Phan Văn Đình ở trong Hội sở Bạch Mã, phòng ốc sang trọng dự buổi tiệc cùng với mấy ông lão, cô uống một hớp nước lọc cho giã rượu, đi tới trên hành lang hóng mát, không ngờ nhìn thấy Đường Tiểu Mễ ở cuối hành lang. Đầu của nàng dựa vách tường, mắt khẽ nhắm, nhìn rất mệt mỏi.
Có thể nàng đang chìm vào suy nghĩ, cũng có thể thảm nơi này quá dày, Phan Văn Đình đi giày cao gót, đi tới trước mặt nàng nhưng nàng vẫn không hay biết.
"Đường Tiểu Mễ" Phan Văn Đình kêu nàng.
Người trước mặt dường như hơi ngẫn người, từ từ mở mắt, hít một hơi, đứng thẳng người lên, lạnh nhạt nói: "Phan Văn Đình".
Sau lần gặp nhau ở ESPRESSO, giờ là lần thứ nhất gặp lại, Phan Văn Đình cũng đến dựa bên tường, đứng song song với nàng chung một chỗ, hai người cũng không nói gì.
"Có thuốc lá không?" Đường Tiểu Mễ nhìn nàng, dường như khẽ cười một cái.
Phan Văn Đình trợn to hai mắt, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Cô hút thuốc lá?"
Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, khẽ chu miệng, nở nụ cười: "Nghiêm chỉnh mà nói, còn là do cô ban tặng".
Chỉ thoáng nghĩ, Phan Văn Đình liền hiểu ý của Đường Tiểu Mễ nói là chuyện của nàng và Lâm Dương. Nhớ lại, đã nhiều năm như vậy, hai người bon họ gặp mặt nhau ba lần, lần gặp đều là “giương cung bạt kiếm”, lần này gặp lại, lại có thể cười đùa cỡi mở, không liên quan đau khổ.
Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, bên trong chỉ còn hai điếu, Phan Văn Đình đưa cho Đường Tiểu Mễ một điếu, mình ngậm một điếu. Đường Tiểu Mễ liếc Phan Văn Đình một cái, tư thế rất tao nhã, đặc biệt có chút thú vị. Trái lại, nàng hít một hơi thật sâu, nhưng không làm sao nhả khói ra lỗ mũi, toàn bộ tích tụ trong lồng ngực, làm nàng ho khan.
Phan Văn Đình buồn cười vỗ vỗ sau lưng cho Đường Tiểu Mễ: "Không sao chứ"
Đường Tiểu Mễ ho đến có chút khó chịu: "Sẽ tốt thôi, nhưng nhả ra không được, tôi hút thuốc cũng không ít".
Phan Văn Đình đoạt lấy điếu thuốc cháy dỡ trong tay nàng, ném vào một thùng rác bên cạnh, cũng dập tắt thuốc lá của mình, khẽ cười nói: "Không hút nữa, sau này cũng không hút, cô cũng đừng hút nữa".
Lúc này Đường Tiểu Mễ mới chú ý tới cái bụng hơi gồ lên của cô, dở khóc dở cười, chỉ vào Phan Văn Đình nói: "Bao lâu rồi? Cô thật giỏi, trên người đầy mùi rượu, còn hút thuốc lá".
Sờ bụng một cái, không nhìn kỹ sẽ không biết được. trên mặt Phan Văn Đình hiện lên một nụ cười: "Ba tháng rồi, hôm nay là tiệc mừng, uống một chút, về sau không uống nữa".
Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, nhìn bụng Phan Văn Đình, thật lâu mới lộ ra nụ cười: "Chúc mừng cô".
"Thật ra thì tôi nên cám ơn cô". Phan Văn Đình nhìn Đường Tiểu Mễ, ánh mắt có chút mơ màng, "Tôi biết rõ, nếu cô không cứng rắn, hắn sẽ không buông tay".
Đường Tiểu Mễ đôi môi giật giật, không nói gì, Lâm Dương, đã sớm quên, nếu không, nàng sẽ không đứng ở chỗ này nhẹ nhàng nói chuyện với Phan Văn Đình.
"Hắn có một chiếc hòm giữ đồ, vẫn khóa, ai cũng không để cho đụng vào, có lần tôi mở trộm ra nhìn, thì ra là đều là một ít vật linh tinh, nhìn một cái cũng biết đều là thứ trước kia các người giữ lại". Phan Văn Đình mím môi, tiếp tục nói, "Mấy tháng trước, hắn nhất định phải ly hôn với tôi, tôi biết tôi không giữ được hắn, cho nên, Đường Tiểu Mễ, lần này cám ơn cô, là cô đã cắt đứt niệm tưởng của hắn".
Đường Tiểu Mễ cười cười, không biết nói cái gì cho phải. Buổi tối đó, Phó Thụy Dương hung tợn hỏi nàng: "Có phải bởi vì thằng nhóc Lâm Dương kia muốn ly hôn hay không?"
Nàng đột nhiên cảm thấy, giữa nàng và Lâm Dương, dường như chưa từng nói yêu nhau. Ai cũng không có nói chia tay, cứ như vậy càng ngày càng xa. Không phải nàng không nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn và không muốn xa rời, nhưng nàng không cách nào đáp lại, trong lòng của nàng đã có người khác, huống chi, nàng thật đối với chồng của người khác, không có hứng thú.
Lần thứ hai, nàng hẹn hắn ra ngoài, có lẽ rất tàn nhẫn, nàng nói: "Sư huynh, em đã buông tay, anh cũng nhất định nên buông tay, hôn nhân không phải trò đùa, không nên nói ly hôn".
Có thể nàng đang chìm vào suy nghĩ, cũng có thể thảm nơi này quá dày, Phan Văn Đình đi giày cao gót, đi tới trước mặt nàng nhưng nàng vẫn không hay biết.
"Đường Tiểu Mễ" Phan Văn Đình kêu nàng.
Người trước mặt dường như hơi ngẫn người, từ từ mở mắt, hít một hơi, đứng thẳng người lên, lạnh nhạt nói: "Phan Văn Đình".
Sau lần gặp nhau ở ESPRESSO, giờ là lần thứ nhất gặp lại, Phan Văn Đình cũng đến dựa bên tường, đứng song song với nàng chung một chỗ, hai người cũng không nói gì.
"Có thuốc lá không?" Đường Tiểu Mễ nhìn nàng, dường như khẽ cười một cái.
Phan Văn Đình trợn to hai mắt, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Cô hút thuốc lá?"
Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, khẽ chu miệng, nở nụ cười: "Nghiêm chỉnh mà nói, còn là do cô ban tặng".
Chỉ thoáng nghĩ, Phan Văn Đình liền hiểu ý của Đường Tiểu Mễ nói là chuyện của nàng và Lâm Dương. Nhớ lại, đã nhiều năm như vậy, hai người bon họ gặp mặt nhau ba lần, lần gặp đều là “giương cung bạt kiếm”, lần này gặp lại, lại có thể cười đùa cỡi mở, không liên quan đau khổ.
Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, bên trong chỉ còn hai điếu, Phan Văn Đình đưa cho Đường Tiểu Mễ một điếu, mình ngậm một điếu. Đường Tiểu Mễ liếc Phan Văn Đình một cái, tư thế rất tao nhã, đặc biệt có chút thú vị. Trái lại, nàng hít một hơi thật sâu, nhưng không làm sao nhả khói ra lỗ mũi, toàn bộ tích tụ trong lồng ngực, làm nàng ho khan.
Phan Văn Đình buồn cười vỗ vỗ sau lưng cho Đường Tiểu Mễ: "Không sao chứ"
Đường Tiểu Mễ ho đến có chút khó chịu: "Sẽ tốt thôi, nhưng nhả ra không được, tôi hút thuốc cũng không ít".
Phan Văn Đình đoạt lấy điếu thuốc cháy dỡ trong tay nàng, ném vào một thùng rác bên cạnh, cũng dập tắt thuốc lá của mình, khẽ cười nói: "Không hút nữa, sau này cũng không hút, cô cũng đừng hút nữa".
Lúc này Đường Tiểu Mễ mới chú ý tới cái bụng hơi gồ lên của cô, dở khóc dở cười, chỉ vào Phan Văn Đình nói: "Bao lâu rồi? Cô thật giỏi, trên người đầy mùi rượu, còn hút thuốc lá".
Sờ bụng một cái, không nhìn kỹ sẽ không biết được. trên mặt Phan Văn Đình hiện lên một nụ cười: "Ba tháng rồi, hôm nay là tiệc mừng, uống một chút, về sau không uống nữa".
Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, nhìn bụng Phan Văn Đình, thật lâu mới lộ ra nụ cười: "Chúc mừng cô".
"Thật ra thì tôi nên cám ơn cô". Phan Văn Đình nhìn Đường Tiểu Mễ, ánh mắt có chút mơ màng, "Tôi biết rõ, nếu cô không cứng rắn, hắn sẽ không buông tay".
Đường Tiểu Mễ đôi môi giật giật, không nói gì, Lâm Dương, đã sớm quên, nếu không, nàng sẽ không đứng ở chỗ này nhẹ nhàng nói chuyện với Phan Văn Đình.
"Hắn có một chiếc hòm giữ đồ, vẫn khóa, ai cũng không để cho đụng vào, có lần tôi mở trộm ra nhìn, thì ra là đều là một ít vật linh tinh, nhìn một cái cũng biết đều là thứ trước kia các người giữ lại". Phan Văn Đình mím môi, tiếp tục nói, "Mấy tháng trước, hắn nhất định phải ly hôn với tôi, tôi biết tôi không giữ được hắn, cho nên, Đường Tiểu Mễ, lần này cám ơn cô, là cô đã cắt đứt niệm tưởng của hắn".
Đường Tiểu Mễ cười cười, không biết nói cái gì cho phải. Buổi tối đó, Phó Thụy Dương hung tợn hỏi nàng: "Có phải bởi vì thằng nhóc Lâm Dương kia muốn ly hôn hay không?"
Nàng đột nhiên cảm thấy, giữa nàng và Lâm Dương, dường như chưa từng nói yêu nhau. Ai cũng không có nói chia tay, cứ như vậy càng ngày càng xa. Không phải nàng không nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn và không muốn xa rời, nhưng nàng không cách nào đáp lại, trong lòng của nàng đã có người khác, huống chi, nàng thật đối với chồng của người khác, không có hứng thú.
Lần thứ hai, nàng hẹn hắn ra ngoài, có lẽ rất tàn nhẫn, nàng nói: "Sư huynh, em đã buông tay, anh cũng nhất định nên buông tay, hôn nhân không phải trò đùa, không nên nói ly hôn".
/191
|