Phó Thụy Dương đứng ở cửa, nhấn chuông cửa không biết bao nhiêu lần, trong phòng vẫn không có một chút động tĩnh, hiển nhiên người ở bên trong vẫn còn tức giận.
Lấy điện thoại di động ra, nhấn bàn phím một lần nữa, vẫn tiếng đô đô lạnh lẽo, giống như những lần trước, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ máy móc: số điện thoại tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Nguyệt Như bất đắc dĩ nhìn Đường Tiểu Mễ: "Mình nói này đại tiểu thư, cậu đã hết giận chưa? Đã hai ngày rồi, cậu tính ở chỗ mình bao lâu?"
Đường Tiểu Mễ vẫn yên lặng.
"Điện thoại của cậu, nghe một chút đi". Nguyệt Như đưa di động cho nàng, nhướng mắt, số mệnh của cô thế nào vậy, gặp phải hai kẻ dở hơi.
Đường Tiểu Mễ vẫn im lặng như trước.
Nguyệt Như bất mãn, định nhấn phím tắt đi, trong điện thoại di động xuất hiện một giọng nam quen thuộc: "Nếu như không phải là Tiểu Mễ, xin cúp điện thoại, nếu là Tiểu Mễ, ngàn vạn lần không được cúp điện thoại, xin tiếp tục nghe tiếp".
Đường Tiểu Mễ ngẩn người, đây là chuyện gì?
Đầu điện thoại bên kia dừng một chút, Đường Tiểu Mễ thậm chí có thể nghe được giọng nói của Phó Thụy Dương, tiếp theo, một đoạn bài hát vô cùng kinh hãi xuất hiện.
"Amen a trước một gốc cây nho
Một mầm non xanh tươi mới vừa nhú
Ốc sên trên lưng mang cái vỏ nặng nề
Từng bước, từng bước bò lên trên
Trên cây có hai con chim vàng anh
Hi hi, ha ha đang cười nó
Quả nho đã chín tới rồi
Bây giờ còn bò lên làm gì
Vàng anh, vàng anh không nên cười
Chờ ta bò lên nó sẽ chín"
Là giọng hát của Phó Thụy Dương, có chút kỳ cục nhưng vô cùng nghiêm túc đã hát xong bài hát thiếu nhi, tiếp theo hắn dịu dàng nói: "Tiểu Mễ, đừng giận nữa, về nhà với anh đi".
Đường Tiểu Mễ cười, mặt có chút hồng, Phó Thụy Dương có thể hát nhạc thiếu nhi, đây là bài nhạc thiếu nhi nàng thích nhất, khi còn bé, nàng không vui, bọn Sơ Nhất hát bài “Ốc sên và chim vàng anh” này để dỗ nàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn Sơ Nhất hát bài hát này, tâm tình của nàng sẽ tốt lên.
"Cái này từ đâu có?" Đường Tiểu Mễ quay đầu lại hỏi Nguyệt Như.
"Từ đâu có?" Nguyệt Như cười, "Người kia nhà cậu rất lãng mạn, vì dỗ cậu về nhà, thật là chuyện gì cũng làm được. Đây là điện thoại của nhà cậu, ở văn phòng làm việc, điện thoại di động của hắn, đều là cái này".
Mặt Đường Tiểu Mễ đỏ bừng, người này, cũng không ngại mất mặt, nhiều người tìm hắn như vậy, gọi điện thoại, chẳng phải đều nghe thế sao?
Nguyệt Như bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai ngươi cứ từ tâm sự, mình xem không nổi nữa, đáng thương cho mình phải nhịn đói với cậu, ngủ đi".
Phó Thụy Dương nhìn sắc trời, đã bắt đầu mờ tối, hắn chỉ có thể hao tâm tổn trí như vậy, hắn biết nàng sẽ mềm lòng, sẽ mở cửa, sẽ về nhà cùng với hắn, biết rất rõ là vậy nhưng chờ đợi, Phó Thụy Dương cảm thấy hơi khó khăn.
Nghĩ đến lúc chiều, khuôn mặt nàng ngây ngẩn, vọt tới phòng làm việc của hắn, đẩy cửa vào. Một khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đen lại, mắt có chút hồng, dường như hắn mắc tội chồng chất.
Người khác thấy thế, vội lặng lẽ lui ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Ai mà không biết, Phó tổng của bọn hắn ở trước mặt bọn hắn lợi hại giống cọp, nhưng ở trước mặt Đường gia tiểu thư, ngoan hiền giống con mèo.
Nàng giơ tay túi xách lên trong tay ném lên bàn làm việc của hắn: "Phó Thụy Dương, anh khốn kiếp! Anh khi dễ người!"
Hắn nhanh nhẹn chụp được túi xách, trong lòng buồn bực, tại sao hắn lại trở thành khốn kiếp vậy?
Nàng càng thêm tức giận, mặt kìm nén đỏ bừng, tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn trà, tài liệu, ném loạn vào hắn, trong phòng làm việc nhất thời trở nên bừa bãi. Vẫn chưa hết giận, nàng lại nhặt cái gạt tàn thuốc, giơ lên, nhìn một chút, lại hừ hừ để xuống.
Trong lòng hắn đầu lo lắng, nàng tức giận thật rồi, hắn vội vã nhớ lại mấy ngày nay có làm ra chuyện gì để cho nàng không vui hay không, nhưng suy đi nghĩ lại, chết sống vẫn không nghĩ ra manh mối.
Lấy điện thoại di động ra, nhấn bàn phím một lần nữa, vẫn tiếng đô đô lạnh lẽo, giống như những lần trước, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ máy móc: số điện thoại tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Nguyệt Như bất đắc dĩ nhìn Đường Tiểu Mễ: "Mình nói này đại tiểu thư, cậu đã hết giận chưa? Đã hai ngày rồi, cậu tính ở chỗ mình bao lâu?"
Đường Tiểu Mễ vẫn yên lặng.
"Điện thoại của cậu, nghe một chút đi". Nguyệt Như đưa di động cho nàng, nhướng mắt, số mệnh của cô thế nào vậy, gặp phải hai kẻ dở hơi.
Đường Tiểu Mễ vẫn im lặng như trước.
Nguyệt Như bất mãn, định nhấn phím tắt đi, trong điện thoại di động xuất hiện một giọng nam quen thuộc: "Nếu như không phải là Tiểu Mễ, xin cúp điện thoại, nếu là Tiểu Mễ, ngàn vạn lần không được cúp điện thoại, xin tiếp tục nghe tiếp".
Đường Tiểu Mễ ngẩn người, đây là chuyện gì?
Đầu điện thoại bên kia dừng một chút, Đường Tiểu Mễ thậm chí có thể nghe được giọng nói của Phó Thụy Dương, tiếp theo, một đoạn bài hát vô cùng kinh hãi xuất hiện.
"Amen a trước một gốc cây nho
Một mầm non xanh tươi mới vừa nhú
Ốc sên trên lưng mang cái vỏ nặng nề
Từng bước, từng bước bò lên trên
Trên cây có hai con chim vàng anh
Hi hi, ha ha đang cười nó
Quả nho đã chín tới rồi
Bây giờ còn bò lên làm gì
Vàng anh, vàng anh không nên cười
Chờ ta bò lên nó sẽ chín"
Là giọng hát của Phó Thụy Dương, có chút kỳ cục nhưng vô cùng nghiêm túc đã hát xong bài hát thiếu nhi, tiếp theo hắn dịu dàng nói: "Tiểu Mễ, đừng giận nữa, về nhà với anh đi".
Đường Tiểu Mễ cười, mặt có chút hồng, Phó Thụy Dương có thể hát nhạc thiếu nhi, đây là bài nhạc thiếu nhi nàng thích nhất, khi còn bé, nàng không vui, bọn Sơ Nhất hát bài “Ốc sên và chim vàng anh” này để dỗ nàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn Sơ Nhất hát bài hát này, tâm tình của nàng sẽ tốt lên.
"Cái này từ đâu có?" Đường Tiểu Mễ quay đầu lại hỏi Nguyệt Như.
"Từ đâu có?" Nguyệt Như cười, "Người kia nhà cậu rất lãng mạn, vì dỗ cậu về nhà, thật là chuyện gì cũng làm được. Đây là điện thoại của nhà cậu, ở văn phòng làm việc, điện thoại di động của hắn, đều là cái này".
Mặt Đường Tiểu Mễ đỏ bừng, người này, cũng không ngại mất mặt, nhiều người tìm hắn như vậy, gọi điện thoại, chẳng phải đều nghe thế sao?
Nguyệt Như bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai ngươi cứ từ tâm sự, mình xem không nổi nữa, đáng thương cho mình phải nhịn đói với cậu, ngủ đi".
Phó Thụy Dương nhìn sắc trời, đã bắt đầu mờ tối, hắn chỉ có thể hao tâm tổn trí như vậy, hắn biết nàng sẽ mềm lòng, sẽ mở cửa, sẽ về nhà cùng với hắn, biết rất rõ là vậy nhưng chờ đợi, Phó Thụy Dương cảm thấy hơi khó khăn.
Nghĩ đến lúc chiều, khuôn mặt nàng ngây ngẩn, vọt tới phòng làm việc của hắn, đẩy cửa vào. Một khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đen lại, mắt có chút hồng, dường như hắn mắc tội chồng chất.
Người khác thấy thế, vội lặng lẽ lui ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Ai mà không biết, Phó tổng của bọn hắn ở trước mặt bọn hắn lợi hại giống cọp, nhưng ở trước mặt Đường gia tiểu thư, ngoan hiền giống con mèo.
Nàng giơ tay túi xách lên trong tay ném lên bàn làm việc của hắn: "Phó Thụy Dương, anh khốn kiếp! Anh khi dễ người!"
Hắn nhanh nhẹn chụp được túi xách, trong lòng buồn bực, tại sao hắn lại trở thành khốn kiếp vậy?
Nàng càng thêm tức giận, mặt kìm nén đỏ bừng, tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn trà, tài liệu, ném loạn vào hắn, trong phòng làm việc nhất thời trở nên bừa bãi. Vẫn chưa hết giận, nàng lại nhặt cái gạt tàn thuốc, giơ lên, nhìn một chút, lại hừ hừ để xuống.
Trong lòng hắn đầu lo lắng, nàng tức giận thật rồi, hắn vội vã nhớ lại mấy ngày nay có làm ra chuyện gì để cho nàng không vui hay không, nhưng suy đi nghĩ lại, chết sống vẫn không nghĩ ra manh mối.
/191
|