Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Chương 28

/79


Editor: Lạc Tâm Vũ

Chu Tu Lâm nắm tay cô, giải thích nói: “Hôm nay là sinh nhật cô Lương.”

Khương Hiểu nghiêng đầu, chợt nhớ tới, “Em biết.”

“Em biết?”

“Em xem qua Bách khoa toàn thư mở của cô ấy.” Khương Hiểu giải thích nói, “Trước kia em từng ở lại một tổ phim một đoạn thời gian với cô ấy.”

“Lúc nào?”

Khương Hiểu nghiêm túc ngẫm lại, “Lần trước đã nói với anh, lần em bị ốm đó, Hân Nhiên vẫn chỉ là nữ hạng N.”

“Trợ lí phải nhớ kĩ rất nhiều ngày, nhất là sinh nhật của minh tinh, ngày sinh nhật của nghệ sĩ khác, chúng em phải nhắc nhở nghệ sĩ nhà dinendian.lơqid]on mình, đi gửi một lời chúc mừng sinh nhật, như thế quan hệ cũng sẽ gần hơn.”

“Cho nên sinh nhật của Tấn Trọng Bắc năm nay, là em nhắc nhở Triệu Hân Nhiên”

Khương Hiểu hé miệng cười, “Là em gửi. Trước kia Weibo của Hân Nhiên là do em xử lí, tính cách cô ấy có vẻ ngay thẳng, mỗi lần gửi Weibo đều khô khan khẳng khiu. Về sau chúng em trao đổi, đơn giản là em đến xử lí. Bây giờ không biết là ai đang quản rồi.”

Hai người vừa nói chuyện, vô tình đi đến đường nhỏ trong núi.

Đèn đường hai bên phát ra ánh sáng màu cam, dưới ánh sáng suy yếu, một mảnh an bình.

Khương Hiểu hỏi, “Anh cũng chú ý tới Weibo của nghệ sĩ dưới cờ công ty?”

Chu Tu Lâm khẽ cười, “Không phải đâu.”

Khương Hiểu cũng cong nụ cười lên, “Ngay từ đầu em cho rằng…”

“Cho rằng cái gì?”

Khương Hiểu cắn răng, “Em nói anh đừng nóng giận!”

Khóe mắt Chu Tu Lâm hơi co rút.

“Em nghĩ đến anh kín đáo nhớ Hân Nhiên. Tài nguyên của Hân Nhiên không tốt lắm, chợt đột nhiên từ nữ hạng N đến nữ chính, thật sự làm cho người ta rất nghi ngờ.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo tí ti cảm giác mát mẻ.

Chu Tu Lâm chỉ cảm thấy thương yêu trong lòng, “Cho nên em thời thời khắc khắc đi theo Triệu Hân Nhiên, là muốn bảo vệ cô ấy?”

Khương Hiểu xấu hổ, “Cũng không phải___” Thật ra, cô cũng muốn nhìn anh một chút.

Chu Tu Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp, “Anh cần quy tắc ngầm với người khác sao?”

Khương Hiểu quơ quơ tay anh, “Chu tiên sinh, anh có biết không thể không có tâm phòng bị ở giới này.”

Chu Tu Lâm kéo nụ cười, “Trợ lí Khương, làm sao em biết Triệu Hân Nhiên muốn phòng anh?”

Khương Hiểu nghe vậy trừng mắt anh: “….Anh!”

Chu Tu Lâm giữ chặt eo của cô, khuôn mặt từ từ dựa vào cô, “Khương Hiểu, anh thấy em là có mưu đồ khác với anh.”

Nhịp tim Khương Hiểu như đánh trống, trong lúc nhất thời không biết dinendian.lơqid]on nên nói cái gì. Nhưng anh nói đều là sự thật. “Em muốn có mưu đồ với anh, anh sẽ như thế nào?”

Đôi mắt Chu Tu Lâm trong trẻo, bỗng nhiên cười, “Vô cùng hoan nghênh.”

Khương Hiểu lại yên lặng chốc lát, Chu Tu Lâm phát hiện, hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”

“Anh cảm thấy phụ nữ như thế nào mới tính là thành công?”

“Cái này phải xem chính cô ấy nghĩ muốn gì? Có phụ nữ muốn cuộc sống bình an, cho nên với cô ấy mà nói, gia đình mĩ mãn cô ấy liền thành công rồi. Có người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, với cô ấy mà nói cái khác cũng có thể xem nhẹ. Sự theo đuổi của mỗi người không giống nhau, người ngoài không có tư cách đặt nhận xét xằng bậy.”

Khương Hiểu hơi cong môi một cái, “Ở trong mắt người đời, giống như cô Lương vậy hẳn là kiểu mẫu phụ nữ thành công. Sự nghiệp, tình yêu, gia đình, cái gì cũng có. Trong giới không ít nữ nghệ sĩ đều cực kì hâm mộ cô ấy.”

Chu Tu Lâm rất ít khi thấy cô sinh lòng xúc động như vậy, chuyện Lương Nguyệt, anh miễn bàn luận. Cho dù như thế nào, cha Tấn là hai lần kết hôn, còn có một con trai, lúc đó Lương Nguyệt chọn gả cho ông ấy, tới cùng là xuất phát từ loại lí do gì, cũng không có ý nghĩa miệt mài theo đuổi. Dù sao ví dụ như vậy ở làng giải trí không ít.

Đó là cuộc sống của người khác, hơn nữa, quả thật Lương Nguyệt cái gì cũng có.

Hai người lướt qua hơn bốn mươi phút, mới về phòng.

Khách sạn có đủ loại thiết bị giải trí, bể bơi, rạp chiếu phim, phòng bi da, cái gì cần cũng có. Vì Khương Hiểu mang thai, cũng không thể chơi die nd da nl e q uu ydo n rất nhiều mục trò chơi. Vẻ mặt cô lộ vẻ tiếc hận, Chu Tu Lâm cười nói, về sau lại đến cùng cô.

Lần sau còn không biết khi nào đâu? Nhưng bây giờ có thể ra ngoài, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Chu Tu Lâm tắm xong, mặc áo tắm ra ngoài, trên tóc dính giọt nước.

Khương Hiểu nằm ở một bên trên ghế quý phi*, đang nghe khúc dương cầm. Đây là một trong những giờ nhất thiết của mỗi ngày, vì nuôi dưỡng cảm giác vui vẻ của con sau này, lấy từ giáo dục trước khi sinh.

*Các bạn có thể tham khảo hình ảnh bên dưới

Chu Tu Lâm không đả kích cô, nghĩ thầm, chờ sau khi sinh đứa nhỏ, đến tuổi nhất định báo một lớp âm nhạc mới là quan trọng.

Khương Hiểu híp mắt nhìn anh, anh chỉ buộc lại đai lưng, lỏng lỏng lẻo lẻo, lờ mờ lộ ra cơ ngực cường tráng. Cô dời tầm mắt đi, tiếp tục nghe khúc dương cầm. Trong đầu không nhịn được nổi lên thân hình của anh, vai rộng hông hẹp, dáng người rất đẹp rất tốt.

Chu Tu Lâm lau khóc tóc, lên giường, ngồi ở đầu giường, gọi một tiếng, “Khương Hiểu____”

“Ừ___”

“Mười giờ rồi.”

“Đợi em nghe xong đoạn này.”

Chu Tu Lâm khẽ mỉm cười, anh đến nơi này, lúc này hoàn toàn triệt để không mang theo bất kì công việc gì. “Buổi sáng ngày mai, chúng ta đi xem mặt trời mọc.”

Trong lòng Khương Hiểu vui vẻ, “Em còn chưa xem qua mặt trời mọc. Vậy thức dậy mấy giờ?”

Chu Tu Lâm vỗ vỗ giường, Khương Hiểu không rảnh chú ý đến, lên giường. Chu Tu Lâm lấy gối qua đệm lót ở phía sau lưng của cô.

“Năm giờ chúng ta thức dậy, nửa giờ là có thể qua.”

Khương Hiểu híp mắt, “Em xem qua nghiên cứu sơ qua ở trên mạng, nói là mặt trời mọc của Cửu Vân Sơn có thể so với mặt trời mọc của Hoàng Sơn*.”

*Hoàng Sơn: ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc.

Chu Tu Lâm gật đầu.

Khương Hiểu cong khóe miệng, tháng tám Hoàng Á hẹn cô đi chơi Hoàng Sơn, lúc đó trong lòng cô từng có chút tiếc hận. Vài năm nay, thời gian của cô luôn sắp xếp hết, học tập thêm kiêm chức, cô chưa từng dừng lại qua, cũng chưa từng có một lần du lịch cho tốt.

“Nếu như em nói, đây là lần đầu tiên em đi du lịch, anh có thể cười nhạo em không”

Chu Tu Lâm sững sờ nhất thời, “Anh đây rất vinh hạnh, đi cùng em lần đầu tiên.”

Khuôn mặt Khương Hiểu nóng lên, “Cảm ơn anh.” Cô biết, lần này anh là cô ý ra ngoài cùng cô.

Sáng ngày hôm sau, Khương Hiểu bị anh hôn tỉnh.

Phụ nữ có thai thích ngủ, cô cũng không ngoại lệ.

Chu Tu Lâm gọi vài lân, cô đều nhắm hai mắt lẩm bẩm “Để em ngủ năm phút đồng hồ nữa, năm phút.”

Chu Tu Lâm đợi năm phút, lại gọi cô, cô vẫn như vậy, “Năm phút___”

Anh thật sự hết cách rồi, hôn xuống thật sâu.

Khương Hiểu hốt hoảng, khó thở. Tay của anh đã chui vào trong áo ngủ của cô, di động từ trên xuống dưới. Cô không có chỗ để trốn, hơi thở dần dần rối loạn. “Ôi, em dậy, ra thật sự dậy. Mau dừng tay!” Mỗi lần khi cầu xin tha thứ, tiếng của cô vừa mềm mại vừa đáng yêu, Chu Tu Lâm phát hiện chỉ có lúc này, cô mới có thể thu hồi sự nghiêm chỉnh ngày thường.

Chu Tu Lâm là cố ý trêu chọc cô, tay dần dần trượt.

Cơ thể Khương Hiểu căng thẳng trong nháy mắt, “Này, sao anh như vậy hả!”

Một tiếng “Này” đây lại kích thích đến anh. Anh tính toán từng bước đến bây giờ, không ngờ bạch nhãn lang* nhỏ vẫn là bạch nhãn lang nhỏ. Trong tay không chút do dự chui vào trong.

*Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng. Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen. Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt. Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. (Nguồn:

/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status