Phó Thụy Dương tìm Đường Tiểu Mễ một tuần lễ, thậm chí hắn chạy tới Sâm Quảng níu lấy cổ áo của Dương Sơ Nhất, hỏi tung tích của Đường Tiểu Mễ. chẳng qua Dương Sơ Nhất lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào. Phó Thụy Dương biết rõ, bọn họ cũng không biết nàng đi đâu. Trong phi trường cũng không tra ra ghi chép tên lên máy bay, bến xe, nhà ga đều không tìm được bóng dáng của nàng. Cũng không có trong biệt thự Tây đơn, nàng chỉ một mình đơn độc ra đi mà thôi.
Thậm chí, hắn còn tìm người giám sát Lâm Dương, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Chán nản uống rượu, mùi vị cũng chỉ là chua xót, vuốt vuốt chiếc vòng đinh ốc màu bạc trong tay, cái vít mở vẫn trên tay hắn, vòng tay trên cổ tay nàng chỉ có hắn mới có thể mở ra, nhưng chủ nhân của vòng tay đã không còn bên cạnh hắn nữa rồi.
Tiểu Mễ, nếu như đây là ý muốn của em.
Tiểu Mễ, nếu như em phí hết tâm tư, chẳng qua muốn anh buông tha cho em.
Tiểu Mễ, nếu như đây chính là quyết định sau cùng của em. Vậy thì Đường Tiểu Mễ, anh sẽ làm theo những gì em mong muốn.
Chu Văn Bân ngồi bên cạnh nhìn Phó Thụy Dương, ánh mắt mê mang, rõ ràng là quá uống nhiều, nhưng hễ mà có mỹ nữ đến gần, hắn hơi híp mắt lại phất tay một cái, mạnh mẽ cự tuyệt. Nếu là ngày trước, Phó đại thiếu gia làm sao giữ mình trong sạch như vậy?
Giữ mình trong sạch? Chu Văn Bân móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, ánh mắt có chút đùa cợt, cái từ này cũng dùng ở trên người của Phó Thụy Dương sao? Nửa năm trước, ai nói những lời này, hắn phải đánh rớt hàm răng của người ta, đây quả thực là chuyện buồn cười nhất thế kỷ này. Nhưng bây giờ, nó lại là sự thật.
Lần thứ nhất nhìn thấy Đường Tiểu Mễ ở quán lẩu, lúc ấy nhìn xa xa, cảm giác không có quá nhiều kinh ngạc, nét mặt nàng trong sáng. Không phải bọn hắn nhìn thấy một cô gái giả vờ trong sáng, mà là một cảm giác sạch sẽ, đôi mắt kia, sáng ngời rạng rỡ, vừa nhìn đã thấy đáy mắt trong suốt như dòng suối nước. Bây giờ nghĩ lại, khi đó Phó Thụy Dương đã động tâm, hắn chưa từng gặp qua Phó Thụy Dương mất hồn? Đó là lần thứ nhất.
Lúc ông cụ Phó gia buộc Phó Thụy Dương đính hôn với một cô gái xa lạ, hắn kiên quyết phản đối. Chu Văn Bân nhớ rất rõ, bọn họ ở trong quán ăn đêm, Phó Thụy Dương ôm một cô gái vóc dáng nóng bỏng, oán trách ông cụ không đúng, hắn còn chưa chơi đủ, hắn cũng không phải dựa hết vào người nhà, làm sao bắt hắn làm chuyện nhàm chán như vậy?
Chẳng qua lời này không nói ra, Phó Thụy Dương thay đổi suy nghĩ, hắn thầm nói, hay là chấp nhận đi, cưới một người vợ, đối phương gia thế rất tốt, đối với sự nghiệp của hắn cũng tốt, loại chuyện như vậy tại sao không làm. Lúc ấy hắn còn nghi ngờ, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, lời nói của Phó Thụy Dương lúc họp mặt bạn học cũ trường Tiểu Cao, lúc ấy, hắn đã biết đối phương chính là Đường Tiểu Mễ sao? Cho nên mới sảng khoái đồng ý như vậy.
Đỗ Thủy Tâm vẫn là một ngoại lệ đối với Phó Thụy Dương, là một cô gái duy nhất ở bên cạnh hắn rất lâu, Chu Văn Bân vốn tưởng rằng nàng đối với hắn rất đặc biệt, hắn cho rằng Đường Tiểu Mễ làm sao có thể bù đắp được vị trí của Đỗ Thủy Tâm trong lòng Phó Thụy Dương. Khi Đỗ Thủy Tâm trở về, hắn tránh Đường Tiểu Mễ, hẹn Phó Thụy Dương ra ngoài, hắn cho rằng nhìn thấy Đỗ Thủy Tâm, Phó Thụy Dương sẽ rất vui vẻ, nhưng chỉ là nhíu nhíu mày, dường như là gặp người phiền toái.
"Bân, sau này cậu đừng làm chuyện nhàm chán như vậy". Phó Thụy Dương cau mày nói với hắn.
Chu Văn Bân cười khổ, mỗi lần Đỗ Thủy Tâm trở lại, đều là một tay hắn thu xếp, những chuyện kia của bọn họ, hắn biết nhiều hơn so với người khác, tại sao lần này lại thay đổi thành chuyện nhàm chán rồi? Hắn biết, hết thảy biến hóa này đều vì một người, Đường Tiểu Mễ.
Lúc này Đường Tiểu Mễ đẩy hành lý đi ra cửa phi trường, có thể đi ra khỏi Thành phố N toàn là nhờ vào Lâm Vĩ Ba giúp một tay, lúc này, nàng chỉ có thể tìm hắn, không người nào có thể nghĩ đến điều này, nàng tìm hắn giúp một tay, chuyện này, nàng sớm nghĩ rồi, nàng biết, nếu để cho người khác biết, nhất định là không đi được.
Thậm chí, hắn còn tìm người giám sát Lâm Dương, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Chán nản uống rượu, mùi vị cũng chỉ là chua xót, vuốt vuốt chiếc vòng đinh ốc màu bạc trong tay, cái vít mở vẫn trên tay hắn, vòng tay trên cổ tay nàng chỉ có hắn mới có thể mở ra, nhưng chủ nhân của vòng tay đã không còn bên cạnh hắn nữa rồi.
Tiểu Mễ, nếu như đây là ý muốn của em.
Tiểu Mễ, nếu như em phí hết tâm tư, chẳng qua muốn anh buông tha cho em.
Tiểu Mễ, nếu như đây chính là quyết định sau cùng của em. Vậy thì Đường Tiểu Mễ, anh sẽ làm theo những gì em mong muốn.
Chu Văn Bân ngồi bên cạnh nhìn Phó Thụy Dương, ánh mắt mê mang, rõ ràng là quá uống nhiều, nhưng hễ mà có mỹ nữ đến gần, hắn hơi híp mắt lại phất tay một cái, mạnh mẽ cự tuyệt. Nếu là ngày trước, Phó đại thiếu gia làm sao giữ mình trong sạch như vậy?
Giữ mình trong sạch? Chu Văn Bân móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, ánh mắt có chút đùa cợt, cái từ này cũng dùng ở trên người của Phó Thụy Dương sao? Nửa năm trước, ai nói những lời này, hắn phải đánh rớt hàm răng của người ta, đây quả thực là chuyện buồn cười nhất thế kỷ này. Nhưng bây giờ, nó lại là sự thật.
Lần thứ nhất nhìn thấy Đường Tiểu Mễ ở quán lẩu, lúc ấy nhìn xa xa, cảm giác không có quá nhiều kinh ngạc, nét mặt nàng trong sáng. Không phải bọn hắn nhìn thấy một cô gái giả vờ trong sáng, mà là một cảm giác sạch sẽ, đôi mắt kia, sáng ngời rạng rỡ, vừa nhìn đã thấy đáy mắt trong suốt như dòng suối nước. Bây giờ nghĩ lại, khi đó Phó Thụy Dương đã động tâm, hắn chưa từng gặp qua Phó Thụy Dương mất hồn? Đó là lần thứ nhất.
Lúc ông cụ Phó gia buộc Phó Thụy Dương đính hôn với một cô gái xa lạ, hắn kiên quyết phản đối. Chu Văn Bân nhớ rất rõ, bọn họ ở trong quán ăn đêm, Phó Thụy Dương ôm một cô gái vóc dáng nóng bỏng, oán trách ông cụ không đúng, hắn còn chưa chơi đủ, hắn cũng không phải dựa hết vào người nhà, làm sao bắt hắn làm chuyện nhàm chán như vậy?
Chẳng qua lời này không nói ra, Phó Thụy Dương thay đổi suy nghĩ, hắn thầm nói, hay là chấp nhận đi, cưới một người vợ, đối phương gia thế rất tốt, đối với sự nghiệp của hắn cũng tốt, loại chuyện như vậy tại sao không làm. Lúc ấy hắn còn nghi ngờ, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, lời nói của Phó Thụy Dương lúc họp mặt bạn học cũ trường Tiểu Cao, lúc ấy, hắn đã biết đối phương chính là Đường Tiểu Mễ sao? Cho nên mới sảng khoái đồng ý như vậy.
Đỗ Thủy Tâm vẫn là một ngoại lệ đối với Phó Thụy Dương, là một cô gái duy nhất ở bên cạnh hắn rất lâu, Chu Văn Bân vốn tưởng rằng nàng đối với hắn rất đặc biệt, hắn cho rằng Đường Tiểu Mễ làm sao có thể bù đắp được vị trí của Đỗ Thủy Tâm trong lòng Phó Thụy Dương. Khi Đỗ Thủy Tâm trở về, hắn tránh Đường Tiểu Mễ, hẹn Phó Thụy Dương ra ngoài, hắn cho rằng nhìn thấy Đỗ Thủy Tâm, Phó Thụy Dương sẽ rất vui vẻ, nhưng chỉ là nhíu nhíu mày, dường như là gặp người phiền toái.
"Bân, sau này cậu đừng làm chuyện nhàm chán như vậy". Phó Thụy Dương cau mày nói với hắn.
Chu Văn Bân cười khổ, mỗi lần Đỗ Thủy Tâm trở lại, đều là một tay hắn thu xếp, những chuyện kia của bọn họ, hắn biết nhiều hơn so với người khác, tại sao lần này lại thay đổi thành chuyện nhàm chán rồi? Hắn biết, hết thảy biến hóa này đều vì một người, Đường Tiểu Mễ.
Lúc này Đường Tiểu Mễ đẩy hành lý đi ra cửa phi trường, có thể đi ra khỏi Thành phố N toàn là nhờ vào Lâm Vĩ Ba giúp một tay, lúc này, nàng chỉ có thể tìm hắn, không người nào có thể nghĩ đến điều này, nàng tìm hắn giúp một tay, chuyện này, nàng sớm nghĩ rồi, nàng biết, nếu để cho người khác biết, nhất định là không đi được.
/191
|