Đường Tiểu Mễ ôm bụng đau nói không ra lời, không giải thích được, theo hướng Phó Thụy Dương chỉ nhìn lướt qua, một dòng máu nóng xông lên đại não, một đám quạ đen từ đỉnh đầu bay qua, bây giờ là đầu tháng ba, thần a, ai tới mang tôi đi, không mang theo người này đi! Gương mặt đỏ bừng hoàn toàn nói không ra hơi. "Anh...Anh còn không đi ra ngoài?"
Phó Thụy Dương trong giây lát đã khôi phục bình thường, nhàn nhạt nhìn lướt qua tấm ra giường, bình tĩnh đi ra ngoài, còn đóng cửa lại. Một cô gái hiện tại đang ăn năn nghĩ muốn đập đầu vào tường, hôm nay rỗi rãnh đi tìm Sơ Nhất làm gì? Đi, phải đi rồi, làm sao không trở về sớm một chút? Không trở lại sớm một chút cũng không sao, tại sao phải đi mua một ly kem lớn? Nói cho cùng, đều tại người kia mà ra, Lâm Dương, là anh sao? Ôm bụng giải quyết tốt vấn đề cá nhân, Đường Tiểu Mễ kéo lê tấm thân thu dọn xong tấm ra giường, nàng tới chu kỳ kinh nguyệt ít bị đau bụng lợi hại như vậy, 80-90% đều tại ly kem kia, mở cửa, đưa đầu ra ngoài thăm dò chút, không nhìn thấy người.
"Đừng tìm, uống đi". Phó Thụy Dương lười biếng nghiêng người dựa trên tường ngoài cửa, trong tay cầm một ly thủy tinh, trong ly phải là nước nóng, còn bốc hơi nghi ngút. Đường Tiểu Mễ mặt đỏ lên, vẫn tiếp nhận, uống một hớp, một dòng nước ấm, khí nóng xông lên mặt, bụng cũng không còn đau như vậy rồi. Có chút cảm kích liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao, hắn đối với nàng mà nói, phần lớn là xa lạ.
"Đừng có đứng đó, đi vào nằm một lát đi, thật mất mặt!" Phó Thụy Dương nhận lấy cái ly đặt lên trên kệ sát vách tường, gương mặt lạnh nhạt, giống như người nào đó thiếu nợ hắn mấy triệu.
"Anh. . . . . ." Đường Tiểu Mễ vừa muốn nói gì, liền bị Phó Thụy Dương đẩy mạnh vào phòng ngủ, "Nằm đi, nếu còn không được thì đưa em đi bệnh viện, anh ở nơi này trông coi". Phó Thụy Dương mắt cũng không nhìn thẳng nàng mà nhìn chằm chằm trên chăn có họa tiết con mèo trong phim hoạt hình.
Đường Tiểu Mễ lo lắng nếu không làm theo lời hắn, không biết hắn lại nói cái gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, chẳng qua vẫn là rất đau, trước kia không có như vậy, trong nhà cũng không có thuốc giảm đau hoặc túi chườm nóng ..., Phó Thụy Dương ngồi ở bên giường, nàng cũng không tiện mở miệng, chẳng qua tay gắt gao che bụng, từ từ cuộn lại thành một đoàn.
Phó Thụy Dương năm nay 29 rồi, cái gì chơi đùa thì cũng đã chơi đùa nhưng chuyện như thế này hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, tuy rằng trên mặt bình thường nhưng trong lòng lại lúng túng, chỉ có thể nghiêm mặt, thật sự không biết nên làm sao làm sao đây, trong ấn tượng hình như là phải uống chút nước ấm, hắn mới vội vàng đổ nước ra đứng ở đó chờ đợi, hắn lúc nào thì bị hao tổn tâm trí vì một cô gái bị đau sinh lý như vậy? vừa vặn lúng túng nhìn nàng chằm chằm, lúc này hồi phục tinh thần lại phát hiện thân thể của nàng co rút lại thành một đoàn, lần này Phó Thụy Dương thật nóng nảy, không để ý tới cái gì lúng túng, hắn thật đúng là không biết đến kỳ sinh lý lại bị mệt nhọc như vậy, gương mặt trắng mịn bình thường bây giờ trở nên phờ phạc, trắng bệch, vươn tay vào trong chăn cầm tay Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, như thế nào? Chúng ta đi bệnh viện chứ?"
Đường Tiểu Mễ cảm thấy chưa bao giờ suy yếu như vậy, nàng rất muốn khóc, nhưng lại xấu hổ, nàng muốn kêu đau, nhưng lại không ra hơi, vừa vội, vừa thẹn, vừa cáu, nước mắt ngấn trong hốc mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Thụy Dương, hít hít mũi, cuối cùng không nhịn được đau đớn giống như bị kim châm, oa một tiếng, "Đau, đau quá". Nước mắt cũng ngăn không nổi nữa rồi.
Nàng khóc làm Phó Thụy Dương luống cuống tay chân, ngày trước lúc chia tay với những cô gái kia, họ cũng sẽ nặn ra vài giọt nước mắt, ngươi cầm tấm chi phiếu, lập tức cười tươi rạng rỡ, hắn ghét nhất những cô gái kia khóc, rất khó coi.
Thế nhưng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Tiểu Mễ nhăn nhúm lại, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, giống như con chó nhỏ đáng thương nhìn mình, chỉ trong chớp mắt nước mắt cũng không ngừng được, Phó Thụy Dương bị Đường Tiểu Mễ kêu "Đau quá" làm cho trái tim hắn cũng đau, một tay lau nước mắt trên mặt cho nàng, một tay khẽ xoa Tiểu Mễ bụng, nhẹ nhàng dịu dàng. Nếu hắn trao đổi một chút với Lâm Vĩ Ba thì sẽ biết, đây cũng là một loại năng lực của Đường Tiểu Mễ, người nào thấy nàng khóc như vậy cũng sẽ có cảm giác khó chịu, bị tiểu yêu tinh giày vò.
Đường Tiểu Mễ nín khóc, nàng làm sao có thể khóc, cả người bị dại ra, mặc dù ngày trước đã qua một lần yêu, cũng không có thân mật như vậy. Một người đàn ông dịu dàng như vậy xoa bụng của nàng, không biết sao, nàng nhớ tới khi còn bé, nàng nói đau bụng, Dương Ái Hoa cũng xoa bụng cho nàng như vậy, bàn tay cũng ấm áp, Nhiệt độ từng chút thông qua lòng bàn tay để truyền đến vùng bụng.
Có chút xấu hổ, có chút khốn đốn, ánh mắt Tiểu Mễ mơ hồ mắt quan sát Phó Thụy Dương, lông mày rậm đen, sóng mũi cao, da cũng tốt, chuyên chú xoa bụng cho mình, vẻ mặt nhu hòa, dường như cũng không còn đau như vậy nữa, bụng càng ngày càng ấm, cực kỳ thoải mái, dần dần, Tiểu Mễ lại đã ngủ.
Phó Thụy Dương trong giây lát đã khôi phục bình thường, nhàn nhạt nhìn lướt qua tấm ra giường, bình tĩnh đi ra ngoài, còn đóng cửa lại. Một cô gái hiện tại đang ăn năn nghĩ muốn đập đầu vào tường, hôm nay rỗi rãnh đi tìm Sơ Nhất làm gì? Đi, phải đi rồi, làm sao không trở về sớm một chút? Không trở lại sớm một chút cũng không sao, tại sao phải đi mua một ly kem lớn? Nói cho cùng, đều tại người kia mà ra, Lâm Dương, là anh sao? Ôm bụng giải quyết tốt vấn đề cá nhân, Đường Tiểu Mễ kéo lê tấm thân thu dọn xong tấm ra giường, nàng tới chu kỳ kinh nguyệt ít bị đau bụng lợi hại như vậy, 80-90% đều tại ly kem kia, mở cửa, đưa đầu ra ngoài thăm dò chút, không nhìn thấy người.
"Đừng tìm, uống đi". Phó Thụy Dương lười biếng nghiêng người dựa trên tường ngoài cửa, trong tay cầm một ly thủy tinh, trong ly phải là nước nóng, còn bốc hơi nghi ngút. Đường Tiểu Mễ mặt đỏ lên, vẫn tiếp nhận, uống một hớp, một dòng nước ấm, khí nóng xông lên mặt, bụng cũng không còn đau như vậy rồi. Có chút cảm kích liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao, hắn đối với nàng mà nói, phần lớn là xa lạ.
"Đừng có đứng đó, đi vào nằm một lát đi, thật mất mặt!" Phó Thụy Dương nhận lấy cái ly đặt lên trên kệ sát vách tường, gương mặt lạnh nhạt, giống như người nào đó thiếu nợ hắn mấy triệu.
"Anh. . . . . ." Đường Tiểu Mễ vừa muốn nói gì, liền bị Phó Thụy Dương đẩy mạnh vào phòng ngủ, "Nằm đi, nếu còn không được thì đưa em đi bệnh viện, anh ở nơi này trông coi". Phó Thụy Dương mắt cũng không nhìn thẳng nàng mà nhìn chằm chằm trên chăn có họa tiết con mèo trong phim hoạt hình.
Đường Tiểu Mễ lo lắng nếu không làm theo lời hắn, không biết hắn lại nói cái gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, chẳng qua vẫn là rất đau, trước kia không có như vậy, trong nhà cũng không có thuốc giảm đau hoặc túi chườm nóng ..., Phó Thụy Dương ngồi ở bên giường, nàng cũng không tiện mở miệng, chẳng qua tay gắt gao che bụng, từ từ cuộn lại thành một đoàn.
Phó Thụy Dương năm nay 29 rồi, cái gì chơi đùa thì cũng đã chơi đùa nhưng chuyện như thế này hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, tuy rằng trên mặt bình thường nhưng trong lòng lại lúng túng, chỉ có thể nghiêm mặt, thật sự không biết nên làm sao làm sao đây, trong ấn tượng hình như là phải uống chút nước ấm, hắn mới vội vàng đổ nước ra đứng ở đó chờ đợi, hắn lúc nào thì bị hao tổn tâm trí vì một cô gái bị đau sinh lý như vậy? vừa vặn lúng túng nhìn nàng chằm chằm, lúc này hồi phục tinh thần lại phát hiện thân thể của nàng co rút lại thành một đoàn, lần này Phó Thụy Dương thật nóng nảy, không để ý tới cái gì lúng túng, hắn thật đúng là không biết đến kỳ sinh lý lại bị mệt nhọc như vậy, gương mặt trắng mịn bình thường bây giờ trở nên phờ phạc, trắng bệch, vươn tay vào trong chăn cầm tay Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, như thế nào? Chúng ta đi bệnh viện chứ?"
Đường Tiểu Mễ cảm thấy chưa bao giờ suy yếu như vậy, nàng rất muốn khóc, nhưng lại xấu hổ, nàng muốn kêu đau, nhưng lại không ra hơi, vừa vội, vừa thẹn, vừa cáu, nước mắt ngấn trong hốc mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Thụy Dương, hít hít mũi, cuối cùng không nhịn được đau đớn giống như bị kim châm, oa một tiếng, "Đau, đau quá". Nước mắt cũng ngăn không nổi nữa rồi.
Nàng khóc làm Phó Thụy Dương luống cuống tay chân, ngày trước lúc chia tay với những cô gái kia, họ cũng sẽ nặn ra vài giọt nước mắt, ngươi cầm tấm chi phiếu, lập tức cười tươi rạng rỡ, hắn ghét nhất những cô gái kia khóc, rất khó coi.
Thế nhưng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Tiểu Mễ nhăn nhúm lại, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, giống như con chó nhỏ đáng thương nhìn mình, chỉ trong chớp mắt nước mắt cũng không ngừng được, Phó Thụy Dương bị Đường Tiểu Mễ kêu "Đau quá" làm cho trái tim hắn cũng đau, một tay lau nước mắt trên mặt cho nàng, một tay khẽ xoa Tiểu Mễ bụng, nhẹ nhàng dịu dàng. Nếu hắn trao đổi một chút với Lâm Vĩ Ba thì sẽ biết, đây cũng là một loại năng lực của Đường Tiểu Mễ, người nào thấy nàng khóc như vậy cũng sẽ có cảm giác khó chịu, bị tiểu yêu tinh giày vò.
Đường Tiểu Mễ nín khóc, nàng làm sao có thể khóc, cả người bị dại ra, mặc dù ngày trước đã qua một lần yêu, cũng không có thân mật như vậy. Một người đàn ông dịu dàng như vậy xoa bụng của nàng, không biết sao, nàng nhớ tới khi còn bé, nàng nói đau bụng, Dương Ái Hoa cũng xoa bụng cho nàng như vậy, bàn tay cũng ấm áp, Nhiệt độ từng chút thông qua lòng bàn tay để truyền đến vùng bụng.
Có chút xấu hổ, có chút khốn đốn, ánh mắt Tiểu Mễ mơ hồ mắt quan sát Phó Thụy Dương, lông mày rậm đen, sóng mũi cao, da cũng tốt, chuyên chú xoa bụng cho mình, vẻ mặt nhu hòa, dường như cũng không còn đau như vậy nữa, bụng càng ngày càng ấm, cực kỳ thoải mái, dần dần, Tiểu Mễ lại đã ngủ.
/191
|