhau, tại sao mình lại khóc?
Nước mắt cứ lăn mãi, miệng cô nói không thành lời, không gian xung quanh cô chỉ là một mảng màu đen tối. Cô cảm thấy sợ. Và ... ĐOÀNG. Một tiếng sấm xé trời xuyên qua tai, cô nhóc bật dậy, tim đập mạnh bất thường, mồ hôi nhễ nhại trên trán, cô sờ tay lên má, cô khóc thật. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô đang ở phòng mình mà. Mơ sao? May quá! Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rồi đưa mắt tìm anh. Anh đang nằm, đúng hơn là ngồi bên cạnh cô, mắt anh lại nhắm lại, anh ngủ. Anh khi ngủ trông thật hiền, hiền khô luôn. Lúc này, anh không những là hoàng tử mà còn là một đứa trẻ say sưa đắm chìm trong giấc ngủ . Một dòng nước ( dãi ) tự nhiên chảy ra từ khoang miệng và cô nhóc phải nuốt vào cổ họng mình. Và nó cũng được gọi là một phản xạ có điều kiện, giống như khi ta nhìn thấy thức ăn thì chảy .... vậy.
Nhưng cô mới nhìn anh được một tí thì anh đã tỉnh vì cú bật dậy của cô. Thấy cô đang nhìn mình mà mồ hôi ướt đẫm, môi không có tí máu thì anh lo lắng :
- Nhóc không sao chứ? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi
Lúc này, cô chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh, cổ họng cô hơi rát và khô. Anh ra ngoài rồi lấy một chiếc khăn để lau mồ hôi cho cô. Anh vừa đưa khăn đến gần mặt cô thì cô đã chộp lấy, khó khăn nói :
- Để em tự lau
Anh gật đầu, mang cho cô một cốc trà gừng ấm, bảo cô uống cho đỡ khan họng. Cô cầm cốc bằng hai tay, hít hà hương gừng một lúc rồi mới uống. Thấy lạ lạ, cô hỏi anh :
- Bà bà với chú em đâu rồi ?
- À ... Nhóc sốt những hai ngày liền, bà với chú tìm đủ thuốc ở đây cho em uống mà nhóc vẫn không tỉnh, hơn nữa lại còn sốt cao hơn. Nên bà với chú mới đi tàu vào đất liền mua thuốc khác cho nhóc, họ mới đi lúc sáng thôi, giờ cũng gần xế chiều rồi. Chắc là gần về rồi. Thấy nhóc tỉnh chắc bà phát hỏa quá. Hôm qua cứ cuống lên vì nhóc đấy. Sốt gì mà nặng đô dữ !!
Anh chậm rãi nói luôn một làu. Cô sốt đến hai ngày luôn sao? Lúc này cô cảm thấy thương bà thương chú thương anh đẹp trai nữa. Cô lí nhí :
- Em xin lỗi! Mọi người vất vả rồi.
- Thôi không có gì đâu! Coi như đây cũng là kinh nghiệm cho anh chăm sóc người bệnh! Mà sau này đừng có giấu diếm như vậy nữa đấy! Đề kháng của nhóc có vẻ hơi yếu nên phải chú ý đó. Ngủ đi.
Lời nói anh cứ như vừa đánh vừa xoa, làm cô nhóc sướng rân. Anh quan tâm cô nhiều đến như vậy sao? Nhưng cô không nhìn thẳng vào mắt anh, cô vờ nhắm mắt. Cạch. Anh đã ra khỏi phòng. Cô mở mắt, bật dậy, tim đập thình thịch, hai tay áp má. Không phải đâu, là do mình sốt thôi! Cô vỗ má tự nhủ. Nằm xuống, nghĩ là sẽ đánh một giấc thật dài nhưng cô không thể, cô mãi nghĩ về anh, suy tư về cái cảm giác khi nãy, cô ... yêu sao ? Vội gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Cô còn nhỏ mà, yêu đương gì giờ này. Hơn thế, có lẽ cô nhóc nghĩ mình và anh .... không cùng một thế giới.
/23
|