Khi Đường Tiểu Mễ có chút thích ứng với thời tiết Cao Nguyên Tây Tạng, thêm bị sốt hai ngày, đã là bốn ngày.
Dường như Lâm Vĩ Ba đối với nơi này rất quen thuộc, hắn mang Đường Tiểu Mễ đi dạo chơi ở cung điện Bố Lạp Đạt mà nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu. Thân thể còn chưa khỏi hẳn, Đường Tiểu Mễ leo lên cung điện Bố Lạp Đạt được xưng "Thượng Cung" rất phí thể lực. Dọc theo đường núi trải đá hoa cương phía trước bậc thang từng bước lên cao, nghỉ ngơi mấy lần mới đi tới sân trước cửa lớn cung điện.
Bước vào cửa cung điện cao lớn sâm nghiêm, đi lòng vòng nơi Phật điện xanh vàng rực rỡ, Linh Tháp, Tẩm cung, hành lang giữa, ánh đèn nhỏ bé, màn che cửa sổ buông xuống, hương vị bơ tràn ngập xung quanh, tất cả dường như rơi vào một khung cảnh mờ mịt cổ xưa, không tự chủ được bị đi lạc vào nơi chứa kinh thư, Phật tượng, tranh vẽ trên tường và truyền thuyết xa vời.
Đời Đạt Lai Lạt Ma, Linh Tháp là cung điện Bố Lạp Đạt cao lớn nhất, tháp điện có tầng lầu cao.
Đường Tiểu Mễ đi vào cửa chính, ngẩng đầu lên kinh ngạc đến ngây người vì vẻ xa hoa, toàn bộ Linh Tháp từ trên xuống dưới đều nạm vàng, trang trí vô số viên Kỳ Trân Dị Bảo to lớn, ánh sáng lung linh, xem thế là đủ rồi. Trong điện Lạt Ma nhiệt tình giảng giải cho bọn họ biết về lịch sử lâu đời của Linh Tháp và sự tốn kém khối tài sản khổng lồ, giảng giải tới phần kinh điển về thần linh thì ngừng lại với vẻ mặt thành kính.
Đường Tiểu Mễ đi ra khỏi cung điện tĩnh mịt, trở lại dưới ánh mặt trời sáng rỡ, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hoa mắt nhìn cung điện tầng tầng lớp lớp cao vút lên mây, xanh thẳm trên không trung, nóc nhà mạ vàng, cột đá màu đen khắc hình Phật, các loại màu sắc tươi đẹp và trang nghiêm phối hợp lại với nhau, tạo ra ấn tượng mãnh liệt.
Chợt nghe trong không trung có tiếng hát thoảng đưa, nhìn thấy trên bức tường màu đỏ có một nhóm công nhân tộc nữ Tây Tạng đang đứng đầm mặt tường, họ hát ca vui vẻ, tay chân vẫn làm việc, bọn họ mỉm cười nhìn Đường Tiểu Mễ ngoắc ngoắc tay. Hai người không khỏi bị cuốn hút bởi tiếng ca vui vẻ và sự đơn thuần của bọn họ.
Lâm Vĩ Ba nói muốn đưa Đường Tiểu Mễ đi xem mặt trời lặn ở dưới cung điện Bố Lạp Đạt, nghe nói có ánh sáng đẹp nhất. Bọn họ cùng nhau leo lên phía Tây núi Dược Vương chờ đợi, xuyên qua tầng mây, một ánh nắng chiều chậm rãi rơi vào cung điện Bố Lạp Đạt, nhất thời Kim Đỉnh lóe lên, màu đỏ cung điện phủ lên ánh hào quang, làm tòa "Thượng Cung" đứng sừng sững càng thêm thần bí trang nghiêm.
Bọn họ vội vàng chạy bộ đến quảng trường cung điện Bố Lạp Đạt, muốn nhìn chính diện một chút, thật đáng tiếc ánh kim quang thoáng chốc đã không thể nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát, cung điện Bố Lạp Đạt rất nhanh ẩn mình trong hoàng hôn.
Lâm Vĩ Ba đưa Đường Tiểu Mễ đi đến một nhà hàng DUNYA nổi tiếng rượu hoa quả, nơi đó trang trí rất tinh xảo như một nhà hàng Tây, phòng ốc tao nhã, thức ăn nồng đậm nét dân tộc. Đêm xuống, bọn họ ngồi ở quầy rượu ăn buffet, xem biểu diễn ca múa. Lâm Vĩ Ba không cho Đường Tiểu Mễ uống rượu, Đường Tiểu Mễ chỉ có thể nhàm chán cắn ống hút, rót rất nhiều nước trái cây vào ly.
Cho đến khi bác sĩ nói Đường Tiểu Mễ đã hoàn toàn thích ứng Cao nguyên Tây Tạng, Lâm Vĩ Ba Tài thở phào nhẹ nhõm, đồng ý với Đường Tiểu Mễ, sẽ mang nàng đi du ngoạn Tây Tạng.
Bọn họ quyết định dọc theo đường quốc lộ phía Bắc đi về Nam, trước khi đi, Đường Tiểu Mễ nói muốn lên Đại Chiêu Tự nhìn một chút nữa. Tòa Lhasa kiến trúc nổi tiếng nhất. Trong Phật giáo Tây Tạng, chùa Đại Chiêu Tự qui mô kiến trúc cũng không lớn, nhưng địa vị và sự ảnh hưởng của nó lại đứng đầu, khiến cho chùa chiền khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng. Cho nên, trong lòng tín đồ Đại Chiêu Tự, Phật giáo Tây Tạng vô cùng thần thánh, là sự thiêng liêng trong lòng bọn họ.
Đi vào trong chùa nhang khói lượn lờ, người người nhốn nháo, hai hàng bơ đèn thờ cúng ở trước Phật điện, không bao giờ bị tắt như là bằng chứng khách hành hương không ngại xa xôi, không sợ gian nguy, ngàn dặm tìm tới Lhasa thành kính.
Phật điện là bộ phận chính của Đại Chiêu Tự, bên trong mịt mờ sâu thẫm, là nơi thờ cúng Phật tổ Thích Ca Mâu Ni, Cường Ba Phật, Vô Lượng Quang Phật, thiên thủ thiên nhãn Quan Âm Phật, cùng với vô số vàng bạc, châu báu, vật liệu quý giá để làm ra kinh Phật, là vật báu trấn giữ chùa.
Dường như Lâm Vĩ Ba đối với nơi này rất quen thuộc, hắn mang Đường Tiểu Mễ đi dạo chơi ở cung điện Bố Lạp Đạt mà nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu. Thân thể còn chưa khỏi hẳn, Đường Tiểu Mễ leo lên cung điện Bố Lạp Đạt được xưng "Thượng Cung" rất phí thể lực. Dọc theo đường núi trải đá hoa cương phía trước bậc thang từng bước lên cao, nghỉ ngơi mấy lần mới đi tới sân trước cửa lớn cung điện.
Bước vào cửa cung điện cao lớn sâm nghiêm, đi lòng vòng nơi Phật điện xanh vàng rực rỡ, Linh Tháp, Tẩm cung, hành lang giữa, ánh đèn nhỏ bé, màn che cửa sổ buông xuống, hương vị bơ tràn ngập xung quanh, tất cả dường như rơi vào một khung cảnh mờ mịt cổ xưa, không tự chủ được bị đi lạc vào nơi chứa kinh thư, Phật tượng, tranh vẽ trên tường và truyền thuyết xa vời.
Đời Đạt Lai Lạt Ma, Linh Tháp là cung điện Bố Lạp Đạt cao lớn nhất, tháp điện có tầng lầu cao.
Đường Tiểu Mễ đi vào cửa chính, ngẩng đầu lên kinh ngạc đến ngây người vì vẻ xa hoa, toàn bộ Linh Tháp từ trên xuống dưới đều nạm vàng, trang trí vô số viên Kỳ Trân Dị Bảo to lớn, ánh sáng lung linh, xem thế là đủ rồi. Trong điện Lạt Ma nhiệt tình giảng giải cho bọn họ biết về lịch sử lâu đời của Linh Tháp và sự tốn kém khối tài sản khổng lồ, giảng giải tới phần kinh điển về thần linh thì ngừng lại với vẻ mặt thành kính.
Đường Tiểu Mễ đi ra khỏi cung điện tĩnh mịt, trở lại dưới ánh mặt trời sáng rỡ, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hoa mắt nhìn cung điện tầng tầng lớp lớp cao vút lên mây, xanh thẳm trên không trung, nóc nhà mạ vàng, cột đá màu đen khắc hình Phật, các loại màu sắc tươi đẹp và trang nghiêm phối hợp lại với nhau, tạo ra ấn tượng mãnh liệt.
Chợt nghe trong không trung có tiếng hát thoảng đưa, nhìn thấy trên bức tường màu đỏ có một nhóm công nhân tộc nữ Tây Tạng đang đứng đầm mặt tường, họ hát ca vui vẻ, tay chân vẫn làm việc, bọn họ mỉm cười nhìn Đường Tiểu Mễ ngoắc ngoắc tay. Hai người không khỏi bị cuốn hút bởi tiếng ca vui vẻ và sự đơn thuần của bọn họ.
Lâm Vĩ Ba nói muốn đưa Đường Tiểu Mễ đi xem mặt trời lặn ở dưới cung điện Bố Lạp Đạt, nghe nói có ánh sáng đẹp nhất. Bọn họ cùng nhau leo lên phía Tây núi Dược Vương chờ đợi, xuyên qua tầng mây, một ánh nắng chiều chậm rãi rơi vào cung điện Bố Lạp Đạt, nhất thời Kim Đỉnh lóe lên, màu đỏ cung điện phủ lên ánh hào quang, làm tòa "Thượng Cung" đứng sừng sững càng thêm thần bí trang nghiêm.
Bọn họ vội vàng chạy bộ đến quảng trường cung điện Bố Lạp Đạt, muốn nhìn chính diện một chút, thật đáng tiếc ánh kim quang thoáng chốc đã không thể nhìn thấy. Chỉ trong chốc lát, cung điện Bố Lạp Đạt rất nhanh ẩn mình trong hoàng hôn.
Lâm Vĩ Ba đưa Đường Tiểu Mễ đi đến một nhà hàng DUNYA nổi tiếng rượu hoa quả, nơi đó trang trí rất tinh xảo như một nhà hàng Tây, phòng ốc tao nhã, thức ăn nồng đậm nét dân tộc. Đêm xuống, bọn họ ngồi ở quầy rượu ăn buffet, xem biểu diễn ca múa. Lâm Vĩ Ba không cho Đường Tiểu Mễ uống rượu, Đường Tiểu Mễ chỉ có thể nhàm chán cắn ống hút, rót rất nhiều nước trái cây vào ly.
Cho đến khi bác sĩ nói Đường Tiểu Mễ đã hoàn toàn thích ứng Cao nguyên Tây Tạng, Lâm Vĩ Ba Tài thở phào nhẹ nhõm, đồng ý với Đường Tiểu Mễ, sẽ mang nàng đi du ngoạn Tây Tạng.
Bọn họ quyết định dọc theo đường quốc lộ phía Bắc đi về Nam, trước khi đi, Đường Tiểu Mễ nói muốn lên Đại Chiêu Tự nhìn một chút nữa. Tòa Lhasa kiến trúc nổi tiếng nhất. Trong Phật giáo Tây Tạng, chùa Đại Chiêu Tự qui mô kiến trúc cũng không lớn, nhưng địa vị và sự ảnh hưởng của nó lại đứng đầu, khiến cho chùa chiền khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng. Cho nên, trong lòng tín đồ Đại Chiêu Tự, Phật giáo Tây Tạng vô cùng thần thánh, là sự thiêng liêng trong lòng bọn họ.
Đi vào trong chùa nhang khói lượn lờ, người người nhốn nháo, hai hàng bơ đèn thờ cúng ở trước Phật điện, không bao giờ bị tắt như là bằng chứng khách hành hương không ngại xa xôi, không sợ gian nguy, ngàn dặm tìm tới Lhasa thành kính.
Phật điện là bộ phận chính của Đại Chiêu Tự, bên trong mịt mờ sâu thẫm, là nơi thờ cúng Phật tổ Thích Ca Mâu Ni, Cường Ba Phật, Vô Lượng Quang Phật, thiên thủ thiên nhãn Quan Âm Phật, cùng với vô số vàng bạc, châu báu, vật liệu quý giá để làm ra kinh Phật, là vật báu trấn giữ chùa.
/191
|