Sau khi mọi chuyện cứ liên tiếp xãy ra, mấy ngày nay Đường Tiểu Mễ nhớ lại, nàng cảm thấy không thể tiếp nhận kịp. Vĩnh viễn không biết một giây kế tiếp còn có thể phát sinh biến cố gì.
Giống như hiện tại, Đường Tiểu Mễ ngồi trong quán trà, đối diện căn lầu này là chỗ làm của Triệu Vi, bây giờ là bữa trưa, bọn họ không phải tới đây ngồi uống trà nói chuyện. Đôi mắt Triệu Vi ửng đỏ, ngồi đối diện với Đường Tiểu Mễ, vừa nức nở, vừa đứt quãng kể lại chuyện xãy ra.
Đường Tiểu Mễ nghe xong mới biết, Triệu Vi làm việc ở phòng lầu dưới và người đàn ông kia ngấm ngầm yêu nhau, nhưng vì người kia muốn thăng chức mà công ty nghiêm cấm chuyện yêu đương trong văn phòng, trong lúc tiến hành kiểm tra, người đàn ông kia nói với nàng giả vờ chia tay, Triệu Vi đồng ý, nhưng khi nàng giả vờ thì hắn hoàn toàn xa cách thật, từ đó nàng rất khó gặp người đàn ông kia, bọn họ làm ở hai bộ phận khác nhau, đến lúc hắn xuất hiện lần nữa trước mặt Triệu Vi thì trong ngực đã ôm một cô gái khác rồi.
Nhìn Triệu Vi khóc như mưa, Đường Tiểu Mễ mắt chớp chớp, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, tình cảm của nàng cũng như mớ bòng bong, Triệu Vi là một cô gái vô cùng ấm áp, đáng yêu, Đường Tiểu Mễ luôn cho là như vậy, mặc dù Triệu Vi lớn hơn nàng một tuổi. Lúc này nhìn Triệu Vi khổ sở, nàng nhớ tới tình cảm lúc trước giữa nàng và Lâm Dương, nhớ tới Phó Thụy Dương, trong lòng xúc động, nàng cũng nghẹn ngào theo.
"Tiểu Mễ, tên kia và Lâm Dương nhà cậu đều khốn kiếp như nhau!" Triệu Vi nước mắt lưng tròng nhìn Đường Tiểu Mễ, trong miệng tức giận nói.
Đường Tiểu Mễ cau mày, hít hít mũi, liếc Triệu Vi một cái: "Cái gì mà Lâm Dương nhà cậu?"
Triệu Vi ngượng ngùng: "Ừ, cậu đã quăng tên khốn kia, bây giờ là Phó Thụy Dương nhà cậu".
Đường Tiểu Mễ vô lực dời ánh mắt, chuyện của nàng và Phó Thụy Dương chưa kịp nói cho bọn Triệu Vi biết, thật là không biết bắt đầu từ đâu, nói như thế nào. Bây giờ, Triệu Vi đột nhiên nhắc tới Phó Thụy Dương, trong lòng Đường Tiểu Mễ bối rối, không biết làm sao.
"Loại người như thế, cậu cũng nên bỏ hắn đi". Đường Tiểu Mễ tức giận nói, tư tưởng của đàn ông vĩnh viễn không giống với phụ nữ, trong lòng bọn họ chứa quá nhiều thứ, sự nghiệp, tiền đồ, cái nào cũng không bỏ được, tình yêu, có thể trở thành gánh nặng của bọn họ, đó là thứ duy nhất mà bọn họ có thể vứt bỏ.
"Cậu nói đơn giản quá đi". Triệu Vi hít hít mũi, "Nếu không phải trai đẹp xuất hiện dài dài, mình mới không tin khi nhắc tới Lâm Dương mà cậu vẫn nhẹ nhàng như thế".
Đường Tiểu Mễ hận hận túm rìa khăn trải bàn, nhỏ giọng nói: "Xuất hiện không bằng không nên xuất hiện thì tốt hơn".
Nhớ tới người nọ sau khi bị nàng đá một cước, hắn không tới tìm nàng nữa. Đường Tiểu Mễ cảm thấy rất không thoải mái, nàng không muốn gặp lại hắn, lại nhớ hắn, đây không phải là tự mình tự mình chịu sao. Nhìn chiếc vòng đinh ốc trên tay một chút, nàng cũng không mở được, hắn nói chỉ có hắn mới có thể mở ra, hắn có ý gì đây? Hắn từng tiếng, từng tiếng nói: "Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh". Đường Tiêu Mễ có chút đỏ mặt.
Nhưng Phó Thụy Dương, em không rời bỏ anh chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục quan hệ như vậy, bị mọi người che giấu còn giả vờ không biết gì sao? lúc không biết chân tướng còn có thể giả ngốc, sau khi biết chân tướng mà còn giả vờ như không thèm để ý, đó chính là thật ngốc. Thụy Dương, em không làm được.
"Vi Vi, cậu rất thích người đàn ông kia sao?" Đường Tiểu Mễ rủ lông mi, thản nhiên nói, "Nếu chưa rơi sâu vào thì từ bỏ cũng tốt, dù sao còn tốt hơn sau này mới phát hiện ra hắn là loại người như vậy".
Triệu Vi hơi khựng lại, rất thích sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dường như rất thích, nhưng cũng không thích lắm, tình cảm của họ cũng quá ngắn ngủi, nhưng không có một người nào có thể cùng hắn lâu dài như nàng. Nàng nhìn hắn từ một người quản lý nhỏ tiến dần lên, bọn họ cũng không có gia thế để dựa vào, chẳng qua bằng vào nổ lực của bản thân. Hắn thông minh, đẹp trai, cầu tiến, trong công ty hắn là người đàn ông đẹp trai nhất nhưng chỉ có nàng thích hắn, bởi vì bọn họ cùng một loại người luôn nổ lực phấn đấu.
Giống như hiện tại, Đường Tiểu Mễ ngồi trong quán trà, đối diện căn lầu này là chỗ làm của Triệu Vi, bây giờ là bữa trưa, bọn họ không phải tới đây ngồi uống trà nói chuyện. Đôi mắt Triệu Vi ửng đỏ, ngồi đối diện với Đường Tiểu Mễ, vừa nức nở, vừa đứt quãng kể lại chuyện xãy ra.
Đường Tiểu Mễ nghe xong mới biết, Triệu Vi làm việc ở phòng lầu dưới và người đàn ông kia ngấm ngầm yêu nhau, nhưng vì người kia muốn thăng chức mà công ty nghiêm cấm chuyện yêu đương trong văn phòng, trong lúc tiến hành kiểm tra, người đàn ông kia nói với nàng giả vờ chia tay, Triệu Vi đồng ý, nhưng khi nàng giả vờ thì hắn hoàn toàn xa cách thật, từ đó nàng rất khó gặp người đàn ông kia, bọn họ làm ở hai bộ phận khác nhau, đến lúc hắn xuất hiện lần nữa trước mặt Triệu Vi thì trong ngực đã ôm một cô gái khác rồi.
Nhìn Triệu Vi khóc như mưa, Đường Tiểu Mễ mắt chớp chớp, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, tình cảm của nàng cũng như mớ bòng bong, Triệu Vi là một cô gái vô cùng ấm áp, đáng yêu, Đường Tiểu Mễ luôn cho là như vậy, mặc dù Triệu Vi lớn hơn nàng một tuổi. Lúc này nhìn Triệu Vi khổ sở, nàng nhớ tới tình cảm lúc trước giữa nàng và Lâm Dương, nhớ tới Phó Thụy Dương, trong lòng xúc động, nàng cũng nghẹn ngào theo.
"Tiểu Mễ, tên kia và Lâm Dương nhà cậu đều khốn kiếp như nhau!" Triệu Vi nước mắt lưng tròng nhìn Đường Tiểu Mễ, trong miệng tức giận nói.
Đường Tiểu Mễ cau mày, hít hít mũi, liếc Triệu Vi một cái: "Cái gì mà Lâm Dương nhà cậu?"
Triệu Vi ngượng ngùng: "Ừ, cậu đã quăng tên khốn kia, bây giờ là Phó Thụy Dương nhà cậu".
Đường Tiểu Mễ vô lực dời ánh mắt, chuyện của nàng và Phó Thụy Dương chưa kịp nói cho bọn Triệu Vi biết, thật là không biết bắt đầu từ đâu, nói như thế nào. Bây giờ, Triệu Vi đột nhiên nhắc tới Phó Thụy Dương, trong lòng Đường Tiểu Mễ bối rối, không biết làm sao.
"Loại người như thế, cậu cũng nên bỏ hắn đi". Đường Tiểu Mễ tức giận nói, tư tưởng của đàn ông vĩnh viễn không giống với phụ nữ, trong lòng bọn họ chứa quá nhiều thứ, sự nghiệp, tiền đồ, cái nào cũng không bỏ được, tình yêu, có thể trở thành gánh nặng của bọn họ, đó là thứ duy nhất mà bọn họ có thể vứt bỏ.
"Cậu nói đơn giản quá đi". Triệu Vi hít hít mũi, "Nếu không phải trai đẹp xuất hiện dài dài, mình mới không tin khi nhắc tới Lâm Dương mà cậu vẫn nhẹ nhàng như thế".
Đường Tiểu Mễ hận hận túm rìa khăn trải bàn, nhỏ giọng nói: "Xuất hiện không bằng không nên xuất hiện thì tốt hơn".
Nhớ tới người nọ sau khi bị nàng đá một cước, hắn không tới tìm nàng nữa. Đường Tiểu Mễ cảm thấy rất không thoải mái, nàng không muốn gặp lại hắn, lại nhớ hắn, đây không phải là tự mình tự mình chịu sao. Nhìn chiếc vòng đinh ốc trên tay một chút, nàng cũng không mở được, hắn nói chỉ có hắn mới có thể mở ra, hắn có ý gì đây? Hắn từng tiếng, từng tiếng nói: "Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh". Đường Tiêu Mễ có chút đỏ mặt.
Nhưng Phó Thụy Dương, em không rời bỏ anh chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục quan hệ như vậy, bị mọi người che giấu còn giả vờ không biết gì sao? lúc không biết chân tướng còn có thể giả ngốc, sau khi biết chân tướng mà còn giả vờ như không thèm để ý, đó chính là thật ngốc. Thụy Dương, em không làm được.
"Vi Vi, cậu rất thích người đàn ông kia sao?" Đường Tiểu Mễ rủ lông mi, thản nhiên nói, "Nếu chưa rơi sâu vào thì từ bỏ cũng tốt, dù sao còn tốt hơn sau này mới phát hiện ra hắn là loại người như vậy".
Triệu Vi hơi khựng lại, rất thích sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dường như rất thích, nhưng cũng không thích lắm, tình cảm của họ cũng quá ngắn ngủi, nhưng không có một người nào có thể cùng hắn lâu dài như nàng. Nàng nhìn hắn từ một người quản lý nhỏ tiến dần lên, bọn họ cũng không có gia thế để dựa vào, chẳng qua bằng vào nổ lực của bản thân. Hắn thông minh, đẹp trai, cầu tiến, trong công ty hắn là người đàn ông đẹp trai nhất nhưng chỉ có nàng thích hắn, bởi vì bọn họ cùng một loại người luôn nổ lực phấn đấu.
/191
|