Tuy nói Đường Tiểu Mễ đã đính hôn với Phó Thụy Dương, nhưng thật sự gặp Phó Long Bưu cũng không nhiều. Một mình nàng ngồi cùng lão ở khoảng cách gần như vậy đây là lần đầu tiên.
Đường Tiểu Mễ nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, Phó Long Bưu cũng không thúc giục nàng, chỉ thong thả uống trà, dường như Đường Tiểu Mễ xuất hiện nơi này hết sức bình thường.
Một hồi lâu, Đường Tiểu Mễ rốt cuộc mở miệng nói: "Ông nội Phó, ông và ông nội cháu quyết định hôn ước, cháu muốn hủy bỏ".
Tay Phó Long Bưu đang cầm cái ly dừng lại, có chút giật mình nhìn Đường Tiểu Mễ, hỏi một câu: "Cháu gái, đây là vì bản thân mình hay vì người khác?"
Một vấn đề rất đơn giản, vì bản thân hay vì người khác nhưng Đường Tiểu Mễ căng môi một cái, lại nói không thốt nên lời. Đây coi như là vì người khác sao? Vì Lâm Vĩ Ba? hay vì ông nội?
Nàng không lừa được bản thân nàng, còn vì không cách nào đối mặt với Phó Thụy Dương, bởi vì không bỏ được, cho nên dùng loại phương pháp này buộc mình chặt đứt tơ tình, không còn liên quan.
Khẽ thở dài một cái, ngón tay Phó Long Bưu nhẹ nhàng vuốt ve quai tách: "Tiểu Mễ, cháu có biết ông nội của cháu, trước khi ra đi nói với ông chuyện gì không?"
Đường Tiểu Mễ ngẩn ra, không ai nói cho nàng biết, trước khi ra đi ông nội như thế nào, nàng càng không biết, ông nội đã từng nói cái gì. Ngơ ngác nhìn Phó Long Bưu, nhất thời thất thần.
"Đứa nhỏ Tiểu Mễ này luôn đối với bản thân mình rất tàn nhẫn, rất thích giày vò bản thân, tự mình không đau lòng nhưng lão già tôi đau lòng. Lão Phó, lão Dương, tôi không nhìn thấy được bọn chúng kết hôn, đứa nhỏ này, ông phải giúp tôi trông coi, đừng để cho nó làm chuyện ngu ngốc". Đây là lời của Đường Kiếm trong lúc tỉnh táo nói với Phó Long Bưu và Dương Thắng.
Phó Long Bưu biết ông bạn già của mình, trong lòng chỉ lo lắng cho bảo bối này, biết rất rõ không được, chuyện khác cũng không gấp, lại kéo lão lo chuyện Tiểu Mễ, ngay cả một khắc cuối cùng, hai người, lão và Dương Thắng bảo đảm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mễ, lúc này mới chịu nhắm mắt. Con bé này, lão Đường thật sự yêu thích.
"Tiểu Mễ, ông nội cháu luôn nói, cháu không đau lòng, trước kia ta và lão không xem ra gì, cõi đời này người nào lại không đau lòng vì bản thân?" Phó Long Bưu thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, "Bây giờ cháu chính là như vậy sao?"
Đường Tiểu Mễ mắt miệng khô khốc, trong đầu lập tức hỗn loạn, kinh ngạc nói không ra lời.
Hồi lâu, Đường Tiểu Mễ lắc đầu một cái: "Thụy Dương hắn, đã có đối tượng tốt hơn cháu, cháu nên trở về vị trí của mình".
Phó Long Bưu cau mày, nếp nhăn trên mặt có chút vặn vẹo, hồi lâu mới nói: "Tự xem nhẹ mình!"
Nói xong, tức giận hừ hừ, cắn răng nghiến lợi, Đường Tiểu Mễ không dám nói tiếp. Là tự xem nhẹ mình sao?
Hắn vĩnh viễn ở tít trên cao, trước đây không lâu, nàng không thể đuổi theo kịp hắn. Hắn vĩnh viễn có cuộc sống đặc sắc, mặc dù thiếu nàng, thế giới của hắn vẫn muôn màu muôn vẻ.
Nàng cũng không phải là duy nhất của hắn, nhưng hắn đã là duy nhất của nàng.
Nàng muốn dựa vào hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, nhưng hắn lại chỉ coi nàng là chim Hoàng Yến trong lồng son, nhìn như được che chở thật tốt, không thấm gió mưa, nhưng chẳng qua lúc vui vẻ thì đùa một chút, lúc không vui thì bỏ mặc, nàng chưa bao giờ biết hắn đang nghĩ gì, làm gì.
"Thằng nhóc của Lâm gia kia rất tốt, nhưng Tiểu Mễ, cháu có thể không so đo quá khứ của hắn, tại sao đối với mấy chuyện kia của Thụy Dương lại không bỏ được vậy?" dường như Phó Long Bưu chỉ tùy ý hỏi, lại dường như ném một quả bom vào trong lòng Đường Tiểu Mễ, trong đầu nàng ong ong.
Đường Tiểu Mễ và Lâm Vĩ Ba hẹn ăn cơm tối cùng nhau, trên đường đi đến chỗ hẹn, nàng vẫn nghĩ đến những lời này, trong lúc nhất thời lại không tập trung.
Nếu ai đã từng lớn lên một mình mới cảm nhận được tâm tư của TM
Đường Tiểu Mễ nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, Phó Long Bưu cũng không thúc giục nàng, chỉ thong thả uống trà, dường như Đường Tiểu Mễ xuất hiện nơi này hết sức bình thường.
Một hồi lâu, Đường Tiểu Mễ rốt cuộc mở miệng nói: "Ông nội Phó, ông và ông nội cháu quyết định hôn ước, cháu muốn hủy bỏ".
Tay Phó Long Bưu đang cầm cái ly dừng lại, có chút giật mình nhìn Đường Tiểu Mễ, hỏi một câu: "Cháu gái, đây là vì bản thân mình hay vì người khác?"
Một vấn đề rất đơn giản, vì bản thân hay vì người khác nhưng Đường Tiểu Mễ căng môi một cái, lại nói không thốt nên lời. Đây coi như là vì người khác sao? Vì Lâm Vĩ Ba? hay vì ông nội?
Nàng không lừa được bản thân nàng, còn vì không cách nào đối mặt với Phó Thụy Dương, bởi vì không bỏ được, cho nên dùng loại phương pháp này buộc mình chặt đứt tơ tình, không còn liên quan.
Khẽ thở dài một cái, ngón tay Phó Long Bưu nhẹ nhàng vuốt ve quai tách: "Tiểu Mễ, cháu có biết ông nội của cháu, trước khi ra đi nói với ông chuyện gì không?"
Đường Tiểu Mễ ngẩn ra, không ai nói cho nàng biết, trước khi ra đi ông nội như thế nào, nàng càng không biết, ông nội đã từng nói cái gì. Ngơ ngác nhìn Phó Long Bưu, nhất thời thất thần.
"Đứa nhỏ Tiểu Mễ này luôn đối với bản thân mình rất tàn nhẫn, rất thích giày vò bản thân, tự mình không đau lòng nhưng lão già tôi đau lòng. Lão Phó, lão Dương, tôi không nhìn thấy được bọn chúng kết hôn, đứa nhỏ này, ông phải giúp tôi trông coi, đừng để cho nó làm chuyện ngu ngốc". Đây là lời của Đường Kiếm trong lúc tỉnh táo nói với Phó Long Bưu và Dương Thắng.
Phó Long Bưu biết ông bạn già của mình, trong lòng chỉ lo lắng cho bảo bối này, biết rất rõ không được, chuyện khác cũng không gấp, lại kéo lão lo chuyện Tiểu Mễ, ngay cả một khắc cuối cùng, hai người, lão và Dương Thắng bảo đảm, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mễ, lúc này mới chịu nhắm mắt. Con bé này, lão Đường thật sự yêu thích.
"Tiểu Mễ, ông nội cháu luôn nói, cháu không đau lòng, trước kia ta và lão không xem ra gì, cõi đời này người nào lại không đau lòng vì bản thân?" Phó Long Bưu thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, "Bây giờ cháu chính là như vậy sao?"
Đường Tiểu Mễ mắt miệng khô khốc, trong đầu lập tức hỗn loạn, kinh ngạc nói không ra lời.
Hồi lâu, Đường Tiểu Mễ lắc đầu một cái: "Thụy Dương hắn, đã có đối tượng tốt hơn cháu, cháu nên trở về vị trí của mình".
Phó Long Bưu cau mày, nếp nhăn trên mặt có chút vặn vẹo, hồi lâu mới nói: "Tự xem nhẹ mình!"
Nói xong, tức giận hừ hừ, cắn răng nghiến lợi, Đường Tiểu Mễ không dám nói tiếp. Là tự xem nhẹ mình sao?
Hắn vĩnh viễn ở tít trên cao, trước đây không lâu, nàng không thể đuổi theo kịp hắn. Hắn vĩnh viễn có cuộc sống đặc sắc, mặc dù thiếu nàng, thế giới của hắn vẫn muôn màu muôn vẻ.
Nàng cũng không phải là duy nhất của hắn, nhưng hắn đã là duy nhất của nàng.
Nàng muốn dựa vào hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, nhưng hắn lại chỉ coi nàng là chim Hoàng Yến trong lồng son, nhìn như được che chở thật tốt, không thấm gió mưa, nhưng chẳng qua lúc vui vẻ thì đùa một chút, lúc không vui thì bỏ mặc, nàng chưa bao giờ biết hắn đang nghĩ gì, làm gì.
"Thằng nhóc của Lâm gia kia rất tốt, nhưng Tiểu Mễ, cháu có thể không so đo quá khứ của hắn, tại sao đối với mấy chuyện kia của Thụy Dương lại không bỏ được vậy?" dường như Phó Long Bưu chỉ tùy ý hỏi, lại dường như ném một quả bom vào trong lòng Đường Tiểu Mễ, trong đầu nàng ong ong.
Đường Tiểu Mễ và Lâm Vĩ Ba hẹn ăn cơm tối cùng nhau, trên đường đi đến chỗ hẹn, nàng vẫn nghĩ đến những lời này, trong lúc nhất thời lại không tập trung.
Nếu ai đã từng lớn lên một mình mới cảm nhận được tâm tư của TM
/191
|