Đường Tiểu Mễ trợn mắt, há hốc mồm nhìn con ma-nơ-canh trên người mặc trang phục Hán màu đỏ, cổ áo thẳng đứng, khuy áo thắt nơ, phía dưới là lai quần, áo khoác dài chấm gót, trên dưới cắt xén đồng loạt, vạt áo bên hông buộc tết lại.
"Dì Vân, dì cho cháu khoát bộ trang phục diễn kịch sao?" cái này đẹp thì rất đẹp, nhưng đính hôn mặc cái này, muốn không bị nhìn cũng không được rồi, nàng muốn khiêm tốn một chút, nói không chừng lúc đó Phó Thụy Dương có động tác, nàng cũng dễ dàng phối hợp với hắn.
"Nói ra vẫn thật là trẻ con, hán phục cũng là một loại lễ phục, Thụy Dương cũng có một cái, đến lúc đó hai người các cháu, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, bảo đảm cháu nhìn sẽ hài lòng". Phương Vân vừa sửa sang lại y phục vừa cười nói, nàng đặc biệt tăng thêm nhiều yếu tố hiện đại trên quần áo, hán phục cổ điển làm gia tăng phong cách thời thượng, nàng hy vọng, ngày đó Đường Tiểu Mễ, là cô gái xinh đẹp nhất.
"Dì Vân, ngày đính hôn, dì và Chú cùng đi chứ". Tiểu Mễ tạm thời mặc kệ chuyện lễ phục, nghĩ đến Phương Vân và Chú của mình, trong lòng có chút lo lắng thay cho Phương Vân. Những năm này, Phương Vân đóng vai là bạn bè, là chị, là trưởng bối của nàng. Tiểu Mễ cũng sợ trong tương lai Chú và một người phụ nữ khác cùng ở chung một chỗ thì vị trí của nàng sẽ không còn tốt nữa, sẽ cùng Chú có khoảng cách. Nhưng Phương Vân lại khác, Tiểu Mễ thích nàng, thậm chí lệ thuộc vào nàng, nàng đơn giản hi vọng, người mình thích có thể cùng với Chú có kết quả tốt, thực sự trở thành người một nhà.
"Tiểu Mễ, chớ dại dột như vậy". Phương Vân có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không phải người một nhà, đính hôn chỉ là người nhà mới có thể tham gia nhưng phương vân không phải.
"Dì Vân, dì yên tâm". Tiểu Mễ cầm Phương Vân tay, "Thím của cháu chỉ nhận một mình Dì Vân, chỉ cần cháu không đồng ý, bất cứ cô gái nào cháu cũng sẽ không chấp nhận". Đường Tiểu Mễ giọng nói kiên quyết. Phương Vân có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Mễ, trên mặt thoáng qua một nụ cười, Tiểu Mễ dù sao cũng là do hai người kia dạy dỗ nên, trong lời nói một sự bá đạo nhưng tuyệt không làm cho người ta cho đây là tùy hứng, nàng từ trước đến giờ là người có cách nghĩ của riêng mình, chẳng qua có quá nhiều người vây quanh nên nàng khéo léo che đậy.
Từ chỗ Phương Vân đi ra, Tiểu Mễ suy nghĩ một chút, hay là thuê xe đi Cao ốc Tuyền Lâm, nhiều năm rồi, nàng vẫn là lần đầu tiên bước vào cao ốc này, từ lâu nàng đối với cao ốc nhà này sinh ra một loại kháng cự, giống như nó lại đột nhiên biến thành con rắn độc, thú dữ trói chặt bản thân mình. Trách nhiệm là một chuyện, nhưng trách nhiệm càng nhiều thì càng là một loại gánh nặng, nhất là vẫn không thể lựa chọn. Tiểu Mễ trước đó cũng không nói cho đường Kiến Quân biết nàng muốn đi qua, hơn nhiều năm không tới, Tuyền Lâm đại sảnh so với ngày trước lịch sự tao nhã không ít, đánh giá chung quanh một lần, Tiểu Mễ đi tới bên thang máy, bộ thang máy này Đương Kiến Quân xây cho nàng đi, nếu như nàng nhớ không nhầm thì chính là bộ này.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?" Một người bảo vệ ngăn Tiểu Mễ lại. Đường Tiểu Mễ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mình là không phải nhớ nhầm, không phải bộ này thang máy: "Tìm Dương Kiến Quân không phải đi bộ thang máy này sao?"
Bên cạnh có người nghe được Tiểu Mễ trả lời, nhao nhao chỉ vào Đường Tiểu Mễ bàn luận xôn xao, Đường Tiểu Mễ rất buồn bực, nàng nói sai cái gì sao? Nàng đâu biết rằng, nàng vốn muốn nói tới tìm chú mình nhưng người khác biết chú nàng là ai chăng? Nàng suy nghĩ muốn nói tìm đường Kiến Quân, nhưng Đường Kiến Quân là Đổng Sự Trưởng của Tuyền Lâm, ngày trước Đường Kiến Quân mang nàng vào thang máy này là thang máy cá nhân, nàng lớn như vậy loa loa tìm đường Kiến Quân, còn chạy thẳng tới bộ thang máy này, khó bảo toàn người khác không bàn tán sôi nổi. Cũng may bình thường thái độ làm người Đường Kiến Quân rất kiên quyết, công và tư rõ ràng, chưa từng có gây ra tin đồn tình ái nào, lúc này mới không làm cho mọi người sinh ra sự liên tưởng không tốt.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Lúc này một cô gái mặc đồ công sở đi tới, trên người áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang màu đen, bên dưới mặc một chiếc váy, nở nụ cười chân thành, lẳng lặng nhìn Đường Tiểu Mễ. Tiểu Mễ lúc này mới cảm thấy sơ suất, Chú rất bận rộn, mình cũng không có nói trước với ông ấy, không khỏi lắc đầu một cái: "Ta chưa nói với ông ấy".
"Vậy thật ngại quá, chúng tôi không thể để cho cô đi vào". Cô gái kia làm ra một tư thế xin mời, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười. Đường Tiểu Mễ nhớ tới lần đó ở Trung tâm thương mại Kim Ưng, nhân viên phục vụ ánh mắt khinh bỉ, thật đối lập với cô gái mỉm cười này, trong ánh mắt lộ ra một cỗ chân thành, không làm cho người ta kinh ngạc, nhưng cả người lại làm người ta có cảm giác thoải mái. Tự nhiên quay lại nhìn nàng cười một cái, "Tôi có thể biết tên của cô không?"
Cô gái kia thoáng ngẩn người, nụ cười cũng không giảm, tay trái đỡ dậy bộ ngực công tác bài, "Tôi là trưởng phòng hành chánh, gọi Veronica, cô có thể tố cáo tôi".
Đường Tiểu Mễ cảm thấy người này thật sự có ý tứ, nàng rất ít đối với người nào sinh ra cảm giác tốt như vậy, không nhịn được nghịch ngợm xông tới nàng nháy mắt mấy cái: "Chị Veronica, em tên là Đường Tiểu Mễ, nhớ nha".
Không đợi Veronica phản ứng kịp, lúc này, cửa thang máy mở ra, những người liên can khẽ khom người: "Đường tổng".
"Tiểu Mễ, tới sao không đi lên đây?" Đường Kiến Quân vừa ra thang máy đã nhìn thấy cháu gái và nhân viên công ty không biết nói gì, cười rất dí dỏm, hắn càng hiếm thấy Tiểu Mễ ở trước mặt người ngoài đáng yêu như vậy.
Thân hình Veronica khẽ lay động, trong lòng âm thầm biết không tốt, vẫn không kiêu ngạo, không tự ti trả lời: "Đường tổng, vị tiểu thư này không có hẹn trước, cho nên. . . . . ."
"Chú Hai, chú cũng thật là lợi hại, có chị Veronica làm trợ thủ tốt như vậy". Đường Tiểu Mễ cắt đứt lời của Veronica, tiến lên thân thiết khoác tay Đường Kiến Quân, lại quay mặt nhìn Veronica lè lưỡi.
Veronica âm thầm lấy làm kỳ quái, nhìn Tiêu Mễ nở nụ cười cảm kích.
"Ừ?" Đường Kiến Quân ánh mắt sắc bén quét qua Veronica, "Trưởng phòng Hành chánh? Đợi lát nữa lên tầng 28 báo cáo".
Mọi người đều kinh ngạc, tầng 28 là Trung tâm Tuyền Lâm, bên trong đều là người phụ trách cao tầng Tuyền Lâm, còn có tất cả thư ký Đổng sự, kêu Veronica đi tầng 28 báo cáo, liền đại biểu nàng thăng chức rồi.
"Dì Vân, dì cho cháu khoát bộ trang phục diễn kịch sao?" cái này đẹp thì rất đẹp, nhưng đính hôn mặc cái này, muốn không bị nhìn cũng không được rồi, nàng muốn khiêm tốn một chút, nói không chừng lúc đó Phó Thụy Dương có động tác, nàng cũng dễ dàng phối hợp với hắn.
"Nói ra vẫn thật là trẻ con, hán phục cũng là một loại lễ phục, Thụy Dương cũng có một cái, đến lúc đó hai người các cháu, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, bảo đảm cháu nhìn sẽ hài lòng". Phương Vân vừa sửa sang lại y phục vừa cười nói, nàng đặc biệt tăng thêm nhiều yếu tố hiện đại trên quần áo, hán phục cổ điển làm gia tăng phong cách thời thượng, nàng hy vọng, ngày đó Đường Tiểu Mễ, là cô gái xinh đẹp nhất.
"Dì Vân, ngày đính hôn, dì và Chú cùng đi chứ". Tiểu Mễ tạm thời mặc kệ chuyện lễ phục, nghĩ đến Phương Vân và Chú của mình, trong lòng có chút lo lắng thay cho Phương Vân. Những năm này, Phương Vân đóng vai là bạn bè, là chị, là trưởng bối của nàng. Tiểu Mễ cũng sợ trong tương lai Chú và một người phụ nữ khác cùng ở chung một chỗ thì vị trí của nàng sẽ không còn tốt nữa, sẽ cùng Chú có khoảng cách. Nhưng Phương Vân lại khác, Tiểu Mễ thích nàng, thậm chí lệ thuộc vào nàng, nàng đơn giản hi vọng, người mình thích có thể cùng với Chú có kết quả tốt, thực sự trở thành người một nhà.
"Tiểu Mễ, chớ dại dột như vậy". Phương Vân có chút bất đắc dĩ, cuối cùng không phải người một nhà, đính hôn chỉ là người nhà mới có thể tham gia nhưng phương vân không phải.
"Dì Vân, dì yên tâm". Tiểu Mễ cầm Phương Vân tay, "Thím của cháu chỉ nhận một mình Dì Vân, chỉ cần cháu không đồng ý, bất cứ cô gái nào cháu cũng sẽ không chấp nhận". Đường Tiểu Mễ giọng nói kiên quyết. Phương Vân có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Mễ, trên mặt thoáng qua một nụ cười, Tiểu Mễ dù sao cũng là do hai người kia dạy dỗ nên, trong lời nói một sự bá đạo nhưng tuyệt không làm cho người ta cho đây là tùy hứng, nàng từ trước đến giờ là người có cách nghĩ của riêng mình, chẳng qua có quá nhiều người vây quanh nên nàng khéo léo che đậy.
Từ chỗ Phương Vân đi ra, Tiểu Mễ suy nghĩ một chút, hay là thuê xe đi Cao ốc Tuyền Lâm, nhiều năm rồi, nàng vẫn là lần đầu tiên bước vào cao ốc này, từ lâu nàng đối với cao ốc nhà này sinh ra một loại kháng cự, giống như nó lại đột nhiên biến thành con rắn độc, thú dữ trói chặt bản thân mình. Trách nhiệm là một chuyện, nhưng trách nhiệm càng nhiều thì càng là một loại gánh nặng, nhất là vẫn không thể lựa chọn. Tiểu Mễ trước đó cũng không nói cho đường Kiến Quân biết nàng muốn đi qua, hơn nhiều năm không tới, Tuyền Lâm đại sảnh so với ngày trước lịch sự tao nhã không ít, đánh giá chung quanh một lần, Tiểu Mễ đi tới bên thang máy, bộ thang máy này Đương Kiến Quân xây cho nàng đi, nếu như nàng nhớ không nhầm thì chính là bộ này.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?" Một người bảo vệ ngăn Tiểu Mễ lại. Đường Tiểu Mễ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ mình là không phải nhớ nhầm, không phải bộ này thang máy: "Tìm Dương Kiến Quân không phải đi bộ thang máy này sao?"
Bên cạnh có người nghe được Tiểu Mễ trả lời, nhao nhao chỉ vào Đường Tiểu Mễ bàn luận xôn xao, Đường Tiểu Mễ rất buồn bực, nàng nói sai cái gì sao? Nàng đâu biết rằng, nàng vốn muốn nói tới tìm chú mình nhưng người khác biết chú nàng là ai chăng? Nàng suy nghĩ muốn nói tìm đường Kiến Quân, nhưng Đường Kiến Quân là Đổng Sự Trưởng của Tuyền Lâm, ngày trước Đường Kiến Quân mang nàng vào thang máy này là thang máy cá nhân, nàng lớn như vậy loa loa tìm đường Kiến Quân, còn chạy thẳng tới bộ thang máy này, khó bảo toàn người khác không bàn tán sôi nổi. Cũng may bình thường thái độ làm người Đường Kiến Quân rất kiên quyết, công và tư rõ ràng, chưa từng có gây ra tin đồn tình ái nào, lúc này mới không làm cho mọi người sinh ra sự liên tưởng không tốt.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Lúc này một cô gái mặc đồ công sở đi tới, trên người áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang màu đen, bên dưới mặc một chiếc váy, nở nụ cười chân thành, lẳng lặng nhìn Đường Tiểu Mễ. Tiểu Mễ lúc này mới cảm thấy sơ suất, Chú rất bận rộn, mình cũng không có nói trước với ông ấy, không khỏi lắc đầu một cái: "Ta chưa nói với ông ấy".
"Vậy thật ngại quá, chúng tôi không thể để cho cô đi vào". Cô gái kia làm ra một tư thế xin mời, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười. Đường Tiểu Mễ nhớ tới lần đó ở Trung tâm thương mại Kim Ưng, nhân viên phục vụ ánh mắt khinh bỉ, thật đối lập với cô gái mỉm cười này, trong ánh mắt lộ ra một cỗ chân thành, không làm cho người ta kinh ngạc, nhưng cả người lại làm người ta có cảm giác thoải mái. Tự nhiên quay lại nhìn nàng cười một cái, "Tôi có thể biết tên của cô không?"
Cô gái kia thoáng ngẩn người, nụ cười cũng không giảm, tay trái đỡ dậy bộ ngực công tác bài, "Tôi là trưởng phòng hành chánh, gọi Veronica, cô có thể tố cáo tôi".
Đường Tiểu Mễ cảm thấy người này thật sự có ý tứ, nàng rất ít đối với người nào sinh ra cảm giác tốt như vậy, không nhịn được nghịch ngợm xông tới nàng nháy mắt mấy cái: "Chị Veronica, em tên là Đường Tiểu Mễ, nhớ nha".
Không đợi Veronica phản ứng kịp, lúc này, cửa thang máy mở ra, những người liên can khẽ khom người: "Đường tổng".
"Tiểu Mễ, tới sao không đi lên đây?" Đường Kiến Quân vừa ra thang máy đã nhìn thấy cháu gái và nhân viên công ty không biết nói gì, cười rất dí dỏm, hắn càng hiếm thấy Tiểu Mễ ở trước mặt người ngoài đáng yêu như vậy.
Thân hình Veronica khẽ lay động, trong lòng âm thầm biết không tốt, vẫn không kiêu ngạo, không tự ti trả lời: "Đường tổng, vị tiểu thư này không có hẹn trước, cho nên. . . . . ."
"Chú Hai, chú cũng thật là lợi hại, có chị Veronica làm trợ thủ tốt như vậy". Đường Tiểu Mễ cắt đứt lời của Veronica, tiến lên thân thiết khoác tay Đường Kiến Quân, lại quay mặt nhìn Veronica lè lưỡi.
Veronica âm thầm lấy làm kỳ quái, nhìn Tiêu Mễ nở nụ cười cảm kích.
"Ừ?" Đường Kiến Quân ánh mắt sắc bén quét qua Veronica, "Trưởng phòng Hành chánh? Đợi lát nữa lên tầng 28 báo cáo".
Mọi người đều kinh ngạc, tầng 28 là Trung tâm Tuyền Lâm, bên trong đều là người phụ trách cao tầng Tuyền Lâm, còn có tất cả thư ký Đổng sự, kêu Veronica đi tầng 28 báo cáo, liền đại biểu nàng thăng chức rồi.
/191
|